Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo

Chương 3: Nữ lưu manh

Chuyển ngữ: Minh Minh

Biên tập: Iris

Chờ qua đoạn đường này cho xe đi thuận lợi hơn, thầy Cố cảm thấy mình phải mở miệng nói chút gì đó.

"Không ngờ là buổi tọa đàm của cô." Anh cảm khái.

Ngôn ngữ Trung Hoa truyền thừa ngàn năm ngày càng uyên bác, thầy Cố cũng được coi là học viên văn học tuổi trẻ tài cao phái thực lực, một lời nói ra thành công khiến Nghiêm Thanh dựng lên phòng bị toàn thân.

Cô chỉ chỉ tấm bảng quảng cáo cỡ lớn trước mặt, bày tỏ muốn xuống xe.

Cố Thanh Châu dừng xe lại, nghe âm thanh hời hợt lại mang theo ý châm chọc của cô: "Thì sao, loại người hưởng công trên mạng như tôi không xứng đứng lên bục của đại học Dương Thành các anh à? Nói cho anh biết, nếu không phải nể mặt mũi sinh viên mấy người thì tôi cũng chẳng thèm đến. Thật ra tôi vẫn còn đôi lời chưa nói hết, mấy người các anh đừng có mà áp đặt tam tòng tứ đức của xã hội cũ lên sinh viên ngày nay. Yêu đương thì thế nào, ở chung thì có làm sao, chỉ cần không phải kẻ thứ ba chân đạp hai thuyền thì tuổi trẻ đã nói là làm. Người này không tốt thì người kế tiếp, thất bại ở đâu đứng lên ở đây mới là thanh niên kiệt xuất!"

Cố Thanh Châu bị chặn họng không nói tiếp được, giờ có hối cũng không kịp.

Nghiêm Thanh liếc anh một cái, nói tiếp: "Tôi không thích nhất là một vài người đàn ông như ung nhọt thời kỳ cuối, xem thường phụ nữ, cứ nghĩ ai cũng muốn mình! Bởi vì có quá nhiều người như vậy nên xã hội này mới không có cách nào tiến bộ."

Thầy Cố chau mày môt cái, nghĩ trong đầu, xong rồi, đã lên đến sự phát triển xã hội rồi...

"Hình như cô hiểu lầm rồi, tôi..."

Nghiêm Thanh sầm một tiếng, đóng cửa xe lại, cô không có ý định nói chuyện với người này, quay đầu đi mất. Cô không sợ đắc tội người ta, dù sao sau này cũng không đến đại học Dương Thành nữa.

Nhưng duyên phận giữa người với người rất khó nói.

Lại là một buổi sáng thứ tư lúc mười giờ, Hắc Diện Mao Hài 02 đúng giờ lên kênh Hạt đậu thần phát trực tiếp, mà Cố Thanh Châu cũng đúng lúc lên nghe, lúc này anh lái xe trên đường cao tốc. Từ học kỳ này trở đi anh có nhiệm vụ đến sở nghiên cứu ở trường đại học khác vào mỗi thứ tư hàng tuần.

Bất giác truyền trực tiếp đã trôi qua nửa giờ, kết thúc vừa lúc Cố Thanh Châu đến nơi, anh đỗ xe trong khu phục vụ đặc biệt, lấy di động ra đổi kênh Thiên Vân nghe mấy bài phát thanh ban đêm trước kia của cô. Đến đây, cô gái ngồi vị trí kế bên nghen họng nãy giờ ngước mắt lên hỏi: "Anh cả, không phải lần trước đã nghe rồi à? Đây là lần thứ năm rồi đấy, anh vẫn chưa chán à?"

Hôm nay Cố San San cũng phải qua thành phố khác công tác, tiện đường lên xe anh cả đi luôn, cả người mặc đồ công sở màu trắng, cô cởi giày cao gót ra ngồi xếp bằng, trên xe có thảm lông chuyên dụng của cô.

"Mấy hôm trước cô ấy tới trường tham gia tọa đàm, rất thú vị." Cố Thanh Châu vừa nói vừa xuống xe đi mua nước, Cố San San vội đi giày cao gót đuổi theo.

Khi anh nói chuyện khóe miệng còn kéo thành nụ cười, xem ra rất thích thú, Cố San San chau mày hừ hừ: "Em không thích cô ấy."

