Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo

Chương 42: Mịt mù

Chuyển ngữ: Minh Minh

Biên tập: Iris

Nghiêm Thanh có một đêm ngủ rất ngon, sáng sớm hôm sau dậy còn ngái ngủ và cô phải mất mấy giây mới làm quen được cảm giác được ôm trong cánh tay dài bờ vai rộng của bạn trai. Sau đó cô phát hiện ra bạn trai còn dậy sớm hơn cả mình, đôi mắt sáng rực quan sát cô tựa như động vật ăn thịt nhìn con mồi của mình vậy.

Cô dụi dụi mắt, lẩm bẩm: "Cố Thanh Châu, em nhớ trước kia cảm thấy anh ăn cỏ mà."

Cố Thanh Châu nghiêng người lắng nghe.

Hình ảnh tối qua nhanh chóng hiện lên trong đầu, do trong chăn có thêm một người đàn ông to lớn nên ấm hơn rất nhiều, lòng bàn tay Nghiêm Thanh tỏa hơi nóng: "Anh tuyệt đối là động vật ăn thịt, miệng vừa mở ra đã biết anh là loại động vật đó."

Sau đó cô mặc kệ người ta có nghe mình lải nhải hay không, chọc ngón tay vào má người ta: "Dậy thôi."

"Ừ." Cố Thanh Châu đáp một tiếng đầy biếng nhác, ôm cô gái của mình và ấn đầu cô vào trong ngực mình, phả ra hơi thở nóng bỏng.

Hai người cùng nhau đánh răng, khi họ cùng đứng trước gương, Nghiêm Thanh mới biết được khoảng cách giữa hai người lớn như thế nào, Cố Thanh Châu phải lùi lại và đứng gần sát tường mới có thể cùng tầm nhìn với cô gái đứng trước bồn rửa mặt.

Anh đột nhiên cảm thấy cô xinh xắn đáng yêu làm sao, kể từ lần gặp đầu tiên, bởi vì trước đây anh chưa có từ nào hình dung về cô, dù sao thích chính là thích, thứ tình cảm khắc sâu trong lòng chẳng cần phải hình dung. Bây giờ hai người đã yêu nhau, tất nhiên sẽ biết về cô nhiều hơn, chẳng hạn cô rất yếu đuối, mái tóc mượt và, vòng eo thon thả,... Cố Thanh Châu bước lên trước và ôm cô từ đằng sau, xoay người lại ngắm nhìn, trong đôi mắt anh đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu và tò mò...

Tay anh lướt qua gò má rồi xuống xương quai xanh có mấy nốt ruồi nho nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không trông thấy: "Tàn nhang à?"

Nghiêm Thanh cắn răng, bàn chải chà trong miệng nói lúc to lúc nhỏ: "Là cháy nắng."

Sau đó hơi ngượng ngùng che lại không cho anh nhìn.

Trong đầu như có mưa bom bão đạn... Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, coi như Nghiêm Thanh đã khắc sâu trong lòng.

Cố Thanh Châu chầm chậm gỡ hai tay cô ra, cẩn thận quan sát một lần nữa. Nghiêm Thanh thở dài: "Hồi bé em có biết chống nắng là gì đâu. Ngày xưa nhà có vài mẫu ruộng nên phải đi gặt lúa nước dưới ánh mặt trời chang chang, vả lại cũng chẳng có mũ nón nên mấy cái này mọc ra tự lúc nào không biết."

Nhấc cánh tay của cô lên, Cố Thanh Châu đau lòng, trên tay cô giờ không còn sẹo nữa nhưng không có nghĩa là nó chưa từng tồn tại: "Vết sẹo trên tay em cũng thành từ khi đó ư?"

Cô gật đầu, nhưng không muốn kể về quãng thời gian cực khổ kia nữa, bèn chuyển chủ đề: "Sau này nếu có con gái em nhất định sẽ che nắng kĩ cho nó."

