Edit: Bạch Cốt Tinh là một mỹ nữ xênh đẹp [Kai’Sa Team]
Không gian kín dồn nén cảm xúc đến mức không còn kẽ hở, khó mà tìm được một lời biểu đạt thích hợp. Thậm chí, Trịnh Thư Ý không biết trả lời Thời Yến như thế nào. Thời Yến không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Trịnh Thư Ý. Rõ ràng có hành động là anh, nhưng khăng khăng muốn chờ một câu trả lời cũng là anh. Dưới cái nhìn chăm chú của Thời Yến, sự im lặng của cô khó mà duy trì. Mặc dù có được sự yên tĩnh tuyệt đối nhưng âm thanh hô hấp cũng nhảy ra ngoài, tiếng tim đập trong tai Trịnh Thư Ý phóng đại hơn chút, “Thình thịch thình thịch” vang dội, lần sau lớn hơn lần trước. Nơi đó giống như đập nhanh nữa cũng không thể nào cung cấp đủ máu, ngay cả oxi cũng bắt đầu không đủ, cả người bắt đầu mất trọng lượng. Yết hầu Trịnh Thư Ý hơi ngứa. Cô muốn đưa tay ấn xuống ngực, để nó đừng nhảy lên nữa, cho cô một cái tư duy lí trí trả lời câu hỏi của Thời Yến. Nhưng tất cả đều không nằm trong lòng bàn tay cô. Thậm chí tinh thần cô bắt đầu suy nghĩ không rõ ràng, chắc Thời Yến sẽ không nghe thấy tiếng tim đập đinh tai nhức óc của cô đâu. Lúc đang đối diện với sự yên lặng vô tận, thang may đột nhiên vang lên một tiếng. Trịnh Thư Ý không nghe thấy, cũng không chú ý tới cảm giác mất trọng lượng đã biến mất. Cho đến khi cửa thang máy mở ra, hai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đứng bên ngoài nhìn thấy một màn này, sửng sốt một lát, lập tức nói: “Hello? Excuse me?” Ý thức đột nhiên hoàn hồn, dư quang Trịnh Thư Ý thoáng nhìn qua người tới, trong chớp mắt rút tay về, lập tức cất bước đi ra ngoài. Trong tay còn có nhiệt độ còn sót lại của Thời Yến, mép váy rũ xuống cũng quanh quẩn một cảm giác nóng rực, giống như lửa ấm thiêu đốt, lan ra toàn thân từng chút một. Thời Yến ở sau lưng cô, bước chân không nhanh không chậm. Người phụ nữ trước mặt đi rất nhanh, cúi đầu không nói một lời. Mấy giây sau, Thời Yến dừng lại bất động, thậm chí cứ như vậy khoanh tay nhìn cô muốn làm gì đây. “Trịnh Thư Ý, em không biết phòng mình ở đâu sao?” Ngay cả phương hướng cũng có thể đi nhầm. Quả nhiên, Trịnh Thư Ý dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh đi tới. Vẫn là dáng vẻ cúi đầu như thế, hơn nữa nhìn tư thế kia hình như giống như xem người trước mắt không tồn tại. Cho đến khi gần như sắp vai kề vai, cô vẫn là dáng vẻ dó. Thời Yến bình tĩnh nhìn cô ‘không coi ai ra gì’ vượt qua mình, cuối cùng không kiên nhẫn đưa tay giữ chặt cô. “Rốt cuộc em đang làm gì?” Hai người một hướng bắc, một hướng nam đứng đấy vai kề vai. “Em đang suy nghĩ một chuyện.” Trịnh Thư Ý nhìn cửa sổ mở rộng cuối hành lang trước mặt, nói mà không có biểu cảm gì. Thời Yến: “Ừ?” Con ngươi Trịnh Thư Ý đảo