Tránh Sủng II

Quyển 2 - Chương 96: Nảy sinh

“Buồn cười? Là đáng thương chứ.” Tề Tịch cảm khái nói: “Cậu nói xem người như Phó tổng, muốn điều tra một họa sĩ mạng dễ như trở bàn tay nhưng hắn lại không dựa vào thế lực của mình để điều tra mà hết lần này tới lần khác muốn tìm hiểu từ chỗ tôi.”

Giang Phi không nói gì, con ngươi đen nhánh như hai hạt châu trong suốt lạnh như băng.

“Nhắc về Ngư Hỏa đó cũng thế, giống như đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian vậy, ngưng hơn tám trăm năm rồi đấy, không biết vì nguyên nhân gì nữa, khổ cho tôi thích hắn như vậy.” Tề Tịch nói: “Cậu nói xem, Ngư Hỏa sẽ không xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Giang Phi nhàn nhạt nói: “Có lẽ là chết rồi đi.”

Tề Tịch sửng sốt, lập tức nổi giận: “Con bà nói cái miệng nhà cậu sao lại độc như vậy, dẫu sao đó cũng là thần tượng của tôi?”

Tề Tịch thấy sắc mặt của Giang Phi cổ quái phức tạp, tựa hồ đang che giấu tâm sự gì đó, sau khi thở dài một tiếng cũng không tiếp tục nổi giận nữa. Lúc này điện thoại di động của cậu ta lại nhận được một tin nhắn có vẻ như là thúc giục, cậu ta liếc sang Giang Phi, nói với cậu: “Được rồi không hàn huyên với cậu nữa, chúng ta đã quen nhau rồi, còn trò chuyện hăng say lâu như vậy, sau này có chuyện gì tốt ngàn vạn lần đừng quên tôi.”

Dưới tình huống này Giang Phi cũng không còn tâm trạng giải thích về thân phận của mình mà lúng túng động khóe miệng cười nói: “Được, sẽ.”

Tề Tịch hài lòng rời đi rồi, Giang Phi liền đứng tại chỗ thất thần hồi lâu, cậu không nghĩ tới mình ở đất nước xa xôi như vậy lại vẫn có thể gặp được người bên gối Phó Huân, thậm chí còn từ trong miệng cậu ta nghe được nhiều lời bát quái buồn cười như thế.

Giang Phi đi ra khỏi phòng vệ sinh lại phát hiện không biết từ lúc nào Phó Thâm Trạch đã đứng ở bên tường bên ngoài, tựa hồ là đang đợi cậu.

“Ta thấy cháu mãi không trở lại, còn tưởng rằng…”

“Còn tưởng rằng tôi chạy phải không?” Giang Phi nhìn Phó Thâm Trạch, ánh mắt đờ đẫn nói.

Sắc mặt Phó Thâm Trạch hơi trầm xuống.

“Xin lỗi.” Giang Phi cúi đầu xuống, khuôn mặt chợt nặng nề nói: “Ngài rõ ràng tốt với cháu như vậy, là…là cháu có chút quá nhạy cảm.”

Phó Thâm Trạch chậm rãi đi tới bên cạnh Giang Phi, hắn đưa tay vuốt ve gò má Giang Phi: “Là coi ta thành Phó Huân mới nói thế sao?”

Giang Phi nhìn xuống mặt đất không nói gì, kỳ thực Phó Thâm Trạch nói không sai, cậu đúng là nhớ lại phần oán hận từng đối với Phó Huân…

An ủi mình thế nào đi nữa, vân đạm phong khinh bắt đầu lại thế nào đi nữa, hai tháng ngắn ngủi này căn bản không đủ để cậu buông bỏ quá khứ hoàn toàn.

Phó Thâm Trạch vỗ vai Giang Phi một cái, ôn hòa nói: “Đi bồi ta khiêu vũ, coi như là dời đi sự chú ý chính mình.”

Phó Thâm Trạch nắm lấy bả vai của Giang Phi, lại đưa Giang Phi đến đại sảnh, cuối cùng trong tiếng đàn du dương hai người chậm chạp khiêu vũ.

Phó Thâm Trạch nắm eo Giang Phi, một mực khẽ cúi đầu nhìn Giang Phi trước người. Ánh mắt Giang Phi hơi rủ xuông, thần sắc nặng nề, Phó Thâm Trạch thừa dịp cậu chưa chuẩn bị liền nắm chặt eo Giang Phi ôm cậu vào trong ngực.

Thân thể dán chặt lên ngực Phó Thâm Trạch, lúc này Giang Phi mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, khuôn mặt mờ mịt nhìn Phó Thâm Trạch, nghi ngờ cùng cẩn thận gọi một tiếng: “Tứ thúc…”

Một tiếng gọi yếu ớt này, giống như gió xuân ấm áp hóa băng tuyết thành dòng sông, Hô hấp Phó Thâm Trạch hơi ngưng, nhưng cũng may không lộ ra chút khác thường nào, hắn nhìn Giang Phi, tựa như giận tựa như cười mà nhẹ giọng nói: “Ở trong ngực ta, còn nghĩ đến người khác?”

Giang Phi luôn cảm giác những lời này là lạ: “Cháu…cháu không nghĩ.”

“Tập trung khiêu vũ đi, xung quanh có không ít người đang nhìn chúng ta.”

Giang Phi cẩn thận nghiêng đầu nhìn, quả nhiên phát hiện đám trai gái ăn mặc xa xỉ xung quanh đang nhìn chằm chằm mình và Phó Thâm Trạch.

Dĩ nhiên tất cả những thứ này đều do quyền thế cao cao tại thượng của Phó Thâm Trạch gây nên…

Giang Phi vội vàng quay đầu lại, trong lúc nhất thời tim đập thình thịch, cậu vẫn không thể quen với loại cảm giác được vạn chúng chúc mục này.

