Trăng Tỏ Tuyết Tan

Chương 30

Từ ngoài hang động, một chiếc lá rụng nương theo làn gió mà rơi xuống bên chân Sesshoumaru. Trong động lại yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng vải vóc sột soạt vang lên khe khẽ.

“Tên khốn này…” Inuyasha tựa vào hõm cổ Sesshoumaru, cả người run lẩy bẩy, từng tiếng nghèn nghẹn khàn khàn vọng ra từ đám lông trên đầu vai hắn, “Đừng tưởng rằng chỉ có vậy mà ta sẽ quên trước kia ngươi ức hiếp ta thế nào…”

Sesshoumaru lặng lẽ dịu dàng vuốt lưng Inuyasha, trong giọng cún con đều là uất ức bất mãn, hắn nhướn mày, thậm chí còn bật ra tiếng cười khẽ khàng đến nỗi nghe không rõ, “Ngươi đây là đang muốn làm nũng với anh ngươi?”

Đáp lại hắn là nắm đấm xé gió lao vụt vào mặt hắn, Sesshoumaru dễ dàng chặn lại nắm đấm khí thế hung hăng lại chẳng có chút sát ý này. Hắn giữ lấy cái móng nhỏ của em trai trong tay, Inuyasha lập tức giãy giụa hòng thoát khỏi ôm ấp của hắn, mà Sesshoumaru cũng thực sự buông ra.

Cún con phản ứng không kịp, lảo đảo ngã ngửa ra sau đụng vào vách đá, vết thương trên lưng cậu lại chưa khỏi hẳn, chỉ vài giây sau, đại yêu quái liền nghe tiếng cậu khóc ré lên đầy thảm thiết y như hắn dự đoán.

Sesshoumaru buồn cười trước sự ấu trĩ của cậu, nhưng mặt mũi vẫn lãnh đạm, hắn lắc đầu, “Ngươi đúng là ngớ ngẩn.”

Inuyasha chưa kịp lên tiếng vặc lại thì Sesshoumaru đã đến trước mặt cậu vươn tay ra, vẫn là tay trái đã từng bị Inuyasha chém đứt năm ấy.

Bán yêu chống tay ngồi dưới đất, lặng im ngước mắt ngó đăm đăm bàn tay đẹp đẽ trắng trẻo vươn về phía mình hồi lâu, cuối cùng ngần ngừ đặt tay mình lên đó rồi được Sesshoumaru kéo đứng dậy.

“Ngươi no chưa? Còn muốn ăn gì nữa không?” Sesshoumaru làm như lơ đãng mà nhặt đi lá khô vướng trên mái tóc trắng bạc của Inuyasha.

Inuyasha chợt co rúm lại như bị điện giật, cậu lúng búng ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt ngó lung tung đâu đó chứ không dám nhìn thẳng vào mắt anh trai.

Đại yêu quái lại không dời mắt, cứ thế chăm chú nhìn đôi má hồng cùng đôi tai bông mềm của đứa em ngốc nghếch. Lúc hai người đứng thẳng thì càng dễ nhận ra Inuyasha đã cao lên rõ ràng, đứa bé bộp chộp hấp tấp này sắp sửa thành người lớn, vậy mà vẫn luôn bất an gượng gạo đến vậy.

Sesshoumaru không trách cậu, vì hắn biết rõ nỗi bất an của cậu có một phần do hắn mà ra, khiến lòng hắn dâng lên cảm giác chua sót ngọt ngào đầy phức tạp. Sesshoumaru dịu dàng đưa tay xoa tóc em trai cùng đôi tai mềm của cậu rồi thu tay. Hắn đi ngang qua cậu, lặng yên ngồi xuống bên đống lửa, không vội thêm những cử chỉ thân mật kích thích đến cún con kia nữa.

Dường như Inuyasha cũng bị sự an tĩnh của hắn ảnh hưởng, lục tục mò qua ngồi xuống cách hắn chừng một thước, hai tay khoanh lại rúc vào tay áo, mím môi ngẩn người ngó đống lửa đăm đăm, cũng không biết đang nghĩ gì.

