Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 46

Rất nhiều cư dân mạng reload weibo một hồi lâu, nhưng mà hình cứ hiện ‘không thể phản hồi’.

Vừa nhìn là biết sập rồi.

Chờ sau khi bên hậu trường weibo tăng lưu lượng lớn hơn, tất cả mọi người hình mấy hot search trước liền hiểu hết mọi chuyện, mặt sau mỗi người đều mang theo chữ “bạo.’

Gần đây, official weibo của [Đề vương toàn năng] chỉ vì một bài đăng trên weibo mà bị bao phủ bởi bình luận.

[Mắt của tôi hình như mù rồi....]

[Những gì được viết trên 9 bức ảnh này đều là thật sao?]

[Tôi nhấn vào bức ảnh đầu tiên, gáy một tiếng, cho rằng như này đã rất lợi hại rồi, thẳng đến lúc tôi click mở bức thứ hai.....bức thứ ba.....]

[lcy quá lợi hại rồi!]

[Tôi từ anti-fans chuyển thành fans!]

[Má ơi, tôi ngồi xổm hóng chương trình này!]

[Tuyệt, các người nhìn những giải thưởng được liệt kê trên bức ảnh thứ ba đi, trời ơi, cúp chất đầy nhà chưa?]

[So sánh với mấy bình luận trước, hiện tại chỉ cần bức ảnh đầu tiên đã khiến cư dân mạng chào thua, hiện tại mặt có đau không?]

[ba ba ba!]

[Tôi vừa mới gửi bức ảnh này cho giảng viên hướng dẫn của tôi xem, cô ấy kích động nửa ngày, thiếu chút nữa là ngất xỉu, còn hỏi tôi đó là ai!]

[Không nên hỏi, hỏi chính là to be continued!]

Đứng trước thực lực tuyệt đối, bôi đen cũng vô dụng.

Chỉ một bằng cấp tất nhiên sẽ không cần nhiều ảnh như vậy, hơn nữa tổ tiết mục vì muốn nổi bật mà trên mỗi bức ảnh đều không viết nhiều chữ, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái vẫn khiến mọi người cực kỳ khiếp sợ.

Ít nhất, đã hình thành sự đối lập với những minh tinh khác mời phía trước.

Đương nhiên cũng không ít người hoài nghi tính chân thật của lý lịch này, ngay lập tức có một blogger đi đào thông tin, rồi nói: “Tôi nhớ học viện năm ấy có một người nào đó lấy được giải thưởng, chậc chậc chậc.”

Sau đó, anh ta chụp màn hình trang web chính thức của học viện rồi gửi ở phần bình luận.

Trong ảnh, người cầm hoa đúng là Lâm Sơ Huỳnh.

Trải qua một cuộc tìm kiếm nhỏ như thế, nhóm cư dân mạng vốn sợ ngây người bắt đầu có hành động.

Nếu chương trình này dám đăng thì sẽ không cần sợ bọn họ đi xác nhận thật giả.

Cư dân mạng thần thông quảng đại lập tức tỏ rõ không hề nghi ngờ, có blogger nào đó tốc độ nhanh chóng làm ra một video, dùng để giải thích tính thật giả của từng bằng cấp, giải thưởng được ghi trên mỗi bức ảnh.

Lượng chia sẻ trong nháy mắt nổ mạnh, xông lên mấy thứ hạng đầu của hot search.

Động tác của Giải trí Thiên Nghệ còn nhanh hơn, lập tức thành lập fandom, sau khi đăng quy định nhóm lên weibo thì vội vã chia sẻ bài biết của official weibo [Đề vương toàn năng].

Tuy rằng không nói ra, nhưng fandom tất không thể thiếu.

Rốt cuộc thì một khi Giám đốc Lâm bay, bọn họ cũng bay theo.

Mà trong Hoa Đình Thủy Ngạn, Lâm Sơ Huỳnh cầm điện thoại cũng bùng nổ.

“A a a!”

Giọng nói kích động của Thẩm Minh Tước truyền từ đầu bên kia điện thoại sang, xúc động kêu: “Bà chủ, sao chị có thể lợi hại như vậy! Quán quân lần này không phải chị thì là ai!”

"Một bài này của cậu đăng lên weibo, chương trình không hot cũng khó." Lục Nghiêu cảm thấy cách PR này rất thông minh, chẳng trách mình không thể làm ông chủ. 