Cố Thanh Châu lấy lon Coca em gái thích trong tủ lạnh ra, lúc tính tiền nhân tiện dạy dỗ luôn: "Khi không biết người ta là ai thì đừng nên vội phán xét."

"Xí, em đã thấy cô ấy lúc truyền trực tiếp rồi." Bởi vì có người anh cứ như vậy nên cô đã đi thăm dò trước một chút, kết luận là cô vô cùng vô cùng không thích bà cô mắng người khắp nơi đó.

"Thái độ của cô ấy quả thật là không tốt, mỗi lần đều mới chỉ nói mấy câu mà đã làm cho người khác bực mình, thường nói móc lỗi của người khác, không chịu trách nhiệm, hay huơ tay múa chân đối phó người ta. Trên kênh trực tiếp cũng có nhiều người không thích cô ấy." Cô gái nhỏ vừa nói vừa đưa Coca của mình cho anh cả, nhờ anh mở cho luôn.

Cố Thanh Châu nhận lấy, biểu cảm trên mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Lúc nào cô ấy truyền trực tiếp anh cũng đều xem, lúc em nói là lúc nào?"

"Dạ?"

"Cô ấy như vậy khi nào?"

"..." Cố San San câm nín, cảm thấy rất áp lực.

"Ngày nay mạng Internet phát triển quá nhanh, quả thật có nhiều người không chịu trách nhiệm với lời nói của bản thân, toàn phun những lời bẩn thỉu xấu xa." Cố Thanh Châu vừa nói vừa liếc nhìn về phía em gái: "Nhưng cô ấy sẽ không như vậy, anh thấy lời cô ấy nói cũng đúng, ở những nơi mà em không biết hẳn có rất nhiều người nhờ lời nói của cô ấy mà cải tà quy chính, trở về con đường chính nghĩa, vậy nên cô ấy cần được tôn trọng."

Cố San San: "..."

"Em cũng không còn bé nữa, cần tìm hiểu sự việc để thấy được chân tướng." Cố Thanh Châu ngồi vào xe, anh vẫn chưa mở lon Coca kia, cất vào hộp đồ dự trữ.

Cố San San ngây người đứng tại chỗ, sau đó mới hoàn hồn đuổi theo sau: "Anh cả, anh giận hả? Vì cô ấy mà anh tức giận với em à?"

Vừa bò lên xe vừa nhìn: "..."

"Là Coca của em mà, đó là Coca anh đồng ý mua cho em mà!"

Cố Thanh Chu lái xe ra ngoài, nói: "Uống Coca không tốt cho cơ thể, em hạn chế uống đi."

***

Buổi trưa sau khi tan lớp, Cố Thanh Châu hẹn đồng nghiệp cùng nhau đi ăn cơm, nhân lúc chờ thức ăn bưng lên anh đi rửa tay, đến phòng vệ sinh phải đi qua sảnh lớn. Khi anh đi về, bất ngờ thấy một cô gái tóc dài đứng phía trước, tóc cô buộc thành đuôi ngựa, mặc quần jean với áo sơ mi ca-rô, giọng nói này cho dù có che mắt anh cũng nhận ra.

Là Nghiêm Thanh, nhưng lại không giống Nghiêm Thanh lần trước.

Cố Thanh Châu bừng tỉnh, đây mới thật sự là Nghiêm Thanh.

Nghiêm Thanh đứng trước sảnh hỏi dò: "Xin hỏi ở đây có phải có một người tên Trần Kỳ không vậy? Tôi tìm anh ta có chút chuyện riêng, có thể mời anh ta ra ngoài một lát không?"

Cố Thanh Châu đợi một lát, thấy một cậu nhóc đi ra từ sau bếp, dáng người cao ráo, mắt một mí, khuôn mặt trẻ trung, nhìn cậu ta trạc tuổi học sinh.

Người gọi là Trần Kỳ vây khăn choàng bếp ngang hông, hai tay ướt nhẹp, hỏi Nghiêm Thanh: "Cô tìm tôi à?"

Nghiêm Thanh nhìn cặp mắt một mí của cậu ta ngẩn người, sau đó kéo cậu ta ra ngoài.

Cố Thanh Châu đứng tại chỗ không đi theo, tuy anh hơi tò mò nhưng đó là chuyện riêng của cô ấy. Trong sảnh lớn vương vấn mùi thơm, một người đẹp trai như anh đứng ở nơi đặc biệt như thế này rất nổi bật, người đi ngang qua đều ngoái lại nhìn, anh không để ý, chỉ chuyên tâm nhìn về phía cánh cửa kia.

