Triều Tư Mộ Noãn

Chương 37: 37 Hôn

Khi Thập Nhất vào phòng Vệ Kiều đang ngồi trên ghế sofa uống thuốc, trước kia nàng cũng từng uống rượu, có một kệ rượu khá lớn, sau này mới không còn thói quen uống rượu nữa, bình thường cũng không có ai mời rượu nàng, hôm nay nếu không phải là Lạc Châu Bình làm rối, ly rượu kia, nàng chắc chắn sẽ không uống.

Không phải nàng cho Đỗ Nguyệt Minh mặt mũi, mà là cho toàn bộ Đỗ gia, điểm ấy, Đỗ Nguyệt Minh có thể đã rất rõ ràng.

Vệ Kiều uống thuốc xong, nghe được bên cạnh có tiếng nói thanh thúy hỏi: "Tam tiểu thư, ngài có ổn không?"

Ánh mắt là cất giấu sự quan tâm, mềm mại, tựa như tơ mỏng quấn trong lòng ngực, từng chút từng chút lan tràn, khi nàng không chú ý liền đã bắt đầu quấn chặt lấy, Vệ Kiều để ly nước xuống, cười khẽ: "Vẫn ổn.

Ngươi rửa mặt nghỉ ngơi sớm một chút đi, hôm nay vất vả rồi.

"

Thập Nhất bình tĩnh nhìn thần sắc của nàng, đôi má có một chút đỏ ửng, không phải ửng đỏ như khi phát sốt, mà là ửng đỏ khi có chút men rượu, nàng thoáng yên tâm, gật đầu: "Hảo, ta vào phòng vệ sinh trước.

"

Nàng ôm lấy y phục của mình vào phòng vệ sinh, sau khi đóng cửa lại mới có chút lúng túng, gian phòng này lắp đặt thiết bị thật sự quá —— lớn mật, nàng nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được từ này, ngoài đồ gia dụng và các phụ kiện trang trí, những thứ khác cơ bản đều là trong suốt, nhất là phòng vệ sinh, cửa cũng là thủy tinh, chỉ là chính giữa có làm mờ một chút, nhưng mà trên dưới đều là trong suốt, nàng đứng ở bên trong thay y phục, người ngồi ở phòng khách đảm bảo có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thập Nhất có chút ngại ngùng, nàng ôm quần áo đứng nguyên vài giây sau đó vẫn là đi gần đến sát cửa, tận lực trốn ở phía sau cửa mà cởi y phục, tuy rằng nàng biết Vệ Kiều sẽ không nhìn lén, thế nhưng loại cảm giác thẹn thùng này vẫn là kéo dài từ đầu tới chân, thật vất vả nàng mới thoát hết y phục rồi đem quần áo treo lên giá áo ở bên cạnh, thân thể đứng không vững, va vào giá áo, phát ra một tiếng loảng xoảng, Vệ Kiều lập tức nhìn qua.

Nàng lo lắng buổi tối Thập Nhất có uống vài ly rược lúc này sẽ thấm men rượu, cho nên khi nghe được động tĩnh liền nghiêng đầu gọi: "Thập Nhất?"

"Ân, ân.

" Hai âm thanh mất tự nhiên đáp lại, Vệ Kiều đứng lên, tập trung nhìn vào trong, nhìn được đại khái cảnh tượng trong phòng vệ sinh, thân thể gẫn như xích lõa của thiếu nữ đập vào mi mắt, tóc dài như mực xõa tung ở sau lưng, thân thể trắng nõn như ẩn như hiện, nàng hơi gầy, khung xương nhỏ, khi đứng đó quay đầu nhìn ra như vậy, đáy mắt còn mang theo vài phần kinh hoảng, rất điềm đạm lại đáng yêu.

Vệ Kiều nhớ rõ ánh mắt này, khi người kia vừa đến Vệ gia, người kia cũng là dùng loại ánh mắt này mà nhìn mình, lúc đó nàng là có tâm tình như thế nào? Nàng hẳn là đã quên, chỉ là hiện tại đáy lòng lại dâng lên một cảm giác lạ lẫm, không liên quan đến dục vọng, chỉ có thương tiếc cùng bất đắc dĩ.

