Trêu Nhầm

Chương 48

Edit: Nữ vương Nữ Nhi Quốc (Kai’Sa Team)

 

 

“Hả?”

 

Trịnh Thư Ý bất động, nhìn Thời Yến chằm chằm, cố gắng hồi tưởng, “Đó là vào… rất lâu trước kia sao?”

 

Đôi mắt cô chuyển động, cô lẩm bẩm: “Chắc không phải lúc em học đại học chứ? Chắc không sớm hơn được, lên đại học em mới đến Giang Thành mà.”

 

Thời Yến đưa mu bàn tay về phía cô.

 

Trịnh Thư Ý hoàn hồn: “Làm gì thế?”

 

“Đi về.”

 

Thời Yến kéo kính xe, bộ dạng đuổi người.

 

Trịnh Thư Ý vịn lấy kính xe truy hỏi: “Anh nói cho em đi, em không nghĩ ra.”

 

Nghe được mấy chữ “không nghĩ ra” kia, Thời Yến cảm thấy hiện giờ mình nói chuyện này ra như một câu chuyện cười.

 

Anh đẩy từng ngón tay của Trịnh Thư Ý ra.

 

“Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.”

 

-

 

Tuy Thời Yến có vẻ không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nhưng Trịnh Thư Ý lại vô cùng để tâm, cô đi một mạch về nhà, ngồi ở mép giường suy nghĩ rất lâu.

 

Nếu cô đã từng gặp Thời Yến, cô nghĩ, nhất định mình sẽ có ấn tượng sâu sắc.

 

Nhưng Thời Yến không muốn nói với cô, cô cũng không có cách nào cạy miệng anh ra được.

 

Trịnh Thư Ý ngã xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đèn chùm thủy tinh rọi những chùm tia sáng ngời, những hạt bụi nhỏ bé khiêu vũ ở bên trong.

 

Cô nhìn một lát, khóe miệng đột nhiên kéo cong, sau đó trở mình đứng dậy, bước nhẹ vào phòng bếp.

 

Tuy phòng bếp của Trịnh Thư Ý có đầy đủ dụng cụ, nhưng cô rất ít tự nấu ăn, trong tủ lạnh chỉ có đồ ăn nhanh, bao gạo trong tủ chứa đồ còn chưa mở.

 

Không hiểu sao, từ khi đi bệnh viện về, Trịnh Thư Ý cảm thấy mình bỗng khỏe hẳn.

 

Chẳng biết nhiệt độ cơ thể hạ xuống từ lúc nào, thân thể cũng thoải mái hơn, ngay cả một bát cháo trắng không thêm gia vị mà cô cũng ăn ngon lành.

 

Sau khi ăn xong, Trịnh Thư Ý đi lại trong phòng khách, thậm chí còn nghĩ mình đã có thể đi làm.

 

Nhưng mà…

 

Cô ngồi duỗi tay duỗi chân trên ghế sofa, lần đầu tiên thấy uể oải.

 

Giờ cô chỉ muốn nằm ở nhà một chút để thả lỏng đầu óc, vậy mới không phụ lòng không khí mát mẻ sau cơn mưa ngày hôm nay.

 

-

 

Gần năm giờ, Tần Thời Nguyệt nhắn tin đến: Chị khá hơn chút nào chưa?

 

Trịnh Thư Ý trở mình, gác chéo chân, trả lời tin nhắn của Tần Thời Nguyệt.

 

Trịnh Thư Ý: Chị khỏe rồi.

 

Trịnh Thư Ý: Hôm nay cảm ơn em nhé.

 

Tần Thời Nguyệt: Hả?

 

Tần Thời Nguyệt: Cảm ơn em chuyện gì?

 

Trịnh Thư Ý: Không có gì, chỉ cảm ơn em đã quan tâm thôi.

 

Tần Thời Nguyệt: Chị cũng khách khí quá rồi, vậy giờ chị đang làm gì thế?

