Editor: Vợ Oh Sehun (Kai’Sa Team)
Một lượt thích kia của Thời Yến ngoại trừ gây nên gợn sóng trong lòng Trịnh Thư Ý, còn làm cho đầu Tần Thời Nguyệt bao phủ đầy sương mù. Khi cô nhận được thông báo nhắc nhở mới nhấn vào xem. Cái gì? Cậu trẻ? Thiếu chút nữa cô cho là mình bị hoa mắt. Ở trong mắt Tần Thời Nguyệt, Thời Yến và Trịnh Thư Ý có bạn bè Wechat cũng không có gì kỳ quái, dù sao trước đó hai người cũng từng hợp tác với nhau, có mối liên hệ cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Nhưng nếu nói chỗ quái lạ là đêm khuya mà Thời Yến còn đi like dạo thì không phù hợp với logic hành vi nhất quán của cậu ấy. Thật sự bạn bè chung của Tần Thời Nguyệt và Thời Yến không ít, nhưng cô chưa hề nhìn thấy bộ dạng tích cực của Thời Yến trong vòng bạn bè của mình. Thậm chí cô còn tưởng Thời Yến tạo Wechat đơn thuần là vì công việc. Nhưng nói là công việc, có một chú thường chịu trách nhiệm đăng tải các thông tin tin tức liên quan, cũng không thấy cậu trẻ của cô đăng gì. Chớ nói chi là thích bài viết của một cô gái trong vòng bạn bè. Còn là một tấm ảnh chụp bình thường không có lời nào. Còn là lúc đêm khuya. Tần Thời Nguyệt càng nghĩ càng thấy không đúng, ý nghĩ muốn bát quái làm cô ấn mở khung trò chuyện với Thời Yến, kích động. Nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng máu bát quái trong cô. Được rồi, còn sống không tốt sao? - Phim còn chưa chiếu được một nửa, người trong rạp cũng đã vơi đi một nửa. Hàng phía trước thoáng chốc trống rất nhiều ghế. Một lát sau, người xung quanh Trịnh Thư Ý bắt đầu ngo ngoe muốn động, có cúi đầu thì thầm, có loay hoay điện thoại, phía sau còn truyền đến tiếng lẩm bẩm. Mà trên màn hình lớn, nam chính nữ chính vẫn ngồi trên bờ biển trò chuyện về nhân sinh. Khả năng là khán giả cũng muốn lôi đạo diễn ra để trò chuyện nhân sinh. Trong rạp chiếu yên tĩnh bắt đầu bớt yên tĩnh, các loại cảm xúc hiện ra trong bóng tối mờ mờ. Trịnh Thư Ý lặng lẽ nhìn thoáng qua Thời Yến, muốn biết anh có cảm thấy rất nhàm chán hay không. Nhưng anh yên lặng nhìn màn ảnh. Mặt mày giãn ra, ánh mắt nhu hòa. Nhìn không giống như không kiên nhẫn, nhưng cũng không nhập tâm vào tình tiết phim. Anh cứ ngồi như thế. Trịnh Thư Ý thu hồi ánh mắt, tựa lên lưng ghế. Bất tri bất giác cô cũng nhìn chằm chằm lên màn hình giống như Thời Yến. Nhưng giống như cũng không chìm đắm vào trong kịch bản. Bộ phim này trọn vẹn chiếu đủ một trăm hai mươi phút. Lúc kết thúc, trong rạp chiếu phim chỉ còn hai người Trịnh Thư Ý và Thời Yến. À không đúng, hình như còn người khác. Hàng ghế sau lưng cô đột nhiên vang lên tiếng động. “Dậy, ngu ngốc, dậy, hết phim rồi!” Đây cũng là một người đàn ông, gặp người bạn đi cùng mình ngủ rất say, một bàn tay vỗ lên đầu người kia. Cái tên béo tròn bị đánh tỉnh chà chà mặt, nhìn thấy