Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 43

Nhấn vào tài khoản này cũng chỉ có một bài đăng, ngày tạo cũng là hôm nay, về phần thật giả.....

Có người vừa buông lời nghi ngờ đã bị ăn mắng ngay.

Có chứng thực giới thiệu vắn tắt “CEO tập đoàn Hoa Thịnh” rồi lại còn!

Hơn nữa official weibo của Hoa Thịnh sẽ đăng một weibo giả sao? Không có nội hàm một chút cũng sẽ không tồi, làm sao còn có thể chia sẻ.

Ngay cả fans cũng không có mua, cả tài khoản chỉ có duy nhất một bức ảnh cưới, chọc mù ánh mắt của cộng đồng mạng.

Trước đó từng có cư dân mạng yêu cầu giám đốc Lục công khai tài khoản xã hội, cuối cùng bị official weibo của Hoa Thịnh lấy lý do không có để từ chối.

Hiện tại lại công khai một tin tức nóng hổi như thế.

Trước khi Lục Yến Lâm đi chụp ảnh cưới thì chuyện đã truyền ra ngoài, bức ảnh từ Ins kia còn đang treo trên hot search không chịu xuống hiện tại lại thêm một tin mới nữa.

Vẫn là chính chủ tự mình đưa tin.

Trong ảnh chụp, mạng che mặt che lại nửa gương mặt tinh xảo của người phụ nữ, cách một tầng lưới còn có thể nhìn rõ trang dung kinh diễm, đuôi mắt hơi nhếch lên điểm xuyết một chút kim tuyến lấp lánh, làn mi cong cong như cánh bướm.

Mà đối diện cô, là Lục Yến Lâm với một thân lễ phục màu đen, mạng che mặt chạm vào vành tai của anh mang đến cảm giác phiêu dật lại duy mỹ, giờ phút này gương mặt lạnh lùng có chút ôn nhu.

Ánh chiều tà màu đỏ chanh chiếu lên hai người, dẫn tới sắc thái bầu trời đều nhu hòa theo, giống như bộ lọc tự nhiên.

Tất cả mọi người có thể thấy rõ hai người bọn họ đang hôn môi.

Bình luận lập tức bùng nổ.

[Đây là Lục phu nhân sao?]

[Giám đốc Lục rốt cục cũng nhịn không nổi nữa mà phải show bà xã của mình ra sao?]

[TMD! Lục phu nhân cũng quá đẹp đi, cái này thật sự là đập nát mặt của những người đó, gọi là nhục nhã đúng không nhể? Bây giờ không dám lộ diện?]

[Nhìn đường cong dáng người kìa, tôi ghen tị quá đi, hôm nay tôi ăn ba chân gà rán không xứng ghen ghét “quỳ.jpg”]

[Loại cảm giác mông lung này cũng quá đẹp rồi!]

[Cuối cùng tôi cũng biết vì sao mỗi lần tiểu thuyết viết mỹ nhân xuất hiện đều che mặt rồi, hiện tại tôi chỉ muốn kéo tầng lưới mỏng kia xuống thôi!]

[Hu hu hu giám đốc Lục và Lục phu nhân đúng là duyên trời tác hợp!]

[Không phải trước đó có tin đồn Lục phu nhân là nữ cường nhân sao, hu hu hu đây rõ ràng là tiểu tiên nữ! Là nữ chính xinh đẹp ngọt ngào trong truyền thuyết!]

[Bạch phú mỹ danh xứng với thực, *tym*.]

[Lục phu nhân quá đẹp! Thịnh thế mỹ nhan là đây chứ đâu!]

[Ảnh cưới này chụp đến nỗi.....có thể treo ảnh một đám các minh tinh lên đánh luôn, sau này nếu tôi được 1/3 như này thì tốt rồi a a a a!]

Bài đăng này trên weibo trực tiếp ngồi máy bay phi lên No. 1 hot search. 

Khi Thẩm Minh Tước nhìn thấy trên hot search thì có chút giật mình, cô cho rằng bà chủ hỏi bức ảnh nào đẹp là tự mình đăng, không ngờ thế mà lại Giám đốc Lục phát.

Trời ạ, cô cảm thấy bản thân còn kích động hơn cư dân mạng nữa.