Hai người một tung một hứng mà khen nịnh nửa ngày, Lâm Sơ Huỳnh mới lấy lại tinh thần.

"Hiện tại đã chịu không nổi, đến thứ sáu thì 2 người làm sao bây giờ?" Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, còn mang theo ý cười nhàn nhạt. 

Ánh đèn trắng chiếu lên người cô, trắng đến phát sáng. 

Thẩm Minh Tước: [Ngày mai em nhất định sẽ ngồi canh!] 

Lục Nghiêu: [Nếu có câu nào không trả lời được thì cứ gọi cho tôi, tôi tìm đáp án cho!] 

Thẩm Minh Tước: [Bà chủ, chị yên tâm đi, ngày mai em sẽ rửa tay sạch sẽ, chắc chắn sẽ cho chị một đáp án chính xác!] 

Thế thì không cần thiết đâu....

Lâm Sơ Huỳnh cười cười, nếu thật sự gọi cho hai người này xin trợ giúp thì chỉ sợ bọn họ sẽ luống cuống tay chân mất, còn chẳng bằng mình tùy tiện nói bừa đáp án. 

Lần này tổ tiết mục cho ba cách xin trợ giúp, một là hỏi ý kiến khán giả trong trường quay nhưng có khả năng khán giả cũng không biết đáp án. Hai là loại bớt đáp án để cô lựa chọn.

Thứ ba chính là gọi điện thoại xin giúp đỡ.

Dù sao cũng là chương trình trực tiếp nên yêu cầu với khách mời cũng khá cao, cho nên ban tổ chức sẽ đền bù một chút bằng cách cho họ có quyền xin trợ giúp, nếu không thì khách mời nào dám đến.

Bên Lâm Tồn cũng gọi điện thoại tới.

Đối với việc con gái muốn tham gia chương trình, ông cảm thấy chẳng sao cả, ngược lại còn dặn cô nếu có câu nào khó không trả lời được thì cứ gọi điện thoại cho ông.

Đương nhiên, ông cũng không quên đi đánh tiếng với ban tổ chức một chút.

Mà bên tổ tiết mục hiện tại đang cười ngoác tận mang tai rồi.

Đạo diễn nhìn nhiệt độ dâng cao liền vui vẻ, cũng may trước đó ông thông minh, nghĩ ra được chủ ý này nên chương trình chưa lên sóng đã hot.

Ông nhìn hình ảnh trên weibo, vẻ mặt phức tạp.

Làm tổng đạo diễn của chương trình, đương nhiên ông không thể thường xuyên một mình liên lạc với bà chủ, khi cần đăng poster, ông cũng liên hệ với Kiều Quả.

Lúc ấy Kiều Quả hỏi ông cần những gì.

Khi đó đạo diễn còn rất căng thẳng: “Về bằng cấp ý, nếu thiếu thì có thể lấy một ít giải thưởng để thêm vào, nói ngắn gọn là nên có cả hai thì có tính thuyết phục hơn.”

Thực ra khi ấy ông cảm thấy chắc bà chủ giống với đại đa số phú nhị đại khác, thành tích bình thường, xuất ngoại du học không đạt được kết quả như ý nên trở về kế thừa gia sản.

Chờ sau khi Kiều Quả gửi hồ sơ tới, ông sợ ngây người.

Khác hẳn phú nhị đại xuất ngoại là ăn chơi, Giám đốc Lâm của bọn họ xuất ngoại là để học tập mọi lúc mọi nơi?

Tổ tiết mục còn chấn kinh, huống chi là cư dân mạng.

***** 

Mãi cho đến buổi chiều thứ sáu, phong ba trên mạng vẫn không hề ngừng lại.

Cái tên Lục phu nhân đã bị cộng đồng mạng quên đi, giờ phút này tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên tin tức về chương trình, chờ Lâm Sơ Huỳnh lại đăng cái gì đó.

Nhưng official weibo của chương trình đã yên lặng.

Ngược lại, weibo của Lâm Sơ Huỳnh lại hú vô số fans, số fans lập tức tăng thêm mấy triệu, người nào không biết còn tưởng rằng cô mua fans.

[Bùn nhão cũng có tấm lòng Bồ Tát cơ à, chẳng phải trước đó mấy người công kích không ngừng, hiện tại chạy đến đây làm gì?]

[Sơ Huỳnh của chúng ta vừa có nhan sắc vừa có EQ cao, có vài người nên cút xa một chút đi.]