Đồng nghiệp cho là anh lạc đường nên đi tìm, Cố Thanh Châu cúi người xin lỗi: "Mọi người vào trước đi, tôi có chút chuyện ở đây."

Đang nói chỉ thấy cậu nhóc kia đi vào, một thân một mình.

Trong mắt Cố Thanh Châu lướt qua tia mất mát, một giây sau nhấc chân đuổi theo, chỉ kịp nói một câu với đồng nghiệp: "Xin lỗi, tôi xin phép đi trước."

Đồng nghiệp trở về phòng nói với mọi người, đây là lần đầu tiên bị thầy Cố coi trọng chữ tín thả chim bồ câu.

(BT: Ý chỉ lỡ hẹn, cho người ta leo cây)

Cố Thanh Châu đuổi theo tầm mười mét thì dừng lại giữa đường, trước mắt anh không thấy một bóng người, vừa ngoảnh lại thì thấy Nghiêm Thanh tựa người vào bức tường nhỏ sần sùi hút thuốc, gương mặt cô đơn, thất vọng và bất lực.

Nghiêm Thanh không che giấu, điếu thuốc kia quang minh chính đại kẹp ở đầu ngón tay, đầu thuốc chập chờn màu đỏ, khói thuốc lượn lờ...

Cô thầm nghĩ, đúng là oan gia ngõ hẹp...

Cố Thanh Châu đi về phía cô, Nghiêm Thanh không biết anh đã thấy những gì, hút xong chuẩn bị mặt lạnh rời đi, nhưng không nghĩ đến anh mở miệng nói với cô: "Chào cô, thật trùng hợp, cô cũng ở đây à."

Người đẹp giọng cũng dễ nghe, lại không ngại thuốc lá trên tay cô...

Nghiêm Thanh cảm thấy như mình là nữ lưu manh đứng bên cạnh chàng trai ngọc thụ lâm phong, thấy bản thân mình cực kỳ mất giá, trong đầu chợt nghĩ đến một hành động, thế là thực hành luôn...

Cô đứng thẳng người, bóng lưng sau tường cũng từ từ rời đi, ngửa đầu thả khói vào mặt anh, lấy hành động thực tế để chào hỏi.

Cách màn khói trắng, Nghiêm Thanh cẩn thận xem xét, muốn bắt một tia chán ghét trên mặt Cố Thanh Châu. Đáng tiếc người này vẫn hiền lành như phật Di Lặc, chẳng có một tí xíu ghét bỏ nào, hỏi cô: "Cô ăn gì chưa? Có muốn ăn chung không?"

Nghiêm Thanh thấy rất vô vị, nói anh ăn đi tôi đi đây.

Cố Thanh Châu đuổi theo: "Phải về thành phố Dương à? Đúng lúc tôi cũng muốn quay về, chúng ta..."

Lời còn chưa dứt, Nghiêm Thanh đã hướng ngón tay xuống dưới, chỉ vào mũi giày Cố Thanh Châu: "Đừng đi theo tôi."

Lời cô nói như bùa chú, dường như trước mặt Cố Thanh Châu hiện lên một bức tường trong suốt chặn anh lại, chỉ có thể đưa mắt nhìn cô đi xa dần. Bóng lưng cô ngày càng xa, ngày càng nhỏ, anh nhìn, mũi chân bước về trước hai bước...

Thật ra anh có thể bước qua tường, chỉ là bây giờ cô cần yên tĩnh một mình.

Lúc này, một người đột nhiên đi ra, tướng đi lảo đảo, lén lút đuổi theo cô gái đuôi ngựa độc thân, người đàn ông ở phía sau bất chấp tất cả co chân đuổi theo, vừa chạy vừa kêu lên: "Nghiêm Thanh, đợi em với."

Người phía trước nghe được, không nghĩ ngợi xoay người, giờ phút này biết đã đánh rắn động cỏ, tên trộm nhanh chóng chạy gần sát, nắm chặt con dao chém một nhát mạnh giật lấy túi xách. Căn bản Nghiêm Thanh không kịp cản lại, một giây kế tiếp, một thân hình màu trắng vượt qua cô, đuổi theo tên trộm túi.

