Triền Miên

Chương 26: Gặp lại chủ nhân

Không phải Phương cô nương.

Nhưng cô gái này lại đang mang thai đứa trẻ kỳ lạ. Còn là bào thai mà đã có hình dáng hoàn chỉnh, hơn nữa đôi mắt tím y hệt như chủ nhân mỗi khi giận dữ khiến Hạ Vũ quyết định mang cô đi khỏi nơi này.

Cô nằm thiêm thiếp trên giường trong một căn phòng nhỏ. Hạ Vũ thử cảm nhận, nhưng không nghe thấy được gì.

Ngay khi Hạ Vũ sắp rời đi thì bỗng nhiên cô gái mở mắt. Thấy anh, cô ta hét lên:

– Ông… ông là ai? Đây là đâu? Đây là đâu?

Cô có vẻ kích động một cách kỳ lạ. Như là con thú bị thương nhìn thấy thợ săn giương súng, nó loạng choạng, hốt hoảng tìm đường né tránh mà vô phương không biết phải làm gì.

– Cô à… Cô đừng sợ… Tôi không làm gì cô đâu…

– Không… ông đừng đến đây… Tôi gọi cảnh sát… tôi sẽ chết… Chết cho ông xem!

– Cô à!

Hạ Vũ bỗng mơ hồ nghe tiếng nói:

– Ba ơi!…

Là bé em. . đang liên lạc với anh…

– Ba ơi! Bạn nói, bạn sợ lắm… Mẹ bạn cũng sợ… Bạn nghe được tiếng ba bạn gọi… Ba bạn bảo, nếu bạn không lên tiếng, sẽ hủy diệt nơi này… cho bạn và mẹ chôn chung…

Điên cuồng!

Chủ nhân tuy nóng nảy và hành động một cách bản năng nhưng không phải là kẻ tùy tiện. Người ghét nhất là tiếng ồn và những lời gào khóc. Tuyệt đối là không thể! Không có liên quan tới chủ nhân.

Còn một khả năng chưa bao giờ sử dụng trên cơ thể con người. Hôm nay không thể không làm.

Hạ Vũ lại biến thành một làn khói mỏng Xuất hiện sau lưng cô gái, tay đặt lên đầu cô, gom toàn bộ ký ức vào mình…

Mảng tối…

Đêm đen…

Cô gái hoảng loạn gào khóc khi một bóng người bỗng trùm lấy cô… Vùng vẫy điên cuồng, khóc la tuyệt vọng… . Rồi cô ngất đi. Những hình ảnh rời rạc. Sau khi tỉnh lại, tấm thân lõa lồ, chăn nệm có dấu lạc hồng. Nhưng bên cạnh không có ai. Mọi thứ như một cơn ác mộng. Đêm đêm cô không dám ngủ. Phờ phạc, xanh xao bởi con quái vật trong mơ. Đến một ngày, khi hắn ôm cô cô liều mạng bật đèn. Một gương mặt… Hạ Vũ mơ hồ… Đôi mắt tím, khuôn mặt như tượng tạc, hoàn hảo từng đường nét, cương nghị lạnh lùng:

– Ta ghét ánh sáng. Tắt đèn cho ta…

Trong bóng đêm đèn vụt tắt. Cô gái lại oằn lên chịu đựng sự dập vùi.

Đầu óc Hạ Vũ dần thanh tĩnh. Gương mặt ấy, tuy có nhiều đường nét quen thuộc nhưng nó vốn không thuộc về Người. Không phải chủ nhân!

Trong cuộc đời này, ngoài Hạ Vũ và người, chúng ta còn những đồng loại khác hay sao?

Cũng trong lúc ấy, Hạ Vũ cảm nhận được một luồng khí rất quen thuộc, đang tiến lại gần. Không nhầm vào đâu được… Là khí của chủ nhân… Người đang ở rất gần đây.

Tiếng bé con thét lên hoảng hốt:

– Ba ơi ! Bạn nói bạn thấy đau lắm. Đang có ai đánh vào người bạn. Đau lắm ba ơi!

– Ngoan… Con nói bạn sẽ không sao… Ba sẽ tới ngay nơi đó…

Hạ Vũ ôm lấy cô gái. Nhắm điểm phát ra khí, tiến đến. Hơi ấm của chủ nhân càng lúc càng gần. Tim anh cũng đập thình thịch trong lồng ngực….Có lẽ hôm nay là lúc Hạ Vũ biết được, mình thực sự là gì ?

….- Khốn kiếp… Ngươi có bị điên không?

Phía xa, Hạ Vũ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.Gương mặt chủ nhân đang vô cùng giận dữ. Giống như đêm nào anh đã thấy. Khi Phương cô nương gặp nguy hiểm bởi bọn tà đạo năm xưa.

– Chủ nhân!

Người quay lại nhìn ta, chỉ là một cái liếc mắt, như là không quan tâm đến Hạ Vũ mới tới gần.

