Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 41

Khi bị lộ, Lâm Sơ Huỳnh còn đang thu dọn đồ. Lúc Khương Dĩ Nhàn gọi điện thoại tới thì hai người phải bớt một chút thời gian để nghe.

“Đang bận hả?”

“Đúng vậy.” Lâm Sơ Huỳnh nhìn vali xuất ngoại nhiều lần rồi nhưng lần này cần phải chú ý nhiều nhất.

Trong lúc chụp ảnh cưới cô không thể để dáng người hoặc gương mặt của mình có sai sót gì, từ ngày đầu tiên đến ngày cuối cùng đều phải đẹp không góc chết.

Đây là một cuộc chiến kéo dài đến một tháng.

“Cũng may lần này tớ không phải stylist của cậu nếu không thì cũng bị cậu phiền chết.” Khương Dĩ Nhàn nhịn không được mà cười rộ lên: “Áo cưới kia của cậu tớ xem qua bản thiết kế rồi, thật sự rất đẹp.”

Ngày hôm qua Lâm Sơ Huỳnh đã gửi cho cô một bức ảnh chụp.

“Tự tớ tham gia thiết kế đấy.” Lâm Sơ Huỳnh ngồi trên giường “Nếu cậu muốn gia nhập đoàn đội thiết kế thì lúc nào tớ cũng hoan nghênh.”

“Tớ cũng không muốn nhìn cậu với giám đốc Lục show ân ái đâu.” Khương Dĩ Nhàn không khách khí mà phỉ nhổ, “Đúng rồi hôm nay có chuyện mới gọi cậu.”

“Ừ, cậu nói đi.”

“Cậu có thể nói với Chu Khải Hoài rằng đừng canh giữ ở hội sở của tớ không? Hai ngày này trước cửa có không ít phụ nữ đến.”

Khương Dĩ Nhàn vừa phàn nàn thì không dừng được  “Tớ đau đầu lắm rồi.”

“Hay là cậu xé rách mặt luôn đi.” Lâm Sơ Huỳnh cho cô nàng hai biện pháp “Người như Chu Khải Hoài, tuy nhìn thì dễ nói chuyện nhưng thực ra lại rất cố chấp.”

“Biện pháp thứ hai thì sao?”

“Hoặc là cậu tìm người giả làm bạn trai.” Lâm Sơ Huỳnh cười khanh khách mà đưa ra phương án hai: “Nhưng mà cách này có mạo hiểm đấy.”

“Thôi đi, tớ lo lắng lắm.”

Khương Dĩ Nhàn cau mày, tính cách của cô có chút do dự, thiếu quyết đoán nếu không thì lúc trước sẽ không bị bắt nạt cũng phải đến sau khi gặp Lâm Sơ Huỳnh thì mới khá hơn.

Xé rách mặt với Chu gia, chỉ sợ ba cô sẽ mắng cô đến chết.

Về phần tìm một người giả làm bạn trai, Khương Dĩ Nhàn không quen biết nhiều đàn ông lắm cách này có vẻ không khả thi.

Thật sự không được thì bỏ tiền thuê một người.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Sơ Huỳnh dứt khoát nghỉ ngơi không làm gì sau đó nhận được tin nhắn trong nhóm chat phú bà.

Thẩm Minh Tước: [Bà chủ!]

Thẩm Minh Tước: [Ngài muốn đi chụp ảnh cưới với giám đốc Lục sao?]

Lâm Sơ Huỳnh hơi ngạc nhiên, lại cảm thấy có vấn đề: [Sao em biết? Tin tức này bọn chị còn chưa thả ra ngoài mà chẳng lẽ Lục Nghiêu nói với em?]

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có khả năng này.

Thẩm Minh Tước: [Thì ra là sự thật, không phải Lục Nghiêu nói đâu bên ngoài đều truyền ầm lên kìa em đọc được tin tức cũng không biết ai tiết lộ nữa.]

Thẩm Minh Tước: [Sẽ không có việc gì chứ?]

Tuy Lâm Sơ Huỳnh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn trả lời lại: [Không có gì.]