Nàng gõ cửa: "Thập Nhất.

"

Thập Nhất nhìn sang hai bên một chút, lập tức kéo lấy khăn tắm màu trắng từ trên giá áo bên cạnh che ở trước ngực, sau đó mang gương mặt đỏ thấu mà mở cửa, rất ngượng ngùng cúi đầu, nàng nhìn Vệ Kiều không lên tiếng chỉ là tiến lên một bước mà kinh hô: "Tam tiểu thư!"

Vệ Kiều đi tới cửa sau đó chỉ vào một cái hộp nói: "Ấn vào.

"

Thập Nhất nghiêng đầu nhìn nàng, lại nhìn nhìn cái nút màu xanh lá trong hộp, nghe lời mà ấn xuống, chỉ nghe thấy tiếng vang ô! ô! ô! n! g, nàng ngẩng đầu nhìn, đã thấy từ trần nhà chậm rãi buông xuống một tấm vải màu lam nhạt, chắn phía sau cửa kính thủy tinh, cả phòng vệ sinh liền biến sắc, trở nên mờ mịt.

Thì ra là như vậy, nàng thật ngốc.

Gương mặt Thập Nhất lại là càng đỏ hơn.

Vệ Kiều thấy nàng đã ấn nút xong liền mở đèn lên, nói khẽ: "Thay đồ đi.

"

Thập Nhất cắn môi, vừa yếu ớt nói câu cám ơn Tam tiểu thư liền nghe tiếng của đóng lại, nàng ngẩng đầu, Vệ Kiều đã đi ra khỏi phòng vệ sinh, nàng ôm khăn tắm đứng tại chỗ, nhất ty bất quải* cả bên trong lẫn bên ngoài.

(*Trần như nhộng; không mảnh vải che thân.

)

Sau khi Vệ Kiều từ phòng vệ sinh ra ngoài liên bật máy tính lên, hạng mục Lạn Vỹ lâu đã xác định thời gian khởi công, chính là thứ Sáu tuần sau, chọn ngày hoàng đạo, ngoại trừ truyền thông khắp nơi nhất định sẽ có mặt, còn có những đổng sự cùng một vài lão tổng mới hợp tác, lần này Vệ Kiều không đặc biệt thông báo cho Thẩm Hạo, ngược lại đã nhận được tin nhắn của hắn trước, nói nếu có thời gian, nhất định sẽ sớm đến, còn hỏi có cần trợ giúp gì hay không, nàng cười lạnh, thủ đoạn kiến phong sử đà* này, cho tới bây giờ Thẩm gia đều là dùng không chán.

(* Nhìn hướng gió mà bẻ lái.

Xem tình hình mà hành động)

Bất quá Thẩm gia dù sao vẫn là có địa vị, vẫn cần nể mặt mũi, Vệ Kiều tự thân gọi điện cho Thẩm Hạo, định trước thời gian.

Khi Thập Nhất mặc quần áo ngủ đi ra khỏi phòng vệ sinh liền nhìn thấy Vệ Kiều đang ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại, lúc nàng bàn công sự thần sắc rất lạnh lùng, thanh âm không lớn, lại uy nghiêm, nói lời giống như là truyền đạt chỉ lệnh, không cho phép người khác phản bác cùng chống cự, Thập Nhất nghĩ, cũng không có ai dám phản kháng.

Mặc dù người trước mặt là bệnh nhân, còn là một người mang bệnh tình nghiêm trọng, chỉ là nàng cảm thấy Vệ Kiều rất cường đại, cường đại đến mức không có bất kỳ vật gì có thể áp ngã được.

Ngay cả bệnh tật cũng không thể.

Tam tiểu thư, sẽ tốt hơn.

Trong lòng Thập Nhất thầm nhủ, nàng đi đến bên cạnh Vệ Kiều, nhẹ giọng nói: "Tam tiểu thư, ta xong rồi, ngài đi vào rửa mặt đi.