[Nói thật, có bằng cấp bày ở kia, tùy tiện được một công ty lớn mời là hoàn toàn có thể có mức lương một năm hàng triệu, cần kim chủ hả?]

[Chúng ta có thể suy đoán như vầy: có lẽ bạch phú mỹ lcy nháo với người nhà nên mai danh ẩn tích trên mạng, nhưng người nhà sẽ không đứng yên để nhìn con mình chịu ủy khuất, cho nên diễn đàn bị sập, ngôn luận bị xóa, về tình cảm thì có thể tha thứ.]

[Các người suy đoán rất hợp lý.]

[Tôi chỉ cảm thấy.....tùy tiện lấy một cái tên giải thưởng là tôi có thể đi ngang trong nước rồi......]

[ Đêm qua trường học chúng tôi đều sôi trào, tất cả đều thảo luận về BBS, hơn nữa những giải thưởng này đều có dấu vết để tìm ra.]

[BBS thì tính là cái gì, hôm nay đi học thầy giáo tôi còn đặc biệt dùng hai tiết học để nói việc này, mấu chốt là hết hai tiết cũng mới chỉ nói xong 2 bức ảnh!]

[Cô gái trẻ vô tri ngưỡng mộ.]

[Các ngươi chỉ nhìn thấy chuyện này thật trâu bò, nhưng khẳng định cũng mệt muốn chết.]

[Tùy tiện ‘xách’ một giải thưởng ra thì cũng cần phải luyện tập quanh năm suốt tháng, mượn lời khen đặc biệt của nhà thiết kế mà nói, những nhà thiết kế tham gia đều là người nổi tiếng thế giới, Lâm Sơ Huỳnh giành được giải thưởng là nhờ vận may hết à?]

[Tôi cảm thấy, cho dù trước kia học nhiều đến đâu thì chắc hiện tại có thể đã quên mất rồi, lên chương trình nhất định sẽ có khả năng thất bại.]

[Hy vọng chương trình này không có thiên vị.]

[Chủ yếu là học thì nhiều nhưng không có nghĩa câu hỏi sẽ trúng với những gì mình từng học, các người không thấy có rất nhiều bác sĩ từng thất bại trong chương trình đáp đề trước đó sao?]

Khi trên mạng đang thảo luận với khí thế ngút trời thì Lâm Sơ Huỳnh đang ở spa làm đẹp.

Khương Dĩ Nhàn đi cùng với cô, “Hai ngày qua tớ đều đuổi Chu Khải Hoài đi rồi, cái cớ mà Lâm đại tiểu thư cậu gợi ý cho tớ dùng rất tiện.”

Lâm Sơ Huỳnh từ từ nhắm hai mắt: “Cận thận sau này.”

“Chuyện sau này thì để sau này nói.” Khương Dĩ Nhàn mở mắt nhìn thân thể yểu điệu trắng nõn của cô, “Còn mấy tiếng nữa là lên chương trình rồi, cậu có cảm tưởng gì?”

“Không có cảm tưởng gì sất.”

“Cậu vậy mà lại bình tĩnh hơn chúng tớ.” Khương Dĩ Nhàn trở mình, quay người về phía cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Hiện tại tớ đang sốt ruột muốn chết nè!”

Cô hận không thể xông lên thay Lâm Sơ Huỳnh trả lời câu hỏi ý chứ.

Nhưng mà, cô không có cái bản lĩnh đó.

Lâm Sơ Huỳnh xoay cổ tay xinh đẹp động lòng người, ánh mắt quyến rũ: “Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, ông xã của tớ còn chưa gấp đâu.”

“Luận bình tĩnh, ai có thể so sánh với Giám đốc Lục?”

Khương Dĩ Nhàn bỏ thêm một câu: “Nhưng mà tớ cảm thấy hiện tại Giám đốc Lục cũng nôn nóng trong lòng lắm đấy, bà xã tham gia chương trình, nào có chuyện ông xã không quan tâm? Khẳng định không thể.”

Tuy rằng cô không hiểu biết con người Giám đốc Lục nhưng dù sao cô vẫn cảm thấy chính là như vậy.

“Tớ còn có một nghi vấn.” Khương Dĩ Nhàn lộ ra ánh mắt bát quái: “Mỗi ngày cậu với Giám đốc Lục thân mật như thế, sao còn chưa mang thai?”