phim cuối cùng cũng hết, nhịn không được mắng: “ĐM cái đồ chơi ngu xuẩn này thế mà cũng lấy tiền, CMN cậu nói xem cậu nghe ai nói cái này hay? Hai tiếng này ở kí túc xá ngủ không sướng sao?” Người bạn kỳ thực cũng mới dậy, liền mặc kệ hắn. Hai người cùng nhau đứng dậy, người béo kia nhìn thấy hàng phía trước còn có hai người ngồi, hắn thốt lên một tiếng “Ai ôi” sợ hãi và đầy thán phục. “Cái bộ phim này CMN vậy mà có người có thể xem từ đầu tới cuối, bội phục, trâu bò thật.” Người bạn lại cho hắn một bạt tay, thấp giọng: “Ngu xuẩn, người ta xem phim sao?” Mập mạp không hiểu: “ĐM? Vậy là xem cái gì?” Người bạn đi cùng: “Đáng đời cậu CMN ế từ lúc lọt lòng…” Âm thanh của hai người đó càng lúc càng xa. Nhưng cuộc đối thoại của họ cứ lượn quanh tai Trịnh Thư Ý thật lâu. Thời Yến bên cạnh một mực không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, Trịnh Thư Ý không biết có phải anh cũng nghe thấy hay không, cô càng không biết phải làm sao bây giờ. Cho đến khi chiếu xong đoạn cuối, cuối cùng Thời Yến cũng đứng lên. “Đi thôi.” Trịnh Thư Ý thấy thần sắc bình thản của anh liền vội vàng gật đầu. “Đi thôi đi thôi, rất muộn rồi.” Trên đường trở về, hai người ngồi ở sau xe, ai cũng không nói gì. Loại yên lặng này rõ ràng là rất trầm tĩnh, lại làm cho Trịnh Thư Ý cảm thấy hơi không được tự nhiên. Cụ thể là biểu hiện – lòng bàn tay của cô râm ran nóng lên, đến cả nhiệt độ trong xe cũng có biến hóa rõ ràng. Không tìm chủ đề để nói, cô sẽ rơi vào suy nghĩ miên man. Cho đến khi sắp tới khách sạn, Trịnh Thư Ý rốt cuộc khô khan mở miệng: “Ừm, anh cảm thấy xem được không?” Thời Yến: “Cái gì?” Trịnh Thư Ý: “Phim hôm nay ấy.” Thời Yến dường như hồi tưởng lại một lát. “Tạm được.” “À…” Trịnh Thư Ý gật gật đầu. Thời Yến lại hỏi: “Em cảm thấy thế nào?” “Em à, em cũng cảm thấy tạm được.” Trịnh Thư Ý nói xong, thấy ánh mắt Thời Yến còn đang dừng trên mặt cô, cảm giác nóng râm ran loáng thoáng trong lòng bàn tay giống như bị gì đó dẫn dắt, chầm chậm lan ra toàn thân. Cô vô thức muốn nói chuyện nhiều hơn để làm dịu không khí mập mờ xao động trong xe. “Thật đẹp mắt.” Cô gật gật đầu, “Hình ảnh cuối cùng nữ chính tựa trong ngực nam chính quá đẹp, hai diễn viên thật xứng đôi, làm em lại tin tưởng vào tình yêu, quá ngọt ngào. Thời Yến liếc cô một cái, “Một cảnh kia là nhân vật nam chính tưởng tượng, nữ chính qua đời rồi.” Trịnh Thư Ý: “Hả?” Thời Yến: “Nhân vật nam chính tự sát.” Sửng sốt một chút, Trịnh Thư Ý nháy mắt mấy cái, biểu cảm thay đổi không có khe hở, “Đúng đấy, là như vậy đấy, nhưng đây không phải là một kết cục mỹ mãn sao? Hai người đến cuối sinh mệnh vẫn yêu người kia đến chết không thay đổi, đây không phải là tình yêu sao?” Trịnh Thư Ý cong môi, cười khẽ: “Em có xem phim sao?” Trịnh Thư Ý: “…” Mãi đến khi xuống xe về khách