Trăng Trong Gương

Chương 1

TRĂNG TRONG GƯƠNG [PHẦN 1]

01

Hoàng thượng yêu một cô nàng xuyên không tới.

Nghe nói không biết làm sao mà cô ta lại cứu được mạng của Hoàng thượng, ngay cả khi biết được người mình cứu là Hoàng đế, cũng không hề sợ hãi mà còn nói: “Vậy thì sao? Hoàng đế cũng là người thôi mà, có gì lạ đâu!”

Hoàng đế cảm thấy tính cách cô ta ngay thẳng, không thấy sang bắt quàng làm họ, thế nên mang cô ta cùng về.

Ngày đầu tiên về đến chốn này đã đến gặp tôi, dùng ánh mắt xem thường mà đánh giá tôi, nói: “Cô chính là Hoàng hậu?”

“To gan!” Tiểu Thúy tiến lên, tỏ vẻ bực tức rồi mắng: “Thấy Hoàng hậu nương nương còn không hành lễ? Đồ cẩu mất dạy, người đâu, tới vả miệng!”

Bốn phía có mấy người đi đến, cô ta cũng không hề có chút hoảng sợ nào, chắp hai tay sau lưng nói: “Hoàng thương nói ta không cần phải quỳ lạy, đây là ý chỉ của Hoàng Thượng, Hoàng hậu cũng dám chống lại?”

“Nương nương…” Tiểu Thúy bất lực mà nhìn tôi.

Tôi nhìn về phía nàng ấy mà lắc đầu, nói: “Các ngươi lui xuống trước đi.”

Tôi mời cô ta ngồi xuống, hỏi cô ta tên là gì, cô ta chép miệng một cái, tỏ vẻ không tình nguyện nói ra: “Tưởng Văn Tuyết, còn cô, tên là gì?”

Tôi vẫn chưa trả lời, thì đã thấy cô ta xua xua tay, tự biên tự diễn, nói: “Mà thôi, tôi cũng không muốn biết tên của cô, không cần nói cho tôi biết.”

Cô ta nhìn tẩm cung của tôi, lắc đầu chậc lưỡi, nói: “Thật không sao hiểu được mấy người cổ đại các cô, sao mà cứ phải muốn dựa vào nam nhân, còn không thể tự gánh vác cuộc sống, mỗi ngày cứ làm mấy trò nữ nhân tranh đấu (*), làm kiều thê vui vẻ lắm sao?”

(*) Từ gốc 雌竞: Từ 雌 chỉ phái nữ/giống cái. 竞 chỉ sự đấu tranh/đấu đá.

Tôi nghe không hiểu, khiêm tốn muốn nghe cô ta chỉ bảo: “Nữ nhân tranh đấu?”

“Chính là cung đấu, ôi, quên mất cô là người cổ đại, nghe không có hiểu mấy từ này.”

Tưởng Văn Tuyết ngồi trên ghế, mắt mở to, nhìn tôi rồi nghiêm túc nói: “Hoàng hậu nương nương này, cô có muốn thoát khỏi chiếc lồ ng giam hoa lệ này không, làm chuyện gì đó có ý nghĩa hơn?”

Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, tôi hỏi: “Ví dụ như là?”

Ánh mắt của cô ta lộ ra sự kiêu ngạo, nói rõ ràng từng chữ: “THAY - ĐỔI - LỊCH - SỬ.”

“Nói thật cho cô biết, Hoàng hậu nương nương, vương triều phong kiến này không tồn tại được mấy năm nữa đau, nếu là cô không muốn đời sau mắng mình là quân b án nước thì hãy nghe tôi, chúng ta hợp tác, cùng nhau thuyết phục Hoàng đế phá bỏ đi vương triều phong kiến, từ giờ chúng ta sẽ đi theo tuyến đường của chủ nghĩa xã hội (*), tôi cam đoan cô có thể lưu danh sử sách.”

(*) Chủ nghĩa xã hội (CNXH) là một trong ba ý thức hệ chính trị lớn hình thành trong thế kỷ 19.Đây là một chế độ dân chủ, quyền lực cao nhất thuộc về nhân dân.