Sesshoumaru hiểu, lúc này quan trọng nhất là dùng mọi cách để Inuyasha ở bên hắn, để thân thể trọng thương chưa lành của cậu được đắm trong yêu khí của hắn mà khỏe dần. Những thay đổi khác thì không nên nóng vội, trong hai người hắn là bên lớn hơn, nên để em trai bình tĩnh lại đến khi sức khỏe hồi phục, chứ không phải để cậu vui giận thất thường mà lỡ đâm đầu làm chuyện dại dột.

Nỗi đau suýt mất đi cún con kia vẫn khắc sâu trong hắn, cảm giác cõi lòng tan nát vẫn rõ mồn một, hắn không bao giờ muốn lại thấy Inuyasha mất hết sinh khí nằm gục trong vòng tay mình, như thể chỉ cần một hơi thở thoáng qua là cậu sẽ bị đưa đến một thế giới khác, mà hắn ngoại trừ rơi lệ thì hoàn toàn chẳng còn cách nào.

Bọn họ cứ lặng lẽ ngồi trong sơn động suốt mấy ngày, cuối cùng Inuyasha chịu hết nổi trước. Cậu ôm cái bụng đói đến nỗi dạ dày rúm ró mà lăn lộn vài vòng cũng không thấy hết khó chịu. Sesshoumaru vẫn đang yên lặng nhắm mắt, chẳng biết là đang ngủ hay chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thế thôi.

Inuyasha rón rén đi đến cửa sơn động thò đầu ra nhìn rừng rậm bên dưới cùng chim bay trên trời, lập tức thấy đầu váng mắt hoa, thế là mau mau mải mải bò ngược vào trong, bi ai nhớ ra mình chỉ là bán yêu, không thể đạp gió cưỡi mây như Sesshoumaru được. Cái lưng còn đang đau nhức làm hạn chế hành động của cậu, nếu rớt từ độ cao này xuống cậu chắc chắn không sống nổi.

Sesshoumaru chọn chỗ này chẳng qua vì vừa an toàn vừa bớt việc, hắn không phải bán yêu nên cũng không nghĩ đến Inuyasha ra vào có bất tiện hay không. Lý trí của Inuyasha nói cho cậu biết người anh luôn xem bản thân là cái rốn vũ trụ này đương nhiên cũng có lúc sơ sẩy, nhưng lòng cậu lại cứ đoán già đoán non liệu có phải Sesshoumaru cố ý chăng, hắn rất thích gây khó dễ cho cậu, thấy cậu mất mặt là một trong những thú vui ít ỏi của hắn đấy.

Dũng khí của Inuyasha đa phần chỉ dành để đối mặt với kẻ địch, hoàn toàn không bao gồm chuyện mò ra ngoài cửa động khiêu chiến giới hạn sinh tồn của bản thân. Cậu thậm chí còn không dám quay đầu liếc mắt nhìn lại một cái, sợ mình choáng váng lộn cổ té xuống chết nát cả óc.

Sơn động không lớn lắm, Inuyasha quét mắt nhìn quanh một vòng, cậu nuốt khan một cái, cuối cùng lấy hết dũng khí mò đến bên Sesshoumaru. Tay cậu túm lấy tay áo hắn, với điều kiện tiên quyết là không hề có ý công kích chọc hắn bực mình, cậu lắc hắn mấy cái hòng thu hút sự chú ý của hắn.

Inuyasha không ngờ Sesshoumaru thật sự ngồi đó tựa vách đá mà ngủ, bị cậu lay tỉnh thì chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt lim dim vẫn còn nét mơ màng, hắn mờ mịt nhìn về phía Inuyasha, đôi mắt vàng kim như được phủ qua một lớp sương mù vậy.