Cô thoát ra sau đó lên weibo tìm kiếm, loại chuyện chỉ cần lên weibo chắc chắn sẽ thấy tin tức.

Sau đó nhanh chóng tìm ra một tài khoản blogger đăng ảnh chụp, bên trên trực tiếp chỉ tên Hoa Thịnh

[Mã. Hôm nay nghe được một tin tức giám đốc Lục của Hoa Thịnh nghỉ một tháng là vì muốn đi chụp ảnh cưới, không biết Lục Vợ rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào nữa.]

Ở dưới bình luận rất nhiều. 

[Rốt cuộc thì khi nào mới công khai vậy!]

[Tôi đang nghĩ xem rốt cuộc là kiểu phụ nữ nào mới có thể gả cho Lục Yến Lâm!]

[ Có gì nói đấy, đến bây giờ còn không công khai. Tui cảm thấy có lẽ cũng chẳng xinh đẹp lắm chắc là không xấu thôi ]

[Người ta cũng chả phải minh tinh đẹp để làm gì?]

[Trước đó có ảnh chụp còn gì? Dáng người chuẩn, lại có khí chất. Là nữ cường nhân không phải rất xứng với giám đốc Lục à?]

[Chẳng lẽ các người muốn một người giống bình hoa Lâm Sơ Huỳnh?]

[Nhan sắc của Icy càn quét hết thảy!]

[Nói thật nhé, tôi mà có gương mặt như lcy thì hiện tại có khi tôi còn kiêu căng ngạo mạn hơn cô ấy, bài trước đó cô ấy đăng lên weibo thật là sảng khoái muốn chết.]

[Lầu trên kể chuyện cười cho tôi sao, Lục Vợ không cần phải nói cũng tốt nghiệp trường học danh tiếng, du học nước ngoài, lý lịch ưu tú, lcy có thể đấu lại người ta được sao?]

“.......?”

Các người mới là bình hoa.

Lâm Sơ Huỳnh không biết vì sao mỗi ngày đều bị diss một chút. Cô hừ lạnh, chờ sau khi công khai nhất định sẽ đánh sưng mặt các người.

Cô rất thích lúc vả mặt nhá.

Khi Lục Yến Lâm về nhà thì thấy cô ngồi đung đưa chân trên giường đang xem điện thoại chăm chú. Trên giường, dưới giường rải đầy quần áo.

Trong phút chốc anh không tìm ra nổi chỗ sàn trống nào để đi qua.

Nghe thấy tiếng động, Lâm Sơ Huỳnh quay đầu lại: “Anh về rồi à?”

Lục Yến Lâm ‘ừ’, cầm một chiếc váy có phần chân váy rũ xuống đất lên: “Không cần mang nhiều quần áo như vậy.”

Lâm Sơ Huỳnh nói: “Không được.”

Lục Yến Lâm nhìn cô “Vì sao?”

Lâm Sơ Huỳnh xoay người ngồi quỳ trên giường, nói với giọng đương nhiên: “ Một tháng có ba mười ngày, quần áo nào đã mặc rồi sẽ không mặc lại”

“Người ta mà thấy thể nào cũng sẽ kêu “Ấy, đây là bộ quần áo cô mặc chụp ngày hôm qua mà, sao hôm nay vẫn thế? Cô nghèo đến nỗi không có tiền mua quần áo mới à”

Đây là nguyên tắc của cô.

“.......?”

Lục Yến Lâm trầm mặc, một lúc sau mới gật đầu: “Em thích là được”.

Dù sao vali có thể đựng rất nhiều, cũng không cần cô xách.

Lâm Sơ Huỳnh nhận được sự đồng ý càng cảm thấy không có vấn đề gì cả, nhưng nhìn Lục Yến Lâm thu dọn từng bộ quần áo vào thì lại cảm thấy xấu hổ một xíu.

Cô nhanh chóng vơ quần áo thành một đống ôm vào trong ngực.

“Em tự làm được.”

***** 

Buổi sáng ngày hôm sau, trợ lý Trần và những người khác đến lấy hành lý.