Nói xong cô mới sững người trong giây lát, trái lại Cố Thanh Châu nhoẻn cười, gật đầu ra vẻ đồng ý. Trong thâm tâm anh cảm thấy có con gái giống cô sẽ tốt lắm, con gái họ sẽ thật nghịch ngợm phá phách, bị anh bắt ở trong phòng sách luyện viết chữ, viết chưa xong chưa thể chạy ra ngoài nướng khoai lang, thế là cô con gái nhỏ vừa viết vừa thút thít khóc, mặt mũi chỗ nào cũng là mực nước, nhưng lại có làn da rất đẹp, giống mẹ nó, trắng ngần.

Đến khi đó, Nghiêm Thanh chắc chắn sẽ là người mẹ tuyệt đối không bước vào phòng sách một bước, nhưng sẽ đứng ngoài cửa sổ vẫy tay với con gái nhỏ: "Con gái nhanh lên nào, viết nhanh nhanh, đừng để mẹ đợi lâu nhé."

Nghiêm Thanh khó hiểu nhìn Cố Thanh Châu đang cười một mình, không biết anh đang cười cái gì bèn huých tay anh, Cố Thanh Châu lập tức bắt lấy tay cô mà xoa nắn, tâm trạng vui vẻ cực kì.

Hai người đánh răng rửa mặt xong xuôi bước ra khỏi căn phòng trúc, thật ra trời không còn sớm nhưng không ngờ mấy người kia vẫn còn đang ngủ. Thế là hai người tự tìm thú vui cho riêng họ, nghe nói trong thôn có tiệm trưng bày sản phẩm làm từ trúc, thế là quyết định đến xem một lát.

Cố Thanh Châu đang nắm tay cô đi bỗng nhiên khom lưng xuống và nói: "Hôm qua mấy người họ đánh bài đến khuya, anh mà muốn tiếp tục thì hôm nay em không dậy nổi đâu."

Nghiêm Thanh ngoảnh nhìn người này, tự nhủ không thể đỏ mặt, khí thế không được thua, bèn ra vẻ như một tài xế lão làng nói với anh: "Hối hận rồi sao, đáng tiếc không có thuốc hối hận đâu."

Cố Thanh Châu đáp ừm, nhìn Nghiêm Thanh đong đầy tình cảm, làm động tác nhỏ ôm cô vào lòng, vuốt ve eo khiến người Nghiêm Thanh run rẩy, trong lòng như có lửa đốt.

Đều đã là thanh niên trưởng thành, làm không khó, cái khó là không làm thôi.

***

Khi hai người tham quan cửa hàng trưng bày về thì đồng nghiệp cũng đã tỉnh, Cố Thanh Châu sắp xếp đi ăn sáng ở quán nhà dân gần đây, ăn xong ba chiếc xe dẹp đường về nhà. Chiếc xe của Cố Thanh Châu chuyển hướng, không đưa Nghiêm Thanh về nhà cô mà về nhà anh, Nghiêm Thanh lập tức cười trêu chọc: "Anh muốn làm gì đó?"

Anh mỉm cười, không nói cho cô biết, tối nay có người nhấn chuông cửa, công chúa nhỏ Nguyệt Nguyệt đứng ngoài cửa ngọt ngào gọi bác rồi chào cô Thanh Thanh.

Nghiêm Thanh vô cùng bất ngờ, nắm tay cô cháu gái nhỏ và quay sang tặng anh một nụ cười rạng rỡ. Cố Thanh Châu không cảm thấy mình đã làm được việc gì ghê gớm nên chỉ nhẹ giọng nói: "Chính em nói nhớ con bé mà."

Đúng là nhớ, nhưng còn muốn một cái khác nữa.

Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Cố Thanh Châu nói: "San San tan làm sẽ đến sau."

"Ố ồ." Nghiêm Thanh xoa xoa tay: "Thầy Cố."

Nguyệt Nguyệt đứng bên cạnh học theo: "Ố ồ, ố ồ."