"

Đúng lúc Vệ Kiều cúp điện thoại, nâng mắt nhìn nàng, gật đầu: "Xong rồi lên giường nghỉ ngơi đi.

"

Thập Nhất đứng bên cạnh bàn trà: "Ngài còn phải làm việc sao? Ta có thể giúp đỡ gì hay không?"

"Không cần.

" Vệ Kiều cúi đầu: "Ta còn phải xem tài liệu, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.

"

Thập Nhất không lay chuyển được nàng, đành phải đáp ứng: "Ân.

"

Nàng xoay người leo lên giường, gian phòng này giường là sát cạnh cửa sổ, vị trí ở góc trong cùng, phòng tiếp khách còn mở đèn, sau khi nàng leo lên giường Vệ Kiều còn cố ý tắt đi những bóng đèn lớn, ánh sáng mờ ảo còn lại không tính là chói mắt, Thập Nhất xác thực rất mệt mỏi, nhưng mà thanh âm Vệ Kiều lật tài liệu xột xoạt từ cách đó không xa truyền đến vẫn là ảnh hưởng tới nàng, không phải là sự ảnh hưởng khiến cho nàng khó ngủ, mà là sự ảnh hưởng khiến cho nàng nhịn không được muốn âm thầm nhìn sang.

Thập Nhất trở mình, ánh mắt liếc nhìn về phía Vệ Kiều, thấy nàng đang cúi đầu xem tài liệu, tóc dài chắn qua nửa bên gò má, ánh sáng mờ ảo ấm áp, mềm mại bao lấy thân thể nàng.

Mái tóc xõa xuống, ngăn trở mi nhãn sắc bén, chóp mũi tú thẳng, lướt qua đôi gò má, khóe môi đỏ tươi, Tam tiểu thư luôn thích dùng màu son diễm lệ, làn da trắng nõn như ngọc, vô cùng nhẵn mịn, xương quai xanh bị che khuất một nửa, như ẩn như hiện, Thập Nhất nhìn thấy lại bất giác đỏ mặt, trái tim nhảy lên, dị thường nhanh, nàng vội thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại.

Còn chưa ngủ, điện thoại truyền đến chấn động, nàng cầm lên xem qua, nhìn thấy tin nhắn của Đỗ Nguyệt Minh: Thập Nhất a, dùng chưa?

Lúc này Thập Nhất mới nhớ tới dưỡng phẩm Đỗ Nguyệt Minh đưa nàng vừa rồi, nàng gãi gãi đầu: Chưa.

Đỗ Nguyệt Minh lập tức đánh chữ: Chậm chạp, nhanh dùng đi!

Thập Nhất không có cách nào đành phải từ trên giường đứng dậy đi vài trong phòng vệ sinh, cũng không biết là nên xoa lên đâu, nhưng mà nghĩ đến những dưỡng phẩm Vệ Kiều đưa nàng lúc trước, đều là xoa lên người, nàng lấy ra một chút, xoa lên hai tay cùng hai chân, cuối cùng mới cất kỹ cái lọ, trở về giường nghỉ ngơi.

Vệ Kiều thấy nàng lúc ẩn lúc hiện, còn truyền đến đạm đạm mùi thơm, nàng không có nghi ngờ gì, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, thẳng đến khi đồng hồ báo thức vang lên, hơn chín giờ, nàng mới khép tài liệu lại đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Khi trở ra, Thập Nhất đã ngủ rồi, Vệ Kiều vốn là muốn ôm lấy mền gối ngủ ở ghế sofa, chỉ là đây là mùa đông, ban đêm rất lạnh, nàng không muốn sinh bệnh ở đây, cho nên sau khi cân nhắc vài giây, nàng vẫn là lựa chọn lên giường nghỉ ngơi.

Trong chăn rất ấm áp, nhiệt lượng bất thường từ phía bên Thập Nhất truyền đến, Vệ Kiều là ngườicực độ sợ lạnh, bình thường mùa đông là thời gian khó khăn nhất, mặc dù trong phòng lò sưởi ấm đã hoạt động tốt, trước khi ngủ nàng là tay lạnh chânlạnh, sau khi ngủ dậy vẫn là lạnh tay lạnh chân, cho nên bên cạnhđột nhiên xuất hiện một cái tiểu bếp lò, nàng vẫn là tham nhiệt độ, nhích lại gầnbên cạnh Thập Nhất.

