Trí Mạng - Tiết Trần

Chương 7: Cô ta chưa từng ngủ cùng ngươi?

Chương 7: Cô ta chưa từng ngủ cùng ngươi?

"Tiểu thư, người lại nhìn cái gì?"

"Không, không có gì"

Trần Phong Hoa quay đầu, cô không muốn để cho người khác phát hiện tâm tư của cô, chỉ là mặt của người kia lại luôn xuất hiện ở trước mắt cô, đáng chết, ngươi dựa vào cái gì ở trước mặt người khác lộ ra loại biểu tình kia. Trợ lý nhỏ nhìn biểu tình của Trần Phong Hoa đột nhiên âm trầm xuống có chút không biết làm sao, cẩn thận từng li từng tí một đuổi theo bước chân của Trần Phong Hoa

"Hả?"

"Lạc Lạc, làm sao vậy?"

Bộ Ẩn Lạc nhìn địa phương ngoài cửa không có một bóng người chậm rãi thu tầm mắt lại, vừa rồi hình như có người ở nơi đó nhìn nàng, không tự chủ được đi đến hướng đó, quả nhiên là ảo giác a. Bộ Ẩn Lạc dừng bước, thu lại mí mắt dưới, có chút ủy khuất

"Được rồi Lạc Lạc, biết em không thích loại quần áo này, chúng ta đổi cửa hàng"

Bộ Duy nắm lấy cổ tay Bộ Ẩn Lạc cười xoa xoa tóc của nàng, cô ấy biết Lạc Lạc không vui, mới sẽ đem nàng kéo ra ngoài đi dạo

"Lạc Lạc em, không muốn về nhà sao?"

Bộ Duy thả xuống quần áo lại một lần nữa lựa chọn nhìn Bộ Ẩn Lạc rõ ràng mất tập trung, Bộ Ẩn Lạc sửng sốt một chút nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng đối với Bộ gia không có cảm giác gì, cứng rắn mà nói chắc chỉ có xa lạ thôi

"Mặc cái gì cũng giống nhau, không có cần thiết"

Hơn nữa từ khi đó bắt đầu thế giới của nàng cũng chưa có màu sắc khác. Lông mày của Bộ Ẩn Lạc cau lại, nhìn lên cực kỳ khổ sở. Bộ Duy than nhẹ một tiếng, thực sự là chưa từng có cảm giác vô lực, nên làm như thế nào mới có thể để em vui vẻ một chút đây?

"Lạc Lạc chúng ta đi khu giải trí đi"

Lời này nói xong Bộ Duy thật muốn đập chết chính mình, làm sao đem chiêu lừa gạt tiểu quỷ trong gia tộc dùng đến, Bộ Ẩn Lạc nhếch nhếch miệng dùng tay khẽ che cười trộm lên

"Dáng dấp Duy tỷ tỷ như vậy thật đúng là quẫn bách, nhưng mà, có thể a"

Khu giải trí cách khu thương mại cũng không xa, chỉ là bên trong không phải ba mẹ cùng đi với đứa con đến chơi chính là người trẻ tuổi lời chàng ý thiếp đang hẹn hò, họ đang ở đây ngược lại rất bất ngờ

Bộ Ẩn Lạc nhìn qua cuối cùng không có dáng vẻ không hứng lắm trong thương trường kia, ngược lại chuyện tốt đó

"Không có đặc biệt muốn chơi sao?"

"Ngô, không có, dù sao từng qua tuổi này rồi...."

Lời của Bộ Ẩn Lạc nói tới phía sau càng ngày càng nhỏ tiếng, nàng nhìn thấy một con mèo trắng nhỏ nằm nhoài bên trên bồn hoa, thật đáng yêu

"Huh?"

Bộ Duy có chút kỳ quái quay đầu lại thì thấy được sắc mặt Bộ Ẩn Lạc hơi hồng nhìn chằm chằm một con mèo

"Thì ra Lạc Lạc yêu thích mèo a, hôm nào tỷ tỷ tặng em một con a "

"A, không phải, không có, không cần, em...."

Bộ Ẩn Lạc có chút hoang mang, nàng rất thích, chỉ là Trần Phong Hoa lại ghét nhất loại sinh vật nhiều lông này, nếu để cho cô biết, sẽ rất tức giận

"Em chỉ là, nhìn mà thôi"

"Lời nói không thật a"

Bộ Duy cười bóp bóp mặt của Bộ Ẩn Lạc, buông tay ra, địa phương bị bóp qua trên mặt Bộ Ẩn Lạc thì đỏ một mảnh, Bộ Duy không động thanh sắc xoa xoa ngón tay, cảm giác rất tốt, rất muốn bóp thêm một chút

"Ừm, Lạc Lạc em theo chị"

Bộ Duy nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Bộ Ẩn Lạc cân nhắc chốc lát nắm lên cổ tay của Bộ Ẩn Lạc chạy chậm tới trước một quầy hàng

"Duy tỷ tỷ?"

