Trêu Nhầm

Chương 31

Edit: Bạch Cốt Tinh [Kai’Sa Team]

 

 

Rất rõ ràng, thái độ của mẹ Trịnh Thư Ý hoàn toàn không tin lần giải thích này của cô, mà Trịnh Thư Ý lại không lấy ra được chứng cứ đanh thép gì.

 

Thật ra nếu thật sự muốn tìm bạn bè khác giới hỗ trợ lừa gạt một chút cũng không phải không được, nhưng với sự hiểu biết của Trịnh Thư Ý với ba mẹ, vở kịch này một khi diễn thì sẽ phải diễn tiếp mãi mãi.

 

Nếu phải dùng vô số lời nói dối để vẹn toàn một lời nói dối thì ngẫm lại cũng phiền phức, vậy thôi được rồi.

 

Mà mẹ Trịnh Thư Ý là người nói gió là mưa, chưa đến hai ngày đã sắp xếp tất cả thỏa đáng,

 

Buổi chiều thứ tư, Trịnh Thư Ý nhận được mấy tin nhắn mẹ mình gửi tới.

 

Nhân viên chăn nuôi: Sắp xếp giúp con xong xuôi rồi, sáu giờ chiều thứ bảy tuần này tới gặp mặt người ta.

 

Nhân viên chăn nuôi: Tìm một chỗ cân bằng giữa chỗ làm việc của hai đứa, bên chỗ CBD Giang thành, nhà hàng Lang Kiều.

 

Nhân viên chăn nuôi: Nhà hàng này rất đắt, con nhớ phải mời lại, không đủ tiền thì nói với mẹ.

 

Nhân viên chăn nuôi: Mẹ gửi wechat soái ca cho con.

 

Trịnh Thư Ý: …

 

Trịnh Thư Ý: Con không thêm đâu!

 

Nhân viên chăn nuôi: Con không thêm đến lúc đó sao mà tìm người?

 

Trịnh Thư Ý: Thêm xấu hổ lắm, dù sao con cũng không thêm!

 

Nhân viên chăn nuôi: Cũng được, dù sao con đến chỗ đó cứ tìm người đẹp trai nhất là được.

 

Trịnh Thư Ý: Rùa Jenny cười lạnh.jpg

 

Nhân viên chăn nuôi: Con biết người bình thường không thể lọt vào mắt mẹ, nhưng đứa nhỏ này thật sự không tệ, lớn hơn con mấy tuổi, còn là nhân vật nổi tiếng trong trường lúc đi học.

 

Nhân viên chăn nuôi: Từ nhỏ đã làm cho con gái thích, không còn cách nào, lớn lên đẹp trai là như vậy đấy.

 

Nhân viên chăn nuôi: Thành tích học tập lại cực kỳ tốt, người ta một đường học tới tiến sĩ, lại đi du học, là một người rất có lý tưởng.

 

Nhân viên chăn nuôi: Mà còn cực kỳ hiểu biết lễ phép, vừa hiếu thuận, lại tự lập tự cường.

 

Nhân viên chăn nuôi: Đừng nhìn nhà người ta điều kiện tốt như vậy nhưng người ta lên đại học đã bắt đầu tự nuôi sống bản thân, một chàng trai độc lập tự chủ bao nhiêu.

 

Trịnh Thư Ý nhìn trên wechat còn đang dòng chữ Đối phương đang nhập’ nhảy lên liên tục không ngừng, cô vội vàng ngắt lời bà.

 

Trịnh Thư Ý: Biết rồi ạ! Con phải họp!

 

Nhân viên chăn nuôi: [Hoa hồng][Hoa hồng][Hoa hồng]

 

Nhân viên chăn nuôi: Chúc bạn những điều tốt đẹp.gif

 

Thật sự phải họp, Trịnh Thư Ý nổi giận đùng đùng cầm máy tính đứng lên, đồng thời một tay úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn.

 

Khổng Nam bị cơn giận bất thình lình của cô làm cho giật mình, vừa đi vừa nói: “Sao vậy?”

