Trêu Nhầm

Chương 10

Edit: Bạch cốt tinh [Kai’Sa Team]

 

 

Nụ cười này của anh khiến Trịnh Thư Ý hơi hối hận.

 

Sớm biết không bằng nói thẳng “Có phải ngài có ý kiến gì với tôi không”, ít nhất đối phương có thể cho cô một đáp án “Phải” hoặc là “Không phải”.

 

Bây giờ anh đứng ngay đó cười, nụ cười kia còn có vẻ không chạm tới đáy mắt, đổi lại ai mà không sợ.

 

Thời Yến tiến lên trước một bước, tới gần cô thêm chút.

 

“Sao cô lại cho rằng tôi muốn gặp cô?”

 

Trịnh Thư Ý tự tin ưỡn ngực, ném vấn đề trở lại: “Vậy nếu không thì ngài đánh trượt bản thảo của tôi ba lần là có ý gì?”

 

Lời nói của cô không kiêu ngạo không tự ti, thái độ kiên quyết, sắp xếp logic rõ ràng, còn có một chút tác dụng tẩy não.

 

Chẳng phải thế sao, bản thảo tôi viết tốt như vậy, ngay cả tổng biên tập chuyên nghiệp nhất cũng không tìm ra khuyết điểm.

 

 

Anh đánh trượt tôi ba lần, ngoại trừ muốn gặp tôi thì còn có thể có lý do nào khác nữa?

 

Nhưng Thời Yến chỉ hời hợt nói: “Không hài lòng.”

 

“Không hài lòng? Không hài lòng chỗ nào?”

 

Gió thổi qua, Trịnh Thư Ý quấn khăn quàng cổ lại, dáng vẻ hùng hồn giống như súng liên thanh nhỏ, cằm ngẩng cao lên, “Ngài chỉ ra xem, tôi sẽ sửa từng chỗ một, tôi không tin mình không sửa được.”

 

Cô nhìn Thời Yến chăm chú, khí thế không thả lỏng chút nào.

 

Đáng tiếc có người không để mình bị mắc bẫy.

 

Thời Yến cười khẽ, không có ý định dây dưa với cô, cất bước muốn đi.

 

Một quyền đánh vào cục bông, Trịnh Thư Ý hít một hơi gió lạnh nâng cao tinh thần cho mình, sau đó lập tức giữ chặt cổ tay Thời Yến. 

 

Thời Yến quay đầu, thấy Trịnh Thư Ý hếch cằm, ánh sáng rực nhảy nhót trong mắt cô.

 

“Nếu không thì rõ ràng là anh muốn gặp em.”

 

“…” 

 

Hoàn toàn không còn gì để nói nữa, Thời Yến quay đầu, ánh mắt lưu lại trên mặt Trịnh Thư Ý, rút tay mình ra từng chút một. 

 

Tay Trịnh Thư Ý cứng đờ giữa không trung.

 

Không đùa đâu.

 

Ngay tại lúc Trịnh Thư Ý chuẩn bị tìm cho mình một cái bậc thang để xuống, sau đó dọn đường về nhà, người phía trước đột nhiên nói: “Vậy cô đến đây.”

 

Trịnh Thư Ý sững sờ một lát, Thời Yến đã quay người đi về phía thang máy.

 

Cô không nhịn được nữa, lộ ra nụ cười thỏa mãn ý đồ với bóng lưng Thời Yến, lập tức chạy đuổi theo.

 

Trên đường đi, Thời Yến không nói gì.

 

Trịnh Thư Ý cũng thức thời không lên tiếng, cẩn thận từng li từng tí duy trì thăng bằng trên miếng băng mỏng này.

 

Cô biết rõ chính mình đang cố tình gây sự, nhưng lại không biết người bên cạnh này rốt cuộc đã thật sự rơi vào bẫy hay chỉ chơi đùa cô.

 

Hiện tại nếu nhiều lời mấy câu, không chừng sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ.

 

Thang máy đến, Thời Yến đi thẳng ra ngoài.

 

Đây là tầng cao nhất, chỉ có một hộ nhà anh. Bốn phía yên tĩnh, không có người khác, tiếng bước chân hai người một nặng một nhẹ hiện ra đặc biệt rõ ràng.

 

Sau khi Thời Yến ấn vân tay, cửa tự động mở ra.