“Mới kết hôn chưa tới nửa năm, mang thai sớm làm gì.” Bây giờ Lâm Sơ Huỳnh không quá muốn có một đứa nhỏ trói buộc cuộc sống tự do của mình.

Thế giới hai người cô còn chưa trải nghiệm đủ đâu.

Chẳng qua, Lâm Sơ Huỳnh cũng hơi tò mò một xíu, đứa nhỏ của Lục Yến Lâm sẽ trông như thế nào nhỉ, là xinh đẹp giống cô hay xụ mặt giống Lục Yến Lâm?

Cô nhịn không được cười ra tiếng.

Khương Dĩ Nhàn bên cạnh lặng lẽ trợn mắt, cảm nhận được hương vị cẩu lương quanh đây.

Bởi vì chương trình tối nay nên Lâm Sơ Huỳnh từ chối những buổi tiệc rượu trong hai ngày này, sau khi ngâm mình trong hội sở thì đã gần 4 giờ.

Trước khi cô đi, Khương Dĩ Nhàn dặn dò: “Lát nữa nhớ đừng đến muộn đấy.”

Cô rất để tâm đến tạo hình đêm nay của Lâm Sơ Huỳnh, so với tạo hình cô thường làm cho Lâm Sơ Huỳnh đi tham dự tiệc rượu thì còn quan tâm hơn.

***** 

Ngồi trên xe trở về Hoa Đình Thủy Ngạn, trong đầu Lâm Sơ Huỳnh vẫn là lời nói mang thai của Khương Dĩ Nhàn, vừa khéo thời điểm xe dừng chờ đèn xanh đèn đỏ thì có đi ngang qua một cửa hàng quần áo trẻ em.

Nhìn chiếc váy công chúa nhỏ xinh trong tủ kính, Lâm Sơ Huỳnh nhớ tới búp bê barbie khi còn nhỏ.

Cô quay đầu hỏi: “Cái váy kia đẹp không anh?”

Lục Yến Lâm nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, thấy chiếc váy dành cho đứa nhỏ 4-5 tuổi, ánh mắt ngừng lại.

Anh trả lời: “Đẹp.”

“Em cũng cảm thấy đẹp.” Giọng nói của Lâm Sơ Huỳnh có chút ngọt: “Hiện tại quần áo trẻ con đa dạng hơn người lớn chúng ta nhiều, lại còn rất xinh đẹp nữa.”

Thấy ánh mắt của cô vẫn đặt lên chiếc váy, Lục Yến Lâm trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng: “Sơ Huỳnh.”

“Dạ?”

Nửa ngày không nhận được câu trả lời, Lâm Sơ Huỳnh liền quay đầu nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt sâu thẳm của Lục Yến Lâm chăm chú nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Nếu em thích, có thể dựa theo kích cỡ của em để định chế cùng kiểu.”

“........?”

Định chế cùng kiểu?

Vì sao cô phải định chế cùng kiểu?

Lúc này Lâm Sơ Huỳnh mới nhận ra ý tứ của anh là gì, có chút bực bội, cô đã lớn như này rồi mà còn đặt may chiếc váy giống kiểu của trẻ con.....

Chuyện này mà bị chị em plastic biết, nhất định sẽ bị bọn họ cười cho thối mũi.

Hôm nay cô bị mất não thì mới ám chỉ chuyện con nít với Lục Yến Lâm!

Lục Yến Lâm biết hình như cô tức giận, nhưng cũng không suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân vì sao, còn Trợ lý Trần ngồi phía trước quả thực nghẹn muốn chết mất.

Tiên sinh nhà mình vậy mà lại bị kẹt ở chuyện này!

Mãi cho đến Hoa Đình Thủy Ngạn, Lâm Sơ Huỳnh vừa xuống xe liền giẫm lên giày cao gót đi vào biệt thự, dáng vẻ không hề lưu luyến.

Trợ lý Trần nhìn dáng người cao ngất thon dài của Lục Yến Lâm, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Tiên sinh, quần áo trẻ con, trẻ con!”

Hắn nhấn mạnh.

Lục Yến Lâm trầm mặc vài giây, hiểu ra.

Cô muốn có con?

Chủ yếu là mới kết hôn không bao lâu, bình thường khi vợ chồng thân mật cũng sử dụng biện pháp an toàn nên anh chưa từng nghĩ tới phương diện này.