sạn, lên thang máy, Trịnh Thư Ý còn đang suy nghĩ, cái này CMN làm sao mà nam chính nữ chính đều chết được? Đây không phải là một bộ phim tình cảm ngọt ngào sao? Không ngọt ngào vui vẻ gắn bó bên nhau sao? Sao lại chết hết rồi? Trách không được người xem đều đi hết sạch, hừ, lừa gạt. Một tiếng “Tinh” vang lên, đến tầng. Thời Yến cúi đầu nhìn Trịnh Thư Ý còn đang đắm chìm bên trong thế giới tinh thần của mình, nắm chặt tay cô, cất bước đi ra ngoài. Một khắc ngón tay chạm vào nhau, Trịnh Thư Ý cấp tốc phục hồi tinh thần từ tình tiết bộ phim, cổ cô cứng ngắc, đưa mắt xuống nhìn tay của mình một chút, lại nhìn tay của Thời Yến một chút. Đi hai bước đã đến cửa gian phòng. Anh buông tay ra, nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ. Một chuỗi động tác tự nhiên đến mức làm cho Trịnh Thư Ý cảm thấy anh muốn xem thời gian mới buông tay cô ra. Ba giờ. Thời Yến nhíu mày lại, cũng rất ngoài ý muốn, mình thế mà lại xem bộ phim rách này đến tận bây giờ. “Ngủ ngon.” “À.” Trịnh Thư Ý gật gật đầu, “Ngủ ngon.” Nhưng mà vừa vào cửa, Trịnh Thư Ý lập tức lấy điện thoại ra, tìm tới giao diện Douban* của bộ phim này. *Douban là một trong những đánh giá phim phổ biến nhất của Trung Quốc, với độ tin cậy và uy tín cao. (Google) Cô xem qua giới thiệu vắn tắt kịch bản, lại nhìn mấy bình luận đầu tiên, trên đầu chậm rãi xuất hiện một cái chấm hỏi. Cái này rõ ràng là kết cục viên mãn như cô đã nói mà? Thời Yến có bệnh à? Đến cùng là anh ấy có xem kỹ phim không vậy? Trịnh Thư Ý: Vì sao anh gạt em? Thời Yến cũng vừa về đến phòng, còn chưa ngủ. Thời Yến: Tôi lừa em cái gì rồi? Trịnh Thư Ý: Kết cục phim kia rõ ràng không phải là như thế! Thời Yến: Ừm. Thời Yến: Vậy vì sao em không nghiêm chỉnh xem phim? Ngón tay Trịnh Thư Ý hơi dừng lại. Nếu là mấy ngày trước, Trịnh Thư Ý có thể mặt không đổi sắc đánh ra mấy chục câu “Bởi vì em đang nhìn anh nha” “Anh ở bên cạnh em làm sao em còn tâm tư xem phim” các loại. Nhưng lúc này, cô thủy chung không nói nổi mấy lời kia. Trịnh Thư Ý: Ai cần anh lo. Trịnh Thư Ý: Ngủ đây. Thời Yến: Ngủ ngon. - Ngày đầu tiên của diễn đàn Krencher trôi qua trong sự hỗn loạn như vậy. Sau đó chương trình hội nghị trở nên căng thẳng và bận rộn, Trịnh Thư Ý và Thời Yến đến mỗi hội trường, ngẫu nhiên sẽ được mời tham dự các bữa tiệc. Bởi vì đều là người trong ngành, lại có Thời Yến ở bên cạnh, dựa vào mặt mũi của anh Trịnh Thư Ý lăn lộn như cá gặp nước. Chuyến đi này, ngoài việc tiếp thu được những xu hướng vĩ mô tiên tiến nhất trong ngành hiện tại, Trịnh Thư Ý còn gắn kết được không ít nhân sĩ trong ngành, xem như thắng lợi trở về, vẽ lên một dấu chấm tròn viên mãn cho công việc năm nay. Từ trước đến nay, tòa soạn của các cô không làm đến tận ba mươi mới nghỉ, lệ cũ hằng năm là kết thúc công việc vào ngày hai mươi