 

Trịnh Thư Ý: Không làm gì cả, nghỉ ngơi một lát.

 

Tần Thời Nguyệt: Vậy khi nào thì chị giúp em đây?

 

Trịnh Thư Ý chợt nghĩ đến chuyện cô ấy nhờ, lập tức vào danh sách bạn bè tìm Dụ Du.

 

Lúc ngón tay lướt xuống, một suy nghĩ bỗng lướt qua đầu cô, khiến cả người cứng đờ.

 

Ôi, mấy ngày trước, cô cho là đời này cô và Thời Yến sẽ không qua lại nữa, cho nên xóa bạn bè với anh rồi.

 

Vậy chuyện anh nhắc nhở trên xe ngày hôm nay chính là chuyện này sao?

 

Không, nhất định không phải.

 

Anh phải muốn chủ động nhắn tin cho cô thì mới phát hiện mình bị xóa bạn bè chứ.

 

Hơn nữa, nếu anh đã phát hiện ra, sao có thể bình tĩnh nhắc tới chuyện này với cô như vậy.

 

Trịnh Thư Ý vừa an ủi mình, vừa chột dạ cắn móng tay.

 

Trịnh Thư Ý: Em gửi WeChat cậu trẻ em cho chị trước đã.

 

Trịnh Thư Ý: ???

 

Tần Thời Nguyệt: Không phải chị có à?

 

Trịnh Thư Ý: À, trượt tay xóa mất rồi.

 

Tần Thời Nguyệt: Chị, em không phải con nít ba tuổi đâu, sẽ không tin những lời như vậy [mỉm cười]

 

Tần Thời Nguyệt: Chị phải uống bao nhiêu mới có thể xóa nhầm một người như vậy hả?

 

Trịnh Thư Ý: Đừng hỏi.

 

Tần Thời Nguyệt nghe lời, không hỏi nhiều, ngoan ngoãn gửi danh thiếp của Thời Yến tới.

 

Bởi vì đơn phương xóa bạn bè, cho nên không cần xin xác nhận lần nữa, sau khi Trịnh Thư Ý nhấn “Thêm vào danh bạ”, Thời Yến lại trở về danh sách bạn bè của cô.

 

Ngoại trừ lịch sử trò chuyện ra, tất cả không khác gì trước.

 

Nhìn màn hình trống không, Trịnh Thư Ý cảm thấy trong lòng ngứa ngáy không thoải mái.

 

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Trịnh Thư Ý dè dặt nhấn gửi một biểu tượng cảm xúc.

 

Trịnh Thư Ý: Ngẩn người.gif

 

Cô không ngờ là Thời Yến trả lời rất nhanh.

 

Nhưng với phong cách lạnh lùng như thường lệ.

 

Thời Yến: Rảnh lắm sao?

 

Trịnh Thư Ý: …

 

Trịnh Thư Ý: Không rảnh, em đang suy tính một chuyện cực nghiêm túc, muốn hỏi anh.

 

Thời Yến: Nói.

 

Cô nâng điện thoại di động, hệt như nữ sinh cấp hai mới biết yêu vậy, khóe miệng hơi cong lên, gõ từng chữ một.

 

Trịnh Thư Ý: Hình mẫu bạn gái lý tưởng của anh là gì?

 

Cô không thật sự hỏi câu này một cách nghiêm túc.

 

Trịnh Thư Ý biết, anh có một chút thích mình.

 

Nhưng lúc đợi anh trả lời, cô vẫn hơi kỳ vọng.

 

Thời Yến: An tĩnh.

 

Trịnh Thư Ý: “…”

 

Thời Yến: Đứng đắn.

 

Trịnh Thư Ý: “…”

 

Thời Yến: Nghiêm túc.

 

Trịnh Thư Ý: “…”

 

Mấy giây sau, Trịnh Thư Ý không đổi sắc mặt, gõ chữ trả lời.

 

Trịnh Thư Ý: Phóng viên cấp cao Trịnh Thư Ý của《Tuần san kinh tế tài chính》, tính cách an tĩnh, chức nghiệp đứng đắn, hành văn nghiêm túc.