“Chủ nghĩa xã hội?”

Tưởng Văn Tuyết phất phất tay, nói: “Được rồi, cô không cần biết mấy thứ đó nghĩa là gì, dù sao cũng là thứ tốt có thể cứu giúp người dân trong thời kỳ nước sôi lửa bỏng, cô cứ nói đi, cô có đồng ý hợp tác với tôi không, chúng ta cùng nhau tạo ra một mảnh trời cho mấy chị em.”

Tôi nghiêm túc quan sát cô ta rất lâu, cũng nhận ra là cô ta đang rất nghiêm túc, mang theo ước mơ ngây thơ, nhìn ra là cũng không giống đang chơi đùa.

Tôi thở dài, “Những lời này, cô có thể nói với tôi thì cũng coi như xong, tuyệt đối không để cho người khác nghe thấy, nếu không…”

“Ngã Tự Hoành Đao Hướng Thiên Tiếu, Khứ Lưu Can Đảm Lưỡng Côn Luân (*)”

(*) Ý là: Ta đối mặt đồ đao hướng trời cười

Người mất cũng như kẻ còn đều can trường như núi Cô Luân.

Cô ta không chờ tôi nói xong, đã ngâm một câu thơ khá là phóng khoáng và chí khí, thất vọng rồi đứng dậy, nói: “Biết ngay nói với cô không được mà, cô cứ ngoan ngoãn làm chim hoàng yến của cô đi, tôi nhất định sẽ thay đổi lịch sử, cô cứ chờ mà xem.”

Đợi sau khi cô ta rời đi, Tiểu Thúy mới đi tới, nhìn thấy bóng lưng cô ta đã sớm đi mất nói, “Nương nương, cứ mặc kệ nàng ta làm loạn như vậy sao?”

Tôi lắc đầu, lật sách kinh Phật ra rồi nói: “Em cho người đi trông coi cô ta, đừng để cô ta gây ra chuyện gì.”

Tiểu Thúy gật đầu, nói: “Vâng ạ.”

02

Tưởng Văn Tuyết vẫn gây ra chuyện. Vậy mà cô ta lại chạy tới học đường (*) gây rối, lên án học đường gay gắt chuyện không chịu nhận học sinh là nữ nhân, còn tuyên dương khắp nơi là “nam nữ bình đẳng”, cổ vũ nữ nhân vùng lên, theo đuổi sự tự do và bình đẳng.

(*) Học đường: tên gọi cổ của trường học ngày xưa.

Cô ta bị cẩm y vệ bắt về hoàng cung.

Giây phút nhìn thấy Hoàng thượng, mắt của Tưởng Văn Tuyết đỏ lên, muốn nhào vào lòng, nói: “Văn Diệp, bọn họ bắt nạt, làm ta bị đau…”

Mặt Hoàng thượng đen lại, nói với cẩm y vệ: “Còn không nhanh thả nàng ấy ra.”

Hắn tự mình đi lên, ôm Tưởng Văn Tuyết vào trong ngực, nói giọng điệu dỗ dành: “Ui cha, có chỗ nào bị đau không, có phải bị thương chỗ nào rồi không, mau để cho trẫm xem một chút nào.”

Cô ta vừa khóc vừa chìa tay ra, cổ tay bị nắm chặt đỏ lên, Hoàng thượng gọi thái y, bôi thuốc cho cô ta một cách nhẹ nhàng, cô ta vẫn cứ nũng nịu kêu đau, còn nói đám cẩm y vệ đối xử với cô ta hung dữ như thế nào.

Hoàng thượng càng nghe càng thấy đau lòng, nhìn về phía mấy người cảm y vệ rồi nói với họ: “Tay nào các ngươi chạm vào bé cưng của trẫm thì tự giác chặt tay ấy đi, đừng làm bẩn mắt trẫm.”

“Đợi đã!” Cẩm y vệ rút đao, ánh kim loại phản chiếu vào mắt tôi.

Tôi quỳ xuống rồi nói: “Hoàng thượng, là do thần thiếp dạy dỗ không tốt, thần thiếp nguyện đi đến Phật đường chịu phạt, kính xin Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ một mạng.”