 

“Là họa thì không thể tránh khỏi, không thể tránh khỏi.” Trịnh Thư Ý mím chặt khóe môi, lắc đầu nói, “Động tác mẹ tớ thật nhanh, đã sắp xếp cho tớ xem mắt vào thứ bảy tuần này xong rồi.”

 

“Nhanh thế!” Khổng Nam nghe thấy bật cười, “Giục cưới tớ cũng hiểu nhưng nhìn cậu thế nào cũng không phải người cần xem mắt mà?”

 

―― “Cái gì?”

 

Tần Thời Nguyệt đi bên cạnh vốn đang chuyên tâm chơi điện thoại, nghe nói như vậy liền vội vàng hỏi, “Chị Thư Ý chị đi xem mắt sao?”

 

Trịnh Thư Ý không nói gì, chính là ngầm thừa nhận.

 

Trịnh Thư Ý: “Nhưng mà không phải chị muốn…”

 

“Mẹ chị ép.” Trịnh Thư Ý cau mày nói, “Em cho rằng chị muốn đi sao?”

 

Tần Thời Nguyệt luống cuống: “Vậy chị đừng đi! Không phải chúng ta đã nói thứ bảy em mời chị đi spa sao?”

 

Trịnh Thư Ý muốn nói lại dừng hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu, “Phiền não giục kết hôn em không hiểu đâu.”

 

Kiểu người giống như mẹ Trịnh Thư Ý, nhìn có vẻ ôn hòa nhã nhặn, thật ra cực kỳ bướng bỉnh, thậm chí còn có chút cứng nhắc.

 

Cứng đối cứng với bà ấy không bằng lừa gạt theo ý bà.

 

Chỉ là khi họp xong trở về, Trịnh Thư Ý vẫn còn chút khó mà yên ổn.

 

Khi tan ca về nhà, cô còn liên tục nhận được Wechat của mẹ, gửi mấy tấm hình chàng trai kia cho cô.

 

Thật ra dáng dấp người kia thật sự không tệ, khí chất sạch sẽ, cũng đeo kính mắt, dáng vẻ nhã nhặn.

 

Nhưng cùng đeo kính ‘nhã nhặn’ như nhau lại tương phản hoàn toàn  với khí tràng tỏa ra từ Thời Yến.

 

Trên người chàng trai này có một cỗ khí chất khiêm tốn ôn hòa.

 

Trịnh Thư Ý tùy ý vuốt màn hình, tự động nhảy tới ảnh chụp Thời Yến.

 

Trong nháy mắt liền cảm thấy chàng trai này ảm đạm phai màu.

 

Lại nói tới, bên phía Thời Yến còn chưa giải quyết đâu…

 

Nhớ tới Thời Yến, Trịnh Thư Ý đột nhiên lóe lên ánh sáng thần kỳ, cô liên tưởng đến một bộ phim hàn từng xem, trong đầu có một ý nghĩ.

 

Nếu như cô nói với Thời Yến, mình bị ép đi xem mắt, không biết Thời Yến trả lời thế nào.

 

Không biết anh có giống trong phim hàn không, bảo cô đừng đi.

 

Hoặc là ngầm khó chịu.

 

Nhưng mà đến khi cô thật sự mở điện thoại ra định tìm Thời Yến, lý trí lại thuyết phục cô.

 

-

 

Đảo mắt đã tới năm giờ chiều thứ bảy.

 

Trịnh Thư Ý ngồi một hồi lâu trước bàn trang điểm, trong tay cầm mút phấn nhưng mãi không nhúc nhích.

 

Một mặt cô tự duy trì hình tượng, nghĩ đến dù bị ép xem mắt cũng không thể lôi tha lôi thôi đi gặp người ta.

 

Một mặt lại nghĩ, lỡ may trang điểm chút, đối phương vừa thấy đã yêu không thể nào kiềm chế được thì làm sao giờ.

 

Phiền quá.

 

Trịnh Thư Ý xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn trang điểm nhẹ, mặc một bộ quần áo cũ vào đi ra ngoài.

 

Hẹn ở CBD, kẹt xe là chuyện thường.