 

Trịnh Thư Ý: Em cảm thấy hình mẫu lý tưởng của anh chính là em.

 

Thời Yến: Phải không?

 

Trịnh Thư Ý không biết anh đột nhiên âm dương quái khí vậy là có ý gì.

 

Ngay sau đó, Thời Yến gửi mấy bức ảnh cap màn hình đến.

 

Trịnh Thư Ý không có lịch sử trò chuyện, anh có.

 

Bức thứ nhất, Trịnh Thư Ý gửi năm biểu tượng cảm xúc liên tiếp.

 

Bức thứ hai:

 

Trịnh Thư Ý:《Ngày âm u》của Mạc Văn Úy,《Ngày nắng》của Châu Kiệt Luân, còn có《 Ngày mưa》của Tôn Yến Tư, tất cả đều không bằng ngày anh trò chuyện với em.

 

Bức thứ ba:

 

Trịnh Thư Ý: Anh thích uống nước không?

 

Thời Yến: Cũng tạm.

 

Trịnh Thư Ý: Vậy là anh đã thích 70% của em rồi.

 

Bức thứ tư:

 

Trịnh Thư Ý: Anh có biết kéo đàn violin không?

 

Thời Yến: Không biết.

 

Trịnh Thư Ý: Vậy sao anh lại gẩy cung lòng* của em?

 

(*) nguyên bản là tâm huyền = tiếng lòng

 

Thời Yến: …

 

Bức thứ năm:

 

Trịnh Thư Ý: Trời ơi, vừa động đất hay sao ấy, anh có cảm nhận được không?

 

Thời Yến: ?

 

Trịnh Thư Ý: Ồ, thì ra không phải động đất, là em nhớ đến anh nên trái tim đang đập mạnh đấy.

 

Thời Yến: Im miệng.

 

Bức thứ sáu:

 

Trịnh Thư Ý: Em phát hiện con người anh sắp hoàn mỹ rồi, chỉ còn một điểm thiếu sót thôi.

 

Thời Yến: ?

 

Trịnh Thư Ý: Thiếu mất em.

 

Thời Yến: Trịnh Thư Ý, đến bệnh viện kiểm tra đầu óc đi.

 

Nhìn từng bức ảnh được gửi tới, Trịnh Thư Ý sắp không thở nổi nữa.

 

Đỉnh đầu cô tê dại như có ngàn vạn con kiến đang bò, ngón chân bấu vào đất sắp đào đủ để xây ba buồng hai sảnh.

 

Gần một tháng cắt đứt liên lạc, tan vỡ một lần với Thời Yến, cô rơi vào ưu tư nặng nề, gần như quên mất lối sống trước đây.

 

Cô, cô trước kia, có, có… nói như vậy?

 

Lời tỏ tình trên mạng tai hại quá!

 

Trịnh Thư Ý: Dừng tay!

 

Trịnh Thư Ý: Anh đừng gửi nữa!

 

Đáng tiếc rằng Thời Yến bơ luôn những gì cô nói, từng bức ảnh cap màn hình không ngừng được gửi đến.

 

Những nội dung này không cần nhọc công anh lội lại tìm, tiện tay lăn một cái là có.

 

Lại mười mấy bức ảnh nữa được gửi đến.

 

Trịnh Thư Ý thật sự không chịu nổi nữa.

 

Trịnh Thư Ý: TD!!!!!

 

Thời Yến rốt cuộc cũng chịu dừng.

 

Thời Yến: Ừ?

 

Trịnh Thư Ý: Anh mà còn gửi nữa, ngày mai sẽ nghe tin một cô gái trẻ đẹp nhảy lầu tự tử cho xem.

 

Thời Yến: Không muốn xem em an tĩnh, đứng đắn rồi nghiêm túc thế nào sao?