vòng quanh, sau đó chậm rãi lùi tới trước mặt Thời Yến. “Em đang nghĩ, vừa rồi anh hôn em sao?” Thời Yến: “…” Anh nhếch đuôi lông mày. Trịnh Thư Ý: “Không phải em nằm mơ chứ? Quá không chân thực!” Thời Yến: “…” Trịnh Thư Ý bước thêm một bước chân, “Anh lại thử lần nữa?” “…” Một cơn gió vả vào mặt, rất lạnh, cũng có một chút tác dụng tỉnh rượu tạm thời. Quả nhiên. Người phụ nữ làm trời làm đất làm thơ này không thể dùng logic bình thường để tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì. Trịnh Thư Ý thấy anh không nói lời nào, bắt đầu quá đáng hơn nữa, kéo tay áo anh lắc lắc. “Vừa rồi em không cảm nhận được, một lần nữa?” “Đi thi còn có cơ hội thi lại.” “Em xin thi lại.” Một lát sau, Thời Yến xốc tay áo cô lên, giật ra, sau đó đè xuống bờ vai cô ép cô quay sang bên trái. “Quay về đi ngủ đi.” Người bị đẩy tới trước cửa, thẻ phòng cũng bị anh trực tiếp lấy ra từ trong túi áo khoác cô, quẹt thẻ mở cửa, một chuỗi động tác lưu loát liền mạch, Trịnh Thư Ý ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có. Cũng không phải hoàn toàn không có. Lúc Thời Yến muốn đóng cửa từ bên ngoài, Trịnh Thư Ý vịn cửa, nghiêng đầu, đáng thương ngước mặt lên, “Thật sự không tới lần nữa sao? Em thật sự chưa cảm nhận được gì hết.” Thời Yến không có biểu cảm gì, cạy từng ngón tay cô ra, sau đó không chút do dự đóng cửa lại. “Lạch cạch” một tiếng, tiếng đóng khóa thanh thúy. Bầu không khí trong cửa ngoài cửa đều đột biến. Sức lực toàn thân Trịnh Thư Ý tan hết, biểu cảm trên mặt cũng biến mất, phải dựa lưng vào cửa mới có thể đỡ mình đứng thẳng, ánh mắt vô thần nhìn vách tường đối diện. Ngoài cửa, Thời Yến nhìn chằm chằm cánh cửa đó một hồi lâu mới rời đi. Đêm nay Trịnh Thư Ý ngâm mình trong bồn tắm khách sạn rất lâu, ý đồ muốn pha loãng trút bỏ hết toàn bộ bối rối trong lòng. Không thể hoảng được, nếu lúc này luống cuống thì toàn bộ sẽ lệch khỏi quỹ đạo. Rõ ràng cô mới nên là người chủ đạo toàn bộ những thứ này. Sao mà cảm thấy, cô lại bị động rồi. Cho đến khi nước lạnh, Trịnh Thư Ý mới chậm rãi đứng dậy, khoác khăn tắm đi ra, để lại một đường nước đọng uốn lượn. - Buổi sáng ngày đầu tiên của diễn đàn Krencher có hai hội nghị, theo thứ tự là ‘Sự lây lan rủi ro tài chính bắt nguồn từ thị trường chứng khoán’ từ chín giờ đến mười giờ và ‘Tầm nhìn mới về hợp tác sản xuất công nghiệp’ từ mười giờ rưỡi đến mười một giờ rưỡi. Buổi sáng, đồng hồ báo thức của Trịnh Thư Ý và tiếng dịch vụ đánh thức của khách sạn đồng thời vang lên. Cô chống lên giường ngồi dậy, đầu hơi đau, đi tới phòng tắm nhìn mặt mình một cái. Quả nhiên không khác với dự đoán của cô, mắt thâm quầng nặng giống như gấu trúc. May mắn lần này cô ra ngoài đem theo cả bộ đồ trang điểm. Chỉ là rốt