Thẩm Minh Tước nhanh chóng chia sẻ bài đăng này.

Hiện tại cô cũng là người có fans, trong phần bình luận ngoại trừ khen cô thì chính là đoán về Lục phu nhân, cùng với tâng bốc Lục phu nhân.

Thẩm Minh Tước: [Bà chủ, chị nhìn nè những người này đều khen chị đó.]

Thẩm Minh Tước: [hình ảnh/ hình ảnh]

Thẩm Minh Tước: [Cô dâu xinh đẹp nhất trên mạng!]

Lâm Sơ Huỳnh còn chưa biết việc này, hiện tại cô còn đang lật xem ảnh chụp ngày hôm nay chuẩn bị tìm một bức để up Weibo, sau đó liền thấy ảnh chụp màn hình Thẩm Minh Tước gửi đến. 

Cô nhịn không được nở nụ cười.

Những cư dân mạng này tâng bốc cô lại rất thích.

Cười xong cô mới phản ứng lại, đây là tài khoản của Lục Yến Lâm?

Lâm Sơ Huỳnh lập tức ngồi dậy trên giường, nhìn Lục Yến Lâm đang ở bên kia xử lý văn kiện: “Chú hai! Sao đột nhiên anh lại tạo tài khoản weibo?”

Lục Yến Lâm xoay người, ngón tay gõ gõ: “Dù sao cũng phải danh xưng với thực.”

Lâm Sơ Huỳnh u mê: “Danh xứng với thực cái gì?”

Lục Yến Lâm cong môi: “Danh xứng với thực, cộng đồng mạng hâm mộ nhất ––––“

Anh còn chưa nói xong, Lâm Sơ Huỳnh liền nheo mắt, ngắt lời anh: “Được rồi, em biết rồi, câu kế tiếp chú Hai anh không cần phải nói đâu.”

Danh hiệu đó mà nghe từ miệng anh liền khiến da đầu cô run lên.

Lâm Sơ Huỳnh xuống giường đi đến bên cạnh anh, ăn ngay nói thật: “Em thực không ngờ đấy, vậy mà anh lại đăng weibo.”

Cô chớp mắt: “Em cho anh một like nhé.”

Nếu chia sẻ thì kiểu gì cô cũng bị mắng một chút.

Lâm Sơ Huỳnh like xong lại đi xoát weibo một lần, nhìn thấy hơn chục nghìn bình luận đều khen cô xinh đẹp, tâm tình liền tốt hẳn.

Cô lại đi diễn đàn nhìn xem.

Không có gì bất ngờ xảy ra, trên diễn đàn cũng đang thảo luận việc này, hơn nữa còn khoa trương hơn trên weibo.

[Các người có nhìn thấy No.1 hot search không?]

[Lục phu nhân mỹ nhan thịnh thế!]

[Bỏ xa nhóm tiểu hoa đán mười con phố, tôi nói chứ nhìn gương mặt này của Lục phu nhân đi, tuyệt đối là một đại mỹ nhân.]

[Trước đấy có người còn thề son thề sắt rằng không công khai là bởi vì xấu, uổng phí gia thế làm tôi cười muốn chết.]

[Mô Phật, khi nào mới có thể nhìn chính diện gương mặt?]

[Rốt cuộc Lục phu nhân là ai?]

[Lại là bạch phú mỹ, lại xinh đẹp như vậy lại được Giám đốc Lục nuông chiều sủng ái đấy chính là cuộc hôn nhân trong mơ của tôi!]

[Trước kia Giám đốc Lục bảo vệ bà xã tốt như vậy, hiện tại cuối cùng cũng chịu đăng ảnh cưới che nửa mặt, như này đã tính là tốt rồi.]

[Chẳng lẽ bọn họ không tổ chức hôn lễ sao?]

[Cô cho rằng mỗi người đều giống lcy sao, thiết lập hình tượng bạch phú mỹ giả, rõ ràng là thích gây chú ý, *nôn*]

[Có thể đừng mang người không liên quan lên sân khấu được không, hôm nay là sân nhà của Lục phu nhân, thỉnh chủ nhà nhớ rõ hộ.]

[Bộ áo cưới này xuất hiện 16 năm trước, trước đó có người ra giá cao nhưng cũng không mua được, không biết giám đốc Lục phải tiêu tốn bao nhiêu tiền nữa.]