 

Cả quãng đường không gặp trở ngại, Thời Yến sải bước, chẳng dừng mắt tại bất kỳ nơi nào, trực tiếp đi đến trước một cái bàn trong phòng khách rồi quay đầu nhìn Trịnh Thư Ý, ngón trỏ cong cong gõ lên bàn hai cái.

 

“Ngồi chỗ này, sửa.”

 

“…”

 

Trong nháy mắt Trịnh Thư Ý cảm thấy hơi cạn lời.

 

Thật sự cho là tôi tới sửa bản thảo sao?

 

Cô bất đắc dĩ đi qua, lôi máy tính xách tay của mình ra, ngồi xuống.

 

Nhân lúc khởi động máy, Trịnh Thư Ý lén lườm Thời Yến.

 

Anh sắp xếp cho Trịnh Thư Ý xong lại như người không liên quan, nghe điện thoại, vừa nói khẽ vừa cởi áo khoác, đi đến trước tủ bếp sẫm màu, tiện tay lấy ra một cái ly.

 

Trong nháy mắt anh xoay người lại, Trịnh Thư Ý lập tức trở mặt, trong mắt lộ ra dáng vẻ thẹn thùng.

 

Đáng tiếc Thời Yến căn bản không nhìn cô.

 

Một tay anh cầm điện thoại, một tay cầm ly đi đến tủ rượu.

 

Trịnh Thư Ý: “…”

 

Hình như mỗi người đàn ông về tới nhà mình thì áo sơ mi trắng gọn gàng sẽ đều xốc xếch.

 

Trịnh Thư Ý không biết Thời Yến cởi cúc áo từ lúc nào, vạt áo trước lỏng lẻo, kéo dài tới thắt lưng thì bị quần tây phẳng phiu bắt lại, đôi chân rất có cảm giác tồn tại trong căn phòng lớn như thế này.

 

Anh tiện tay cầm cái ly đặt xuống bàn, cầm decanter* lên, vừa rót rượu, vừa cúp điện thoại.

 

(*) Bình đựng rượu

 

Lúc bưng ly lên, anh quay đầu nhìn về phía Trịnh Thư Ý, “Muốn uống nước không?”

 

Bởi vì một loạt động tác vừa rồi của anh quá nhàn hạ, Trịnh Thư Ý cho là anh quên mất sự tồn tại của mình.

 

Lúc này đột nhiên bị anh hỏi, Trịnh Thư Ý lấy lại tinh thần, gật nhẹ đầu.

 

“Tôi muốn uống cái của anh.”

 

“Đây là rượu.”

 

Con ngươi Trịnh Thư Ý đen nhánh, hình dáng đôi mắt đẹp đẽ, linh động ẩn tình nên cô vẫn luôn biết lợi dụng ưu thế đôi mắt của mình.

 

Cô gật đầu, ngước lên nhìn vào mắt Thời Yến: “Tôi biết.”

 

Thời Yến không nói gì thêm, rót một ly cho cô.

 

Lúc ly rượu được đặt trước mặt, ma sát với mặt bàn tạo ra tiếng vang thanh thúy.

 

Trịnh Thư Ý nở nụ cười nhẹ trong tiếng vang kia.

 

Nhưng ý cười còn chưa lan ra, Thời Yến lại đi ra ngoài.

 

Trịnh Thư Ý không nói gì, lẩm bẩm hai câu, cầm lên uống một ngụm.

 

Rượu này nồng độ cũng không thấp, Trịnh Thư Ý biết.

 

Nhưng cô biết rõ tửu lượng của mình hơn.

 

Cô đủ thông minh và năng lực có thể điều chỉnh tửu lượng tùy theo nhu cầu của minh —— có thể ngàn chén không say, cũng có thể dính chút là ngã.

 

Bản thảo đã mở ra, Trịnh Thư Ý không thể không bắt đầu làm chính sự.

 

Mà Thời Yến thì ngồi xuống bên cửa sổ, mở đèn sàn, dựa lưng vào ghế dựa thư giãn, cả người chìm vào trong bóng đêm.

 

Mấy phút sau, chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh này.

 

Giọng nói Thời Yến không lớn nhưng Trịnh Thư Ý lại nghe thấy rõ ràng.

 

Anh nghe máy, một tay khác còn đang lật sách, giọng điệu tùy ý: “Không cần.”

 

Người gọi điện tới là Tần Thời Nguyệt.

 

Cô có người bạn khoảng thời gian trước đi Hungary, cô ấy thuận tiện nhờ cậy người ta tham gia buổi đấu giá bên kia mang hai bình Centennial Noble Rot về.

