Tránh Sủng II

Quyển 1 - Chương 4: Chờ cậu sám hối, chuộc tội!

Sau khi Phó Huân bước vào cửa, Giang Phi mới phát hiện đằng sau hắn còn có một người phụ nữ.

Người phụ nữ có làn da trắng như tuyết, trang điểm tinh xảo, mặc trên người một chiếc áo khoác làm bằng vải kaki nhiều màu, đai lưng của áo khoác buộc chặt để lộ vòng eo yểu điệu khiến nàng ta hấp dẫn dị thường.

Giang Phi kinh ngạc nhìn người phụ nữ này, đây là…khách quen của tuần san Bát Quái, bạn gái scandal của Diệp Phong Miên trên mạng, Hướng Mạt Nhi.

Giang Phi rất nhanh bình tĩnh lại.

Lúc này hộ vệ Phó Huân cũng mang vẻ mặt lạnh lùng lần lượt tiến vào nhà trọ của Giang Phi, giày da giẫm trên sàn nhà sạch sẽ đến phản lại ánh sáng của Giang Phi, Giang Phi thấy vậy trong lòng rất khó chịu, nhưng không để lộ bất kỳ bất mãn nào trên mặt.

Sau khi Phó Huân bước vào cửa, nhìn sơ sơ không sót một thứ gì trong nhà trọ, Giang Phi nhân cơ hội này vào nhà vệ sinh súc miệng, sau khi ra ngoài chỉ thấy Phó Huân quan sát một vòng trong phòng ngủ của cậu rồi đi ra, xoay người định đẩy cửa phòng vẽ của cậu.

Giang Phi bước nhanh tới, ngăn trước mặt Phó Huân, không dám dùng từ nào tố cáo hắn, chỉ cố giữ cái khuôn mặt ôn hòa, nhàn nhạt nói: “Xin hỏi Phó tổng tới đây có việc gì không?”

Phó Huân nhìn chằm chằm Giang Phi một hồi, đáy mắt thâm sâu lạnh lẽo khó lường.

Khuôn mặt của Giang Phi từ nhỏ đến lớn vẫn xinh đẹp như vậy, hai gò má bụ bẫm như trẻ con, trên mặt không còn nét hăng hái của hồi nhỏ nữa, cả người nhìn qua vừa an tĩnh lại vừa ôn hòa.

Phó Huân xoay người đi tới ghế salon phía trước, hình như chuẩn bị ngồi xuống, nhưng lại nhìn chằm chằm ghế salon một hồi rồi quay đầu ném một ánh mắt bình tĩnh không gợn một cơn sóng của mình về phía thủ hạ, thủ hạ kia lập tức hiểu ý, rút vài tờ giấy trên bàn trải lên ghế salon.

Phó Huân lúc này mới ngồi xuống.

Giang Phi nhìn cảnh này, khóe miệng không khỏi giật giật hai cái.

Đây là…ngại nhà trọ mình bẩn sao?

“A có mèo” Hướng Mạt Nhi đột nhiên chỉ vào con mèo to mập có màu vàng như màu quất nằm ở trên kệ góc tường phòng khách kinh hoảng hét lên, mặt đầy hoảng sợ lui vào góc tường.

Phó Huân phất tay về phía thủ hạ, một tên thủ hạ lập tức bắt con mèo kia đi, khi Giang Phi còn chưa ý thức được thủ hạ Phó Huân làm gì, chỉ thấy người đàn ông nắm lấy phần gáy của con mèo, xách nó xoay người đi tới phía cửa nhà trọ.

Giang Phi luống cuống, cũng nổi giận, cậu bước nhanh xông lên trước mặt người đàn ông kia, khi định vươn tay cướp mèo, cổ tay nhỏ gầy liền bị người đàn ông một cái nắm được.

Trong nháy mắt Giang Phi chỉ cảm thấy xương tay sắp bị bóp nát rồi.

