Trí Mạng - Tiết Trần

Chương 14: Ý nghĩa? Không có ý nghĩa

Chương 14: Ý nghĩa? Không có ý nghĩa

Mùng sáu đại khái là một ngày rất nhiều gia tộc đi làm nhức đầu nhất, mùng 7 thì phải chính thức đi làm, nhưng đây là đối với gia tộc thông thường đi làm mà nói. Mới vừa kết thúc kỳ nghỉ, luôn phải có lập kế hoạch đối với một năm mới, một ít dự định của chuyện năm trước cũng phải nhắc đến thảo luận. thì như tất cả quản lý cao cấp của tập đoàn Hằng Thịnh giờ khắc này thì đang mở hội thảo luận nghiên cứu phát minh cùng mở rộng sản phẩm mới

"Phương án nghiên cứu phát minh, ngô, thật phiền phức"

Bộ Ẩn Lạc cắn đốt ngón tay nói thầm một tiếng, xem ra chuyện lần trước gây ra động tĩnh không nhỏ, hệ thống an toàn bên trong tập đoàn Hằng Thịnh lại thăng lên một tầng thật lớn

Như vậy chắc thì được rồi. Bộ Ẩn Lạc gõ xuống phím Enter thành công xâm nhập, ở sau khi rút ra USB phương án nghiên cứu phát minh sản phẩm mới của tập đoàn Hằng Thịnh mới bắt đầu, đem dấu vết nàng xâm lấn từng cái xóa đi

"Thật không rõ người muốn cái thứ này làm gì"

Thành công chuồn êm trở về phòng, Bộ Ẩn Lạc vừa quăng USB vừa lầm bầm, ở trong mắt nàng cái phương án nghiên cứu phát minh này căn bản không đáng giá một đồng, Trần Phong Hoa cũng không đến mức vì một đồ vật như vậy thì tốn khổ tâm lớn

Càng kỳ quái chính là Trần Phong Hoa muốn nàng tiếp tục theo vào, từng bước một lấy được phương án nghiên cứu phát minh hoàn mỹ sản phẩm mới của Hằng Thịnh, vừa nghĩ tới qua mấy ngày phải làm một lần chuyện như vậy đầu Bộ Ẩn Lạc đều sắp nổ tung, chuyện này căn bản cũng không có ý nghĩa gì

Không có ý nghĩa? Cho nên, người là nghĩ như vậy sao? Vậy em thì như chị mong muốn được rồi. Bộ Ẩn Lạc ngồi ở cuối giường, khuỷu tay chống ở trên đùi, hai mắt trống rỗng mà nhìn nơi nào đó

"Lạc Lạc!"

Bộ Duy gõ cửa rất lâu cũng không ai trả lời cô ấy, dứt khoác mở cửa đi vào, liền phát hiện Bộ Ẩn Lạc như tượng điêu khắc ngồi ở cuối giường như thế, làm người giật mình là cho dù người đứng ở trước mắt nàng cũng không có phát hiện Bộ Duy

"A?"

Nói như thế nào đây, cuối cùng là đem người hồn ở trên mây này kéo về, chỉ là thấy biểu tình dại ra này của Bộ Ẩn Lạc đoán chừng là còn kém chút trình độ

"Duy tỷ tỷ chị làm cái gì a, không cần đi họp sao?"

"Mở hội là chuyện của Hằng Thịnh, chị ở Đạt Thăng, không có quan hệ gì với chị"

Bộ Duy xoa lấy trán tính toán có phải phải phổ cập cho Bộ Ẩn Lạc nàng một chút quan hệ giữa tập đoàn của họ không, kết quả cô ấy nhìn thấy ánh mắt Bộ Ẩn Lạc lại bắt đầu hiện ra trống rỗng, rõ ràng là không có đang nghe cô ấy nói chuyện

"Lạc Lạc, theo chị đi ra ngoài dạo phố có được hay không?"