Tiếp tục một cái tát, sau đó là một cú đá vào bụng người dưới đất…. Tiếng bé con vang lên:

– Ba ơi! Bạn đau… Bạn rất đau…

– Chủ nhân đừng đánh nữa. Cái đau của người đó sẽ ảnh hưởng tới em bé trong bụng của cô nương này.

Tiếng hét của Hạ Vũ khiến chủ nhân dừng tay lại…Nhưng dường như chưa hả giận, lại một cú đá mạnh thẳng vào người kia.

– Cái đồ khốn kiếp!

Thoáng thấy Hạ Vũ ôm cô gái, người đang nằm sóng xoài dưới đất bỗng chồm lên…. Một chiêu thức thật nhanh, chộp vào cô gái Hạ Vũ đang giữ lấy. Anh phản ứng nhanh như chớp, né người sang một phía.

Nhưng người nhanh nhất vẫn là chủ nhân. Lại một cú đánh… Lần này thẳng vào mặt. Đôi mắt tím của người kia long lanh giận dữ, hướng thẳng về phía Hạ Vũ, gầm lên:

– Buông cô ấy ra… Không được đụng vào cô ấy…

Hạ Vũ đã hiểu. Hắn không phải là muốn tấn công anh. Chỉ là không chấp nhận ai đụng đến cô gái này.

– Đứa trẻ này… vốn có tính chiếm hữu rất cao… Ngươi buông cô gái đó ra đi!

Hạ Vũ đỡ cô dựa vào một thân cây. Giọng chủ nhân vang lên, nhẹ nhàng như hơi thở:

– Khi ta ngủ lần trước, nơi này có rất nhiều cây thông. Giờ thì…

– Ông… ông chỉ biết ngủ… – Người kia rống lên đầy oán hận – Chỉ biết thỏa mãn chính mình… Không biết tới ai cả…Ông mới là đồ khốn kiếp. Ông….

Chủ nhân im lặng. Đôi mắt băng lạnh nhìn về phía hắn…

– Ngươi đã lớn đến thế này rồi nhưng đứa trẻ vẫn chỉ là đứa trẻ…. Những bài học mẹ ngươi dạy, ngươi học hoài vẫn không thuộc đúng không?

– Ông đừng nhắc đến mẹ tôi… – Hắn hét lên – Ngày đó tôi đã van xin ông những gì? Tôi chỉ muốn ông để mẹ sống với tôi thôi…. Ông bảo mẹ là con người. Người có sinh lão bệnh tử. Trong khi ông hoàn toàn có khả năng giữ mẹ ở lại. . . . Ông…

Hạ Vũ lặng yên. Anh đã hiểu, đó là ai.

Chủ nhân buông giọng, như đang giải thích với Hạ Vũ, đang phân trần, đang giới thiệu về đứa trẻ của mình.

– Nó là con trai của ta và Khiết Trinh, con trai duy nhất. Con lai với loài người…

Ba người đứng đối diện với nhau. Hạ Vũ và chủ nhân giống nhau như hai giọt nước. Còn người thứ ba, ngoài đôi mắt tím, những nét của Phương cô nương có lẽ nhiều hơn:

– Phương cô nương…

– Nàng đã chết như những con người khác. Nhưng nàng đã sống tới năm hơn 70 tuổi. Khi nhắm mắt nàng đã rất thanh thản và mãn nguyện. Vậy là đủ rồi phải không?

Hạ Vũ nghe trong cái giọng bình thản ấy một nỗi đau đớn đè nặng trong lòng…

Con người có mấy chục năm để mà sống trong khi những người như Hạ Vũ và người, thời gian là vô tận…Thời gian không có điểm dừng. Khi nhìn lại, bên mình không còn gì cả. Chỉ có nỗi đau…

Trong bóng hoàng hôn phủ trùm mặt đất, một vóc dáng nhỏ bé, gầy gò dựa vào một người khác…50 năm hạnh phúc, cuộc đời kéo dài của một con người.

Cô gái xinh xắn ngày nào đã trở thành bà lão. Da mồi tóc trắng. Nụ cười hiền trên đôi môi khô nứt, ánh mắt mệt mỏi đi nhiều.

-Cảm ơn chàng…

50 năm không biết đã có bao ngày bên nhau trọn vẹn. Nhưng vì nàng, hắn đã cố thức, cố chống chọi lại cơn buồn ngủ như một ám ảnh. Vì hắn sợ, khi tỉnh lại có thể đã là chuyện của hàng chục, hàng trăm năm sau:

-Nàng…

Ngày cuối cùng, nàng soi mình trong mắt hắn. Hắn vì nàng, cũng để đầu xanh hóa bạc. Vì nàng, hắn đã làm rất nhiều điều.

-Thiếp rất hạnh phúc. Nếu có kiếp sau…

Nếu có kiếp sau, có thể lại bắt đầu một cuộc tình duyên?