Giang Phi định trợn mắt, muốn bùng nổi, nhưng cậu bây giờ hoàn toàn không có sức để tranh chấp với người của Phó Huân, so với giận, thực ra cậu sợ hơn.

Hiện tại cậu, ngược lại, phải ngoan ngoãn chịu đựng…

“Các anh…các anh muốn làm gì Đại Quất?” Giang Phi bất an nói.

Lúc này, Phó Huân ngồi trên ghế salon lên tiếng, giọng nói âm trầm lạnh lùng không có một chút phập phồng: “Xin lỗi, bạn gái của tôi sợ mèo.”

Giang Phi rất muốn mắng một tiếng, nơi này là nhà trọ của cậu, là địa bàn của Giang Phi cậu, người phụ nữ này sợ mèo, thì đi ra phải là người phụ nữ này chứ.

Nhưng trong lòng liền ập tới một đống kháng nghị, nói ra chỉ còn là tiếng thương lượng nhu nhược: “Tôi…tôi có thể mang Đại Quất vào phòng ngủ, nó rất ngoan, sẽ không quầy rầy các người.”

Rõ ràng bị quấy rầy là Giang Phi cậu và Đại Quất, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể đổi chủ thành khách, từng lời nói từng hành động đều nơm nớp lo sợ…

Thủ hạ của Phó Huân cũng do dự, ngẩng đầu lên nhìn Phó Huân một cái, kết quả Phó Huân không ngẩng đầu, giống như thuận miệng đáp một câu: “Ném đi, đừng để dọa Mạt nhi…”

Người đàn ông tuân lệnh, hất tay Giang Phi, xoay người sải bước tới cửa, thuận tay ném con mèo đi rồi đóng cửa nhà trọ lại.

Làm xong, Giang Phi định chạy ra ngoài ôm mèo trở về, nhưng nhìn người đàn ông thân hình khôi ngô đứng ở trước cửa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình, hừ một cái, liền cứng rắn nhẫn nhịn kích động muốn tranh cãi, động thủ đẩy người.

Sợ hãi tám năm, khiến cốt khí của cậu đã sớm mất, giống như lớp bùn nhão bao trùm lên nham thạch nóng chảy, tất cả sự dữ dội hay ưu tư đều chỉ có thể kiềm chế mà sôi sục, tiêu hóa ở bên trong…

Lỗ mũi Giang Phi vì nhẫn nhịn mà truyền tới cảm giác chua xót, trong lòng thầm cầu nguyện Đại Quất có thể như trước nằm sấp ở một chỗ nửa ngày, ngàn vạn lần đừng chạy xuống dưới lầu.

“Thật hù chết tôi mà.” Hướng Mạt Nhi vuốt ngực, như vừa sống sót qua tai nạn,thở dài nói: “Con mèo mập như vậy, là muốn nuôi thành heo sao?”

Hướng Mạt Nhi nhìn cả phòng trọ, thấy chậu cát của con mèo trên ban công lại theo bản năng lấy tay che mũi, đôi mày tinh tế nhíu lại: “Không được rồi Phó ca, em…em vẫn là ở trong xe dưới lầu chờ anh vậy, chỗ này thật buồn nôn, em không chịu nổi.”

Nói xong, Hướng Mạt Nhi mặt đầy chán ghét rời khỏi.

Sau khi Hướng Mạt Nhi rời đi, Giang Phi mới cảm thấy bầu không khí hơi bình thường lại một chút.

“Tôi…tôi đi vào phòng thay đồ, xong ngay thôi, xin….”

“Tôi không phải tới làm khách.” Phó Huân ngắt lời Giang Phi, mặt không chút thay đổi nói: “Cậu mặc cái gì, đối với tôi mà nói không quan trọng.”

Giang Phi hít sâu một hơi, nắm tay thật chặt một cái liền buông ra, sau đó đi tới chiếc ghế salon cách xa Phó Huân nhất ngồi xuống.

“Xin hỏi Phó tổng…có chuyện gì không?” Giang Phi thấp giọng nói.

