Trêu ghẹo quá mức

Chương 52: 52 ​

Hai người cùng nhìn về một hướng, thấy là ai tới, Hạ Vãn Tinh nói: "Hay là chúng ta đều ở đây hết đi ạ".

Viện trưởng cảm thông: "Mấy hôm nay các con cũng mệt mỏi nhiều rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt một đêm này đi.

Ngày mai mới có tinh thần vào đây với cậu bé chứ".

Lượng Lượng mặc dù đối với người khác vẫn còn chút chống cự, nhưng so với trước đây thì đã tốt lên rất nhiều.

Hạ Vãn Tinh nghĩ nghĩ rồi đồng ý, "Cũng được ạ, ngày mai chúng con lại tới".

Gần đây bận rộn quá cô cũng không có thời gian giặt quần áo luôn, trong vali bây giờ đều là quần áo bẩn.

Hai người ra khỏi bệnh viện, Hạ Vãn Tinh rút điện thoại ra nhìn thời gian, cô do do dự dự một hồi, cuối cùng quyết định phát một cái định vị vào Wechat cho Hàn Tư Thần.

Địa chỉ là nhà Lam Lan.

Khi Hàn Tư Thần nhận được Wechat cũng là lúc đang chuẩn bị về nhà chính, nhìn tin nhắn định vị của cô, khóe môi anh cong lên.

Không cần nhiều lời, anh đã biết ý của cô.

Hàn Tư Thần khẽ mỉm cười, anh bấm điện thoại gọi cho Đinh Hà nữ sĩ, đầu dây bên kia vừa kết nối đã hỏi ngay: "Mấy giờ về, buổi tối ta có nhờ dì chuẩn bị thêm món rồi".

Anh cười cười, "Không về ạ".

"Không về?" Đinh Hà bất mãn, "Thằng nhóc thối này, đã bao lâu rồi cháu không về nhà hả? Công việc bận rộn có thể làm cơm ăn sao, có thể cùng cháu kết hôn sinh con sao?"

Hàn Tư Thần đỡ trán, "Không có".

Anh nói nhanh trước lúc Đinh Hà nữ sĩ chuẩn bị thao thao bất tuyệt thêm điều gì:" "Bà ơi, hôm nay cháu có việc phải làm".

"Có việc gì?" Đinh Hà không chịu buông tha, "Nói một lý do thuyết phục ta nghe xem".

"Tìm cho bà một cháu dâu có tính không?"

Đinh Hà: .

Phía bên kia điện thoại im lặng chừng vài giây, sau đó như không kìm chế được kích động, "Có phải cái con bé mà ông Lạc nói đến không? Lúc nào mang về cho ta với mẹ cháu nhìn một cái đi?"

Hàn Tư Thần cảm thấy hơi hơi bất lực: "Còn chưa có bắt đầu theo đuổi người ta, bà đừng nóng vội quá".

"Ôi ôi".

Đinh Hà cảm thấy không nói nên lời: "Thích thì liền theo đuổi a, con gái tốt bây giờ hiếm lắm.

Chờ cháu nghĩ thông rồi thì, có khi người ta kết hôn xong cả rồi".

Hàn Tư Thần: .

Anh nhíu chặt lông mày, tùy ý qua loa hai câu rồi cúp điện thoại.

Hàn Tư Thần khẽ thở dài, anh lại gọi điện thoại cho Giang Lộ.

Anh nói: "Cậu đem hợp đồng đến đây đi, thuận tiện đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn luôn".

Giang Lộ ngẩn người, có chút mơ hồ hỏi: "Nguyên liệu, nấu ăn?"

"Đúng, nguyên liệu nấu ăn, không hiểu sao?" Hàn Tư Thần cảm thấy trợ lý của mình gần đây phản ứng khá chậm.

Giang Lộ cuối cùng nặng nề gật đầu: "Đã hiểu ạ!"

Vào một ngày cuối tuần như này, hắn thế mà vẫn phải làm bảo mẫu a.

Sau khi cúp điện thoại, anh gửi một tin nhắn cho Hạ Vãn Tinh: "Cô thu dọn đồ đạc trước đi, rồi chuẩn bị ra ngoài".

Hạ Vãn Tinh đang trên đường từ bệnh viện trở về nhà Lam Lan thì nhận được tin nhắn của Hàn Tư Thần, khóe mắt lông mày đều nhuốm màu nụ cười, tâm trạng rất tốt lại làm cô muốn trêu chọc anh.

Tiểu Tinh Tinh: "?"

Hàn Tư Thần: "?"

Cô nhìn chằm chằm hai dấu chấm hỏi mà anh gửi, vừa cười vừa trả lời: "Chuẩn bị cái gì cơ? Anh để cho trợ lý đem hợp đồng đến đây, để tôi kí nha".