 

Mà Trịnh Thư Ý vốn cũng không tự nguyện đi, cũng không ra ngoài sớm, không nghĩ tới thật sự đến muộn mấy phút.

 

Cô đi vào nhà hàng, đối chiếu qua hình ảnh, liếc mắt là thấy người đàn ông ngồi bên cửa sổ.

 

Không khác với trong hình, quần áo đơn giản, an tĩnh ngồi ở đó, cũng không chơi điện thoại, anh ta đang lật quyển sách bên cạnh bàn xem.

 

Trịnh Thư Ý vội vàng đi tới.

 

“Ngài là Dụ Du - Dụ tiên sinh phải không? Ngại quá, trên đường kẹt xe đến muộn, thật ngại quá.”

 

Dụ Du ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Trịnh Thư Ý một cái.

 

“Không sao, tôi cũng mới đến.”

 

Thấy anh ta lạnh nhạt như thế, ngược lại Trịnh Thư Ý có chút xấu hổ.

 

Dụ Du: “Cô ngồi trước đi.”

 

Sau khi ngồi xuống, bầu không khí trong bàn ăn cứ trầm xuống như vậy.

 

Dụ Du cũng thở dài không hiểu vì sao, giơ tay gọi nhân viên phục vụ.

 

“Gọi món trước đi.”

 

Trịnh Thư Ý nói được.

 

-

 

Thật ra con người Dụ Du này mặc dù kiến thức chất đầy năm cái xe nhưng cũng không phải con mọt sách, có thể nói là khéo ăn khéo nói.

 

Nhưng buổi xem mắt này, hai mươi phút đầu tiên cơ bản đều là Dụ Du nói chuyện, Trịnh Thư Ý đáp lời, cô chưa từng chủ động gợi chuyện.

 

Cho đến khi đồ ăn được đưa lên đủ, Dụ Du lấy thêm một ly nước chanh cho Trịnh Thư Ý, quan sát hai mắt cô, trực tiếp hỏi: “Có phải cô bị người nhà ép tới không?”

 

Trịnh Thư Ý: “…”

 

Cô quyết tâm, trực tiếp thừa nhận, “Ừ, mẹ tôi bắt tôi phải tới.”

 

Không ngờ Dụ Du lại thoải mái nở nụ cười, “Thật ra tôi cũng thế.”

 

Nghe nói như vậy, cũng giống như nhau, Trịnh Thư Ý thở phào một hơi.

 

“Tôi mới hai mươi lăm tuổi, thật ra chưa tới thời điểm đó.”

 

“Ừm, cô còn trẻ.” Dụ Du nói, “Tôi đã ba mươi tuổi, trong nhà rất gấp. Nhưng mà trước mắt tôi hoàn toàn không có ý nghĩ thành gia lập nghiệp, không có tinh lực như thế, cũng không có tâm tư đi bắt đầu một mối quan hệ, thậm chí là hôn nhân.”

 

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, đều lộ ra vẻ mặt hiểu cho đối phương.

 

-

 

Cùng lúc đó, trên ghế sofa trong phòng tiếp khách nhà họ Thời không biết ai đặt một quyển ‘Tuần san tài chính’ hai kỳ trước.

 

Thời Yến tiện tay cầm lên, title trọng điểm trang bìa là Quan Hướng Thành.

 

Anh trực tiếp lật đến tờ kia, phía sau tác giả viết ba chữ ‘Trịnh Thư Ý’.

 

Bản phỏng vấn này đã đăng từ lâu, nhưng Thời Yến mãi không có thời gian để xem.

 

Bây giờ nhìn thấy anh tiện tay mở ra, lại xem đến mức nhập tâm.

 

Ngay cả Thời Văn Quang nói chuyện với anh cũng không nghe thấy.

 

“Thời Yến?”

 

Thời Văn Quang gõ tạp chí trong tay anh một cái, “Con lại không nghe ba nói chuyện sao?”

 

Thời Yến khép tạp chí lại, “Đang xem phỏng vấn của chú Quan, sao vậy ạ?”