"Em không muốn ra ngoài"

Không biết có phải ảo giác hay không, Bộ Duy luôn cảm thấy Bộ Ẩn Lạc hôm nay đặc biệt tiêu cực, không khỏi có chút sốt sắng đưa tay tìm kiếm cái trán của đối phương

"Ân, không bị bệnh, làm sao vậy Lạc Lạc, tâm tình không tốt sao?"

"Không có gì, chỉ là muốn một mình ở lại"

Bộ Ẩn Lạc cứ là lắc đầu, lại càng là chắc chắn suy đoán của Bộ Duy, tâm tình không tốt thì càng muốn dẫn nàng ra ngoài đi đạo, luôn là buồn bực ở trong phòng sợ là sẽ phải buồn bực ra bệnh

Lằng nhằng một hồi lâu, Bộ Ẩn Lạc van xin không lại Bộ Duy cuối cùng vẫn là thở dài. Chỉ là trên đường đi cũng vẫn là một bộ dáng vẻ không hứng thú lắm, Bộ Duy đột nhiên rất vô lực, trầm mặc lúng túng khiến cô ấy cả người không dễ chịu, muốn tìm chút đề tài nhưng có loại linh cảm nhất định sẽ là hai câu cạn lời

Trấn Vọng Giang buổi tối bất kể là từ chỗ cao quan sát vẫn là đặt mình trong đoàn người đều rất đẹp, hai người đi đi đột nhiên quẹo vào đường đi bộ, đại khái mỗi cái địa phương đều có một chỗ như thế, mở chiêu bài nhiều loại, nói là địa phương đặc sắc, lại là một nhóm người đến từ các nơi trong nước bán đồ ăn vặt tương tự

Chỉ là dù sao vẫn là có chút chỗ không giống. Nơi này của trấn Vọng Giang có một mảng rất lớn khu vực đều là thời cổ lưu lại. Trải qua thử thách năm tháng và lửa chiến tranh trở nên tàn tạ. Lúc thị trưởng khai phá làm ra chỗ này bút lớn vung lên một cái mời tới chuyên gia kiến trúc cổ nổi danh trong nước khảo cổ

Tường trắng ngói đen, mái hiên góc cong, hoặc là bảng hiệu, hoặc là cờ chiêu gọi, đèn lồng chiếu đến đỏ thẫm và cây mùa đông lá trở nên vàng óng ánh, dường như mặc vào một cảnh địa khác, phía sau là trần thế náo động, nơi này lại là nhàn nhã yên tĩnh như thế, thì giống như tất cả đều là một mảnh mộng cảnh phía ngoài

"Lạc Lạc là có từng tới chỗ này hay không?"

Nhưng mà dại ra trong chớp mắt, Bộ Duy càng là bén nhạy đã nhận ra, điều này làm cho mặt của Bộ Ẩn Lạc hơi đỏ xuống, Trần Phong Hoa không phải rất thích nàng ra ngoài, thêm vào bản thân nàng cũng không phải rất yêu thích ra ngoài, nếu như không phải rất cần hoặc là không ai kéo nàng ra ngoài, vậy cơ bản cũng là chúa cửa lớn không ra cổng trong không bước, nhắc tới cũng thực sự là xấu hổ

"Trước đây, nghe người ta từng nói, vẫn chưa từ bên này đi qua, cho nên thì không có từng đến. Duy tỷ tỷ chị cười nữa em liền trở về"

Nhỏ giọng biện giải dẫn tới Bộ Duy che miệng cười trộm, Lạc Lạc cũng thật là đáng yêu cực kỳ. Lời nói như là hờn dỗi càng làm cho Bộ Duy cười ra tiếng

"Ha ha ha, chị không có cười nhạo ý của Lạc Lạc, chẳng qua là cảm thấy Lạc Lạc rất đáng yêu"

Đáng yêu? Từ ngữ này Bộ Ẩn Lạc cảm thấy cả đời cũng sẽ không cùng liên quan chính mình hôm nay lần đầu tiên bị người dùng ở trên người mình, cái cảm giác này cũng thật là, không nói ra được kỳ quái, nàng hẳn là bị người chán ghét mới đúng.