"Đợi chị một chút nha, thì một chút"

Bộ Duy nắm lên món đồ chơi để lên bàn nhắm súng vào bóng hơi cách 2m, game bắn bia rất thông thường, chỉ là phần thưởng kia, Lạc Lạc chắc sẽ thích

"Duy tỷ tỷ, chị không cần như vậy..."

Bộ Duy bắn hụt băng đạn thứ ba, có chút tức giận nhìn bóng hơi cách đó không xa dính vào trên tấm ván gỗ, đến bây giờ cho dù cô ấy trì độn như thế nào đi nữa cũng có thể phát hiện, đầu ngắm của súng bị điều chỉnh qua, hơn nữa, trên tấm ván gỗ kia có vấn đề

"Lạc Lạc ngoan, chờ thêm chút nữa thì được rồi"

Bộ Duy như là vuốt lông sờ sờ đỉnh đầu của Bộ Ẩn Lạc, giơ lên súng quay về khí cầu không được kéo cò súng, mãi cho đến thanh âm của của súng rỗng vang lên một hồi lâu mới dừng lại

"Ông chủ, tính tiền"

"Vị khách nhân này, đây là phần thưởng của người"

Ông chủ xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, nữ nhân này vừa rồi liên tục ba súng đều bắn vào điều khiển từ xa trên tay hắn cầm, muốn gian lận cũng làm không được

"Lạc Lạc, cầm cẩn thận"

Phần thưởng là một con mèo lão sư bằng gối ôm, cảm giác tốt bất ngờ. Bộ Ẩn Lạc ôm lấy con mèo hình gối ôm lớn như vậy nhìn qua có chút vất vả, Bộ Duy len lén quan sát Bộ Ẩn Lạc thấy được hai gò má nàng hiện ra ửng đỏ trong lòng vui vẻ

"Ừm, nuôi mèo là môn học cao thâm, ở trước đó em có thể lấy cái này luyện tay nghề một chút"

Bộ Duy hắng giọng một cái học ngữ khí của lão già đàng hoàng trịnh trọng nói hưu nói vượn, đúng như dự đoán thấy được Bộ Ẩn Lạc phốc một tiếng bật cười, ôm thân thể nhỏ bé của con mèo run lên một cái

"Cảm ơn Duy tỷ tỷ"

Lỗ tai của Bộ Ẩn Lạc hiện ra đỏ, âm thanh tinh tế truyền tới trong tai Bộ Duy, Bộ Duy nghe thấy trong lòng ngứa ngứa không tên

"Lạc Lạc thích thì tốt"

Bộ Ẩn Lạc đem mèo lão sư đặt ở đầu giường, giống như đứa trẻ nằm nhoài đầu giường nhìn mặt mèo lớn kia, đột nhiên Bộ Ẩn Lạc như là nhớ ra cái gì đó, từ trong tủ đầu giường lấy ra một gấu con đã rất cũ kỹ, và mặt mèo kia đặt ở cùng một chỗ

"Thật tốt"

Bộ Ẩn Lạc giơ tay chọt dưới mặt mèo, đem gấu nhỏ ôm vào trong ngực, "Hôm nay thì hơi...."

"Đinh đinh đinh"

Lời còn chưa nói hết đã bị một trận tiếng chuông thời đại không nghe được này đánh gãy, đầu bên kia điện thoại thanh âm lạnh lùng cơ hồ để nàng rơi lệ

"Mở cửa"

Người kia là nói như vậy, mở cửa? Bộ Ẩn Lạc sửng sốt 3 giây mới phản ứng được, vội vàng từ trên giường bò lên kéo màn cửa sổ ra, người kia tựa ở bên cạnh xe, ánh đèn trắng bệch chiếu ở trên thân người kia có vẻ người kia càng thêm quạnh quẽ

"Người làm sao đến rồi"

Bộ Ẩn Lạc cười đến hai mắt cong cong, Trần Phong Hoa khó chịu nhíu nhíu mày

"Không thể?"

Vừa nói đối với Bộ Ẩn Lạc làm tư thế dẫn đường, Bộ Ẩn Lạc cũng không có cảm giác ra có cái gì dị thường, miệng mím thành một đường thẳng, chỉ có ở khóe mắt mới có thể nhìn ra một tia nụ cười

"Thế nào, cô ta chưa từng ngủ cùng ngươi?"

"Hả? Cái gì?"

Vẻ mặt nghi hoặc của Bộ Ẩn Lạc để Trần Phong Hoa không khỏi giận lên, đem nàng đẩy lên trên cửa phát ra một tiếng vang trầm thấp

"Bộ Duy"

Kinh ngạc trong nháy mắt càng làm cho Trần Phong Hoa nhận định nàng chột dạ, càng thêm nổi nóng, kéo lấy cổ áo của Bộ Ẩn Lạc hướng về hai bên dùng sức kéo một cái, đem người này mạnh mẽ ném tới trên giường

"Chủ nhân?"

"Nếu ngươi còn biết ta là chủ nhân của ngươi, vậy thì ngoan ngoãn cho ta"

Hết chương 7