Tối hôm qua hắn đã điều tra nguyên nhân chuyện đi chụp ảnh cưới bị lộ, thừa dịp hai người đều có mặt rồi nói: “Là Vương đổng không cẩn thận tiết lộ.”

Đêm qua có một tiệc rượu, Vương đổng và những người khác uống hơi quá chén nên đã vô tình tiết lộ việc này, người chung quanh đều hiểu nên tất nhiên sẽ không nói ra ngoài nhưng không may là có các cô gái bồi rượu ở đó.

Lúc ấy các cô cũng ở đấy nên sau đó lại truyền ra ngoài.

Cũng may Vương đổng còn chưa nói chi tiết, nếu không thì hiện tại chắc toàn bộ cộng đồng mạng đều biết tin Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm kết hôn.

Lâm Sơ Huỳnh nói: “Tửu lượng của chú Vương thật không tốt.”

Lục Yến Lâm rũ mắt, xắn ống tay áo sơmi lên, “Chuyển lời đến Vương đổng, trước khi tôi trở về thì bảo ông ta kiêng rượu đi tôi không muốn ngày nào đó lại thấy cơ mật của Hoa Thịnh bị rò rỉ ra ngoài.”

Trợ lý Trần rùng mình: “Vâng.”

Hắn vội vàng cúi đầu lên lầu lấy hành lý.

Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Đây không phải rất khó xử sao, chú Vương đã uống rượu ở quán bar gần hai mươi năm rồi nào ngờ lần này lại bị cấm.”

Mấy đổng sự của Hoa Thịnh bọn họ đều quen biết.

Lục Yến Lâm quay đầu lại im lặng nhìn cô, mãi cho đến khi Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy sau lưng lành lạnh thì anh mới mở miệng nói: “ Em gọi ông ta là chú Vương”

“.......?”

Không phải đã gọi hơn hai mươi năm rồi à?

Đầu Lâm Sơ Huỳnh nảy số, hiểu ra Lục Yến Lâm thầm oán chuyện gì nhưng mà cô cố tình làm như không biết đấy

“Chú hai có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

“Anh rất già sao?” Lục Yến Lâm hỏi.

“Anh rất trẻ á.” Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn, “Với lại bây giờ đàn ông càng lớn tuổi càng có mị lực, anh không thấy nam chính trong tiểu thuyết đều là đàn ông lớn tuổi sao?”

“Cho nên anh là đàn ông lớn tuổi?” Lục Yến Lâm khẽ liếc.

Đó là một vấn đề nguy hiểm.

Lâm Sơ Huỳnh đảo đảo đôi mắt to trong như châu ngọc, dùng một giọng điệu thấm thía nói: “Anh là một người đàn ông thành thục.”

Lục Yến Lâm nhấp môi, cũng không biết là vui hay không vui.

“Được rồi, gọi anh là ông xã.” Lâm Sơ Huỳnh cuối cùng cũng nhịn không được mà cười rộ lên “Được rồi ha.”

“Ừ.”

Lúc này Lục Yến Lâm mới buông tha cho cô.

Bọn họ dùng máy bay tư nhân bay đến Bắc Âu. Váy cưới chính thức có một chiếc nhưng váy cưới dùng để chụp hình thì khá nhiều nên hành lý không hề ít.

Lâm Sơ Huỳnh cũng không rõ mình có bao nhiêu cái vali

Dù sao thì cô cũng chẳng phải làm gì. Xách túi xách, đi giày cao gót rồi đeo kính râm, không để ý đến ai

Khách sạn là nằm trong chuỗi khách sạn Bách Tế. Có tầm nhìn đối diện biển, thêm gió biển vi vu thổi làm tung bay tấm rèm trắng khiến căn phòng như ẩn chứa tiên khí.

Tổng giám đốc và vợ muốn tới nên mọi thứ đều phải chuẩn bị tốt.

Trên giường rải hoa và các loại đồ trang trí nhỏ, rất có cảm giác như đang hưởng tuần trăng mật, trong ngăn kéo chứa rất nhiều áo mưa.

Lâm Sơ Huỳnh:.........