[Cái cô lcy kia mua nổi sao ha ha ha ha!]

[Đây là một bức ảnh cưới tràn ngập mùi tiền.]

Có người đăng năm bức ảnh chụp về bộ váy, thông tin trên đó đều công khai, chẳng qua viết bằng Tiếng Anh, nhưng mà cũng dễ hiểu.

Không ngờ vậy mà lại có người biết.

Lâm Sơ Huỳnh cũng rất thích bộ váy cưới này, nhà thiết kế còn tăng thêm yếu tố văn hóa Trung Quốc, không chỉ tinh xảo mà tuyệt đối không phản hài hòa.

Cô chống má thở dài.

Dựa vào đâu mà Lục Yến Lâm đăng weibo thì tất cả đều lời khen ngợi, còn mỗi lần cô đăng thì liền biết thành anti-fans chiếm một nửa, chẳng lẽ fans nhan sắc không có sức chiến đấu sao?

Lâm Sơ Huỳnh không phục.

Vừa khéo nhân viên phục vụ mang hoa quả lên, cô không cho nhân viên đi vào mà ra bưng, rồi đặt lên bàn.

“Ai u.” Lâm Sơ Huỳnh nhân cơ hội giả vờ ngã.

Lục Yến Lâm một tay giữ cô lại, Lâm Sơ Huỳnh thuận thế ngồi lên đùi anh sau đó liền không chịu dậy: “Bây giờ còn xem văn kiện gì chứ?”

Cô giương mắt xem qua.

Là báo cáo của khách sạn bên này, lít nha lít nhít.

Lâm Sơ Huỳnh vốn muốn cho anh nghỉ ngơi, hiện tại lại nghĩ vẫn nên đừng quấy rầy anh làm việc chuẩn bị rời đi.

Không nghĩ tới người đàn ông này lại không đồng ý.

Lục Yến Lâm ngửa đầu, tầm mắt dừng trên mặt cô: “Nhịn không được?”

Vành tai Lâm Sơ Huỳnh đỏ lên: “Cái gì nhịn không được?”

Cô rướn người qua hôn một cái, sau đó đẩy Lục Yến Lâm, thoát khỏi giam giữ của anh, cười rực rỡ: “Chú hai anh vẫn nên làm việc đi.”

Cô quay người lại rời đi.

Lục Yến Lâm khẽ cười, đường cong khóe môi nhếch lên.

***** 

Phần quay chụp phía sau tương đối nhanh chóng.

Có ngày đầu tiên cọ sát làm quen, bọn họ đều tương đối thuần thục đối với những tư thế hay phương diện khác của chụp ảnh, thường chỉ mất một nửa thời gian là đã hoàn thành một bộ.

Khi đó Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm liền cùng nhau ra ngoài dạo phố.

Trấn nhỏ ở đây không giống trong nước, ngồi trong đại sảnh nhà hàng cơm Tây, vừa dùng bữa vừa ngắm nhìn dòng người bên ngoài cũng là một trải nghiệm khác lạ.

Ngày quay chụp cuối cùng chính là bộ váy cưới màu hồng cam.

Đây là một thiết kế hở lưng, phía trước là cổ chữ V khoét sâu, trọn bộ là lụa mỏng, mặt trên được thêu hoa văn thủ công, chính là hoa và lá cây, chẳng qua nó rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Làn váy chỉ ngắn tới đùi, tầng tầng lớp lớp, nhưng phía sau lưng lại là đuôi váy dài thướt tha quết đất, làm nổi bật đôi chân trắng nõn thon dài.

Gợi cảm và tiên khí cùng tồn tại.

Lâm Sơ Huỳnh cực thích bộ váy cưới này, nhưng mà có vẻ Lục Yến Lâm không hài lòng với nó lắm, cô hoài nghi là do bộ này lộ nhiều.

Đương nhiên, anh không hài lòng cũng vô ích thôi.

Hôm nay Lâm Sơ Huỳnh còn bớt một chút thời gian để selfie, kỷ niệm ngày cuối cùng bản thân đi hưởng tuần trăng mật và chụp ảnh cưới.

Hiện tại, cô ngày càng mong chờ đến hôn lễ.