"Muốn ăn kẹo hồ lô hay là kẹo bông?"

"Lại không phải đứa trẻ"

Bộ Duy lúc này học thông minh rồi, không hỏi Bộ Ẩn Lạc có được hay không, chỉ cho nàng hai chọn một, thì ở khi Bộ Ẩn Lạc nhỏ giọng thầm thì kẹo hồ lô và kẹo bông cũng đã xuất hiện ở trước mặt nàng

Do dự mãi Bộ Ẩn Lạc vẫn là lựa chọn kẹo bông, nhận được trên tay thận trọng liếm lấy, chỉ là cây kẹo đường trắng đơn giản, ăn lên cũng rất phiền phức, không cẩn thận sẽ dính vào trên mặt, nhưng mà không biết vì sao lại cảm thấy rất hài lòng

Lý Phục đang cùng nhân tình mới hẹn đi dạo phố, dư quang của con mắt đột nhiên thấy được bóng người khá quen, dừng lại vừa nhìn lại là đồ vật nhỏ nhà Trần Phong Hoa, cầm trong tay một nhánh kẹo bông, bên cạnh còn đi một nữ nhân cầm kẹo hồ lô

"Ừm, đây coi như là thay người bắt gian không?"

Lý Phục cười híp mắt sờ sờ môi dưới lấy điện thoại di động ra chính là chụp trộm một tấm, vừa vặn chụp trúng dáng vẻ Bộ Ẩn Lạc ăn kẹo bông, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng sợ hãi, gửi cho Trần Phong Hoa, kèm theo lời nói: Đồ vật nhỏ nhà ngươi

Tin tức tự nhiên là đá chìm biển lớn, nhưng Lý Phục cũng không để ý, kéo lên cánh tay của nhân tình vui vẻ tiếp tục đi, cả người tỏa ra khí tức cười trên sự đau khổ của người khác

"Ăn xong rồi"

Như là đứa trẻ giơ lên chén ăn sạch sẽ đòi hỏi khích lệ, Bộ Ẩn Lạc quay về Bộ Duy nháy mắt một cái sau đó mới đưa que tre ném vào thùng rác. Bộ Duy đợi cái này đợi rất lâu rồi, ở sau một giây Bộ Ẩn Lạc vứt xong que tre đem kẹo hồ lô đưa đến bên miệng nàng

"Không muốn ăn"

Bộ Ẩn Lạc nhô lên mặt đem đầu dịch qua một bên, Duy tỷ tỷ thiệt là, vẫn thật sự coi nàng là đứa trẻ rồi. Nhưng Bộ Duy vẫn giơ kẹo hồ lô lại lại làm cho nàng không tiện cự tuyệt

"Vậy, chỉ ăn một miếng"

Bộ Ẩn Lạc đem tóc rủ xuống phía trước vén đến sau tai nhẹ nhàng há mồm, thì đem cây tre Bộ Duy đưa tới cắn đi một viên kẹo hồ lô. Lúc trước trước cửa trường học có một đại thúc đứng bán kẹo bông và kẹo hồ lô, chỉ là khi đó nàng luôn hâm mộ nhìn ba mẹ người khác cho con nhà mình mua những đồ ăn này, chính mình chưa từng có mua những thứ này, đâu biết ăn được trong miệng là tư vị như vậy

"Rất chua"

Bị sơn tra chua ê răng, cả khuôn mặt của Bộ Ẩn Lạc đều nhíu lại, chỉ cảm thấy chân răng chính mình đều phải rơi mất, Bộ Duy nhìn Bộ Ẩn Lạc biểu lộ như vậy mừng rỡ cười ha ha

Hết chương 14

Edit: kì này Lạc Lạc nhà ta chắc vì bức ảnh mà chịu khổ nữa quá, bà kia đáng ghét thiệt