Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 286: Mai phục (2)

Editor: Nguyetmai

Nhờ Vạn Ân giáo mà trong những linh hồn này còn có một phòng nghiên cứu bị tàn sát với hơn ba mươi nghiên cứu sinh trong đó. Linh hồn của bọn họ đem lại rất nhiều lợi ích cho Lâm Thịnh. Phòng nghiên cứu này chuyên về mảng năng lượng sinh học.

Tuy rằng Lâm Thịnh không thể sở hữu ký ức hoàn chỉnh nhưng thông qua mảnh vỡ ký ức của từng thành viên, cậu cũng tổng hợp được nguyên lý chính và hướng nghiên cứu trong năng lượng sinh học. Đây là thu hoạch lớn nhất của cậu.

"Năng lượng sinh học là ngành học cơ bản cần thiết, nhưng không được xem là hoàn chỉnh lắm. Mình cần học nhiều hơn nữa. Phần kiến thức này thật sự rất có ích với mình. Phòng nghiên cứu này hình như làm về ảnh hồn của Vạn Ân giáo, vẫn chưa kịp công bố kết quả thì đã bị tàn sát…"

Lâm Thịnh ăn mì xong, uống thêm vài ly nước rồi ngồi trên ghế sofa.

Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng cậu đang nghỉ ngơi, nhưng thực tế là cậu đang học. Lâm Thịnh chính là người như vậy. Nhìn qua thì cậu như đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng trên thực tế, cậu đang hấp thu một lượng lớn ký ức về ngoại ngữ.

Thật ra mục đích thật sự của việc hấp thu các loại ngoại ngữ là để xây dựng ngôn ngữ năng lượng cho tương lai. Ngôn ngữ năng lượng chính là hệ thống ký hiệu. Từ trước đến giờ, cậu đều sử dụng nghi thức dựa trên hệ thống ký hiệu của thành Hắc Vũ, không thể điều chỉnh, cũng không thể phục chế được.

Nhưng trên thực tế, các pháp sư ở thành Hắc Vũ khi đạt đến một trình độ nhất định, đều phải tự tạo ra ngôn ngữ năng lượng riêng cho mình. Nếu không thì chỉ có thể sử dụng thành phẩm của người khác, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc, ngay cả pháp trận phòng thủ cũng phải sử dụng thứ do người khác làm ra. Việc này tương đương với đặt tính mạng của bản thân và gia tộc vào tay người khác.

Học hỏi, tự tạo ngôn ngữ năng lượng riêng cho mình là giai đoạn mà bất kỳ pháp sư nào ở thành Hắc Vũ đều phải trải qua.

Chỉ có làm vậy, bản thân mới hiểu thấu và nắm giữ được trận pháp nghi thức, đề phòng những biến cố có thể xảy ra. Cậu cũng không muốn đặt toàn bộ hi vọng vào trận pháp nghi thức triệu hoán, mong nó vĩnh viễn không gặp sự cố.

Sau một lúc ngồi nghỉ, Lâm Thịnh lại đứng lên cạnh trận pháp nghi thức. Cậu lấy viên tinh thể có màu sắc rực rỡ từ trong túi ra.

Viên tinh thể này tựa như viên thủy tinh bảy màu bình thường, không hề bắt mắt chút nào, nhìn qua thì chẳng có gì đặc biệt.

Lâm Thịnh tung hứng vài cái rồi bỗng nhiên quăng viên đá ra ngoài cửa sổ.

Xoẹt.

Viên tinh thể biến mất sau ở cánh cửa đang khép hờ.

Lâm Thịnh yên lặng ngồi trên ghế sofa, sờ vào túi áo.

Viên tinh thể rực rỡ đã nằm ngay ngắn trong túi áo, tựa như cái mà cậu ném ra ngoài là một thứ khác vậy. Lâm Thịnh thở dài, lại lấy viên tinh thể ra. Bây giờ trong đầu cậu đã chứa gần nửa lượng kiến thức của phòng nghiên cứu, không phải như trước đây chỉ là chuyên gia về ngôn ngữ cổ đại.

"Lạc ấn sao? Còn là lạc ấn đặc biệt của sinh vật có sức mạnh lớn…"

Theo như định nghĩa của năng lượng sinh học, viên tinh thể này rất giống một dấu ấn mà họ đã tiếp xúc qua. Loại dấu ấn thế này được gọi là lạc ấn. Nhìn qua thì nó là một thực thể, nhưng trên thực tế nó là ảo ảnh tồn tại sâu trong linh hồn của một cá thể đặc biệt. Ngoại trừ cá thể đó, những người còn lại đều không thể tiếp xúc với dấu ấn này.

"Lạc ấn đặc biệt thường dùng để chế tạo chìa khóa, công tắc. Chỉ là không biết cuối cùng viên tinh thể này có ích lợi gì."

Lâm Thịnh nhớ lại con rồng già trước kia. Bản năng của huyết mạch trong người nói cho cậu biết, đó là một con Nham Long thật sự!

"Năng lực hiện tại của vật này, mình còn chưa biết, cũng không biết sử dụng như thế nào. Chỉ đành chờ sau này xem sao."

Lâm Thịnh lại nhét viên tinh thể vào túi áo, bắt đầu nghiên cứu trận pháp của thuật bồi dưỡng.