tám, vừa vặn là thời gian phát tiền lương của tháng. Bởi vì quý này Trịnh Thư Ý có hai bài viết có độ chú ý cao, tiền thưởng mười phần khả quan. Thế là buổi chiều ngày nghỉ đầu tiên, cô liền đắc ý mà đi cửa hàng mua sắm. Tối cô sẽ ngồi đường sắt cao tốc về nhà, đương nhiên là trước tiên cô phải đi mua đồ cho ba mẹ rồi. Lễ vật của mẹ đã được chuẩn bị tốt rồi, là một chiếc khăn quàng cổ lông cừu, thêm một đôi vòng tay vàng, những thứ khác bà không có hứng thú. Về phần ba… Trịnh Thư Ý đi dạo cửa hàng hồi lâu cũng không biết ra tay như thế nào. Mua quần áo hoặc là giày không nhất định là ông mang vừa, đến lúc đó trả lại rất phiền phức. Lúc đi lên lầu một, cô trông thấy một cửa hàng đồng hồ, cuối cùng có chút ý tưởng. Trịnh Thư Ý vừa mới vào cửa, nhân viên bán hàng đã đi lên đón. “Mỹ nữ chọn đồng hồ sao?” Trịnh Thư Ý vừa nhìn xung quanh vừa gật đầu. Nhân viên bán hàng: “Là mình mang hay là tặng người khác ạ?” Trịnh Thư Ý: “Tôi tặng người khác.” Nhân viên bán hàng vừa dẫn cô đến quầy hàng kiểu mới vừa hỏi: “Là tặng cho nam hay nữ ạ? Tuổi chừng bao nhiêu?” “Nam.” Trịnh Thư Ý cúi đầu nhìn tủ trưng bày, “Hơn năm mươi tuổi.” Nhân viên mua hàng nhanh chóng đề cử một cái, Trịnh Thư Ý nhìn cũng thấy hợp ý, chỉ là giá cả hơi đắt một tí, gần hai vạn. Nhưng mà cũng có thể chấp nhận được. Trịnh Thư Ý muốn mua cái này, tùy ý nhìn thoáng qua, lại trông thấy một chiếc đồng hồ nữ chất liệu thạch anh. Ánh mắt của cô chỉ dừng có hai giây, nhân viên bán hàng lập tức lấy ra cho cô nhìn. Lúc đầu cũng không cảm thấy gì, đến khi nhân viên bán hàng tự mình đeo đồng hồ lên cổ tay cô, làn da trắng muốt trong suốt tương phản với mặt đồng hồ thủy tinh, Trịnh Thư Ý đột nhiên cảm thấy cái đồng hồ này mọc trên tay cô. Một thoáng do dự, nhân viên bán hàng bắt đầu thao thao bất tuyệt. Mà Trịnh Thư Ý xoắn xuýt chính là cái đồng hồ này cũng là hơn hai vạn, nếu là mua cả hai thì tiền thưởng của cô chỉ còn một nửa. Ngẫm lại vẫn hơi đau lòng. Đang do dự, sau lưng cô có một giọng nói càng ngày càng gần. “Đi xem đồng hồ đi… Tớ không mua, tớ không thích mang đồng hồ… Tớ mua cho Tinh Châu… Tớ thấy anh ấy rất thích đồng hồ của hãng này…” Trịnh Thư Ý đột nhiên thở ra một hơi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Lần sau không không đến cái cửa hàng rách này nữa. Vậy mà gặp phải Tần Nhạc Chi. Không đợi cô quay người, Tần Nhạc Chi trông thấy bóng lưng Trịnh Thư Ý, liếc mắt một cái đã nhận ra. Cô ta đi cùng một người bạn, lúc cô ta đi qua người Trịnh Thư Ý còn lườm cô một cái, không nói gì. Nhân viên bán hàng cái gì cũng không biết còn cố gắng bán hàng.