Nhân viên ở đây quả là vô cùng tin tưởng vào năng lực của ông chủ nhà mình.

Lục Yến Lâm cũng không hề phụ lòng tin tưởng của nhân viên với mình, sử dụng đồ họ tặng vô cùng hợp lí không hề lãng phí.

Chỉ có Lâm Sơ Huỳnh mệt như cá chết.

Mới sáng ra, Lục Yến Lâm lại hào hứng cùng cô làm một lần nữa.

Cũng may cái đồ đàn ông thối tha Lục Yến Lâm còn chút lương tâm, không quẩy tới nỗi khiến Lâm Sơ Huỳnh muộn giờ chụp ảnh cưới hôm nay.

Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Huỳnh kiểm tra khách sạn với Lục Yến Lâm.

Rất nhiều nhân viên cao lớn mạnh mẽ dễ nhìn đứng trước mặt cô, thấy cảnh đẹp ý vui cô còn nhân cơ hội chụp vài tấm ảnh.

“Chào Giám đốc Lục!”

“Chào Phu Nhân!”

Tiếng Trung của bọn họ nói khá tốt.

Lâm Sơ Huỳnh tủm tỉm cười vẫy tay cảm giác bản thân rất có thiên phú làm người lãnh đạo, lại quay sang nhìn Lục Yến Lâm biểu cảm khuân mặt anh giống như giây tiếp theo là có thể vạch lỗi.

Cô đang ngắm nhìn thì đột nhiên bị che mắt.

Lâm Sơ Huỳnh cố gạt bàn tay đang che mắt mình của Lục Yến Lâm, “Anh làm gì thế? Em không thấy được đường rồi này.”

Đôi mắt chớp chớp, lông mi dài cong vút quệt trong lòng bàn tay anh.

“Đừng nhìn, trở về nghỉ ngơi.” Tiếng nói của Lục Yến Lâm vang lên bên tai.

“Em đã nghỉ đủ rồi mà.” Lâm Sơ Huỳnh kéo tay anh xuống, “Em chỉ xem mấy anh đẹp trai nhiều chút thôi mà cũng đâu có ăn họ.”

Mắt Lục Yến Lâm híp lại.

“Loại dấm chua này cũng ăn.” Lâm Sơ Huỳnh buồn cười, trộm làm nũng: “Ông xã, anh cho em nhìn dáng vẻ khi làm việc của anh đi mà~”

Trầm ngâm một lát, Lục Yến Lâm mới gật đầu.

Quả nhiên làm nũng vẫn dùng được, Lâm Sơ Huỳnh biết ngay mà.

Nhân viên phía dưới đều giả bộ như mình không nghe thấy gì hết.

Nhân lúc Lục Yến Lâm không nói chuyện với cô, Lâm Sơ Huỳnh nhanh tay gửi mấy bức ảnh chụp vừa rồi vào trong nhóm chat Câu lạc bộ phú bà.

Lâm Sơ Huỳnh: [hình ảnh/ hình ảnh]

Liếm bình* mặc dù đến muộn nhưng chưa bao giờ vắng mặt.

(*)liếm màn hình, thuật ngữ mạng.

Thẩm Minh Tước: [a a a a a thật đẹp trai!]

Thẩm Minh Tước: [Lục phu nhân còn có loại phúc lợi này à hu hu hu.]

Cô nhìn bộ quần áo của những anh trai đẹp này, đoán chắc là nhân viên của Hoa Thịnh.

Lục Nghiêu: [Có đẹp bằng tôi không?]

Thẩm Minh Tước: [Anh cũng rất tuấn tú.]

Có lẽ hôm nay Thẩm Minh Tước được liếm bình vui vẻ nên dỗ một câu, nếu dựa theo gu thẩm mỹ của đại đa số người thì Lục thiếu cũng đẹp trai.

Thẩm Minh Tước: [Nhưng mà bọn họ càng đẹp trai hơn!!!]

Lục Nghiêu: [Cảm ơn, câu phía dưới không cần phải nói đâu tôi đã xóa nó rồi.]

Sau đó cậu đăng bức ảnh chụp màn hình câu này lên vòng bạn bè: [Hôm nay là một ngày nhận được lời khen.]