cuộc cô vẫn ra ngoài muộn hơn mấy phút so với thời gian đã hẹn. Thời Yến đứng ở cửa phòng cô, mắt nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ gõ cửa một cái. Sự bất đắc dĩ này không phải vì Trịnh Thư Ý trễ một hồi, mà anh mơ hồ cảm thấy với cái điệu bộ này, không chừng hai ngày hôm nay Trịnh Thư Ý lại muốn làm ra trò gì mới. Bản lĩnh khác Trịnh Thư Ý không có, về điểm hoa si này tuyệt đối không phải người bình thường có thể chống đỡ. Người bên trong không đáp lại, Thời Yến đành phải gọi điện cho cô. Nhưng vừa mới bấm thì cửa đã mở ra. Người trước mắt mặc áo sơ mi trắng, váy bút chì vàng nhạt, cầm áo khoác trong tay, tóc vén ra sau tai, xử lý cẩn thận tỉ mỉ. Lớp trang điểm đúng mực, vẻ mặt tự nhiên. Nhớ tới dáng vẻ “Tìm hôn” tối hôm qua của cô, Thời Yến còn có chút không quen. Thậm chí cảm thấy cô đang giữ chiêu lớn gì đó. Nhưng cho đến khi hai người lên xe, Trịnh Thư Ý vẫn yên phận quy củ ngồi một bên, đoan trang giống như nữ MC trong sách giáo khoa. Nói là bình thường, nhưng chỗ nào cũng lộ ra không bình thường. “Ăn sáng rồi sao?” Thời Yến hỏi. Trịnh Thư Ý gật đầu, “Ăn rồi, anh thì sao?” Thời Yến nhìn cô một cái, “Ừ.” Cô cười cười, tiếp tục nhìn thẳng phía trước. Sau đó lặng lẽ xây dựng tâm lý cho mình. Ừ, cứ ổn định như vậy, tôi làm được, tôi mới là kẻ chủ đạo. Ô tô vững vàng tiến về phía hội trường. Mấy phút sau, điện thoại Trịnh Thư Ý run một cái, có người trong nhóm tag cô. Nhóm này gọi là ‘Vòng tròn phóng viên tài chính Giang thành’, không phải nhóm công việc mà là một số tổ chức đồng nghiệp cùng nghề bí mật, mục đích là để đẩy mạnh hỗ trợ giao lưu bên trong vòng tròn. Bên trong có phóng viên tạp chí như Trịnh Thư Ý, cũng có phóng viên đài truyền hình và phóng viên truyền thông mới. Sư Hàng – Kênh tài chính và kinh tế Giang thành: @Trịnh Thư Ý – Tuần san tài chính và kinh tế cậu ở Phủ thành sao? Có phải vừa rồi tớ nhìn thấy cậu không? Ở cửa khách sạn Oksly, người mặc áo khoác màu nâu nhạt là cậu phải không? Sư Hàng – Kênh tài chính và kinh tế Giang thành: Lần này cậu cũng tới tham dự à? Trịnh Thư Ý nhìn thoáng qua, không có ý định trả lời, coi như không nhìn thấy, dù sao tin nhắn sẽ bị đẩy đi nhanh chóng. Nhưng mà Khổng Nam cũng ở trong nhóm này, sau khi cô ấy nhìn thấy lập tức gửi cho Trịnh Thư Ý một tin nhắn thoại. Trịnh Thư Ý liếc trộm Thời Yến một cái, phát hiện sự chú ý của anh không ở bên mình, mới đặt điện thoại bên tai, ấn mở tin nhắn. Một giây sau, âm hưởng trong xe đột nhiên phát ra giọng nói rất dễ nhận biết của Khổng Nam. “Sao cậu lại đi Phủ thành? Tham dự? Không phải cậu nói cậu đi cùng ba sao?” Trịnh Thư Ý: “…” Từng chữ trong câu nói này bỗng xuất hiện, hiện lên vô cùng rõ ràng trong chiếc xe yên tĩnh. Điện