Inuyasha mấp máy một hồi, lời vừa thốt khỏi miệng lại thành ra ngập ngừng ấp úng đến nỗi chính cậu cũng nghe không rõ. Ánh mắt Sesshoumaru nhìn cậu đầy dấu chấm hỏi, Inuyasha cắn răng, hờn dỗi nói với hắn, “…Ta đói.”

Đôi mắt vàng kim còn vương mây mù thoắt hiện lên ý cười dù nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ, đại yêu quái xoa đầu cậu, tiện tay nhẹ nhàng nắn nắn cái tai mềm của Inuyasha. Hắn khẽ nói, “Chờ chút”, liền đứng dậy bay ra ngoài.

Inuyasha ngồi đực mặt ra đó, bất tri bất giác vươn tay sờ đầu mình, xoa xoa cái tai mới được Sesshoumaru âu yếm, lại kinh hoàng nhận ra rằng tự mình sờ còn không thoải mái bằng cái ve vuốt vừa rồi của anh trai.

Dường như từ lúc cậu được anh trai đút cho một lượng máu lớn chứa đầy yêu lực của hắn, cậu có chạm vào Sesshoumaru cũng không thấy đau đớn nữa. Yêu lực trong người cậu phần lớn đến từ anh trai, như bản năng thú non thân cận với thân tộc của mình vậy, càng tới gần anh trai thì càng thấy an tâm thư thái.

Cậu cần yêu lực của hắn mới có thể trưởng thành, cũng cần đắm mình trong yêu khí của hắn mới mau lành vết thương trên lưng. Một khi Sesshoumaru rời xa cậu, không khí trong hang động dường như cũng lạnh đi, gió nhẹ ấm áp cũng biến thành lưỡi dao cắt mặt.

Inuyasha hết hồn hết vía rụt về chỗ Sesshoumaru vừa ngồi bên đống lửa, lùi vào vị trí cũ của hắn, sự khó chịu vì Sesshoumaru rời đi mới thoáng giảm bớt.

Đại yêu quái không đi lâu lắm, lúc hắn về muốn nướng thịt lên Inuyasha còn định qua giúp môt tay, cuối cùng lại bị Sesshoumaru cản.

“Ngươi quên hôm trước mới bị phỏng tay sao.”

Inuyasha lóng ngóng rụt móng vuốt nhỏ về, ngượng ngùng gãi mũi.

Rất nhanh sau đó cậu đã được ăn thịt nướng thơm ngon ngào ngạt, há miệng nhai nuốt từng chút từng chút một như con sóc nhỏ. Chợt thấy Sesshoumaru vẫn đang nhìn cậu chằm chằm, Inuyasha khựng lại, sực nhớ ra hình như hắn còn chưa ăn gì, vô thức đưa đồ ăn đã hết phân nửa trong tay ra.

Mà ngay lập tức Inuyasha liền hối hận, trong mắt đại yêu quái lóe ý cười đùa cợt rất rõ ràng. Sesshoumaru nắm lấy cổ tay cậu, cắn một miếng ngay trên tay Inuyasha, nhai nuốt xong còn bình luận, “Cũng được.”

Inuyasha nhất thời nổi quạu như đồ ăn bị ai giành mất, “Rốt cuộc ngươi có đói không!”

“Không đói,” đại yêu quái vươn ngón cái chậm rãi lau đi vết mỡ dính bên miệng em trai, “Ta cũng không quen ăn thức ăn của con người.”

Trước khi Inuyasha phát hỏa, Sesshoumaru lại xoa xoa tai cậu mấy cái, “Ăn xong thì ngủ thêm chút đi.”

Lửa giận hừng hực của cún con kia như bị cả chậu nước đá dội cho tắt ngúm, cậu sờ sờ nơi vừa được ve vuốt qua, ngập ngừng đáp, “Ta không buồn ngủ.”

Sesshoumaru ra ngoài mang về rất nhiều thức ăn và củi đốt, nhưng vì lần trước Inuyasha sơ sẩy bị phỏng nên Sesshoumaru không cho cậu đụng tay vào nữa, khiến Inuyasha xấu hổ không biết nói gì.