 

Trịnh Thư Ý: “…”

 

Cô ngã nhoài trên ghế sofa, vùi mặt vào gối, không muốn nhìn điện thoại nữa.

 

Cuộc đối thoại này không tiếp tục nổi.

 

Đợi mãi không thấy Trịnh Thư Ý trả lời, Thời Yến bị trêu cho rút lui rồi.

 

Anh cười một tiếng, rõ là đang bận nhiều việc, nhưng vẫn gửi mấy chữ nhàm chán qua: Em đang làm gì?

 

Thời Yến vừa gửi xong thì Trần Thịnh bước vào văn phòng, chỉ chỉ bên ngoài với anh.

 

Thời Yến lập tức để điện thoại xuống, đi đến phòng họp.

 

Gần đây, lượng người dùng của Minh Dự Creative Cloud tăng vọt, trung tâm dữ liệu ban đầu không gánh nổi tăng trưởng, nhưng tự chủ xây thêm IDC đòi hỏi chi phí xây dựng và bảo trì vận hành rất lớn.

 

Sau khi các cấp quản lý thảo luận, mọi người đều nhất trí giải pháp tối ưu trong giai đoạn này là hợp tác với các công ty chuyên nghiệp để trực tiếp xây dựng nền tảng dịch vụ creative cloud tiên tiến nhất.

 

Dự án của Minh Dự Creative Cloud đương nhiên là một miếng bánh lớn mà các công ty giải pháp tài chính đang cạnh tranh nhau.

 

Tuần này, ba công ty cạnh tranh đến cùng sẽ lần lượt trình bày giải pháp của mình.

 

Tối hôm nay, đại diện mà công ty cuối cùng cử đến đã có mặt.

 

Trong phòng họp.

 

Tài liệu trình bày được in ra đã đặt thứ tự trên bàn hình chữ U, màn hình chiếu đặt sẵn giao diện hiển thị khái niệm trực quan.

 

Nhạc Tinh Châu đứng trước máy tính, đang trình chiếu thử lần cuối cùng.

 

Tay anh ta hơi run run.

 

“Anh Hồng.” Nhạc Tinh Châu quét mắt quanh phòng họp của Minh Dự, nói, “Em, em lát nữa lỡ có nói không tốt…”

 

“Tự tin lên!”

 

Lãnh đạo được Nhạc Tinh Châu gọi là “anh Hồng” vỗ vai anh ta một cái, nói: “Cậu là trụ cột của dự án này, chuẩn bị lâu như vậy, sao có thể nói không tốt, cậu đừng quá căng thẳng, mặc dù là Minh Dự Creative Cloud, nhưng cậu cứ coi như đây là những công ty chúng ta đã từng hợp tác, thả lỏng một chút là được.”

 

Nhạc Tinh Châu có thể thả lỏng mới là lạ.

 

Ban đầu, anh ta chủ động muốn chen vào dự án này là vì có Tần Nhạc Chi, anh ta lúc đấy còn hăm he, chuẩn bị thể hiện thực lực trước mặt “cậu trẻ”.

 

Nhưng ai ngờ được chuyện sẽ biến thành như thế này.

 

Lúc trước anh ta còn cố hết sức để tranh thủ dự án này, bây giờ chỉ muốn làm đào binh.

 

Không đợi Nhạc Tinh Châu kịp nói gì thêm, cửa phòng họp đột nhiên mở ra.

 

Nhạc Tinh Châu bất giác quay đầu nhìn sang, Thời Yến ung dung đi tới, nam nữ ăn mặc chỉnh tề ở phía sau cũng nối đuôi vào.

 

Phòng họp bỗng trở nên yên tĩnh.

 

Nhạc Tinh Châu cảm thấy không khí bốn phía như đổ dồn cả vào anh ta.

 

Nhưng mà mắt Thời Yến lại nhìn thẳng bàn chữ U phía trước, lúc ngồi xuống, ánh mắt anh quét qua Nhạc Tinh Châu, thậm chí không dừng lại dù chỉ một khắc.