 

Lúc này người vừa xuống máy bay không bao lâu, Tần Thời Nguyệt liền lấy hàng, mong chờ đưa qua cho Thời Yến làm anh vui lòng.

 

“Hả? Vì sao?”

 

Tần Thời Nguyệt hỏi một câu.

 

Thời Yến ngẩng đầu, trong tầm mắt có bóng dáng Trịnh Thư Ý chiếu lên cửa kính sát đất.

 

Thật ra anh có thể nhìn thấy rõ ràng, Trịnh Thư Ý không nhìn máy tính mà đang nhìn anh.

 

“Không tiện.”

 

Giọng điệu của Thời Yến thoải mái, nghe tuyệt đối không phải là ‘không tiện’ về công việc.

 

Tần Thời Nguyệt chớp mắt, thăm dò hỏi: “Sao vậy, cậu Kim ốc tàng kiều sao?”

 

“Chuyện công việc.” Thời Yến thu tầm mắt lại, nhìn rượu trong ly, “Còn có chuyện gì nữa không?”

 

Câu nói này chính là biến tướng của lệnh đuổi khách.

 

“Vậy lúc nào cậu hết bận, cháu đưa qua cho cậu.”

 

“Không cần.”

 

Nói xong liền cúp điện thoại.

 

Ngoài cửa sổ hoa đăng sơ thượng*, trong màn đêm ngựa xe như nước giống như một bức tranh chuyển động.

 

(*) Hoa đăng sơ thượng: ý chỉ ánh đèn đẹp đẽ sáng ngời vừa được thắp sáng, bình thường dùng để hình dung cảnh tượng thành phố lúc màn đêm vừa mới phủ xuống

 

Trong phòng tĩnh mịch, ánh đèn dịu dàng, hai người đều yên lặng, chỉ có tiếng bàn phím êm ái lúc nào cũng vang lên.

 

Qua một hồi lâu, giọng nói mềm mại người phía sau truyền đến: “Sếp Thời, tôi sửa xong rồi, anh đếm xem thử?”

 

Động tác đứng dậy của Thời Yến chậm một nhịp, vừa mới quay đầu Trịnh Thư Ý đã ôm máy tính đi về phía anh.

 

Rõ ràng là một đôi chân dài, giày cao gót gót mỏng manh phác họa đường cong thành thục, người lại cười đến vô hại.

 

Thời Yến không lên tiếng, Trịnh Thư Ý nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh anh, dùng tay cầm máy tính đến trước mặt anh.

 

Trịnh Thư Ý nhận lấy máy tính bằng một tay, đặt lên cái bàn nhỏ bên cạnh, ngón tay vuốt màn hình cảm ứng.

 

Lúc xem bản thảo, ánh mắt anh nhìn thoáng qua, phát hiện Trịnh Thư Ý cũng không đứng lên, còn ngồi xổm ở đó, nghiêng nửa đầu nhìn anh.

 

Nhìn từ góc độ này sang, giống như đặt cằm lên đùi anh.

 

Mí mắt Thời Yến nhảy một cái, bốn chữ ‘Kim ốc tàng kiều’ không hiểu sao nhảy vào đầu anh.

 

Bản thảo tin tức này hơn ba nghìn chữ, Thời Yến xem sơ qua chỉ tốn ba phút.

 

Kim đồng hồ trên tường chỉ hướng tám giờ, sắc trời đã tối đen.

 

Thời Yến nhìn thấy mây đen tầng tầng lớp lớp ngoài cửa sổ, hình như sắp mưa.

 

Có lẽ là trời muốn giữ người lại.

 

“Thế nào?”

 

Trịnh Thư Ý mong đợi nhìn anh.

 

“Quá dông dài.”

 

Cùng lúc nói chuyện, Thời Yến trả máy tính cho cô.

 

Trịnh Thư Ý: “…”

 

Được thôi.

 

Trịnh Thư Ý cầm điện thoại ngồi xuống, lại bắt đầu chỉnh sửa.

 

Lúc này cô thật sự hưng phấn hơn.

 

Sao mà nhiều yêu cầu thế, sao mà cứ gây khó dễ cho cô.

 

Bên kia đang múa bút thành văn, Thời Yến lại đặt chân lên ghế, gối đầu dưới ánh đèn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

 

Cái bóng cây xanh nhẹ nhàng lắc lư trên mặt đất, tiếng gõ bàn phím tràn ngập toàn bộ gian phòng, khi thì gấp rút, khi thì tạm dừng.