"Bắt trộm, tên trộm!" Nghiêm Thanh kêu to.

"Đứng lại!"

Đó là tiếng của Cố Thanh Châu, Nghiêm Thanh nghe được, cô chưa bao giờ nghe anh nói chuyện hung dữ như vậy.

Chỉ nhìn thấy người mặc đồ trắng bắt được tên trộm, hai người đánh nhau, Cố Thanh Châu vốn áp đảo phía trên, lại bị người kia lật ngã đè xuống đất, mà lúc này Nghiêm Thanh mới vất vả đuổi kịp, liều mạng cướp lại túi của mình, trên trộm cầm dao một tay vung xuống, muốn đâm tay cô.

"Cẩn thận!" Cố Thanh Châu đưa tay đỡ, nhân lúc đó tên trộm thừa cơ chạy thoát.

***

"A, tay anh..." Nghiêm Thanh thở hổn hển nhìn anh, lòng bàn tay anh bị đâm một vết rất sâu, máu chảy, hiện giờ trong đầu cô rất hỗn loạn.

Rất đau, nhưng Cố Thanh Châu cảm thấy không nên để cô gái nhỏ này lo lắng nữa, nắm tay lại, che đi, mặt vẫn bình tĩnh, một tay kia lấy điện thoại ra nói: "Báo cảnh sát đi."

Lần trước lườm mình, bây giờ thì trưng ra mặt thối hoắc, thái dương Nghiêm Thanh giật giật, cảm thấy mình với người này không thể kết thành bạn được.

"Anh có thể đừng xen vào chuyện của người khác được không?" Nghiêm Thanh mạnh miệng.

...Tôi cũng không bảo anh quản chuyện của tôi, anh đánh không lại tên trộm bị thương còn đổ lỗi tôi à?

Cố Thanh Châu lắc đầu: "Tôi nhìn thấy thì không thể làm ngơ."

"Anh xem, anh muốn nhúng tay vào rồi giờ thành như vầy?"

...Đây không phải tự ngược đãi à... Không đánh lại được thì trốn thôi, bây giờ xem ai bị thương đây?

Thầy Cố giấu tay bị thương ra sau, thành thật nói: "Lớn tuổi rồi không đánh nổi bọn trẻ nữa."

Nghiêm Thanh miệng lẩm bẩm, giương mắt nhìn ông chú này một chút, có hơi thắc mắc không hiểu rốt cuộc người này là dạng người gì, sao có thể bình tĩnh nói mình già rồi thể lực của mình không thể đánh lại lũ thanh niên trẻ tuổi được...

Đổi lại là cô, dẫu có già đến mức răng tóc rụng hết cũng không thể thừa nhận mình không bằng thanh niên trẻ tuổi.

Sau đó hai người đến đồn cảnh sát báo án, thầy Cố đưa thẻ căn cước ra, Nghiêm Thanh lén liếc một cái, ba mươi lăm tuổi, lớn hơn cô sáu tuổi.

...Vậy thì không thể tính là già...

Lấy lời khai Cố Thanh Châu xong đến lượt Nghiêm Thanh, cô nghiêng đầu ngồi cạnh người nào đó, ghi xong lời khai thì trả lại.

Cảnh sát bắt đầu đặt câu hỏi, Cố Thanh Châu nói trước, Nghiêm Thanh lẳng lặng ngồi bên cạnh nghe, xong cô bị hỏi: "Cô đến thành phố Dương có chuyện gì? Sao lại ở đó?"

Nghĩ cô không muốn tiết lộ chuyện cá nhân, Cố Thanh Châu đứng lên muốn tránh đi môt lát, nhưng đồng chí cảnh sát kéo xuống: "Này anh, ngồi xuống, chưa hỏi xong không thể đi."

Nghiêm Thanh ngồi thẳng ưỡn ngực, mắt liếc về phía người đàn ông bên cạnh, mở miệng nói: "Khi còn bé tôi có một người em trai bị mất tích, tôi tìm nó đã nhiều năm rồi, nghe nói trong nhà hàng kia có thằng nhóc giống em tôi nên tôi tới xem."

Bàn tay Cố Thanh Châu vừa mới băng bó đơn giản bị anh không để ý nắm chặt lại, máu thấm ra.

"Nhưng mà nó không phải em trai tôi." Nghiêm Thanh nói.

Hết chương 3