 

Cứ như chưa từng gặp người này vậy.

 

Đây vốn là tình cảnh tốt nhất mà Nhạc Tinh Châu có thể mong đợi.

 

Song không hiểu sao, anh ta lại có cảm giác bị coi khinh như hạt bụi dưới đất.

 

-

 

Sau khi Thời Yến bước vào, nhân viên sắp xếp ở trong phòng họp đều lui ra ngoài, tiếp đến là sân nhà của Nhạc Tinh Châu.

 

Ngay cả lúc bình thường, ánh mắt của anh cũng dọa người như vậy, huống chi trong lòng Nhạc Tinh Châu bây giờ còn có quỷ.

 

Chưa đầy hai mươi phút, mồ hôi nhễ nhại trên trán anh ta đã ánh lên dưới ánh đèn.

 

Nội dung vốn đã thuộc làu, nhưng anh ta cứ lắp bắp rồi nói sai.

 

Ngay cả anh chàng phụ trách quản lý thiết bị nghe nhìn bên cạnh cũng không khỏi cau mày.

 

Về phần những người khác, ai nấy đều rối rít quay sang xem phản ứng của Thời Yến.

 

Nhưng anh có vẻ không tức giận như bọn họ nghĩ.

 

Anh chỉ bình tĩnh nhìn Nhạc Tinh Châu, suy nghĩ như trôi dạt đến phương trời khác.

 

―― đây gọi là thất thần mà người ta hay nói.

 

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Thời Yến thất thần trong tình cảnh này.

 

Nhất thời không biết đây là may mắn hay bất hạnh của Nhạc Tinh Châu.

 

Mấy phút sau.

 

Vào lúc Nhạc Tinh Châu nói sai số liệu lần thứ ba, phía dưới đột nhiên truyền đến âm thanh bút sắt đặt lên bàn.

 

Âm thanh rất nhẹ, nhưng sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều biến đổi.

 

Nhạc Tinh Châu như con chim sợ ná, bỗng không nói nên lời, căng thẳng nhìn Thời Yến.

 

Dưới cái nhìn chằm chằm của anh ta, Thời Yến khép tài liệu trước mặt, trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài.

 

Lúc này đây, anh thậm chí không để lại một câu.

 

Những người khác cũng hẹn ngầm nhau mà nhao nhao đứng dậy, cũng giống lúc mới tới, theo anh rời khỏi phòng họp.

 

Tiếng ghế bị đẩy ra đều bị thảm nuốt mất, cả phòng họp chợt yên ắng như bị nhấn nút tắt tiếng.

 

Nhạc Tinh Châu trơ mắt nhìn nhân viên của Minh Dự Creative Cloud trật tự đi ra khỏi phòng họp.

 

Bọn họ không nói gì, cũng không để lộ bất cứ biểu cảm thất vọng nào.

 

Loại làm nhục vô hình này còn khiến anh ta khó chịu hơn chỉ trích thẳng mặt gấp trăm nghìn lần.

 

-

 

Thời Yến trở lại văn phòng, cảm xúc trên mặt mới bày ra một chút.

 

Anh đứng trước cửa sổ sát đất, bỗng không biết nên cười hay tức giận.

 

Hôm nay, lúc Nhạc Tinh Châu đứng trên kia vấp lỗi liên tục, anh lại nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp mặt Trịnh Thư Ý.

 

Thời Yến xấu hổ khi phải thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, anh đã từng sinh ra cảm xúc ghen tỵ với một người đàn ông như vậy.

 

Anh không nhớ thời gian cụ thể của ngày hôm đó.

 

Đó vốn chỉ là một ngày bình thường.

 

Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Giang Thành đang tổ chức Lễ trao giải Bản tin tài chính lần thứ tư, một trong những đơn vị tổ chức là công ty mới thành lập của bạn anh.

 

Hôm đó, Thời Yến trùng hợp rảnh rỗi, cho nên có hứng đến xem, tìm một góc khuất mà ngồi.