thoại Trịnh Thư Ý cứng bên tai. Trong nháy mắt đó, thậm chí cô nghi ngờ mình nghe lầm. Sao mà, có thể, lan ra, cả xe vậy? Nhưng phản ứng của Thời Yến đã gạt bỏ một tia may mắn của cô. Anh quay đầu, híp mắt. “Ở cùng ba?” Trịnh Thư Ý trầm mặc. Lái xe ghế trước ho một tiếng, cô mới nhớ tới, tối hôm qua cô ngại nhạc lái xe bật không hay, dùng điện thoại của mình liên kết bluetooth. Cho nên cô vừa mới lên xe, Bluetooth liền tự động kết nối. Trịnh Thư Ý: “…” Thời Yến đưa tay đặt lên cái ghế cô dựa vào sau lưng. “Ra ngoài cùng tôi rất không thể gặp người sao?” Trịnh Thư Ý kìm nén không để cho mình bối rối: “Không phải…” “À, thế này…” Dường như Thời Yến đã hiểu, gật nhẹ đầu, “Hóa ra em có tình thú kiểu này.” Trịnh Thư Ý quay đầu, “Tình thú gì?” Thời Yến nhìn thẳng phía trước, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ. “Hóa ra em thích gọi ba.” Anh còn gật nhẹ đầu, giống như tiếp nhận loại ‘tình thú’ này. Trịnh Thư Ý: “…” Một đường sau đó, Trịnh Thư Ý không muốn yên phận cũng phải yên phận. Nếu không thì cô nghi ngờ Thời Yến thật sự có khả năng chặn cô bảo cô gọi ‘Ba’… - Tham gia diễn đàn Krencher cùng với Thời Yến có lợi rất rõ ràng. Là đối tác làm ăn chiến lược hàng năm đóng mấy trăm ngàn euro có càng nhiều ưu đãi hơn là hội viên phổ thông trả phí mấy chục nghìn euro hàng năm. Ngồi ở hàng thứ nhất, người chủ trì trên sân khấu cùng với bốn vị khách quý chậm rãi trò chuyện, chủ đề cái này tiếp đến cái kia, thỉnh thoảng đưa tới tiếng vỗ tay của người xem dưới sân khấu. Mới trận đầu, bầu không khí đã tăng vọt. Trịnh Thư Ý bên cạnh cũng rất yên tĩnh, ánh mắt chăm chú nhìn người trên sân khấu, thỉnh thoảng như có điều suy nghĩ, ngay cả Thời Yến nhìn cô mấy lần cũng không phát hiện. Thời Yến không biết lúc này mình cảm thấy có chút kỳ lạ hay là còn có chút không quen. Sau sự việc tối hôm qua, anh cảm thấy Trịnh Thư Ý có biểu hiện xốc nổi thế nào cũng bình thường. Nhưng tuyệt đối không phải thế này. Rốt cuộc mỗi ngày cô đang suy nghĩ cái gì. Cho đến khi hội nghị đến hồi cuối, người bên cạnh rốt cuộc bắt đầu rục rà rục rịch. Động tác nhỏ này cũng không gây chú ý với người khác, nhưng toàn bộ đều ở trong tầm mắt Thời Yến, tất cả hành động khác thường của cô anh đều thu vào mắt. Lúc thì xử lý váy, lúc thì dịch quần áo một chút. Lúc thì đổi vị trí vắt chân, lúc thì lại nghiêng mắt nhìn bên cạnh. Ngón tay còn đang móc nhẹ tay ghế, giống như muốn nói cái gì lại cứ kìm nén. Thời Yến đột nhiên nắm chặt tay cô, ấn lên tay ghế, thấp giọng nói: “Em lại muốn làm cái gì?” Trịnh Thư Ý vùng vẫy nhẹ một hồi, không rút được tay về, ấp úng nói: “Sau khi hội nghị này kết thúc, em muốn về khách sạn.” Hai người thì thầm. “Làm sao vậy?” “Không có gì…” Thời Yến