Hàn Tư Thần: .

Anh cầm chìa khóa xe, hít sâu một hơi: "Trở về rồi ký, tôi đến đón".

Tiểu Tinh Tinh: "Vậy anh có thể đưa trực tiếp cho tôi".

Hàn Tư Thần: "Đang trên đường đi, hợp đồng không mang theo".

Hạ Vãn Tinh ngồi ở ghế lái phụ đôi mắt cũng nhiễm ý cười, Lan Lan liếc mắt một cái, chán ghét nói: "Không khác biệt mấy nhỉ, cười đến xuân tâm dập dờn".

"Cậu không hiểu".

Hạ Vãn Tinh đáp.

"Cắt".

Lam Lan khinh bỉ, "Cậu không phải vừa rồi còn mơ mơ hồ hồ sao? Bây giờ lại ra vẻ yêu đương rồi".

Bỏ qua giọng điệu chua lè của bạn tốt, Hạ Vãn Tinh tiếp tục nhắn tin: "Có mang Thiên Ưng theo không? Tôi nhớ nó rồi".

Hàn Tư Thần: "Không mang theo, đợi cô trở về rồi gặp".

Tiểu Tinh Tinh: "Ồ, vì anh đích thân đến đón tôi, tôi sẽ cho anh chút mặt mũi vậy".

Hàn Tư Thần dựa vào thành thang máy, cười gằn: "Chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ".

Tiểu Tinh Tinh: "Anh không lái xe à?"

Hàn Tư Thần hít sâu một hơi, liếc nhìn chiếc G lớn đang an an ổn ổn đậu trên gara, mặt không thay đổi đáp lại cô: "Đèn đỏ".

Anh tự cười nhạo bản thân, anh chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại có ngày này.

Bị một người phụ nữ nắm thóp..

Mà lại mẹ nó vui vẻ chịu đựng.

[Tác giả có lời muốn nói]:

- Thiên Ưng: "Tại sao luôn là tôi?"

Hạ Vãn Tinh thu dọn hành lý xong thì theo Hàn Tư Thần đi lên xe.

Suốt hơn hai mươi phút chạy trên đường, trong xe yên tĩnh cực kì, hai người không ai mở miệng nói chuyện, nhưng lại giống như có một lực hút vô hình kéo trái tim họ lại gần nhau hơn.

Xe dừng ở chỗ quen thuộc trên đường G, Hàn Tư Thần thay cô xách hành lý xuống xe.

Lúc chờ thang máy, anh mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc: "Để tôi sang đường mua chút nguyên liệu nấu ăn."

Ngoài dự đoán, Hạ Vãn Tinh quay đầu trực tiếp nhìn chằm chằm anh, chớp mắt một cái rồi cười cười gật đầu: "Thật đúng lúc, tối nay tôi nấu cơm."

Ở đoàn làm phim cơ bản đều ăn cơm hộp cho có, quay lại những ngày tháng ấy đến ăn sáng cũng không yên ổn xong được.

Phòng ăn bên ngoài đối với cô không hề có chút hấp dẫn nào.

Hiện tại cô chỉ muốn xuống bếp, tự khao mình một bữa ra trò.

Hạ Vãn Tinh nhìn anh, nói: "Anh vậy mà rất hiểu tôi ha."

Hàn Tư Thần cụp mắt liếc nhìn gò má cô, mặt không cảm xúc đáp lời: "Thiên Ưng thèm ăn cơm cô nấu."

Cô không nhịn được cười: "Được, vậy tối nay tôi làm cho Thiên Ưng một phần."

Hàn Tư Thần: .

Đầu lưỡi anh bất lực chọc chọc quai hàm, trầm mặc nhìn cô.

Thang máy dừng ở tầng hai, Hạ Vãn Tinh vừa mở cửa ra, bụi bay mịt mù.

Cô nhíu mày, nhìn sàn nhà xám xịt, lập tức không nhấc nổi chân.

Cô đi một tháng, căn phòng thực sự cần được dọn dẹp trước.

Hàn Tư Thần tự nhiên đứng phía sau nhìn phản ứng của cô, phòng nghỉ rơi vào trong tầm mắt, hỏi: "Mời nhân viên đến dọn?"

"Thực ra, tôi muốn tự mình dọn." Hạ Vãn Tinh xách hành lý lên, chuẩn bị bước vào.

Lan can đặt hành lý hụt xuống, một loạt đồ đồng loạt rơi.

Cô quay đầu, hoang mang nhìn sang phía bên tay kia của anh.

"Hôm nay quét dọn không kịp rồi." Anh nhìn cô, bình tính nói: "Đêm nay ở chỗ tôi đi."