Áo cưới kia chứa đựng tất cả giấc mộng của các cô gái, so với bộ váy hiện trên người thì cô còn thích hơn nhiều, nhưng mà trước mắt còn không nhiều người biết.

Giống như một bí mật chưa được bật mí.

Nhiếp ảnh gia nhìn những bức ảnh chụp được gần đây, tìm Lục Yến Lâm hỏi: “Giám đốc Lục, ngài có muốn chụp tư thế cầu hôn một chút không?”

Lục Yến Lâm nhìn Lâm Sơ Huỳnh đang đắm chìm trong những bức ảnh selfie, gật đầu nói: “Được.”

Chờ Lâm Sơ Huỳnh chụp xong, nhóm nhiếp ảnh gia lại khôi phục bình thường.

Lâm Sơ Huỳnh kéo theo làn váy dài phía sau, hỏi: “Có phải sắp chụp xong rồi không?”

“Ừ.” Lục Yến Lâm còn nói: “Còn một bộ cuối cùng.”

“Được rồi.” Lâm Sơ Huỳnh gật đầu.

Hôm nay cô không có mang voan trùm đầu, chắc là vì gió thổi khiến mái tóc xoăn dài có hơi rối loạn, làm nổi bật cần cổ thiên nga trắng nõn.

Có người đưa cô một bó hoa.

Lâm Sơ Huỳnh tưởng muốn chụp ảnh liền quay đầu đưa điện thoại cho trợ lý cầm, lúc quay lại liền thấy người đàn ông trước mặt đang quỳ một gối xuống đất.

Cô trợn to mắt.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Lâm Sơ Huỳnh, Lục Yến Lâm đưa tay về phía cô.

“Chú hai, đây là anh muốn cầu hôn em sao?” Lâm Sơ Huỳnh còn đang chìm trong sự khiếp sợ, đôi môi đỏ khẽ nhếch, nhẫn cưới trên ngón tay phá lệ dễ làm người khác chú ý.

“Gả cho anh.” Lục Yến Lâm không dùng ngữ điệu nghi vấn mà là một câu trần thuật, mang theo sự không cho phép từ chối.

“Hiện tại em đào hôn còn kịp không?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi.

Cô nhịn không được cười rộ lên, lúc này cô đang đánh má hồng nên không lộ rõ sắc mặt, nhưng màu sắc dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ.

Lục Yến Lâm nói: “Không còn kịp rồi.”

Lâm Sơ Huỳnh nháy mắt, cười khẽ: “Vậy em chỉ có thể miễn cưỡng gả cho anh thôi.”

Cuộc đối thoại giữa hai người người khác không nghe thấy.

Lâm Sơ Huỳnh vươn tay, giống như một cô công chúa, Lục Yến Lâm rũ mắt, ôn nhu hôn lên tay cô.

Thái độ gần như thành kính.

Lâm Sơ Huỳnh bỗng nở nụ cười, xinh đẹp lấn át mọi vật xung quanh.

Nhiếp ảnh gia cách đó không xa cực kỳ hài lòng.

Sau khi chụp xong thì không trực tiếp trở về mà là ở lại chơi hai ngày mới chuẩn bị về nước, bọn họ không thông báo cho những người khác.

Đoàn đội chụp ảnh cưới của hai người chỉ có vài người mà thôi, nhưng mà không ngăn nổi những ai có lòng muốn biết, cũng có người qua đường đi du lịch, tình cờ gặp mặt thật sự rất bình thường.

Cho nên, buổi tối hôm về nước, bị người qua đường quay một video.

Chẳng qua vì không thể đến gần nên video rất mờ, nhưng có thể nhìn ra đó là cảnh cầu hôn, làn váy cưới xõa tung bị gió thổi bay phấp phới.

Chủ tus là một người có mấy chục fans –––– 

“Tình cờ gặp được, có một đôi tình nhân giá trị nhan sắc cực cao chụp ảnh cưới, đáng tiếc không thể tới gần, chỉ quay được một chút thôi.”

Tuy rằng ít fans nhưng không chịu nổi cư dân mạng thần thông quảng đại.

Một làn sóng lớn dân mạng nhanh chóng chiếm giữ khu bình luận ở weibo, trong nháy mắt liền hot, bay lên hot search, số lượng chia sẻ bùng nổ mạnh.