 

Tiếng vỗ tay kéo rèm che của buổi lễ trao giải, dưới ánh đèn sân khấu, giọng người dẫn chương trình vang lên rõ ràng, xướng tên người đoạt giải Đặc tả nhân vật hay nhất năm.

 

Bài báo《Cuộc chiến tiền tệ của Chu Hưng Quốc》đã đánh trúng điểm đau của thị trường, khiến cho ba chữ “Trịnh Thư Ý” nhanh chóng lan truyền trong giới.

 

Bất cứ ai đọc qua bài báo thì cũng đều khắc sâu ấn tượng bởi ngòi bút sắc sảo mà không kém phần nóng hổi này. 

 

Thời Yến cũng không ngoại lệ, cho nên khi người dẫn chương trình xướng tên, anh bất giác ngẩng đầu.

 

Ngay thời điểm Trịnh Thư Ý đứng dậy, tiếng màn trập của máy ảnh từ bốn phía thi nhau vang lên, anh chụp tôi chụp, tranh nhau để chụp nhân vật mới nổi này.

 

Mà Thời Yến thậm chí còn không để ý, ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn theo Trịnh Thư Ý đi lên sân khấu.

 

Cô có hơi căng thẳng, nhưng vẫn giữ vẻ đoan trang, phát biểu cảm nghĩ khi được nhận giải mạch lạc rõ ràng.

 

Giống như bài báo của cô vậy, chỉ mấy câu cảm nghĩ ít ỏi, xen vào vài sự kiện trong ngành, logic rõ ràng, nhưng rất có sức hấp dẫn.

 

Khiến cho khán giả phía dưới không khỏi buồn cười.

 

Thời Yến nới lỏng nút thắt Windsor* dưới cổ áo, lúc cô cúi người xuống, anh thấy hàng mi rậm của cô run run.

 

(*) kiểu thắt nút cà vạt truyền thống 

 

 

Đôi mắt của anh cũng lóe sáng ngay lúc đó.

 

Sau khi buổi lễ trao giải kết thúc, liên tục có người tiến đến bắt chuyện, Thời Yến không rời đi được, cũng thấy Trịnh Thư Ý đang bị vây quanh ở bên kia.

 

Đợi anh thoát được thân, quét mắt khắp sảnh lớn, chỉ thấy bóng dáng xinh đẹp kia loáng thoáng ngoài cửa chính.

 

Anh gần như không suy nghĩ nhiều mà cất bước đuổi theo.

 

Nhưng vừa ra đến cửa, anh lại thấy Trịnh Thư Ý thân mật kéo cánh tay của một người đàn ông, tươi cười đi về phía bãi đậu xe.

 

Một loại cảm xúc khó tả tràn ngập trong lòng Thời Yến.

 

Chân anh vẫn tiếp tục bước, nhưng biểu cảm đã trở lại bình thường.

 

Khi đi ngang qua hai người, anh nghe cô gái kia nũng nịu: “Em đương nhiên là nhớ anh rồi, anh không nhớ em à? Ồ, vậy em cũng không nhớ anh.”

 

Thời Yến cười khẽ một tiếng.

 

Vẻ ngoài đoan trang, thật ra là làm bộ, phù hoa.

 

Cũng chỉ có vậy.

 

-

 

Thời Yến lười nhớ lại quá khứ, sau khi anh ngồi vào bàn làm việc, cầm điện thoại di động lên, mở WeChat, thấy tin nhắn Trịnh Thư Ý trả lời anh hơn hai mươi phút trước, là voice chat.

 

Anh hỏi cô đang làm gì.

 

Cô trả lời một câu: “Đang nhớ đến anh đấy.”

 

Nghe xong tin nhắn này, Thời Yến bỗng ném điện thoại lên bàn.

 

Sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, gió ấm thổi nhẹ trong phòng.

 

Vậy mà anh lại cảm thấy mặt mình nóng rát.

 

---------------------------

 

Editor: Vả mặt đau quá anh :)))