San San đến muộn một chút, Cố Thanh Châu dẫn một đám chị em cô cháu đi ra ngoài ăn cơm. Trong bữa ăn, trên mặt Cố San San vẫn là kiểu không thân thiện nhưng lời nói lại ít nhiều có sự quan tâm hỏi Nghiêm Thanh: "Sau này chị không phát sóng trực tiếp nữa à?" Hỏi xong lại kiêu ngạo: "Tôi chỉ hỏi thay fan hâm mộ của chị thôi, ai bảo fan hâm mộ nhà chị cứ hỏi tôi về chị suốt cơ chứ?"

Nghiêm Thanh cười gật đầu, nói cảm ơn em.

Cố San San thấy nói với cô như nói với đầu gỗ thì đau đầu, buông đũa chăm chú hỏi: "Chỉ chút chuyện như vầy thôi mà đã đánh bại được chị? Nghiêm Thanh, tôi nhìn lầm chị rồi. Bị lột da thì sao, cây ngay không sợ chết đứng, chị sợ gì chứ hả? Chị nhìn tôi xem, lần trước không phải tôi cũng bị mắng khó nghe đến vậy ư, nếu chị cứ thế mà không làm nữa thì chỉ có thể nói rõ một điều, căn bản chị không yêu thích gì công việc này nên mới dễ dàng từ bỏ như vậy."

Ấy vậy mà đã nhảy sang chuyện lý tưởng sau này rồi, trong đầu Nghiêm Thanh như có một cây gậy đánh cô đến mức cô thông suốt.

Cô không thích ư? Sao có thể, cô thích lắm chứ!

Từ bé đến lớn sống trong môi trường hỗn loạn, hồi nhỏ là quán net ở quê, lớn lên làm trong đài phát thanh. Nếu nói tiền là thứ cô thích thứ nhất thì đứng thứ hai chính là làm trong đài phát thanh, cực kì cực kì thích.

Cố San San thấy cô im như thóc thì chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, cầm đũa tiếp tục ăn cơm, nghĩ thầm cái người này sao lại ra thế này rồi, không thèm quan tâm mình nữa. Ngược lại, Cố Thanh Châu gắp cho em gái một miếng sườn, giống như đang ban thưởng vậy.

Cô nàng trợn tròn mắt, đổ dồn mọi ánh mắt về phía anh trai mình, nghĩ thầm, đúng là hết thuốc chữa, anh cả nhà mình không thể nào thoát khỏi bùa của người phụ nữ này rồi.

Nguyệt Nguyệt nói muốn đi tiểu, thế là Cố San San nắm tay nhóc con đi nhà vệ sinh nữ. Đúng lúc này Nghiêm Thanh mới hoàn hồn, chỉ nói với Cố Thanh Châu một tiếng rồi đuổi theo hai người họ: "À em cũng đi đây, chờ chị với."

Cố San San ngoảnh lại lườm cô, mặc dù cô nàng đã đi giày cao gót nhưng vẫn không cao hơn chị ta. Nghiêm Thanh nhìn con bé mà cười hì hì, trời sinh con bé có đôi mắt lớn, lông mi dài dài cong vút rất đẹp, không biết học ai trợn tròn mắt, khẽ đảo cũng có thể lên đến tận trời.

Cô đưa tay móc vào mái tóc dài đen như mực đang xõa trên vai của cô gái nhỏ, đuôi tóc uốn cong bồng bềnh rất quyến rũ: "Được rồi, vẫn còn giận à? Lời nói của em chị đều ghi tạc trong lòng, yên tâm đi, chị rất tốt, không dễ bị đánh bại vậy đâu."

Cô gái nhỏ chống nạnh: "Tôi đâu thèm lo lắng cho chị."

Nghiêm Thanh bật cười, như dỗ dành trẻ nhỏ: "Ừ, em nói cái gì thì chính là cái đó."

Thấy cô bé thẹn quá hóa giận, ngón tay xuyên qua tóc cô nàng vuốt vuốt đầu, lại kéo cô nàng vào trong ngực vỗ vỗ, như dáng vẻ của chị cả, Cố San San lập tức tắt lửa, hơi đỏ mặt, ngồi xổm xuống chỉnh váy cho Nguyệt Nguyệt.