“Này…Sesshoumaru,” Inuyasha hỏi ra nghi vấn bấy lâu, “Có phải gần đây ngươi uống lộn thuốc không? Trước kia mỗi lần chúng ta gặp mặt nếu không đánh nhau thì cũng cãi nhau, ta chưa bao giờ thấy ngươi đối xử hòa nhã với ta vậy đâu…”

“Ngươi không hài lòng?” Sesshoumaru ném mấy mẩu xương Inuyasha ăn xong để lại vào đống lửa, “Không biết là ai, vừa lùn vừa xấu vừa bẩn, luôn mồm gọi anh ơi, cứ thích nhào lên người ta nữa kia.”

Lớp lông tơ trên tai Inuyasha lập tức xù lên, cậu giương nanh múa vuốt vặc lại, “Ngươi nói ai vừa lùn vừa xấu vừa bẩn! Chẳng qua lúc đó ta còn bé không hiểu chuyện nên mới bị vẻ ngoài đạo mạo của ngươi lừa, không thấy được tính cách lạnh lùng vô cảm bất phân đúng sai của tên khốn nhà ngươi.”

“Đêm trăng non lúc còn ở làng, ngươi trốn dưới gốc cây mà khóc, cũng vì bị vẻ ngoài của ta lừa à?”

“Cái đó…cái đó…” Inuyasha ngắc ngứ, “Là ta nhất thời sơ suất, đừng hòng đắc ý Sesshoumaru…”

“Im đi, Inuyasha.” Sesshoumaru chợt ngắt lời cậu, Inuyasha ngẩng đầu lên, thấy ánh lửa lấp lánh trong đôi mắt vàng kim rực rỡ của anh trai. Ngón tay thon dài của hắn dịu dàng vuốt ve tai cậu đầy quan tâm, cậu thì ngoài miệng cự tuyệt nhưng thật ra lại thoải mái đến rụt cả cổ.

“Ta biết chuyện ngươi hồi còn bé, từng chuyện một.” Sesshoumaru rũ mi, hàng mi cong dài phủ bóng lên mặt. Giọng hắn rất khẽ, khẽ đến nỗi như đang thở dài.

Inuyasha tròn xoe mắt nhìn, mồm miệng há hốc, thậm chí còn quên đi cái tay đang xoa nắn tai mình.

“…Ngươi nói giỡn hả, Sesshoumaru,” Inuyasha bật thốt, “Ta không tin…”

“Ngươi từng nuôi một con chim sẻ bị thương,” Sesshoumaru lại lần nữa ngắt lời cậu, “Izayoi đã cảnh báo ngươi rằng con chim sẻ đó sẽ không nhận lấy sự giúp đỡ của ngươi đâu, nhưng ngươi vẫn quyết giữ ý mình. Về sau nó chết, ngươi buồn bã vô cùng rồi chôn nó dưới gốc cây. Còn nữa, ngươi cho là bằng kỹ năng chiến đấu ngu ngốc kia mà ngươi có thể một mình sống sót thật sao?”

“Bớt nghĩ nhiều đi, không có ngươi ta vẫn sống rất tốt.”

Sesshoumaru liếc cậu sắc lẻm, “Ngươi sống mà không biết trời cao đất rộng, có thể thấy được là do ta nhúng tay quá nhiều.”

Inuyasha hừ một tiếng ngoảnh mặt đi, lúc sau mới lầm bầm nặn ra một câu, “Đừng nghĩ là ta sẽ nói cảm ơn.”

Cậu ngồi đó nghĩ hồi lâu, rốt cuộc lờ mờ nhận ra câu trả lời mà Sesshoumaru chưa nói, “Ngươi đang thử bồi thường ta? Bồi thường cho sự quan tâm mà ta muốn từ ngươi khi còn bé?”

Sesshoumaru ngưng mắt nhìn cậu, không nói gì. Nhưng trong mắt Inuyasha, cái đó và cam chịu chẳng khác gì nhau cả.