Có sự ác độc lóe rất nhanh trong mắt của Hứa Văn Diệp, dường như hắn bị bộ dáng này của tôi chọc giận, phất phất tay, nói: “Tùy nàng, cút đi chịu phạt đi!”

Tôi tạ ơn rồi đứng dậy, nghe thấy ở phía sau lưng có tiếng nói của Tưởng Văn Tuyết: “Văn Diệp, chàng không có được hung dữ như vậy, chàng phải làm một minh quân đấy, minh quân thì làm sao mà hơi chút là đòi chặt đầu chặt tay người ta đâu, chàng còn như vậy, ta sẽ không để ý tới chàng đâu.”

Hứa Văn Diệp hôn lên gương mặt cô ta, vừa cười vừa nói giọng dỗ dành: “Ừ ừ ừ, đều là lỗi của trẫm, bé cưng đừng tức giận với trẫm mà, có được không nào?”

Dường như Tưởng Văn Tuyết cố ý nói cho tôi nghe thấy, còn chưa thấy thỏa mãn, nâng cao giọng nói của mình lên: “Vậy chàng xin lỗi bọn họ đi, biết sai rồi thay đổi, đó mới là một Hoàng đế tốt.”

Đương nhiên Hứa Văn Diệp không có khả năng xin lỗi rồi, hắn cúi xuống hôn lên môi Tưởng Văn Tuyết.

“Đừng vậy mà, còn có người ở đây đó…”

“Trẫm muốn hôn nàng, ai dám nhìn?”

Tôi nghe thấy tiếng cười nũng nịu của Tưởng Văn Tuyết, sau đó thì rất nhanh đã thành thứ âm thanh làm cho người tim đập nhanh, mặt ửng đỏ, cẩm y vệ đã lui ra, đập đầu nói tạ ơn với tôi.

Tôi lắc đầu, nói với mấy người: “Về sau làm việc chú ý cẩn thận một chút, lui xuống đi.”

03

Tôi ở trong Phật đường đóng cửa ba tháng.

Đến lúc đi ra, bên ngoài đã thay đổi đến trời đất xoay vần.

Tưởng Văn Tuyết đã được phong làm Hoàng Quý Phi, ấn tín của tôi cũng bị cô ta cướp mất, cô ta quản lý sáu cung, còn muốn trao trả mấy vị quý phi khác trong cung về nhà.

“Khóc cái gì mà khóc, ta là trả lại tự do cho mấy cô đấy, mấy người nên cảm ơn tôi chứ, chẳng lẽ mấy cô cứ muốn cả một đời bị nhốt ở trong cung, cùng chung chồng với mấy người khác nữa ư?”

Nhìn thấy tôi, nhóm phi tần vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Hoàng hậu nương nương, ngài mau nói một câu đi ạ, quý phi nương nương đã đuổi rất nhiều tỷ muội đi mất rồi, bọn thần thiếp không thể bị đuổi về nhà được.”

“Đúng vậy, đúng vậy, ngài nói một câu đi ạ, chúng thần thiếp không thể nào bị đuổi về nhà được.”

Ánh mắt Tưởng Văn Tuyết lạnh lùng nhìn mấy nàng ấy đang khóc sướt mướt, nói: “Hay nói là nữ nhân cổ đại phiền phức nhất, mấy cô không muốn về nhà không phải sợ bị người khác chỉ trích sao, Văn Diệp đã đồng ý với tôi, không ai dám chỉ trích mấy cô hết, các cô cũng nhanh mà trở về nhà đi thôi, về nhà không tốt sao, ở chỗ này chờ c.h.ế.t, định làm gì?”

Tôi nhìn Tưởng Văn Tuyết, lần đầu tiên có cảm giác bực tức với cô ta, an ủi mấy phi tử khóc tưởng sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, nói với mấy nàng ấy: “Mấy em về trước đi.”

“Yên tâm, có ta ở đây, không ai dám đuổi mấy em đi đâu.”

Khi lời này được nói ra, chính là tuyên chiến với Tưởng Văn Tuyết.

