Triều Tư Mộ Noãn

Chương 17: 17 Vệ Kiều

Vệ Kiều vẫn là mềm lòng, nếu như là người bên ngoài phạm sai lầm, nàng sẽ ngay lập tức đuổi ra khỏi Vệ gia, nhưng đây là Trương mụ, đã ở bên cạnh nàng gần mười năm, nàng làm sao có thể thật sự giống như ngoài mặt mà thờ ơ không động lòng như vậy.

Gần mười năm, nàng liền nhìn thấy thái độ của Trương mụ cùng những người giúp việc khác, vốn muốn cho bà một cơ hội, muốn xem bà lựa chọn như thế nào, không nghĩ tới bà vẫn là đi sai đường.

Vệ Kiều ngồi trước bàn cơm cúi đầu ăn điểm tâm, phía sau Bùi Thiên cung kính mà đứng, sau khi Vệ Kiều ăn xong liền dùng khăn lau qua khóe môi, lạnh nhạt nói: "Đợi lát nữa đưa Trương mụ về nhà."

Người giúp việc trong phòng khách hai mặt nhìn nhau, Thập Nhất cũng dừng động tác ăn điểm tâm lại một chút, nhìn về phía Vệ Kiều, thấy nàng vẻ mặt như thường, ánh mắt bình tĩnh nói: "Đem người đều thay đổi, chọn vài người không nhiều lời đi vào."

Trên mặt Bùi Thiên mang theo kinh ngạc: "Đổi, đổi người?"

Hắn vừa tới không bao lâu, còn không biết việc làm của Trương mụ, hiếm khi liền hỏi ngược lại: "Trương mụ làm sao vậy?"

Vệ Kiều cụp mắt: "Trương mụ lớn tuổi, trí nhớ càng ngày càng kém, nên trở về dưỡng già rồi."

Một lời nói khiến cho những người giúp việc khác mặt đều trắng, dùng ánh mắt e ngại nhìn về phía Vệ Kiều, cũng có người muốn khẩn cầu lưu lại, nhưng chống lại ánh mắt lạnh lùng của Vệ Kiều, không ai dám lên tiếng, toàn bộ nhà ăn đều yên lặng như tờ, Thập Nhất tiếp tục cúi đầu ăn điểm tâm.

Bùi Thiên đã không còn dị nghị: "Hảo, ta lập tức tiến hành."

Hắn làm việc nhanh nhẹn, sau khi Vệ Kiều rời đi Thập Nhất nhìn Trương mụ kéo rương hành lý đi ra ngoài, còn có rất nhiều người không đành lòng rời đi, làm việc ở Vệ gia, ung dung không nói, Tam tiểu thư ít nói, ngày thường cũng sẽ không phân phó bọn họ chuyện kỳ quái gì, tiền lương còn so với những nhà khác nhiều hơn rất nhiều, thế nhưng bọn họ không dám làm cầu xin Vệ Kiều, chỉ có thể âm thầm cầu xin Bùi Thiên.

"Trợ lý Bùi, ngài có thể hỏi Tam tiểu thư một chút hay không, ta bình thường làm việc rất nghiêm túc."

"Ta cũng vậy, ta làm việc rất cẩn thận."

"Trợ lý Bùi..."

Bùi Thiên mặc tây trang màu đen thẳng tắp, bên trong là cà vạt màu rượu đỏ, kẹp cà vạt màu vàng, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra hàn quang lạnh lùng, trên gương mặt tuấn tú của hắn mang theo nụ cười nhã nhặn, lời nói ra khỏi miệng nhưng lại không thể thay đổi: "Tam tiểu thư nói cho các ngươi thời gian một tiếng để thu thập, các ngươi còn 50 phút."

Đoàn người liền tản ra bốn phía.

Một tiếng sau, toàn bộ biệt thự đều là trống rỗng, Thập Nhất đứng trong vườn hoa, bốn phía vắng vẻ, chỉ có thanh âm gió lạnh thổi qua bên tai, nàng yên lặng cúi đầu, đi tới bên ghế dài tối hôm qua ngồi xuống.

Tâm tình của nàng rất vi diệu, một mặt nàng không nghĩ tới Trương mụ lại muốn dùng thủ đoạn như vậy buộc nàng rời đi, mặt khác, nàng càng không có nghĩ tới, Vệ Kiều sẽ tín nhiệm nàng như vậy.

Từ khi Trương mụ bắt đầu hoài nghi nàng, ánh mắt Vệ Kiều nhìn nàng cũng không có một chút hoài nghi nào, thậm chí khi tiến vào phòng của nàng, cũng là dùng thái độ bình thường, người kia không có coi mình là kẻ trộm, chưa từng có, trong lòng Thập Nhất lóe lên ý nghĩ này, nhất thời tâm tình phức tạp, từ nhỏ đến lớn, lòng tin tưởng vào nàng như vậy, nàng cho rằng ngoại trừ bà bà sẽ không còn người khác, nhưng hiện tại, có thêm một Tam tiểu thư.