liếc cô một cái thật sâu. Lại bắt đầu. Quả nhiên không yên phận như thế. Nhưng cô không nói, gương mặt lại kìm nén đến hơi đỏ, Thời Yến đành phải theo cô. “Sau khi trở về nói với tôi một tiếng.” Trịnh Thư Ý gật nhẹ đầu. Hội nghị này kết thúc, cô lập tức yên lặng rời khởi. May mà hội trường cách khách sạn không xa, không đến hai mươi phút, cô trở về phòng, đồng thời gọi điện cho lễ tân muốn một ít đồ. Vội vàng vào phòng tắm thay đồ lót và tampon(*), khoảnh khắc Trịnh Thư Ý ngã xuống giường, trời đất quay cuồng một trận, bụng dưới quặn đau giống như núi lửa bộc phát, một mạch nhảy lên toàn thân. (*)Băng vệ sinh dạng ống. Cô đạp rơi giày, ôm gối thật chặt, chậm rãi cuộn mình một góc giường. - Mười một giờ ba mươi phút, hội nghị thứ hai kết thúc đúng giờ. Thời Yến vừa đứng dậy, còn chưa ra khỏi hội trường đã bị người chủ trì gọi lại. Vị này là người chủ trì đài truyền hình tài chính và kinh tế nào đó, từng gặp Thời Yến mấy lần, lúc này muốn mời cùng ăn cơm trưa. Thời Yến đồng ý, người chủ trì nhìn xung quanh anh một chút, lại hỏi: “Vị tiểu thư đi cùng ngài đến không?” Thật ra vừa nãy trên sân khấu, anh ta nhìn thấy Thời Yến và Trịnh Thư Ý thì thầm nói nhỏ, hành vi thân mật, hơn nửa là loại quan hệ đó. Nhưng lại nghĩ lỡ may không phải thì sao? Thế chẳng phải lúng túng. “Có chút không thoải mái, đã về khách sạn, cô ấy yếu ớt cực kỳ, chắc là không tới được.” Xem ngữ khí và dáng vẻ của Thời Yến khi nói lời này, người chủ trì đã hiểu, gật đầu nói: “Vậy chờ lần sau có cơ hội đi, tôi thấy cô ấy cảm thấy hứng thú với chủ đề hôm nay.” Thời Yến thuận miệng “Ừ” một tiếng. Sau đó, anh và Trần Thịnh cùng ra ngoài, mắt nhìn điện thoại, bên phía Trịnh Thư Ý không có động tĩnh. Anh gọi điện thoại qua cũng không ai nghe máy. “Đi hỏi khách sạn một chút.” Thời Yến dặn dò Trần Thịnh, “Cô ấy sao vậy?” Không cần Thời Yến nói cụ thể “Cô ấy” là ai, Trần Thịnh đã xử lý toàn bộ thỏa đáng. Mấy phút sau, Trần Thịnh nói: “Về khách sạn, tìm lễ tân nói cần một hộp thuốc giảm đau.” “Thuốc giảm đau?” Thời Yến nhìn đồng hồ, nói, “Bữa tiệc trưa nay cậu đi thay tôi đi.” Trần Thịnh gật nhẹ đầu. Nhưng trong lòng lại hơi im lặng. Tại sao lại là anh ta. Thật ra anh ta cũng muốn về khách sạn nghỉ ngơi. - Lúc Thời Yến đứng ở cửa phòng Trịnh Thư Ý, đang định đưa tay gõ cửa, lại dừng một lát. Khoảng cách từ hội trường đến khách sạn quá gần, tới lúc này anh mới phản ứng được, sao mình lại không nói hai lời trở về. Cứng đờ một lát, Thời Yến rũ tay xuống, ngược lại lấy điện thoại ra. Tiếng chuông reo rất lâu, cho đến khi tự động cúp máy, Thời Yến mới lại tiếp tục đưa tay ấn chuông cửa. Giống với tiếng chuông điện thoại, ấn chuông cửa ba lần cũng không ai đáp lại. Thời Yến nhíu mày, quay