 

Thời Văn Quang trực tiếp hỏi: “Nghe nói gần đây con qua lại với một nữ diễn viên?”

 

Là ba của Thời Yến, thật ra Thời Quang Văn rất ít khi can thiệp vào cuộc sống của con mình.

 

Chỉ là gần đây ông thỉnh thoảng có nghe thấy tin đồn này, còn truyền đi muôn hình muôn vẻ, bản thân ông cảm thấy loại chuyện này không giống với tác phong bình thường của Thời Yến lắm nên thuận miệng hỏi một câu.

 

Bản thân Thời Yến đương nhiên cũng từng nghe nói, nhưng anh không muốn lãng phí tinh lực đi quản những tin đồn thất thiệt này.

 

Mà giờ khắc này, anh không khỏi có chút để ý.

 

“Ai nói?”

 

“Mọi người khắp nơi đều nói, không tìm thấy nguồn gốc.” Thời Văn Quang nói, “Con nói là không phải?”

 

“Không phải.” Thời Yến không suy nghĩ đáp lời.

 

Nhưng nói xong, anh nghĩ tới gì đó, còn nói: “Chỉ là ham muốn biểu diễn của người đó hơi mạnh, nói là diễn viên thì sỉ nhục cái nghề này.”

 

Chủ đề tới điểm dừng, cụ thể hơn Thời Văn Quang cũng không hỏi tới.

 

Đúng lúc lúc này Tần Thời Nguyệt đi tới, sự chú ý của Thời Văn Quang dời đi, Thời Yến lật tạp chí tiếp.

 

Không đợi Tần Thời Nguyệt vào cửa, Thời Văn Quang liền hỏi: “Hôm nay sao lại tới đây?”

 

Đều nói cách một đời thì thân thiết, đặc tính này dường như thích hợp với bất kỳ người già nào.

 

Ngay cả Thời Văn Quang từ trước đến nay nghiêm túc thận trọng đối diện với cháu gái nhỏ cũng sẽ có thêm mấy phần dịu dàng.

 

Bởi vậy trước mặt ông ngoại, Tần Thời Nguyệt có người làm chỗ dựa, ỷ sủng sinh kiêu, cũng không sợ Thời Yến thế nữa.

 

Cô tùy ý ném túi xách một cái, vứt giày xuống, giẫm lên một đôi dép lê đi tới.

 

Thời Văn Quang bảo cô ngồi bên cạnh mình, nghiêng đầu hỏi: “Không phải nói muốn đi spa với cấp trên sao?”

 

“Cháu bị leo cây rồi.” Tần Thời Nguyệt xoay người xoa chân, “Chị ấy đi xem mắt.”

 

Nói xong, Tần Thời Nguyệt liền líu ra líu ríu nói đến chuyện khác, dì nấu ăn cũng tới hỏi bọn họ muốn ăn gì, toàn bộ phòng tiếp khách trở nên ồn ào.

 

Không ai chú ý tới Thời Yến đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tần Thời Nguyệt một cái, sau đó khép tạp chí trong tay lại.

 

“Ừm, người ta lớn hơn cháu hai ba tuổi cũng đi xem mắt rồi, cháu thì sao?”

 

Thời Văn Quang cười nói, “Ngay cả tốt nghiệp cũng gặp trục trặc.”

 

Chọc vào cái điểm này, Tần Thời Nguyệt chột dạ nhìn Thời Yến một cái.

 

Thấy anh cúi đầu xem điện thoại không có phản ứng gì, lúc này mới yên tâm.

 

“Vậy nếu bây giờ cháu lập tức nói muốn gả cho người ta, ông cũng không đồng ý đâu.”

 

Tần Thời Nguyệt lẩm bẩm, “Mà người như chúng ta, kết hôn càng phải cẩn thận, cũng không phải hẹn hò cái là xong việc.”

 

Cô nghĩ đến gì đó, đột nhiên lại hỏi: “Ông ngoại, người còn nhớ chị Đào Ninh kia không?”

 

Thời Văn Quang gật đầu một cái, “Nghe nói gần đây nó đang ly hôn.”