"?" Hạ Vãn Tinh ngơ ngác, không chớp mắt nhìn anh, suy xét về tính chân thực của câu nói kia.

Hàn Tư Thần liếc nhìn đồng hồ một cái: "Bốn giờ chiều, cô cảm thấy bản thân có thể dọn xong? Mà dọn xong vẫn còn sức nấu cơm?"

Hạ Vãn Tinh sững sờ, gần như máy móc lặp lại: "Ở nhà anh?"

Hàn Tư Thần nhấn mạnh: "Phòng cho khách."

Cô bỗng bật cười, vành mắt cong thành hình bán nguyệt: "Tôi cũng không nói muốn ở phòng anh."

Hắn cũng nghiêng đầu bật cười, đến trước mặt cô nhìn từ trên cao xuống, rũ mắt hỏi: "Có đi không?"

"Đi!" Cô dứt khoát trả lời.

Đi, vì sao lại không? Cô cũng đâu phải không dám.

Hơn nữa, như Lam Lan đã nói, anh là một người chính trực.

Hai người xách hành lý rời đi.

Vừa về đến cửa, Thiên Ưng đã nhiệt tình nhào tới.

Hạ Vãn Tinh bị Thiên Ưng nhào vào lòng, may mắn đằng sau có một bàn tay lớn đỡ cô.

Hàn Tư Thần lặng lẽ nhìn chú chó lớn bám trên người cô làm loạn, giận tái mặt, thấp giọng mắng: "Thiên Ưng, thu vuốt!"

Thiên Ưng nhìn chủ nhân của mình, không cam lòng thu lại chân trước, thành thật đứng vững.

Hạ Vãn Tinh cười cười, xoa đầu chó của nó: "Nhớ tao hả?"

Thiên Ứng liếm liếm tay cô, hơi ngứa.

Cô cười hai tiếng, rụt tay về: "Đừng liếm, taô sợ ngứa."

Hàn Tư Thần mặt không đổi sắc, hai mắt nhìn cô, nhấp nhẹ xuống cánh môi mỏng.

Trên bàn trà có thêm một bản hợp đồng, xem ra sóng gió đã qua.

Hàn Tư Thần đi đến phòng bếp, nhìn tủ lạnh chật kín đồ ăn, hài lòng đóng lại.

Trợ lý Giang phản ứng tuy hơi chậm một chút, nhưng hiệu suất làm việc lại rất cao.

Anh đem hành lý của Hạ Vãn Tinh để vào phòng, nhìn cô trêu chọc Thiên Ứng quên trời quên đất, sau đó đi vào thư phòng.

Hạ Vãn Tinh chơi cùng Thiên Ưng một lúc, sau đó gõ cửa thư phòng: "Tôi mượn máy giặt chút được không?"

Hắn ngẩng đầu lên từ bàn làm việc, gật đầu: "Cứ tự nhiên."

Hạ Vãn Tinh không quấy rầy anh nữa, vào phòng bắt đầu xếp hành lý.

Bên trong rất bừa bộn, hầu hết là quần áo gần đây thay ra chưa giặt.

Hạ Vãn Tinh lấy từng thứ ra, để ở cùng một chỗ chuẩn bị bỏ vào máy giặt.

Đáy hòm lộ ra góc vải đen đính ren khiến cô chú ý.

Cô hoang mang cầm lên, giũ ra.

Đó là một chiếc áo ngủ gần như trong suốt làm cô bỗng sững sờ.

Biểu cảm của Hạ Vãn Tinh cứng đờ, như cầm một củ khoai lang nóng trong tay.

Cô vội phản ứng, tiện tay ném ra sau lưng, lộ rõ sự ghét bỏ.

A, Lam Lan, con quỷ này..

Khối vải mềm mại rơi vào chân người đàn ông đằng sau.

Nhưng Hạ Vãn Tinh không phát hiện, còn đang lẩm bẩm: "Nhìn không ra, con nhóc kia lại phóng khoáng như vậy."

Hàn Tư Thần nhìn lướt qua vật trên chân, khuôn mặt lạnh lùng của anh như xuất hiện một vết nứt.

Anh kéo căng cằm, dùng ngón tay trỏ mắc thứ kia lên.

* * *

Team: Sau khi chị nhìn thấy anh cầm cái váy đó, biểu cảm sẽ ra sao đây?

P/s: Vì từ bây giờ Hàn Tư Thần đã dần nhận ra tình cảm của mình và bắt đầu theo đuổi nên từ chap sau, team sẽ đổi cách xưng hô của hai anh chị từ tôi-cô sang anh-em cho gần gũi thân mật hơn một tí ạ.

.