“Ngươi không cần…” Inuyasha khựng lại, nuốt xuống những cảm xúc hỗn độn chực trào từ cổ họng khô khốc, thay vào đó là giọng điệu ngỗ ngược thường ngày, “Ta mới không phải kẻ sợ chết như ngươi, ta không cần ngươi thương hại ta.”

“Nếu ta thương hại ngươi,” Sesshoumaru khẽ nói mà như đang thở dài, “Ta đã sớm thay ngươi chấm dứt sinh mệnh ngu xuẩn và đáng buồn của ngươi. Chẳng lẽ vì bây giờ ta thương hại ngươi, ngươi sẽ quên sạch quá khứ đi à?”

“Tên khốn này, ngươi coi ta là chó hoang lưu lạc ngoài đường sao? Chỉ vì ngươi thoáng quan tâm mà sẽ vẫy đuôi mừng chủ?”

“Đừng la lối om sòm vậy, Inuyasha, ta chưa từng nghĩ như thế,” hắn giải thích, “Ta sẽ không vì chuyện vớ vẩn này mà quan tâm ngươi, ta làm như vậy…bởi vì ngươi rất quan trọng đối với ta.”

Hắn nhìn Inuyasha, ánh mắt kiên định lại ôn hòa, thậm chí còn có chút ngượng ngùng mờ mịt. Nhưng Inuyasha vẫn nhìn hắn đầy hoài nghi, cậu có thể vì bảo vệ hắn mà không chút do dự hy sinh bản thân, nhưng lại khó lòng tin được lời hắn nói.

Sesshoumaru túm lấy vai cậu ôm cậu vào lòng, thấp giọng trần thuật, “Ngươi không tin ta.”

Inuyasha trong vòng tay hắn bất an cục cựa, “Nếu ngươi bị một người đay nghiến mắng nhiếc nhiều năm như vậy, còn bị thọc xuyên qua bụng…”

“Ngươi từng chặt đứt cánh tay trái của ta.”

Đôi tai trắng mềm kia khẽ run lên, Inuyasha theo bản năng nắm lấy tay áo bên trái của Sesshoumaru, nơi đó từng vì hắn mất đi cánh tay mà trống rỗng.

“Ta không nợ ngươi,” cậu thì thầm, “Ta chưa bao giờ nợ ngươi, Sesshoumaru.”

Đại yêu quái chỉ dịu dàng cọ má mình vào mái tóc và cái tai mềm mại của em trai, “Ta biết.”

“Dù ta sẵn lòng chết vì ngươi, không có nghĩa ta sẽ chịu làm bất cứ chuyện gì cho ngươi, hoặc đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của ngươi.”

“Ta biết.” Ngón tay hắn lướt qua những vết thương còn chưa khép miệng trên lưng Inuyasha. “Ngươi rất an toàn, Inuyasha. Ta sẽ bảo vệ ngươi, nên ngươi cũng không cần lấy sự phòng vệ quá mức của mình mà xuyên tạc thiện ý từ ta.”

Cún con kia chỉ hừ mũi một tiếng, lầm bầm đáp lại, “Cho tới bây giờ đều là ta tự bảo vệ mình.”

Sesshoumaru thở dài một hơi, dường như đã hiểu được rằng em trai hắn sẽ không thể dỡ bỏ sự phòng bị nếu chỉ dựa vào lời hắn nói.

Có lẽ bọn họ thực ra là cùng một loại người, càng tin tưởng tâm ý phía sau hành động hơn là ngôn ngữ.

Hắn không phản bác giọng điệu hậm hực cự nự của cún con mà chỉ ngồi đó dịu dàng vuốt lưng cậu từng chút một. Inuyasha không từ chối cử chỉ trấn an của hắn, khác với vẻ ngoài chống cự gay gắt, mùi của Sesshoumaru khiến cậu cảm thấy vừa thoải mái vừa an toàn.

Dưới sự vỗ về của anh trai, chẳng bao lâu sau, cậu vùi đầu vào hõm vai hắn vô tư ngủ say.