[Chắc chắn là Giám đốc Lục, tôi nhìn nơi chủ tus đi du lịch chính là Bắc Âu, mà Giám đốc Lục cũng đang ở Bắc Âu để chụp ảnh cưới.]

[Hiện tại tôi đi còn có thể vô tình gặp không?]

[Đôi chân của Lục phu nhân thật là tuyệt, vừa dài vừa thẳng, lại còn thon.]

[ đừng nói chân nữa, nhìn thấy vòng eo kia không? ]

[TMD! Cũng đã một tháng trôi qua rồi, vậy mà vẫn còn chụp ảnh cưới, tổng cộng có bao nhiêu bộ áo cưới để thay đổi chụp thế?]

[Bộ áo cưới này cũng không rẻ đâu, có khi bằng mấy căn nhà đấy.]

[Đây mới là kẻ có tiền, chụp ảnh cưới cũng phải chụp như thế, trước đó có vài người chẳng biết thiết lập hình tượng kiểu gì mà ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.]

[Tôi chỉ sợ buổi tối Giám đốc Lục không cẩn thận làm gãy cả eo Lục phu nhân.....là tôi suy nghĩ nhiều quá.]

[Giám đốc Lục người ta còn chưa quan tâm, các người quan tâm làm cái gì.....Thật không dám giấu diếm, tôi đã nghĩ xem 18+.

[Mỗi ngày đều lên hot search, lăng xê đủ chưa?]

[Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy không đẹp chút nào sao?]

[Đúng vậy, chỉ một mình cô thôi, mau tự sát tại chỗ đi.]

[Cái này còn cần lăng xê?]

[Trước hết hãy đổi ảnh đại diện minh tinh gì đó của cô đi rồi lại nói sau, *nôn*.]

[Muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn gia thế có gia thế, đây không phải là người thắng ở đời thì là gì?]

Không có gì ngạc nhiên, Lâm Sơ Huỳnh lại xoát cảm giác tồn tại.

Trong diễn đàn lôi weibo của cô ra ‘quất’ một chút, từ đó lại khen Lục phu nhân ôn nhu hào phóng, không thèm so đo với tép riu.

Tép riu Lâm còn chưa biết chuyện trên mạng.

Từ hai ngày trước Lâm Sơ Huỳnh đã chọn ảnh trong đống ảnh selfie để phát lên weibo của mình, tùy tay phát lên, cũng quên mất mình không tắt định vị.

Icy: [ hình ảnh ]

Cô phát xong thì tắt điện thoại, đeo bịt mắt rồi trực tiếp ngủ.

Sau khi Lục Yến Lâm xử lý văn kiện trở về, Lâm Sơ Huỳnh mơ mơ màng màng lăn vào trong ngực anh, cọ cọ mấy cái lại ngủ tiếp.

Trải qua tuần trăng mật một tháng vừa rồi, qua hệ giữa hai người thân mật hơn trước không ít, một chút ngăn cách nhỏ gần như tiêu tán.

Lục Yến Lâm chỉnh lại bịt mắt cho cô, sau đó mới nhắm mắt lại.

Toàn bộ quá trình về nước lần này, Lâm Sơ Huỳnh đều làm tổ trong ngực anh mà ngủ đến không biết trời trăng gì hết, khi về trong nước vẫn còn mơ màng.

Cô được Lục Yến Lâm ôm trở về phòng, đến khi mở mắt thì trong điện thoại đều là tin nhắn từ wechat, weibo.

Thanh thông báo đều được làm mới.

Lâm Sơ Huỳnh mở ra đã thấy ngay một dòng thông báo màu đỏ, tin nhắn đều bị spam, bài đăng trên weibo trước khi về nước đã bùng nổ.

Mấy nội dung tin nhắn gần nhất lập tức đập vào mắt.

Không thích ăn đào vàng đóng hộp: [Còn cần mặt không?]

Một tiểu tiên nữ: [Cô đúng là người mà tôi thấy thích bú fame nhất, *phi*.]

Trong lòng cô đã có suy đoán, click mở bình luận và link, quả nhiên nội dung giống như những gì cô nghĩ.

Lâm Sơ Huỳnh nhíu nhíu mày.