Phút chốc cô ta ngẩn người, không nghĩ tới bỗng nhiên tôi lại nổi cáu. Cũng phải, trong lòng cô ta, tôi có lẽ là một cô gái đáng thương cái gì cũng không hiểu, chỉ biết suốt ngày chép kinh phật mà thôi. Mà không, thậm chí còn không được coi là người, chỉ là một con chim hoàng yến bị giam trong lồ ng giam mà thôi.

Trên mặt cô ta lộ rõ sự phách lối, đi lên phía trước, đối diện với tôi, nói: “Là Hoàng thượng để cho tôi thả các nàng ấy đi, lời Hoàng thượng nói, cô dám không nghe sao?”

Tôi nhìn cô ta, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Là chính miệng Hoàng thượng nói, để cô đưa mấy nàng ấy về nhà ư?”

Cô ta lộ rõ sự bối rối trên mặt, trốn tránh ánh nhìn của tôi, rõ ràng là đang nói dối, vội nói: “Đã nói, chẳng lẽ cô cũng muốn kháng chỉ sao, đây chính là tội mất đầu!”

Cô nàng trước mắt nói đến chuyện mất đầu, vẫn là Tưởng Văn Tuyết cách đây ba tháng nói với vôi “người người bình đẳng” đấy à?

Từ khi nào thì bắt đầu, cô ta vô tình đã bị thời đại này đồng hóa, trở thành loại người mà mình từng ghét nhất?

Đáng tiếc, người luôn luôn không nhìn thấy rõ sai lầm của mình, cũng như cô ta bây giờ, nhất định cảm thấy mình đang làm việc chính nghĩa, cũng không phải vì tư tâm gì cả.

Tôi quyết định đâm thủng sự “chính nghĩa” của cô ta, tôi bình tĩnh hỏi cô ta: “Tại sao cô muốn đuổi mấy nàng ấy đi?”

“Cho các nàng ấy tự do, Hoàng thượng cũng không yêu thương gì mấy nàng ấy, các nàng ấy rời khỏi đây, đi tìm hạnh phúc của chính mình như thế không tốt sao?”

“Sao cô biết Hoàng thượng không yêu thương mấy nàng ấy?”

“Chính miệng Văn Diệp nói!” Cô ta vội nói, vội đến mức đỏ cả mặt: “Văn Diệp nói, chàng ấy chỉ thích mình tôi mà thôi, những người này đều là chàng ấy bị ép cưới, chàng ấy có nỗi khổ tâm riêng.”

Nực cười, lần đầu nghe thấy, tình cảm của đế vương ấy thế mà chỉ dành cho một người.

“Cho nên cô đuổi mấy nàng ấy cũng chẳng phải thật lòng là suy nghĩ cho mấy nàng ấy, mà sợ các nàng ấy san sẻ tình cảm của Hoàng thương ư?”

“Cô nói láo!” Cô ta chỉ vào người tôi, lao về phía trước muốn đánh tôi, cô ta nói: “Cô ngậm máu phun người, tôi muốn xé rách miệng của cô!”

“Nương nương!” Tiểu Lan và mấy nàng phi tần kêu thét lên, muốn tới ngăn cản cô ta, nhưng các nàng ấy vẫn chậm một bước.

Tôi tóm lấy tay của Tưởng Văn Tuyết, nâng tay lên, cho cô ta một cái tát thật mạnh.

Một cái tát này làm cho cô ta ngơ người luôn. Tôi đẩy cô ta ngã trên mặt đất, tôi nói: “Người đâu, quý phi nương nương bất kính với bản cung, giam vào nhà lao.”

Cẩm y vệ tới rất nhanh, kéo cô ta đứng dậy.

Tưởng Văn Tuyết tóc tai bù xù, vừa bị kéo đi, vừa gào to: “Hoàng hậu! Cô dám đánh tôi? Văn Diệp sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Cô chờ đó! Tôi muốn g.i.ế.t cô! Tôi muốn g.i.ế.t c.h.ế.t mấy người!”