Phó Huân quan sát Giang Phi rất lâu, từ khi hắn bước vào cửa, từ khi hắn ra cái vẻ chán ghét tất cả ở nơi này, hắn liền chờ đợi Giang Phi biến thành một con nhím xù lông lên, trút tất cả tức giận cùng không cam lòng về phía mình.

Trước kia cậu ta sẽ như vậy.

Thế nhưng lại ngoài dự liệu của Phó Huân, Giang Phi không có, tất cả gai nhọn ngang tàn của cậu giống như mòn hết, cả người trở nên mềm yếu dị thường, dùng cường thế trước mặt cậu, có thể khiến người ta nhìn thấu sự sợ hãi trong nội tâm cậu.

Nhưng mà vậy thì sao, dù cậu thay đổi thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn là Giang Phi, hơn nữa ai có thể biết hiện tại cậu có giả bộ hay không.

“Tôi cho là sau khi Giang gia phá sản cậu sẽ sống rất thảm, không có nguồn kinh tế, lại bị bạn thân cô lập, tôi đã từng cho là cậu sẽ đi trên con đường bất chính, hoặc là không chịu nổi gánh nặng mà tự sát…” Phó Huân nói: “Thế nhưng tôi không nghĩ tới cậu lại chịu đựng được, nhìn tình cảnh trước mắt, cũng không đến mức thảm.”

Phó Huân bình tĩnh nói, nếu như chỉ nghe khẩu khí của hắn, sẽ chỉ cảm thấy hắn đang nói về một chuyện bình thường.

Nhưng những lời này của Phó Huân, lại khiến Giang Phi cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Trước khi Giang gia phá sản Phó Huân cũng đã rời khỏi Giang gia rồi, làm sao hắn biết sau khi Giang gia phá sản mình vẫn còn sống.

Cậu đích xác bị bạn thân cô lập, khi đó, những chú bác từng cưng chiều yêu thương không ai giúp đỡ cậu, trơ mắt nhìn cậu trong người không có một đồng nào ở đầu đường, chỉ có Diệp Phong Miên…chỉ có anh ấy…

“Tôi đã thất thủ.” Phó Huân cười khẽ một tiếng, nhưng trong mắt lại không có nửa ý cười: “Nếu như biết cậu có thể sống an nhàn đến ngày hôm nay, năm đó nên tiếp tục âm thầm phái người gây khó dễ cho cậu, cho đến khi dồn cậu vào đường cùng mới thôi.”

Trên bàn trà nhỏ không có gạt tàn thuốc, Phó Huân ấn tàn thuốc trên mặt bàn cẩm thạch.

Giang Phi kinh ngạc nhìn người đàn ông vận âu phục cùng giày da trước mắt, đầu óc nhất thời trống rỗng: “Anh…nói cái gì?”

Phó Huân nhìn Giang Phi: “Giang Phi phá sản, là tôi tìm người làm, ngoài ra chứng cớ Giang Hải Tông trốn thuế, cũng là tôi tìm người đào, bạn bè của cậu khi đó vội vàng tránh cậu, cũng là tôi sai người an bài, nghiêm khắc mà nói, bởi vì tôi, cậu mới ngã từ mây cao xuống vũng bùn…”

Giang Phi chợt đứng lên, khó tin nhìn Phó Huân khí định thần nhàn trước mắt.

“Tại…”Giang Phi cơ hồ hao hết lực lượng toàn thân mới khắc chế được tình cảm của mình: “Tại sao tại sao làm vậy với Giang gia, anh nhưng là…”

“Bởi vì các người giết Phó Nam.” Thanh âm Phó Huân trở nên lạnh lẽo.

Giang Phi hơi sửng sốt: “Chúng tôi giết sao….đợi đã…, Phó Nam nó không…không phải tự sát sao? “

“Đúng vậy, Phó Nam tự sát.” Phó Huân bi thương cười hai tiếng: “Nếu như tôi năm đó mang em ấy đi, nếu như tôi năm đó có thể ở lại, sao có thể có người bức tử em ấy chứ.”