***

Tối hôm đó, Cố Thanh Châu đưa cô về nhà trước 10 giờ như thường lệ, không có ý định vào nhà, trên đường trở về gặp phải tai nạn giao thông nên tắc đường, một tiếng sau mới về đến nhà. Đêm qua Nghiêm Thanh còn trong ngực mình mà đêm nay đã trống không, thật trống trải, Cố Thanh Châu thở dài.

Đêm nay Nghiêm Thanh khó ngủ, tay vân vê cái túi bọc, trong đó có mấy sợi tóc dài mà lúc nãy thay quần áo mới phát hiện là lọn đuôi tóc.

Cô gọi điện cho Giả Vân: "Mày có quen ai làm bên giám định thân nhân không?"

Giả Vân phản ứng tức thì: "Ai? Em gái của Cố Thanh Châu à?"

Nghiêm Thanh đáp ừm.

Giả Vân không oang oang như thường ngày mà giọng điệu có vẻ cẩn thận: "Mày thật sự cảm thấy giống à? Nhưng đầu tiên là không giống về giới tính."

"Mấy ngày trước tao có về nhà, muốn tìm thứ gì đó chứng minh thân phận của em trai tao, mẹ tao nói không còn gì cả." Nghiêm Thanh lấy mái tóc đưa ra trước bóng đèn, "Nào có chuyện trùng hợp như vậy, tao biết bà ấy nói dối."

Giả Vân: "Vậy thì làm đi! Ngày mai thì sao? Tao dẫn mày đi bệnh viện."

Cô im lặng một lát, Giả Vân lại tưởng tín hiệu không tốt nên alô alô ở đầu bên kia mãi.

Nghiêm Thanh nói: "Tao không biết mình làm đúng hay sai nữa."

"Cái gì?"

"Việc tao lén lấy tóc của Cố San San đi xét nghiệm, thật hèn hạ. Nếu như con bé thực sự là em gái tao, thì có lẽ con bé cũng không chấp nhận nổi, người ta vốn là công chúa nhà họ Cố, vậy mà biến hình một cái trở thành vịt con xấu xí. Huống hồ liệu nó có muốn nhận tao không? Chắc chắn Cố Thanh Châu không biết việc này, nếu anh ấy biết..."

"Nghiêm Thanh." Giả Vân ngắt ngang lời cô: "Những phiền não này của mày có phải quá thừa thãi không? Việc quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng xác định xem hai người có quan hệ ruột thịt hay không, còn những thứ khác thì chờ có kết quả rồi nghĩ thế nào thì nghĩ. Chẳng có gì không vượt qua được cả, đây chính là câu mày đã từng nói với tao đấy."

***

Hôm sau Giả Vân dẫn Nghiêm Thanh đến bệnh viện, cô ấy có người quen trong khoa xét nghiệm, đã chào hỏi từ trước. Bước chân Nghiêm Thanh chần chờ trái ngược với sự dứt khoát của Giả Vân, cô ấy đưa tay muốn lấy mẫu từ cô, bèn nói: "Đừng nói với tao là mày quên mang theo."

Nghiêm Thanh lấy túi bọc kín đưa cho bạn mình, sắc mặc không được tốt lắm, dưới mắt có quần thâm.

Giả Vân giao mẫu cho bác sĩ, Nghiêm Thanh thấy vị bác sĩ đi xa dần, trong lòng vẫn còn hoảng hốt chưa nguô. Giả Vân đứng bên cạnh an ủi cô: "Không sao đâu, mày đừng sợ, tao nghĩ Cố Thanh Châu sẽ không trách mày đâu, bây giờ mày đừng suy nghĩ lung tung, bao năm rồi cũng nên có một kết quả chính xác..."

Thế nhưng còn chưa nói xong Nghiêm Thanh đã lao đi tìm vị bác sĩ kia để ngăn lại, thở hổn hển xin lấy lại mẫu.

Giả Vân: "..."

Nghiêm Thanh cất túi đựng vào trong túi xách: "Như thế không được, tao phải nói trước với Cố Thanh Châu một tiếng đã."

Cũng ngày này, môn thi cuối cùng của đại học thành phố Dương kết thúc.

Tết sắp đến rồi.

Hết chương 42