Tút tút…

Bỗng nhiên, điện thoại của cậu vang lên.

Cậu cầm lên nhìn một chút, là số của giáo sư. Cậu không đi học mấy ngày liền rồi, chắc là giáo sư hơi lo lắng.

Lâm Thịnh nhấn nút bắt máy.

"Lâm Thịnh à, người khỏe hơn chưa? Gần đây tà năng có tiến bộ hơn không? Có gặp vấn đề gì khó khăn hay rắc rối gì không? Hôm nay thầy giảng về các nghiên cứu về tính giới hạn liên quan đến độ mạnh và độ dẻo của của tà năng, em có muốn tới nghe không?"

Giáo sư Umandila ân cần cất giọng hỏi han ở đầu dây bên kia.

"…" Lâm Thịnh cũng không biết cuối cùng ai mới là thầy nữa… Mấy ngày nay, phản ứng của huyết mạch trong cơ thể của cậu cũng dần ổn định rồi, quả thật nên đi học lại thôi.

Cậu tới đây cũng không phải để phí thời gian mà là muốn hiểu toàn bộ hệ thống tà năng, tìm được điều huyền bí của Liệt Đẳng Sử. Dù sao bây giờ tà năng mới là xu hướng hàng đầu của thế giới, cậu không nhất thiết phải đối đầu với nó.

"Vâng, em nghỉ ngơi xong rồi, bây giờ em tới ngay đây." Cậu nhanh chóng trả lời.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Bây giờ gần ba giờ rồi, nhưng nếu em muốn qua học thì thầy có thể dời thời gian học buổi chiều một chút, chờ em tới rồi bắt đầu luôn."

Giáo sư vội vàng cười đáp lại.

"Vâng." Lâm Thịnh cũng không phải người không biết điều. Người khác có thái độ với cậu như thế nào thì cậu cũng đối với người ta như thế.

Cậu cúp máy rồi nhanh chóng dọn dẹp. Cậu cuộn toàn bộ trận pháp nghi thức lại, ném vào chậu than ở góc tường rồi mở miệng thổi ra một hơi. Một ngọn lửa nhanh chóng bay ra.

Phừng!

Chậu than cháy bừng lên, ngọn lửa màu vàng sẫm đốt cháy tất cả thành tro mà không hề làm hỏng chậu than phía dưới.

Làm xong tất cả, Lâm Thịnh xóa toàn bộ lịch sử của máy photocopy, nhanh chóng in một ít tài liệu học tập linh ta linh tinh để che giấu. Sau đó cậu mới choàng thêm áo khoác rồi đi ra ngoài. Những mảnh vỡ của lọ hoa và quần áo mặc hôm đó đều bị cậu đốt bằng lửa Nham Long, không chừa lại một thứ gì.

Đi vào thang máy, Lâm Thịnh ấn phím xuống tầng một.

Cửa thang máy từ từ khép lại rồi bắt đầu đi xuống.

Nhưng nó lại ngừng ngay ở tầng hai.

Cạch…

Cửa thang máy mở ra, một cô gái tóc dài mặc trang phục công sở đứng ở ngoài cửa. Cô ta cúi đầu, không nhúc nhích, không đi vào cũng không đi ra. Lâm Thịnh nhíu mày, nhấn nút đóng cửa.

Cạch cạch cạch.

Cậu nhấn ít nhất ba lần, nhưng nút đóng cửa chỉ lóe đèn đỏ lên chứ không có phản ứng nào khác. Thang máy vẫn không nhúc nhích, cũng không đóng cửa. Lâm Thịnh ngừng động tác, từ từ ngẩng đầu lên nhìn về cô gái đó, cười một cách dịu dàng.

"Cô…"

Vụt.

Bỗng nhiên, cô gái run lên rồi xoay người bỏ chạy.

Lâm Thịnh thoáng ngạc nhiên. Đây là lần đầu cậu gặp một quái nhân biết quay đầu chạy trốn.

À, bây giờ phải gọi một cách chuyên nghiệp bằng từ: "ảnh hồn".

Có lẽ cô ta vừa tách ra để lục soát xung quanh. Xuống tới dưới tầng một, Lâm Thịnh thấy ảnh hồn nhan nhản ở khắp nơi, liền xác nhận suy luận đó là đúng.

Những thứ này giống như ma trơi ban ngày, lướt qua lướt lại trong đám người xung quanh. Lâm Thịnh làm bộ như không thấy chúng, rảo bước đi về hướng Tâm Linh Thành Bảo.

Khi ra khỏi khu nhà, khắp đường phố đâu đâu cũng có ảnh hồn lượn lờ. Lâm Thịnh vẫn nhìn thẳng đằng trước, nhanh chóng đi đến một lối vào của Tâm Linh Thành Bảo, nó là một nhà máy bỏ hoang.

Bên cạnh đó có mấy đứa trẻ đang đá bóng. Trong đó, một thằng bé đá hơi mạnh chân khiến quả bóng suýt nữa đập trúng mặt Lâm Thịnh. Lâm Thịnh nhìn qua, đứa bé chuẩn bị chạy lại nhặt bóng tự nhiên hoảng sợ, cả người run lên bần bật rồi quay đầu bỏ trốn.