 

“Đúng vậy!” Tần Thời Nguyệt vỗ đùi, kích động, “Không phải năm trước chị ấy kết hôn chớp nhoáng sao? Nhất định phải kết hôn với tên vệ sĩ kia, như bị người ta hạ hàng đầu, ai khuyên cũng không được, ngay cả hiệp nghị trước khi cưới cũng không ý.”

 

(*)Hàng đầu hoặc hàng đầu thuật (Tame Head) là một loại vu thuật lưu hành ở đông nam á

 

“Giờ thì tốt rồi.” Tần Thời Nguyệt uống một hớp nước, tiếp tục cùng chung mối thù, “Ly hôn còn phải chia đi một lượng lớn tài sản, nghe nói tên kia vẫn chê ít, gần đây đang kiện tụng. Mấy hôm trước cháu tình cờ gặp chị Đào Ninh, người đã tiều tụy đi rất nhiều, mới chỉ ba mươi tuổi mà nhìn như bốn mươi vậy.”

 

Thời Văn Quang không có hứng thú với đề tài này, tâm tư không còn ở đó, Tần Thời Nguyệt lại không phát hiện, còn đang lẩm bẩm: “Đây chính là bài học, lúc trước tất cả mọi người nói động cơ vệ sĩ kia không thuần khiết, chị ấy không tin, còn nói người khác nghĩ quá nhiều, giờ xem đi bị lừa tiền còn bị gạt sắc.”

 

Vừa nói xong, đầu Tần Thời Nguyệt bị một quyển tạp chí không nhẹ không nặng gõ một cái.

 

“Cậu làm gì thế.”

 

Thời Yến lạnh lùng nhìn cô.

 

“Bớt tán gẫu chuyện nhà người khác đi.”

 

-

 

Từ sau khi hai bên thẳng thắn, bữa cơm này ăn uống thoải mái hơn.

 

Dụ Du không đề cập tới cảm giác □□, chỉ trò chuyện về trải nghiệm du học mấy năm nay của mình.

 

Bởi vì thói quen nghề nghiệp, Trịnh Thư Ý là người lắng nghe cực kỳ tốt, sẽ nói tiếp ở thời điểm thích hợp, dường như chỉ là một cái chớp mắt sao đã qua hai giờ rồi.

 

Sau bữa ăn, Dụ Du đưa Trịnh Thư Ý về nhà cũng là chuyện đương nhiên.

 

Trên đường trở về, Dụ Du lái xe, nói: “Cô độc thân đã lâu sao?”

 

Trịnh Thư Ý nhẹ giọng nói: “Ừm, xem như đã lâu rồi.”

 

Trong nội tâm cô đã vứt tên Nhạc Tinh Châu ra ngoài.

 

Dụ Du cười cười, nghiêng đầu nhìn cô, “Nhưng mà cô cũng không thiếu người theo đuổi, có phải trong lòng không thể chứa người khác không?”

 

Trịnh Thư Ý cảm thấy lời này của anh ta cũng có đạo lý.

 

“Xem như thế đi.”

 

Thêm wechat, Trịnh Thư Ý tháo dây an toàn xuống xe, cười vẫy tay với anh ta, “Dọc đường chú ý an toàn.”

 

Dụ Du giơ dấu tay ‘ok’ với cô, vừa lái ra ra ngoài vài mét lại dừng lại, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nói: “Tôi đoán cuối tuần chúng ta còn phải gặp mặt.”

 

Trịnh Thư Ý cho anh ta một ánh mắt ‘đã hiểu’, “Không thành vấn đề.”

 

Sau khi đưa mắt nhìn Dụ Du lái xe đi, Trịnh Thư Ý mới xoay người đi vào tiểu khu.

 

Chưa đi được hai bước, một tiếng “Trịnh Thư Ý” bị cô nhạy cảm nghe thấy, đồng thời dừng bước.

 

Nhưng cô có chút không xác định.

 

Bởi vì giọng nói này hình như là Thời Yến.

 

Cô chậm rãi xoay người.