Nàng tin tưởng mình, đối tốt với mình, tuy rằng có mục đích, thế nhưng nàng quang minh chính đại đem mục đích nói với mình, để mình được lựa chọn, Tam tiểu thư không có bức bách, không có dụng bất kỳ thủ đoạn gì, tuy rằng nàng rõ ràng có thể mệnh lệnh cho mình làm bất cứ chuyện gì, thế nhưng nàng không có, nàng là quân tử, đem quyền lựa chọn giao ở trên tay mình.

Khi Thập Nhất ở bệnh viện còn cảm thấy Vệ Kiều cùng những nam chủ nhân khác mang mình về nhà không có cái gì khác nhau, chẳng qua là cảm thấy nàng xinh đẹp, cho nên muốn bao dưỡng nàng, hiện tại mới cảm thấy mình sai rồi, quá sai lầm, mười phần sai.

Vệ Kiều, và những người khác là không giống nhau.

Liền giống như nàng đã nói với Tô Tử Ngạn vậy, Vệ Kiều rất tốt, rất tốt.

Thập Nhất đột nhiên nhớ tới ánh mắt đầu tiên Vệ Kiều nhìn mình, trước đó không có cảm thấy có gì không đúng, hiện tại lại cảm thấy ánh mắt kia giống như là một đạo ánh sáng long lanh, dễ dàng xua đi thế giới tối tăm của nàng, cũng liền rọi sáng nàng.

Trong lòng đột nhiên liền ấm áp.

Nàng cụp mắt, trước mắt hiện lên dáng vẻ Vệ Kiều bước nhanh đi đến cầm lấy sợi dây chuyền trong ngăn bàn, thân thể hơi nghiêng, hương thơm mát lạnh lùa vào chóp mũi nàng, dường như lan tỏa khắp bốn phía, lại bao bọc một chút hàn khí, rất khác biệt mà lại đặc biệt.

Đây là mùi vị của Tam tiểu thư.

Thập Nhất hít vào một cái, đột ngột hắt hơi một cái, nàng xoa xoa chóp mũi, nhìn về phía ánh mặt trời thiêu đốt treo lơ lửng giữa không trung, đôi mắt đẹp híp lại, nhìn cho đến khi đôi mắt chua xót mới bằng lòng bỏ qua, một hồi lâu sau, nàng từ trên ghế dài đứng dậy trở về phòng thay quần áo.

Lần thứ hai xuống lầu phòng khách vẫn là trống rỗng, nhà bếp cũng không có ai, Thập Nhất tìm thấy bịch xương và thịt sườn đã được Trương mụ đóng gói đặt trong một góc, nàng đứng một hồi lâu trong nhà bếp sau đó dùng một chiếc túi khác xếp những chiếc bánh ngọt buổi sáng chưa ăn hết vào trong, sau khi đem hai cái túi cột chặt nàng mới đi ra khỏi nhà bếp.

Đường nhỏ vẫn là không có ai, gió lạnh gào thét, thổi đến mức thân hình nàng đứng không vững, Thập Nhất mang theo đồ ăn từ xa xa liền nhìn thấy chú chó lạc đường nằm trên mặt đất, một đôi mắt đảo nhìn xung quanh, trong phút chốc lỗ lỗ tai dựng thẳng lên, nhìn về phía nàng, có lẽ là ngày hôm qua cùng với nó một ngày, ngày hôm nay chú chó lạc đường đặc biệt nhiệt tình, nhìn thấy Thập Nhất liền lao về phía nàng, Thập Nhất không có dự liệu nó sẽ kích động như vậy liền bị nó nhào đến dựa vào ở phía sau gốc cây, phía sau lưng dựa vào thân cây, nàng một bên vỗ đầu nó một bên thở nhẹ: "Được rồi, ăn cơm trước."

Chú chó vẫn dùng cái đầu lông xù cọ vào nàng, duỗi đầu lưỡi ra liếm cằm nàng, quần áo thể thao màu trắng sữa bị dụi dính đầy đất vàng, Thập Nhất xoa đầu nó: "Xem ta mang đến cái gì cho ngươi."

Nàng giống như hiến vật quý mà tự mở túi ra, cầm ra một phần bánh ngọt buổi sáng chưa ăn hết, sau đó lại chia túi xương sườn thành hai phần, nhân lúc chú chó đang ăn, nàng dùng một cái tô nhựa nhặt được trên đường đổ chút nước vào bên trong, chú chó lạc đường như hùm như sói mà ăn xong, còn tha thiết mong chờ nhìn một phần thức ăn khác trên tay nàng, Thập Nhất lắc đầu: "Không được, cái này là bữa trưa của ngươi, cái này là buổi tối."