người đi tới thang máy. Ánh nắng thưa thớt buổi trưa xuyên qua rèm cửa chiếu lên giường, lộ ra bóng mờ loang lổ trên giường đơn trắng tinh. Trịnh Thư Ý chảy mồ hôi lạnh cả người, thấm ướt quần áo dính trên người, rất khó chịu, đến mức khi cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, tâm tình thật sự không tốt. Đồng thời bên tai có tiếng chuông đang reo, cô bực bội “xùy” một tiếng, đẩy gối ra, đưa tay sờ điện thoại. Không sờ tới điện thoại, lại sờ tới một chỗ ấm áp. Trịnh Thư Ý chậm rãi mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, mặt Thời Yến ngay mép giường cô. Và tay cô đang sờ cổ tay anh. “Anh… sao anh lại đến đây?” Thời Yến rũ mắt thấy ngón tay cô, ngược lại nắm chặt tay cô nhét vào trong chăn. “Nếu tôi không về thì em định một mình tự sinh tự diệt sao?” Có lẽ do uống thuốc, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, Trịnh Thư Ý ngơ ngác hồi lâu mới phản ứng được tình trạng hiện nay. Mặc dù lời anh nói không dễ nghe nhưng dường như anh biết cô bệnh, đặc biệt quay về xem cô. Trịnh Thư Ý không nói gì, trên khuôn mặt tái nhợt không có chút hồng hào, ngay cả đôi mắt cũng có sương mù mông lung, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm anh, lại thiếu mất sinh khí ngày thường. Thời Yến không khỏi nhói trong lòng một cái, giống như thở dài, nặng nề hỏi: “Làm sao vậy?” Lúc con người bị bệnh luôn vô cùng yếu ớt, đạo lý này bất biến từ xưa đến nay. Lúc cô đau đến mức ôm lấy gối nện rồi lại gặm, không có ai ở bên cạnh. Sự sĩ diện kia rất dễ dàng bị phóng đại vô hạn, khiến cho người ta cảm thấy giống như bị thế giới vứt bỏ. Sự xuất hiện vào lúc này của anh khiến Trịnh Thư Ý không nhịn được muốn bắt lấy cảm giác an toàn kia. Không có suy nghĩ dư thừa để cô suy nghĩ tới chuyện khác. Chỉ là―― “Em đau…” Trịnh Thư Ý đắp chăn, hơi thở mong manh, nói xong mới phát hiện sao giọng nói mình biến thành thế này. Thật ra cũng không đau đến thế. Nhưng cô lại cố ý bày ra dáng vẻ mắc phải bệnh nan ý. “Đau chỗ nào?” Thời Yến hỏi. Cuống họng Trịnh Thư Ý khàn khàn nói: “Chỗ nào cũng đau.” Thời Yến: “…” Thời Yến chậm rãi ưỡn thẳng lưng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Giống như nhìn thấy kỹ xảo của cô. Trịnh Thư Ý cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng nói: “Thật ra cũng không đau đến mức đó, anh dỗ em hai câu là được.” Thời Yến rũ mắt xuống, quan sát cô một vòng. “Dỗ thế nào?” “Anh nói…” Trịnh Thư Ý suy nghĩ một lát, “Sao mà chưa lên trời đã nhìn thấy tiên nữ rồi.” “…” Biểu cảm Thời Yến một lời khó nói hết. Sau đó, anh đi đến bên giường, cởi áo khoác âu phục ra, mặt không thay đổi ngồi lên ghế sofa. Lúc giương mắt nhìn qua, ngữ khí trở nên rất bất đắc dĩ. “Ngủ đi, tôi ở đây.” “Tiên nữ.”