Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 281: Thực lực (3)

Editor: Nguyetmai

Lâm Thịnh nhanh chóng kiểm tra từng chiếc hang. Mục tiêu của cậu rất rõ ràng, đó chính là tìm được cuốn sách đen thứ hai, tìm được thuật bồi dưỡng và thuật dung hợp. Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, cậu đã lục lọi hết mấy chục cái hang.

Lần tìm kiếm này không hề uổng phí công sức, cậu nhanh chóng tìm được cuốn sách đen thứ hai trong một cái hang nằm trên cùng bên phải.

"Bánh Xe Trung Tâm Ramania - thuật bồi dưỡng".

"Chính là cái này!" Lâm Thịnh nhẹ nhàng mở quyển sách ra, nhìn thấy tiêu đề bên trong liền thở phào nhẹ nhõm.

Nội dung trong cuốn sách này là phần tiếp theo của cuốn "Thuật tinh luyện" trước đó. Lâm Thịnh đã đọc thuộc lòng nội dung cuốn sách trước rồi, bây giờ nhìn thấy cuốn sách này thì có thể liên tưởng và kết hợp lại một cách hết sức tự nhiên.

Trong thuật bồi dưỡng không có quá nhiều thứ, chỉ có một trận pháp nghi thức hình tam giác cực kỳ phức tạp với tầng tầng lớp lớp chồng chéo lên nhau. Trong ký ức Lâm Thịnh hấp thu được cũng có một số rất nhỏ dính dáng đến trận pháp, nhờ vậy lúc này cậu mới hơi hiểu được hiệu quả của cái trận pháp này.

"Dường như đây là một nghi thức chuyển hóa năng lượng..." Cậu cũng không có nhiều hiểu biết về nghi thức lắm.

Chủng loại, ký hiệu sử dụng, hoa văn, trận hình cơ bản… của nghi thức có rất nhiều. Mỗi một loại nghi thức đều khác nhau một trời một vực.

Thứ duy nhất mà cậu thấy quen thuộc là nghi thức triệu hoán của hệ thống thành Hắc Vũ, đó là cái mà cậu thường dùng. Thế nhưng hệ thống nghi thức của thành Hắc Vũ hoàn toàn độc lập, không giống cái này.

Không dám trì hoãn thêm nữa, Lâm Thịnh cẩn thận ghi nhớ nghi thức chuyển hóa năng lượng này. Cậu ép mình sử dụng một số phương pháp ghi nhớ đơn giản, bắt đầu gắng sức học thuộc hết những thứ này. Cậu đọc đi đọc lại hết lần này đến lần khác để khắc sâu nội dung của nó vào trong tâm khảm. Mãi đến lần thứ tư, âm thanh kim giây quen thuộc chậm rãi vang lên bên tai cậu.

Tích tắc tích tắc...

Mọi thứ trước mắt Lâm Thịnh dần trở nên mơ hồ. Cậu cầm lấy cuốn sách đen, trốn vào trong một góc hang, tay đào mạnh xuống vách tường.

Trong nháy mắt, một cái hốc bí mật đủ cho cậu náu mình đã được đào ra. Lâm Thịnh vội vàng cuộn mình trốn vào đó. Vừa trốn xong, trước mắt cậu tối sầm lại, ý thức lập tức chìm vào hư không.

Thời gian dần dần trôi.

Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thịnh từ từ tỉnh giấc.

Cậu mở mắt ra, bước xuống giường, nhanh chóng đi đến bên cạnh bàn học, vội vàng lấy giấy bút ra. Bàn tay cậu vừa run run vừa nhanh chóng vẽ ra trận pháp nghi thức mình vừa ghi nhớ được.

Sau khi vẽ xong, cẩn thận đối chiếu mấy lần, lúc này Lâm Thịnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cách một cái rèm, ở bên ngoài vẫn là một màu đen kịt. Lâm Thịnh cầm lấy tờ giấy trắng đã được vẽ nghi thức lên, cuộn nó lại rồi từ từ ra khỏi phòng ngủ.

Nhân lúc trời còn tối, cậu nhanh chóng rời khỏi Tâm Linh Thành Bảo qua con đường không gian vặn vẹo vô hình.

Ánh bình minh ở Mida dường như khác hẳn với Tịch Lâm và Tây Luân. Hengruika là đô thị loại II của Mida, tuy rằng sự phồn hoa không sánh bằng các thành phố khác, thế nhưng cũng được xem là một thành phố hiện đại.

Lâm Thịnh nhanh chóng trở lại trong căn nhà của khu chung cư mà Adolf đã thuê.