Giang Phi lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra tất cả, cậu chán nản ngồi xuống, hồi lâu mới cất lời, giọng nói khàn khàn: “Cho nên anh hận tôi, không phải bởi vì tôi gây khó dễ cho anh năm đó, mà là bởi vì Phó Nam…”

Phó Huân lại đốt điếu thuốc ngậm trong miệng, hắn không nói gì, nhưng ánh mắt giống như hai cây đao đâm vào người Giang Phi.

Giang Phi không dám nhìn vào đôi mắt Phó Huân, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Thật…thật xin lỗi.”

Phó Huân cười, hắn ngậm điếu thuốc trong miệng, sau đó đứng lên sải bước đến bên cạnh Giang Phi, Giang Phi không biết phải làm sao nhìn Phó Huân đi tới, vừa định lui về phía sau, Phó Huân liền đưa tay bắt một cánh tay của cậu, sau đó trực tiếp kéo cậu về phía ban công.

Giang Phi dưới quái lực của Phó Huân gần như không có bất cứ phản kháng nào, cậu có thể thấy rõ gân xanh cùng bắp thịt đáng sợ trên cánh tay mà Phó Huân cuốn ống tay áo lên.

Cứ như vậy, Giang Phi một đường lảo đảo bị Phó Huân lôi đến ban công.

“Anh…anh muốn làm gì.” Giang Phi hoảng sợ nói.

Phó Huân mở cửa sổ ra, dễ như trở bàn tay nâng eo Giang Phi lên, để nửa người Giang Phi lơ lửng ngoài cửa sổ.

Với độ cao của tầng hai mươi tư, ngã từ nơi này xuống hẳn phải chết không phải nghi ngờ, mà tư thế chết tuyệt đối rất thảm.

Giang Phi sợ hãi hét to một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, hai tay cậu gắt gao bám lên cánh tay của Phó Huân, cả người run rẩy kêu khóc: “Không muốn, thật xin lỗi, thật xin lỗi…cầu anh thả tôi xuống, anh muốn tôi làm gì tôi đều nguyện ý, đừng…đừng buông tay mà.”

“Chết đáng sợ vậy sao?” Phó Huân cười lạnh nói.

Giang Phi khóc nói: “Thật…thật xin lỗi, thật xin lỗi…thật xin…lỗi…”

“Tôi vốn nên giết cậu tám năm trước.” Phó Huân nhìn Giang Phi kinh hoảng khóc lóc, đột nhiên cảm thấy hết sức thú vị: “Nhưng nếu cậu còn sống, vậy cứ tiếp tục sống khỏe mạnh đi, tôi chờ nhìn cậu sám hối, chuộc tội…”

Phó Huân kéo Giang Phi một cái, thời khắc này Giang Phi bị dọa đến hai chân tê dại, sau khi hai chân đặt xuống đất liền mềm nhũn ngồi trên mặt đất, hồi lâu mới vịn tường chật vật đứng lên.

Lúc này Phó Huân đã đi tới cửa.

“Tối mai đúng tám giờ, đến khách sạn Phúc Yên, đến đó sẽ có người giúp đỡ cậu.” Phó Huân không quay đầu lại nói.

“Đi…đi làm cái gì.” Mới vừa rồi bị dọa sợ hiện vẫn còn sợ hãi, giờ phút này thanh âm Giang Phi vẫn run rẩy.

“Đến thì biết.”

Thủ hạ Phó Huân mở cửa, Phó Huân không quay đầu lại liền ra khỏi nhà trọ, vừa mới đi tới cửa tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, Phó Huân lại xoay người nhìn về phía Giang Phi đang kinh hồn bạt vía bên trong, lạnh lùng nói: “Nếu như cậu có ý định chạy trốn…”

Dừng lại mấy giây, Phó Huân mới tự tiếu phi tiếu nói: “Cậu tự biết kết quả.”

[Hỏi: Giang Phi sẽ mãi mềm yếu vậy sao? Đáp: Dĩ nhiên là không.