Nàng nói xong nhìn thấy chú chó lạc đường còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, hé miệng thở ra, đầu lưỡi xinh xắn lộ ra ngoài, nàng cúi đầu nhìn, cuối cùng nói: "Một miếng cuối cùng!"

Chú chó gâu lên một tiếng chọc nàng bật cười.

Sau khi ăn xong Thập Nhất liền tựa ở bên thân cây, chú chó bên cạnh chọn một nơi có ánh mặt trời mà nằm úp sấp, thỉnh thoảng duỗi ra móng vuốt ôm lấy góc áo Thập Nhất, phát sinh âm thanh ô ô, tựa hồ là muốn Thập Nhất cùng chơi với nó, Thập Nhất chưa từng nuôi chó, một chút kinh nghiệm cũng không có, nhìn bộ dáng này của chú chó liền mờ mịt nói: "Ngươi làm sao?"

Gương mặt xinh đẹp của nàng cau lại: "Dây thừng quá chặt sao? Ta nới lỏng ra một chút cho ngươi?"

Đáp lại nàng chính là hai tiếng gâu gâu, sau khi Thập Nhất vừa buông lỏng một chút lại vỗ vỗ đầu nó: "Ta có phải là nên cho ngươi một cái tên hay không?"

"Ta gọi Thập Nhất, vậy ngươi gọi là Thập Nhị đi.

Có được hay không?"

Chú chó cọ vào cằm nàng, tựa hồ đang đáp lại nàng, Thập Nhất mặt mày tươi cười: "Thập Nhị."

"Gâu!"

Ngày đông dưới ánh mặt trời, một người một chó tựa bên gốc cây, Thập Nhất vừa ngẩng đầu, ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây chiếu xuống, nhẹ giọng nói: "Thập Nhị, ngươi nói Tam tiểu thư, hiện tại đang làm gì?"

"Nàng là đang đi làm đi, nàng bận rộn như vậy."

Thập Nhất xoa đầu chú chó: "Ngươi nói nàng tại sao lại muốn làm giao dịch cùng ta?"

Tam tiểu thư bị nàng nhắc tới liền hắt hơi một cái, Bùi Thiên bên cạnh đang báo cáo công tác liền quan tâm nói: "Tam tiểu thư, ngài có phải là lần trước cảm mạo còn chưa tốt hay không? Buổi tối có muốn về sớm một chút nghỉ ngơi hay không?"

Vệ Kiều xua tay: "Không cần."

"Lạc Châu Bình bên kia có tin tức gì sao?"

Bùi Thiên cúi đầu: "Hắn vẫn chưa có động tác kế tiếp, chỉ là ngày hôm qua đi đến Thẩm gia."

"Gặp Thẩm Hạo?"

Bùi Thiên lắc đầu: "Này thật sự là không có, hai ngày nay nghe nói Thẩm tổng đi công tác, đang ở nước ngoài."

Ngón tay Vệ Kiều nhịp trên bàn, chậm rãi nói: "Trước khi ta đến Đỗ gia, tận lực đừng để cho bọn họ gặp mặt."

Bùi Thiên cung kính nói: "Hảo."

"Còn có một chuyện..." Hắn nói tới đây ánh mắt liền lộ vẻ nghi hoặc, Vệ Kiều liếc mắt: "Chuyện gì?"

Bùi Thiên nói: "Khi ta điều tra Lạc phó tổng, liền phát hiện gần đây hắn có gặp một người."

Dưới ánh mắt hỏi dò của Vệ Kiều, Bùi Thiên tiếp tục nói: "Kiều đặc trợ."

"Kiều đặc trợ?" Vệ Kiều hỏi ngược lại: "Ngươi xác định sao?"

Bùi Thiên: "Ta xác định."

Sắc mặt Vệ Kiều khẽ biến thành trầm xuống.

Kiều đặc trợ là người trong chính phủ, Lạc Châu Bình gặp hắn làm gì? Nếu như là liên quan tới chuyện cải tạo Lạn Vỹ lâu, vậy chính phủ là không thể nhúng tay, cũng không được phép nhúng tay, vậy hắn hẹn Kiều đặc trợ, chỉ có thể là bởi vì chuyện khác, nghĩ đến đây Vệ Kiều nói: "Chú ý hướng đi của hắn nhiều một chút."

Bùi Thiên đáp lại: "Hảo."

Vệ Kiều phân phó xong việc công lại cúi đầu cầm điện thoại, hỏi: "Đúng rồi, người đã đổi chưa?"

Bùi Thiên khép lại văn kiện: "Đều dựa theo lời ngài phân phó mà làm, ngài có cần tự mình nhìn qua không?"

Sáng sớm vừa mới đưa Trương mụ đi, Vệ Kiều hiện tại không có tinh thần tự mình xem, nàng nói với Bùi Thiên: "Ngươi sắp xếp là tốt rồi.