Ở đây chứa những vật dụng cậu dùng để triệu hoán, cũng là chỗ ẩn núp tốt nhất để cậu thí nghiệm và nghỉ ngơi vào ngày thường.

Đóng kỹ các cửa, kéo rèm cửa sổ lên, Lâm Thịnh nhanh chóng dùng máy quét và máy photo phóng to trận pháp nghi thức mình vừa vẽ ra, in ra một cái trận pháp lớn. Cách in này dùng kỹ thuật ghép tranh, sau khi chia nghi thức ra thành nhiều khối nhỏ, phóng to từng khối lên rồi ghép lại tạo thành bản lớn, hoàn chỉnh nhất.

Chỉ chưa đầy nửa tiếng, một tờ trận pháp nghi thức có kích thước phù hợp đã được Lâm Thịnh in ra hoàn thiện rồi trải ra trên mặt đất.

Muốn kiểm tra nghi thức cũng rất đơn giản.

Lâm Thịnh dựa theo những gì được ghi chép trong cuốn sách đen mà cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu rồi bôi lên chỗ trống bên phải nghi thức. Sau đó, cậu lại đứng ở chỗ trống bên trái.

Không có câu thần chú khởi động nào, cũng không cần bất kỳ vật dụng nào khác. Chỉ cần sức mạnh linh hồn thôi.

Lâm Thịnh điều khiển sức mạnh linh hồn, chậm rãi truyền vào chỗ kết nối của trận pháp nghi thức như một dòng suối.

Những thứ khác thì cậu không có nhiều, chỉ có sức mạnh linh hồn là nhiều nhất. Cậu đã tính sơ thử, nếu cứ đơn giản mà quy đổi ra thì sức mạnh linh hồn của cậu hơn người thường khoảng hơn một nghìn lần.

Trận pháp nghi thức bình thường vốn đang rất đơn sơ nằm trên mặt đất, sau khi được truyền vào sức mạnh linh hồn thì bắt đầu bốc lên làn khói màu bạc mờ nhạt.

Những làn khói màu bạc này tựa như vật sống có ý thức, dồn dập tràn vào trong cơ thể Lâm Thịnh. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cậu lập tức cảm giác được huyết mạch trong người mình đang không ngừng tăng cường.

"Không có vấn đề gì!" Cậu lại nhanh chóng truyền sức mạnh linh hồn vào đó.

Nghi thức lập tức bị ngắt ra và dừng lại.

Lúc nãy cậu dùng nghi thức kiểu đưa máu tươi bình thường của mình vào, thông qua việc đưa sức mạnh linh hồn vào trong để chuyển hóa máu tươi rồi trực tiếp sinh ra trong người. Hiệu quả đơn giản dễ dàng, chỉ là cái giá phải trả hơi lớn. Ngoại trừ cậu, đoán chừng không có ai dám dùng.

Nếu không phải có thể hấp thu linh hồn, cậu cũng không dám tùy tiện dùng như vậy. Dùng linh hồn quá tay, một khi nó không còn trọn vẹn thì sẽ biến thành ngu ngốc...

"Kiểm tra lại mấy lần xem có vấn đề gì nữa không..."

Lâm Thịnh không yên tâm lắm, bởi thứ này không giống với thuật tinh luyện. Hiện giờ huyết mạch Nham Long của cậu đã được tinh luyện trở nên rất thuần khiết.

Quan trọng nhất là số lượng còn lại quá ít, chỉ có một chút thôi. Một khi đưa vào thất bại, vậy thì sẽ tổn hại đến huyết mạch. Vì vậy, cậu không thể để xảy ra sơ suất.

Lâm Thịnh cẩn thận nhỏ máu vào, kiểm tra tình hình vận chuyển nghi thức một lần nữa và kiểm tra thử máu tươi mà sức mạnh linh hồn bồi dưỡng ra có tỷ lệ như thế nào.

Sau khi tiêu hao một lượng linh hồn tương đương một binh lính triệu hoán, cậu có thể bồi dưỡng ra khoảng một ký máu tươi.

Tỷ suất chuyển hóa rất thấp, quả thực có thể nói là lãng phí.

Thế nhưng Lâm Thịnh không còn lựa chọn nào khác, đây là hy vọng duy nhất giúp huyết mạch của cậu mạnh hơn. Nâng cấp huyết mạch chính là chìa khoá.