“Eo cháu rất nhỏ.” Phó Thâm Trạch bỗng nhiên cười nhẹ giọng nói: “Ta muốn xem một tay này của ta ôm được bao nhiêu.”

Giang Phi còn chưa kịp phản ứng gì, một tay Phó Thâm Trạch đã vòng qua eo của Giang Phi. Thân thể Giang Phi rơi vào trong ngực Phó Thâm Trạch, thậm chí còn gửi lực của mình lên trên cánh tay của hắn, không thể không hơi kiễng chân lên.

Giang Phi vừa ngửa đầu liền bắt gặp ngay ánh mắt thâm thúy mê người của Phó Thâm Trạch, tựa như nếu gần thêm chút nữa, cậu liền sẽ hôn lên môi của hắn.

Giang Phi kinh ngạc nhìn Phó Thâm Trạch, não ập đến từng trận trống rỗng, một giây kế tiếp chỉ cảm thấy tư thế của mình và Phó Thâm Trạch quả thực quá mập mờ, cách mấy lớp quần áo cậu cũng có thể cảm giác được nhiệt độ trên người Phó Thâm Trạch, dĩ nhiên còn có mùi trầm hương nhàn nhạt thoảng qua khiến tinh thần người ta không tự chủ buông lỏng, thậm chí say mê trong đó.

Đám người bên cạnh truyền tới tiếng than nhẹ là hâm mộ cũng là ghen tị.

“Ta nói rồi ta nói rồi, người này nhất định là mới được Phó tổng vừa ý.”

“Đứa con nuôi của Phó tổng mà bên ngoài đồn là…”

“Đó cũng chỉ là bên ngoài đồn, đến tột cùng là nuôi con nuôi hay là nuôi tình nhân, ai mà biết được…”

“Dù sao khẳng định không đơn giản chỉ là con nuôi, anh không thấy ánh mắt Phó tổng nhìn cậu ta à, chưa thấy ánh mắt Phó tổng ôn nhu như vậy bao giờ…”

Giang Phi muốn cựa ra khỏi cánh tay của Phó Thâm Trạch, kết quả lại phát hiện cánh tay Phó Thâm Trạch ôm eo cậu rất chặt, cậu không muốn làm Phó Thâm Trạch khó chịu ngay trước mặt mọi người, vì vậy liền nhỏ giọng nói: “Tứ thúc ngài buông tay đi, như vậy…như vậy không tốt.”

Ánh mắt Phó Thâm Trạch lộ ra ý cười sâu xa: “Không tốt chỗ nào?”

“Sẽ khiến người ta hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì?”

Giang Phi có phần nóng nảy, cậu hơi dùng sức muốn thoát khỏi cái ôm của Phó Thâm Trạch, kết quả cánh tay Phó Thâm Trạch lại dùng sức, ôm cậu gần hơn, Giang Phi thiếu chút nữa hôn lên môi Phó Thâm Trạch đang cúi xuống.

“Nhiều người nhìn như vậy mà lại không cho ta chút mặt mũi nào sao?”

Giang Phi không nói gì, sắc mặt phức tạp cùng lúng túng.

“Chờ khi tham gia lễ đính hôn của Phó Huân rồi, chúng ta cũng nhảy như vậy.” Phó Thâm Trạch ôm Giang Phi, chậm rãi bước chân lần nữa, nhẹ giọng nói bên tai Giang Phi: “Giang Phi, cháu phải làm quen với ta, phối hợp với ta, như vậy chúng ta mới có thể đạt mục đích chung được.”

“Mục đích chung?” Giang Phi hỏi: “Cái gì?”

“Trả thù Phó Huân.” Phó Thâm Trạch nói: “Nếu cháu nói cháu không muốn báo thù hắn, ta có lẽ sẽ không tin đâu.”

Giang Phi yên lặng hồi lâu, cũng không chối, mà là nhàn nhạt hỏi: “Ngài muốn lấy mạng hắn sao?”

“Cháu lo cho nó?”

“Dĩ nhiên không phải, cháu chỉ là tò mò, trả thù mà ngài nói rốt cuộc đến mức nào.”

“Đến khi đoạt được thứ ta mong muốn, ta đang cân nhắc rốt cuộc có nên để nó chết hay không.”

“…”

Yến hội kết thúc đã là nửa đêm, Giang Phi cùng Phó Thâm Trạch lên xe rời đi, Giang Phi có uống chút rượu vang, giờ phút này đang dựa vào lưng ghế mơ màng buồn ngủ, cuối cùng liền ngủ ngay lúc xe dừng đèn đỏ. Khi xe chạy lần nữa, thân thể Giang Phi liền lệch về một bên tựa lên vai Phó Thâm Trạch bên cạnh.

Phó Thâm Trạch quay đầu nhìn Giang Phi, giờ phút này hai má cậu hơi ửng đỏ, hai mắt nhắm nghiền, hai hàng lông mi tinh mịn giống hai cây bàn chài nhỏ, một bên miệng nhô lên thứ gì đó. Thời điểm cậu rời khỏi khách sạn, để nâng cao tinh thần tỉnh táo liền đặc biệt ngậm một viên kẹo bạc hà trong miệng.

Mùi hương nhàn nhạt của rượu vang hòa quyện với mùi thoang thoảng của bạc hà lại dễ ngửi bất ngờ.

“Ngô…”

Môi cảm nhận được sự mềm mại lành lạnh khác thường, Giang Phi liền lim dim mở mắt, lúc này Phó Thâm Trạch đã ngẩng đầu lên, sau mấy giây bắt gặp ánh mắt mê ly của Giang Phi, Phó Thâm Trạch lại hôn Giang Phi lần nữa.