“Cái đồng hồ này rất thích hợp với chị, mặc dù giá cả hơi đắt một tí, nhưng những thứ này chị cũng biết là tiền nào của nấy mà…” Nhân viên bán hàng blah blah nói một đống, Trịnh Thư Ý không chú ý nghe, chỉ chú ý đến Tần Nhạc Chi nhìn thoáng qua chỗ này. Chỉ là một ánh mắt chạm nhau, vô hình bốc lên mùi khói súng. “Được thôi.” Trịnh Thư Ý tháo đồng hồ ra, “Lấy hai cái này đi.” Trong bụng nhân viên bán hàng nở hoa, vừa đi lấy hộp vừa nói: “Chị một lần mua bốn vạn, có thể đăng ký thẻ hội viên cao cấp, cửa hàng chúng tôi có tích điểm nhận quà.” Tất Nhược San không có phản ứng gì, nhưng người bạn của cô ta lại xuýt xoa một tiếng, tự lẩm bẩm: “Làm sao toàn thế giới này ai cũng có tiền thế, chỉ có tớ là người nghèo thôi.” Đúng lúc Trịnh Thư Ý đi theo nhân viên bán hàng đi ngang qua hai người, Tần Nhạc Chi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cười khẽ: “Cậu cũng có thể đi tìm người bạn trai có tiền.” Câu sau cô không nói ra: Chỉ là tuổi tác hơi lớn, đã có vợ con đầy đủ, xem cậu có thể chấp nhận hay không. Người bạn nói tiếp: “Được rồi được rồi, tớ có thể tự hiểu mình, kẻ có tiền cũng chướng mắt tớ.” Trịnh Thư Ý nghe giọng nói lớn họng và không dè dặt của cô ta, cũng không muốn để ý, bởi vì điện thoại của cô có một tin nhắn mới. - Là Thời Yến. Thời Yến: Hôm nay khi nào thì đi? Trịnh Thư Ý vừa đi đến quầy thu ngân vừa đánh chữ. Trịnh Thư Ý: Trên vé tàu là bảy giờ. Thời Yến: Ừm. Thời Yến: Tôi đưa em? Lúc nhận được tin nhắn này, Tần Nhạc Chi đang âm dương quái khí bên cạnh. “Trèo lên người có địa vị cao đúng là không giống, quẹt thẻ cũng có lực hơn nhiều.” Trịnh Thư Ý cắn răng, trả lời Thời Yến, “Được, đợi anh nha.” Sau khi trả lời xong, nhân viên bán hàng cũng vừa quẹt thẻ xong trả thẻ lại cho cô. Cô cất thẻ vào túi, không nhanh không chậm nói: “Bạn trai tôi có tiền có thế đó, rồi sao?” Tần Nhạc Chi cúi đầu nhìn đồng hồ, cười cười không trả lời. Cho đến khi Trịnh Thư Ý đi qua người cô ta, cô lại vứt ra một câu “Không chỉ có tiền, mà cô gặp bạn trai tôi còn phải rất cung kính, đúng không?” Sắc mặt cô ta biến đổi, nhất thời không biết mình có nên tiếp tục chế nhạo hay không. - Chưa đến một lát, lúc Nhạc Tinh Châu đến đón Tần Nhạc Chi cùng đi ăn, cô nhịn không được muốn chửi bậy. “Cô bạn gái cũ của anh thật là được ha.” Đột nhiên lại khen ngợi Trịnh Thư Ý, mi tâm Nhạc Tinh Châu nhăn lại. “Như thế nào?” Tần Nhạc Chi làm bộ lơ đãng chớp chớp mắt nhìn thức ăn trong chén, “Cũng không có gì, chỉ là tìm người bạn trai có tiền, ra ngoài tiêu tiền thật mạnh tay.” “Cô ấy…” Phút chốc Nhạc Tinh Châu buông đũa xuống, “Hẳn là em hiểu lầm, cô ấy và CEO công ty em không có quan hệ gì hết.” “Ha, sao anh tin tưởng cô ta thế?” Tần Nhạc Chi lạnh giọng, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, thần sắc biến đổi, “Đừng nói anh vẫn còn liên lạc với cô ta đấy?” Đây là ranh giới đỏ của Tần Nhạc Chi và Nhạc Tinh Châu. Lần trước Tần Nhạc Chi phát hiện anh ta gửi tin nhắn cho Trịnh Thư Ý, tức giận náo loạn với anh