Rất nhanh thì cô ta cũng không nói được gì nữa, cẩm y vệ dùng một chiếc khăn nhét vào miệng của cô ta, cô ta hoảng đến mức chảy cả nước mắt, tôi quay đầu rời đi.

Thật là quá ồn ào.

04

Hứa Văn Diệp vừa hạ triều, ngay cả triều phục cũng không thay đã tới tìm tôi.

Hắn nói: “Nàng giam Tuyết Nhi lại rồi?”

Tôi vẫn tiếp tục chép , cũng không ngẩng đầu lên nhìn hắn, tôi nói: “Phải.”

“Vì sao?”

“Trái lại thần thiếp muốn hỏi Hoàng thượng là nghĩ như thế nào?” Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt lạnh lùng băng giá đâu còn vẻ dịu dàng ngoan ngoãn hàng ngày.

“Hoàng thượng cứ nuông chiều nàng ấy để cho nàng ấy trả lại nhóm phi tần về nhà ư? Chẳng lẽ đây chính là sự yêu thương nuông chiều và vô lễ mà Hoàng thượng cho nàng ấy sao?”

Hứa Văn Diệp không có vẻ gì là tức giận cả, hắn chăm chú nhìn ta một lúc, thậm chí còn bật cười, thong dong ngồi xuống, còn ung dung tự tay rót cho mình một chén trà rồi hắn mới nói: “Đây là Hoàng hậu đang…ghen?”

“Không có.” Tôi tỉnh táo nói, “Hoàng thượng hẳn là biết, các nàng ấy bị trả về nhà, sẽ phải chịu đãi ngộ như thế nào, cho dù là như thế cũng vẫn nuông chiều để cho nàng ấy làm càn như thế sao?”

“Trẫm có thể không nuông chiều nàng ta làm càn, thậm chí còn có thể đuổi nàng ta đi, chỉ cần một câu của Hoàng hậu mà thôi.”

Đôi mắt đen, sâu thẳm tĩnh lặng của Hứa Văn Diệp nhìn tôi, rồi nói: “Trầm Trầm, hẳn nàng biết, trẫm muốn gì.”

Trong mắt tôi có một chút trốn tránh, run tay một cái, một chấm đen trên giấy, rất nhanh đã thấm ra thành vệt đen lớn hơn.

“Thần thiếp không biết.”

Hứa Văn Diệp đứng dậy, đưa tay về phía tôi, muốn ôm tôi, tôi tránh ra, trong mắt của hắn lộ ra sự đau đớn cùng phẫn nội, hắn nói: “Trầm Trầm, cho đến bây giờ nàng vẫn không chịu trở về bên cạnh trẫm sao?”

“Thần thiếp không hiểu Hoàng thượng đang nói gì cả.”

Hắn cười, giọng nói lạnh lùng: “Được, nếu hoàng hậu đã luôn thích giả ngu như vậy, chỉ sợ là cũng không muốn nhìn thấy đám chị em tốt kia của mình nữa đâu nhỉ?”

“Hứa Văn Diệp, ngài điên rồi sao?” Tôi vứt cây bút đo, ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng ánh mắt bực tức, tôi nói: “Ngài muốn thế sao, g.i.ế.t mấy nàng ấy sao? Trước không nói đến ta, những đại thần kia sẽ bỏ qua cho ngài ư, giang sơn của ngài đâu, chính tích (*) của ngài đâu? Không phải ngài quan tâm nhất là giang sơn xã tắc ư, giờ sao, chỉ vì một nữ nhân, không muốn mấy thứ này nữa sao?”

(*) 政绩: từ này là chính tích chỉ thành tích của vua/quan lại khi còn tại vị.

Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt si mê, vẫn còn cười mà nói: “Hoàng hậu của trẫm, ngay cả tức giận cũng xinh đẹp như vậy, một đồ thế thân sao có thể sánh bằng.”

Thế thân.

Tôi thở dài một hơi, ngồi thõng trên ghế.

Phải, ngay từ khi Tưởng Văn Tuyết xuất hiện, tôi đã biết, cô ta là thế thân của mình.

Bởi vì, tôi cũng là xuyên tới.