Một khi việc này thành công, thể lực sẽ tăng cao, mà sau khi thể lực tăng lên thì sẽ có thể tăng cấp bậc Thánh lực. Khâu này cứ nối tiếp khâu kia. Đến lúc đó, thực lực của Lâm Thịnh sẽ tăng đến một mức độ vô cùng ghê gớm.

Sau khi đối chiếu lại trận pháp nghi thức lần nữa, Lâm Thịnh nhìn lên đồng hồ treo tường, đã là năm giờ bốn mươi ba phút.

"Bắt đầu đi." Cậu lại đứng trên vị trí thực hiện nghi thức, sau đó nhắm mắt.

Cậu giơ ngón tay lên, chỉ vào một chỗ trống trên nghi thức, huyết mạch Nham Long trong cơ thể cấp tốc di chuyển. Dưới sự giúp đỡ của Thánh lực, một giọt máu chậm rãi chảy ra khỏi đầu ngón tay, nhỏ xuống dưới.

Tách.

Trong giây phút máu tươi màu vàng rơi xuống chỗ trống của nghi thức, Lâm Thịnh đột nhiên truyền sức mạnh linh hồn vào. Một lượng sức mạnh linh hồn khổng lồ tựa như sóng biển chen nhau ào vào miệng trận pháp.

Soạt!

Ánh sáng màu bạc phát ra trên mỗi hoa văn trên trận pháp nghi thức, một lượng khói bạc bốc lên rồi nhanh chóng lao về phía Lâm Thịnh.

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Từng cột sáng màu bạc cấp tốc bắn ra khỏi trận pháp, lao chuẩn xác vào chính giữa lồng ngực cậu.

Ngay lập tức, huyết mạch Nham Long trong cơ thể Lâm Thịnh như được một loại hoạt tính nào đó giúp làm mạnh hơn, nhanh chóng nuốt chửng làn khói màu bạc. Chỉ là, tốc độ tăng trưởng này cũng không tính là nhanh.

Lâm Thịnh tập trung tinh thần khống chế hồn lực, đưa nó vào trong. Cậu có giới hạn của riêng mình, nhất định phải bảo đảm đủ chỗ trống linh hồn cho đám tướng lĩnh như Vua Bóng Đêm.

Trừ phần chỗ trống linh hồn cho các tướng lĩnh, cậu còn có thể tiêu hao hơn ba mươi đơn vị sức mạnh linh hồn của binh lính triệu hoán.

Sức mạnh linh hồn không ngừng bị tiêu hao, trận pháp nghi thức cấp tốc chuyển hóa thành một lượng sương mù màu bạc lớn, truyền vào trong cơ thể của Lâm Thịnh. Máu màu vàng kim tượng trưng cho huyết mạch Nham Long trong người cậu tăng trưởng theo mức độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Trước đó, thông qua việc thuần hóa và tinh luyện thì huyết mạch Nham Long của cậu đã ngưng tụ lại hết, chỉ còn năm giọt ít ỏi.

Mà lúc này, theo từng đơn vị linh hồn không ngừng truyền vào để chuyển hóa, năm giọt máu hoàng kim đang tăng trưởng theo một tốc độ chậm rãi.

Năm giọt.

Sáu giọt.

Bảy giọt.

Tám giọt.

...

Sau mười phút, máu vàng kim đạt đến mười sáu giọt. Lâm Thịnh chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt lóe lên một tia màu vàng.

"Không đủ... vẫn còn thiếu rất nhiều."

Cậu nhìn màn ánh sáng màu bạc đang tối dần ở xung quanh.

"Mình cần nhiều linh hồn hơn... nhiều hơn nữa!"

Cậu cảm nhận huyết mạch đang sôi trào trong cơ thể.

Nếu nói trước kia khi tiến vào trạng thái Bán Long Hóa có thể khiến cho cậu, một kẻ dưới cấp sáu chiến đấu vượt cấp, vậy thì bây giờ khi cậu Bán Long Hóa có thể gia tăng gần ba lần sức mạnh bùng nổ so với trước kia, đồng thời làn da của cậu trở nên săn chắc hơn rất nhiều. Thậm chí cậu còn hoài nghi, giờ đây sau khi mình Bán Long hóa rồi, dựa vào sức mạnh của bản thân và lực phòng ngự là đã có thể đạt đến cấp năm, thậm chí là cấp sáu.

"Thể lực đã được tăng cường, mặt khác còn có thể gia tăng Thánh lực…" Lâm Thịnh dọn dẹp trận pháp nghi thức, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Còn về linh hồn, có lẽ tổ chức được gọi là Vạn Ân giáo kia sẽ mang đến cho cậu một bất ngờ.