ta hai ngày. Cho nên anh ta không muốn để cho Tần Nhạc Chi biết anh ta đã đi gặp Trịnh Thư Ý, không thể làm cho cô náo loạn ba ngày ba đêm. “Không có.” Nhạc Tinh Châu nói: “Anh đoán.” Tần Nhạc Chi cũng lường trước anh sẽ không mặt dày mày dạn mà tìm Trịnh Thư Ý nữa, giễu cợt hai tiếng, “Kỳ thật em đã nhắc nhở cho cô ta rồi, việc này mà để cho vợ tổng giám đốc Khâu biết, bà ấy không lột ba lớp da của cô ta sao?” Nhạc Tinh Châu nghe muốn phiền, lại không thể ra mặt giải thích, đành phải vô tình hay cố ý nói: “Nếu em nhìn vậy không quen, vậy em nói với cậu của em một tiếng không được sao?” Vừa mới nói xong, ánh mắt Tần Nhạc Chi phút chốc hoảng hốt, tay nắm thật chặt đũa. Cô ta lập tức cúi đầu gắp thức ăn để che giấu tia bối rối của mình. “Những chuyện này tốt nhất không nên quấy rầy cậu ấy, ăn cơm đi, em sắp chết đói rồi.” - Mỗi lần Tần Nhạc Chi hoặc Nhạc Tinh Châu xuất hiện, hai người đó luôn có thể trong nháy mắt triệt tiêu tất cả tâm tình tốt đẹp của Trịnh Thư Ý. Cô kéo rương hành lý đứng ở cửa tiểu khu, đầu ũ rủ không lên tinh thần nổi. Lúc xe của Thời Yến đến, trễ mấy phút so với thời gian đã hẹn. Anh không bước xuống, là lái xe giúp Trịnh Thư Ý để hành lý. Trịnh Thư Ý cũng khá quen thuộc với vị lái xe này, cô không khách sáo nữa, sau khi nói “Cảm ơn” liền trực tiếp lên xe. Thời Yến ngồi bên trái xe, trong tay cầm một bảng báo cáo tài vụ, thấy Trịnh Thư Ý đi lên thì nâng mắt nhìn. Rõ ràng tâm tình của cô không tốt lắm, ngồi lên xe cũng không nói chuyện, chỉ dựa vào một góc, một hồi cạy cạy móng tay, một hồi chỉnh chỉnh quần áo. “Trên đường kẹt xe.” Nghe anh nói, Trịnh Thư Ý ngẩng đầu nhìn một chút, cung phản xạ cực chậm kịp phản ứng, anh đang giải thích tại sao đến chậm mấy phút. “À.” Trịnh Thư Ý buồn buồn nói, “Không có việc gì.” Đại khái là bởi vì chuyện phát sinh ở cửa hàng hôm nay, bây giờ cô nhìn Thời Yến, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Loại cảm giác này khó nói thành lời, giống như ngâm mấy giờ trong nước nóng, ngực ê ẩm trướng trướng, thở một hơi cũng khó khăn. Một mực im lặng cho đến trạm xe lửa. Lúc dừng xe, lái xe xuống trước chuyển hành lý. Trịnh Thư Ý chậm rãi tháo dây an toàn, lúc cô mở cửa xe, động tác trì hoãn một lúc, nhìn về phía Thời Yến. Vừa vặn Thời Yến cũng nhìn lại. “Tâm tình không tốt?” Trịnh Thư Ý im im, cô rũ mắt, nói ra: “À, đây không phải là do nghĩ đến vài ngày không thể gặp anh, cho nên hơi không vui đấy.” Ngữ khí của cô cực kỳ chậm rãi, gần như không mang theo cảm xúc. Thời Yến nặng nề nhìn cô, suy nghĩ trong lòng cũng lượn quanh mấy vòng. Cuối cùng, anh im lặng thở dài. “Ăn tết muốn đi chúc tết từng nhà họ hàng à?” “Hửm?” Trịnh Thư Ý nghĩ nghĩ, “Cũng được, thân thích nhà em ít, chỉ đi từ mùng một đến mùng ba tết.” Thời Yến gật đầu: “Đã biết, vào trạm đi.”