 

Giống như tiếng gió nhẹ hợp tấu, sự hài hòa không tên.

 

Thời Yến chợp mắt một lúc đã là hơn nửa giờ, cho đến khi Trịnh Thư Ý cầm máy tính đi tới lần nữa.

 

Lúc Thời Yến mở mắt, liếc nhìn đồng hồ trước.

 

“Rút gọn rất nhiều rồi.” Trịnh Thư Ý nói, “Còn có vấn đề gì không?”

 

Thời Yến chỉ vào một chỗ trong đó nói: “Tôi nói đoạn văn này, không phải ý này.”

 

“Vậy anh có ý gì?”

 

Thời Yến xốc mí mắt lên: “Tự mình nghĩ đi.”

 

“…”

 

“Nếu không thì tôi viết luôn cho cô?”

 

“…”

 

Trong lúc bỏ ra hơn nửa tiếng suy nghĩ câu nói kia, Trịnh Thư Ý bất tri bất giác uống hết rượu trong tay.

 

Lúc cô cầm máy tính đi tìm Thời Yến lần nữa, cô vẫn chưa phát hiện ra ráng đỏ đã bò lên trên hai gò má.

 

Thời Yến nhận lấy máy tính, ánh mắt rơi vào đồng hồ dưới góc phải trước.

 

Đã muộn lắm rồi.

 

Nửa phút sau.

 

“Được rồi.”

 

Trịnh Thư Ý bị đả kích nhiều lần ngược lại có chút không quen: “Thật sao?”

 

Thời Yến giương mắt nhìn qua, mùi dầu gội đầu thoang thoảng và mùi rượu xộc thẳng vào xoang mũi anh.

 

“Thật sự không có chỗ nào phải chỉnh sửa sao?” Trịnh Thư Ý kiềm chế xúc động muốn hừ lạnh, vẫn cười ngọt ngào động lòng người như cũ, nhưng trong cách diễn đạt không nhịn được muốn cầm thương mang côn, “Tôi còn có thể chỉnh sửa một chút, ngài đã tốt còn muốn tốt hơn thì tôi cũng không sao.”

 

“Ừm?” Thời Yến vẫn giữ tư thế kia, cúi đầu nhìn cô, “Cô không sao đấy chứ? Cô ở lại nhà một người đàn ông lâu như vậy, bạn trai cô cũng không ngại sao?”

 

Nụ cười Trịnh Thư Ý chậm rãi biến mất, rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Tôi không có bạn trai.”

 

Lông mày Trịnh Thư Ý nhếch lên.

 

Trịnh Thư Ý thấy anh hình như không tin, bổ sung thêm: “Thật đấy, đêm hôm đó lần đầu tiên gặp anh tôi liền trở về chia tay với anh ta.”

 

“…”

 

Lúc cô nói lời này cô sợ anh nghe không hiểu ý của mình, kín đáo cộng thêm cái tiền đề “Đêm hôm đó lần đầu tiên gặp anh”.

 

Dù sao cũng nói thật, lý giải thế nào là vấn đề của Thời Yến.

 

Trịnh Thư Ý không lập tức nói tiếp, trầm ngâm nhìn cô mấy giây.

 

“Cho nên?”

 

Cho nên?

 

Trịnh Thư Ý không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy.

 

Rượu uống vào bắt đầu lên đỉnh đầu, ngoại trừ toàn thân có hơi nóng bốc lên thì đầu óc cũng hơi âm ấm.

 

Trịnh Thư Ý nhìn anh chăm chú, trong mắt lộ ra sự cẩn thận từng li từng tí, ngón tay kéo nhẹ áo anh một cái.

 

“Vậy em có thể theo đuổi anh không?”

 

Nói xong câu đó, Trịnh Thư Ý nhìn Thời Yến chăm chú, không buông tha bất cứ cảm xúc nào của anh.

 

Nhưng  biểu cảm của Thời Yến dường như không có gợn sóng gì.

 

Sau một hồi im lặng, giọng nói anh bình tĩnh: “Tôi nói không thể thì cô sẽ thu tay sao?”

 

Trịnh Thư Ý nói ngay không thèm suy nghĩ: “Không đâu.”

 

Thời Yến: “Vậy cô hỏi tôi làm gì?”