Để các nàng ngày mai lại đây."

Bùi Thiên cúi đầu: "Hảo, vậy không có chuyện gì, ta đi ra ngoài trước."

Vệ Kiều nhẹ nhàng ân một tiếng, bỗng nhiên nói: "Đứa nhỏ kia, còn ở biệt thự sao?"

Sáng sớm chuyện của Trương mụ qua đi, nàng không có cùng Thập Nhất nói thêm một câu, tuy rằng nàng là người giao ra quyền lựa chọn, để Thập Nhất tùy ý ra vào, thậm chí rời đi, thế nhưng nàng tìm kiếm một tháng, thật vất vả tìm được một người thoả mãn, thực sự không muốn thả người đi.

Còn nữa Thập Nhất hiện tại còn biết chuyện sinh bệnh nàng, lúc này để Thập Nhất rời đi, không phải là hành động sáng suốt.

Cho nên nàng mới bận tâm hỏi thêm một câu.

Bùi Thiên vẫn không hiểu lắm tại sao Vệ Kiều muốn mang Thập Nhất về, thậm chí còn xem là khách nhân mà đối xử như vậy, thế nhưng chuyện Vệ Kiều đã quyết định, từ trước đến nay sẽ không giải thích với hắn, vì vậy hắn nghe thấy câu hỏi cũng chỉ là một mực cung kính trả lời: "Lúc ta đến, không thấy người, có thể là đang ở trong phòng."

Vệ Kiều cụp mắt: "Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi."

Bùi Thiên rời đi liền khép lại cửa phòng làm việc, Vệ Kiều ngồi ở trước bàn làm việc, xem văn kiện được một nửa, nàng thả cây viết xuống, ngón trỏ lướt qua khóe môi, vài phút sau nàng lấy điện thoại gởi đi một tin nhắn.

Thập Nhất đang chơi đùa cùng chú chó, đột nhiên nghe tới tiếng nhạc ngắn ngủi của điện thoại, giống như lúc trước từng nghe qua, nàng lập tức từ trong túi lấy điện thoại ra, sau khi mở ra liền nhìn thấy yin nhắn của Vệ Kiều —— Trương mụ không có, bữa trưa ta để Bùi Thiên đưa tới cho ngươi.

Ngón tay nàng điểm ở trên màn ảnh, dùng bính âm* không quá thành thạo mà trả lời: Cảm ơn Tam tiểu thư, ta có thể tự làm cơm.

(*Phiên âm Pinyin còn được gọi là Bính âm hay Phanh âm là cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc.

Nói chung là từ tiếng Trung trên bàn phím á)

Hồi đáp tin nhắn so với lần trước nhanh hơn rất nhiều, Vệ Kiều nhìn thấy tin nhắn của nàng úc khí* trong lòng lùi tán vài phần, không có đáp lại, chỉ là đặt điện thoại ở trên bàn, một lần nữa xem văn kiện.

(*Cảm giác buồn chán không vui)

Thập Nhất không biết nàng có thể nhắn tin lại hay không nên liền chăm chú cầm điện thoại, thỉnh thoảng nhìn qua màn hình, chơi đùa cùng chú chó hai phút liền lại phân tâm nhìn di động, nửa giờ sau, nàng xác định Vệ Kiều sẽ không nhắn lại.

Màn hình di động sáng lên, song song hai tin nhắn gởi đến, hiện lên đều là cùng một cái tên, nhìn thấy danh tự này trước mắt Thập Nhất liền hiện lên gương mặt xinh đẹp của Vệ Kiều, vẻ mặt lạnh lùng lại nhạt nhẽo, trong lòng nàng yên lặng gọi: Vệ...

Vệ cái gì?

Thập Nhất cắn môi, phát hiện mình còn chưa quen mặt chữ này, nàng tựa trên thân cây, chú chó bên cạnh vừa vặn đang nhẹ nhàng ngáy ngủ, nàng có chút ngại ngùng dùng công năng tìm kiếm mới vừa tìm hiểu được nhẹ nhàng gõ xuống hai chữ Vệ Kiều, sau đó nhìn thấy trên đó xuất hiện chú giải: [huì], âm thanh chim bay.

Nàng cúi đầu, nhìn thấy bên cạnh chú giải này còn có một câu: Phượng Hoàng vu phi, kiều kiều kỳ vũ*.

(*Một câu thành ngữ của TQ.

Câu này mang ý nghĩa một cặp phượng hoàng sải cánh cùng nhau, thường được sử dụng để chúc mọi người một cuộc hôn nhân hạnh phúc.)

Vệ Kiều, Vệ Kiều.

Trong lòng Thập Nhất âm thầm lặp lại, cảm thấy danh tự này, êm tai đến cực điểm.