Ánh mắt Lục Yến Lâm tối sầm lại.

Chẳng qua đêm nay Lâm Sơ Huỳnh không thể nói chuyện phiếm với anh được, vì vừa về đến nhà cô đã bắt đầu thu thập đồ vật này nọ, còn gọi với ra bên ngoài biệt thự: 

“Nội y lúc sáng của em còn chưa tìm được sao?”

“Sao em lại cảm giác nó biến mất nhỉ?”

Đêm qua hai người hơi kịch liệt một chút, mà buổi sáng hôm nay lại là Lâm Sơ Huỳnh dọn quần áo nên cô chỉ tùy tiện ôm hết thành một đống rồi ném vào phòng để quần áo.

Lục Yến Lâm đi vào phòng, liền thấy trên giường lộn xộn, lại nhìn Lâm Sơ Huỳnh đang đứng ở mép giường ‘xù lông’, “Để anh tìm thử xem.”

“Không thấy, biến mất tăm đi đâu rồi ý.”

Lâm Sơ Huỳnh nhăn mũi.

Mọi thứ trong phòng để quần áo không được Lâm Sơ Huỳnh sắp xếp gọn gàng lắm, cho nên thường xuyên có món đồ nào đó tìm không thấy, chờ một khoảng thời gian sau không tìm nữa thì nó lại tự ‘chui’ ra.

“Hôm nay mình mặc cái gì đây?”

“Không thể quá khoa trương, cũng không thể quá đơn giản.”

“......Cái này không được.”

Lục Yến Lâm ở trong phòng để quần áo nghe cô lầm bầm lầu bầu.

Ngăn tủ treo lễ phục bị cô mở ra đóng lại, đóng lại mở ra, đã thay vào cởi ra ba bộ quần áo rồi.

Lục Yến Lâm trầm giọng nói: “Em mặc cái gì cũng đều đẹp.”

“Chú hai, anh vừa mới nói lời ngon tiếng ngọt sao?” Lâm Sơ Huỳnh quay đầu nhìn anh, hơi ngạc nhiên: “Vậy em đây liền nhận nhé.”

“Là thật.”

Người hiếm khi nói lời âu yếm, một khi vừa nói chính là khiến người ta có cảm giác tin tưởng không hề nghi ngờ.

Lâm Sơ Huỳnh lấy một chiếc váy ngắn nền nã, giơ lên trước mặt Lục Yến Lâm: “Chiếc váy này thế nào?”

Ánh mắt Lục Yến Lâm dừng trên chiếc váy ngắn.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, thậm chí anh còn cảm thấy một giây sau chiếc váy này có thể ném lên mặt mình, anh quyết đoán trả lời: “Sẽ làm nền cho em.”

Lâm Sơ Huỳnh thấy anh nói mà không cần suy nghĩ, hơi buồn cười.

Có thể là trước kia, mỗi khi trả lời câu hỏi thì anh đều phải tự hỏi bản thân một phen nên hay bị cô nói mấy câu, hiện tại đã có thể trực tiếp trả lời những vấn đề như này rồi.

Đi thay váy, sau đó vừa ra ngoài, nhìn thấy Lục Yến Lâm đang thu dọn quần áo trên giường, thân hình cao lớn thỉnh thoảng cúi xuống.

Cô đi đến phía sau anh, vỗ vỗ bờ vai của anh, “Chú hai, em lên ‘chiến trường’ đây, không cho em một nụ hỗn tiễn đưa sao?”

Lâm Sơ Huỳnh nhón chân hôn lên.

Lục Yến Lâm xẹt qua đôi môi đỏ mọng mê người, rũ mắt nói: “Chờ em trở về.”

“.........?”

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy lời này rất nguy hiểm.

Phàm là khi anh nói như vậy, cuối cùng người chịu mệt đều là cô.

Cô mặc kệ, lập tức đánh lẽn, hôn chụt lên môi Lục Yến Lâm một cái rồi xách váy rời đi, còn không quên quay đầu lại: “Tối nay gặp.”

Giống như một nàng công chúa chạy trốn trong vũ hội.

Nhìn bóng dáng kia biến mất ở cửa, Lục Yến Lâm vươn tay chạm vào môi, lạnh lão, xúc cảm mềm mại tựa hồ vẫn còn vương trên đó.

Sau khi thu tay lại, lòng bàn tay chỉ còn vệt son nhàn nhạt.