 

Quán nhỏ bên ngoài tiểu khu vẫn buôn bán sôi nổi, ngọn đèn nhỏ dựng đứng không theo thứ tự, hiện ra ánh sáng lộn xộn lung tung, mọi người mua đồ ăn đi tới đi lui về nhà, trẻ em mặc áo lông cồng kềnh nhảy loạn khắp nơi.

 

Thời Yến đứng ở ven đường, đèn đường chiếu lên mặt anh vô cùng rõ nét.

 

Sự xuất hiện của anh không phù hợp với bức tranh cảnh đường phố trước mắt này, khiến Trịnh Thư Ý cho là mình nhìn lầm lần nữa.

 

Nhưng anh thật sự đứng ở chỗ này.

 

Xe anh đậu sau lưng, đã tắt máy từ lâu, ngay cả động cơ cũng đã nguội.

 

Trịnh Thư Ý sửng sốt một lát.

 

Phản ứng đầu tiên xông lên não lại là một cảm giác chột dạ.

 

Không phải đi xem mắt bị anh bắt gặp chứ?

 

Cô trơ mắt nhìn Thời Yến đi về phía mình, chợt lùi về sau một bước.

 

Chờ anh đến gần, Trịnh Thư Ý mới phát hiện sắc mặt anh không tốt lắm.

 

Trong mắt thậm chí có chút tức giận.

 

Ngay tại lúc Thời Yến tới gần từng bước, một đứa bé đột nhiên nhảy ra, đụng vào Thời Yến.

 

“Á! Xin lỗi chú!”

 

Thời Yến cúi đầu nhìn thoáng qua đứa bé theo bản năng, lúc giương mắt lên nhìn thấy động tác lùi lại của Trịnh Thư Ý, bước chân anh dừng lại.

 

Chỉ có cặp mắt kia, nhìn chằm chằm Trịnh Thư Ý.

 

“Anh, anh…” Trịnh Thư Ý hồi hộp vô cùng, ngay cả diễn xuất cũng không bùng nổ ra được, “Sao anh lại tới đây?”

 

Sao tôi lại tới đây?

 

Thời Yến cũng muốn hỏi.

 

Biết rõ cô có mục đích riêng, tất cả mọi thứ đều là diễn kịch.

 

Nhưng anh vẫn tới.

 

Anh nhìn thẳng vào Trịnh Thư Ý, tiếng ồn ào bên tai bỗng nhiên bay đi rất xa.

 

Trịnh Thư Ý bị anh nhìn đến nhút nhát, không đánh đã khai.

 

“Người vừa rồi là con trai lãnh đạo mẹ em, tụi em quen biết từ nhỏ.”

 

Thời Yến không nói chuyện.

 

Anh căn bản không nghe Trịnh Thư Ý đang giải thích cái gì.

 

Anh chỉ nhìn cặp mắt kia của Trịnh Thư Ý, con ngươi sáng lấp lánh nhưng luôn ngập tràn kế vặt, chuyển động không ngừng, thậm chí còn không dám đối mặt với anh.

 

Nhưng mà trong nháy mắt này, hình như anh đột nhiên buông bỏ.

 

Ôm mục đích thì sao?

 

Chẳng qua là lừa tiền gạt sắc.

 

Lừa tiền, cô chơi được anh sao?

 

Nếu là gạt sắc――

 

Thời Yến tiến lên một bước, bóng tối dưới đèn đường bao phủ trên người anh và Trịnh Thư Ý, giống như thế giới nhỏ này chỉ tồn tại vì bọn họ.

 

Trịnh Thư Ý càng ngày càng hồi hộp, ngay cả bên tai cũng nóng bừng.

 

Cô chậm rãi ngẩng đầu, đỏ ửng nổi lên trên mặt, lông mi chợt nhấc chợt rũ làm cho người ta muốn lấy lòng bàn tay che kín con mắt nhích tới nhích lui kia.

 

Thời Yến nhìn cô, khóe miệng chậm rãi chứa một ý cười khó mà phát hiện.

 

Gạt sắc.

 

Ai chịu thiệt còn chưa chắc đâu.