-Không cần kiếp sau nữa. Ta chỉ yêu có mình nàng, không cần có kiếp sau…

Kiếp sau, nếu là có thật, nàng cũng là một cô gái hoàn toàn khác. Nàng không có đôi mắt trong trẻo, không có ký ức về những đêm mưa rả rích dựa đầu vào lòng hắn tìm hơi ấm. Nàng sẽ không biết đỏ mặt khi hắn bỗng nhiên vuốt nhẹ lên gò má mịn màng.

Yêu, một lần là đủ. Cái gì gọi là đời đời kiếp kiếp….Hắn chỉ có một hình bóng trong tâm tưởng. Nàng tên là Phương Khiết Trinh….Dù có tái sinh linh hồn đó cũng là người khác, không thể mang đến cho hắn cảm giác như nàng đã từng đem đến trong đời.

Hắn nhìn nàng ra đi trong thanh thản.

Đôi tay hắn vùi nàng dưới tầng đất lạnh, nhìn nàng như đang ngủ. Chỉ là…không như hắn. Giấc ngủ đó sẽ không bao giờ có ngày thức dậy. Từ nay thế gian rộng lớn, xung quanh chỉ còn là những kỉ niệm của hai người.

-Chàng có trách thiếp quá ích kỷ không?

Nàng hỏi hắn. Nàng lựa chọn cuộc sống như một con người, có sống và có chết. Hắn không gượng ép nàng. Nàng muốn thế nào cũng được, chỉ cần nàng vui vẻ, nàng thanh thản…Nàng không cần phải nghĩ gì cho hắn cả. Được gặp nàng, được cùng nàng trải qua quãng đời ngắn ngủi nhưng tràn trề hạnh phúc, vậy là tốt lắm rồi.

– Nó trách ta không biến nàng thành người như ta và nó. Nhưng bây giờ có lẽ nó đã hiểu, trở thành một thứ như vậy đau đớn biết dường nào…

Thân người kia im lặng và Hạ Vũ lại nghe tiếng thầm thì:

– Ba ơi! Bạn nói… bạn thấy buồn quá!

– Ngươi cũng đã có một đứa trẻ đúng không?

Hạ Vũ khẽ mỉm cười. Chủ nhân quay sang người thanh niên đối diện:

– Ngươi đã chọn việc gieo một mối tình. Nhưng ngươi lại muốn hủy diệt kết quả của mối tình đó… Tại sao?

Tại sao ư? Đôi mắt tím đó nhìn người đầy oán hận:

– Vì tôi mang dòng máu của ông. Tôi không muốn con tôi hận tôi như tôi đã hận ông. Ông chỉ biết ngủ, ông bỏ mặc tôi trong tháng ngày cô độc, hoang mang. Ông trốn tránh nỗi đau mất mẹ bằng giấc ngủ. Còn tôi, tôi lấy gì để trốn tránh nó đây?

Hắn ta đứng thẳng dậy, chỉ tay về phía cô gái đang nằm:

– Thằng nhóc này là một con quỷ. Nó tồn tại trong người cô ấy, làm cô ấy suy nhược và mệt mỏi. Suốt 3 năm rồi, cô ấy không có giấc ngủ yên. Tôi muốn nó biến mất nó ra đời sẽ làm cô ấy đau đớn hơn.

Ba năm? Cái thai ấy tồn tại 3 năm sao?

– Ngươi hận ta, muốn hủy diệt con ngươi?… Ở đâu có cái đạo lý lạ đời đó hả? – Chủ nhân khẽ nhếch môi – Ngươi tự xét lại xem, ngươi đã làm gì cô gái đó suốt mấy năm nay… Trong bóng tối làm nhục người ta… Ta cũng từng thích thân thể mẹ ngươi, nhưng ta không làm như ngươi. Ta mua nàng về, yêu thương nàng. Khi nàng mang thai ngươi, ba năm không sinh nở, ta cũng ở bên an ủi vỗ về nàng… Còn ngươi, để mặc người phụ nữ của mình hoang mang và đau đớn, sợ đêm tối, sợ cả những lúc một mình. Đồ khốn nạn!

Lại thêm một cái tát. Người kia ngã xuống đất, sau đó tay chống lên:

– Ông dạy sớm cho tôi những điều ấy thì thật tốt rồi… Trong lúc đó ông ở đâu? Tôi chỉ là một đứa trẻ như ông nói… Tôi không biết phải làm gì… Tôi chỉ cảm thấy sợ khi cái đứa trẻ ấy lớn dần, rút rỉa dần từng tia sống trong người cô ấy…Tôi….

Hạ Vũ chợt xen lời:

– Vậy thì cậu hãy sửa sai đi! Đánh thức cô ấy dậy. Nói cho cô ấy biết mọi việc, cùng cô ấy đương đầu với mọi thứ, như ngày xưa cha mẹ cậu đã làm….