1 like.

Trình Minh Thành.

***** 

Sau khi kiểm tra là đến giờ ăn cơm.

Lâm Sơ Huỳnh lúc đầu chơi đùa rất vui, nhưng sau đó lại bắt đầu mệt không chịu nổi nhưng vì muốn để lại ấn tượng rằng Lục phu nhân rất quan tâm đến nhân viên nên thực sự đi theo cả một đường.

Làm giám đốc Lục thật khó.

Lâm Sơ Huỳnh cảm khái từ tận đáy lòng.

Nghĩ lại, cô gần như nhờ vào kết hôn mà nhận được nhiều cổ phần của công ty, cái gì cũng không cần làm mà còn được chia hoa hồng, có chút không thoải mái.

Lâm Sơ Huỳnh đang suy nghĩ miên man, Lục Yến Lâm đã nói chuyện xong với một vị giám đốc đang đi về phía cô  sau đó ngồi xổm trước mặt cô.

“Làm sao vậy?”

Lâm Sơ Huỳnh giật mình.

“Nói đưa em trở về.” Ngữ khí của Lục Yến Lâm hơi nghiêm túc, bàn tay nắm lấy mắt cá chân của cô“Khó chịu sao?”

Lâm Sơ Huỳnh nhìn những người ngoại quốc chung quanh,  họ đang mở tomắt mà nhìn về chỗ cô khiến cô có chút cạn lời.

Tai đều đỏ hết lên.

Chắc là do quá thân mật ở bên ngoài nhỉ?

Lá gan của Lâm Sơ Huỳnh dù có lớn thì đây cũng là lần đầu tiên gặp trường hợp này.

Giày cao gót màu bạc bị tháo ra, bàn chân trắng mịn như ngọc đặt trong lòng bàn tay Lục Yến Lâm, bàn tay của anh có vết chai mỏng, hơn nữa động tác vuốt ve lại dịu dàng khiến Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy vừa ngứa lại vừa mềm.

Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Em không sao đâu.”

Vừa mới nói xong, cả người liền nhẹ bẫng.

Lâm Sơ Huỳnh kinh sợ kêu lên một tiếng: “A.”

Lục Yến Lâm bế cô đứng lên, cũng không thèm nhìn gì cả mà trưc tiếp đi đến hướng thang máy, về phần chiếc giày cao gót đã bị anh bỏ ra thì còn đang được anh xách trong tay.

Một chân đi giày, một chân trần.

Lâm Sơ Huỳnh lập tức bổ não câu chuyện cổ tích, cô bé lọ lem tham gia vũ hội bị rớt giày thủy tinh, sau đó lại được chàng hoàng tử đuổi theo ôm lên.

Thế mà còn cảm thấy có chút ngọt ngào?

Đi được một đoạn, cô cảm giác bản thân còn có thể nghe được những tiếng xì xào của nhân viên bị bỏ lại xa xa.

Hôm nay khách sạn không mở cửa kinh doanh, nên ngoại trừ nhân viên bình thường chính là nhân viên vệ sinh. Nhưng Lâm Sơ Huỳnh lại không biết điều này, thế nên cả đoạn đường được Lục Yến Lâm ôm cô đều chôn đầu vào vai anh.

“Anh sẽ nhanh chóng mang danh hiệu không làm việc đàng hoàng.”

“Sẽ không.” Lục Yến Lâm phủ định.

“Là kiểu vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn ấy” Lâm Sơ Huỳnh thay đổi cách nói khác: “Anh là hôn quân, mới lâm triều được một nửa đã lập tức bỏ chạy.”

Lục Yến Lâm suy tư một phen: “Em là mỹ nhân.”

“......?”

Lâm Sơ Huỳnh còn tưởng anh đang tự hỏi đến tột cùng mình có phải là hôn quân không, nào ngờ anh thế mà lại suy nghĩ xem cô có phải mỹ nhân hay không.

Hành động mê hoặc là phải thưởng lớn.

Cô là mỹ nhân còn cần phải suy nghĩ sao?