Vừa nhích lại gần nàng liền hối hận, bởi vì Thập Nhất nhận ra bên cạnh có người, phản ứng rất nhanh mà ôm lấy cánh tay nàng, còn vùi đầu lại gần, cọ cọ ở cổ nàng, cảm giác mềm mại, hương hương, Vệ Kiều rủ mắt xuống, nhìn thấy Thập Nhất đang ngủ đến hương vị ngọt ngào, khóe môi còn mang theo ý cười nhẹ nhẹ.

Nàng đang làm mộng đẹp đi.

Vệ Kiều bỗng nhiên liền ngầm đồng ý để nàng càn rỡ, để nàng tiếp tục ôm lấy mình.

Cả căn phòng rất an tĩnh, hai đạo hô hấp đều đặn dài lâu, bầu không khí yên tĩnh, không lâu sau, một đạo hô hấp đã trở nên dồn dập.

Nóng, rất nóng, đặc biệt nóng, Thập Nhất nhận ra trong thân thể tựa hồ như ẩn giấu đoàn hỏa, nóng đến mức Thập Nhất nhịn không được mà kéo chăn ra, Vệ Kiều cảm nhận khí lạnh lùa vào, nàng mở mắt ra, nhìn thấy chăn đã bị Thập Nhất đẩy tới trong bụng, nàng thở dài một tiếng, đem chăn lần nữa kéo lên, đắp trên người cả hai, trong bóng tối, Thập Nhất rất không thoải mái mà lại đẩy ra, vừa vặn đánh trúng bên cạnh Vệ Kiều, Vệ Kiều ngồi dậy, lặng im vài giây, mở đèn đầu giường, quay đầu nhìn sang, mái tóc dài của Thập Nhất xõa tung ngăn trở nửa bên mặt, áo ngủ bằng vải bông dài tay buông mất ba cái nút, người kia nằm nghiêng, đè ép như vậy, thật ra mơ hồ có thể nhìn thấy một đường cong đầy đặn.

Cẩn thận nhìn, cũng không phải là quá gầy yếu như vậy.

Vệ Kiều mở to đôi mắt, đem chăn một lần nữa đắp lên vai người kia, còn chưa kịp tắt đèn liền thấy Thập Nhất lại đẩy ra, ba lần như vậy, sắc mặt Vệ Kiều khẽ biến, nàng gọi: "Thập Nhất.

"

Người đang ngủ không phản ứng nàng, chỉ là hàm hồ hai tiếng, Vệ Kiều đẩy nhẹ người kia: "Thập Nhất.

"

Tay vừa đặt lên vai người kia liền bị nắm chặt lấy, sau đó Thập Nhất dùng sức kéo nàng, Vệ Kiều tránh không kịp, ngã xuống cạnh Thập Nhất, mùi hương ập tới, dường như muốn thấm vào thần kinh, nàng hít vào một hơi, là mùi hương nàng chưa từng ngửi qua, tư thế này của nàng thật quá khiếm nhã, nàng khẽ gọi: "Thập Nhất.

"

Thập Nhất trở mình, bàn tay đang nắm lấy tay nàng đổi thành ôm lấy eo của nàng, Vệ Kiều còn cho rằng người kia là đang nằm mơ, cũng không có phản kháng quá cường liệt, thẳng đến khi người kia vùi mặt vào ngực nàng.

Còn liếm liếm.

Cảm giác đầu lưỡi lướt qua da thịt quá mẫn cảm, mang theo sự run rẩy, trong nháy mắt thân thể Vệ Kiều liền buộc chặt, đẩy Thập Nhất ra.

Trong lòng Thập Nhất trống rỗng, nàng mở mắt ra, ánh mắt rất ngỡ ngàng, gương mặt cũng ửng đỏ, Vệ Kiều cho rằng vừa rồi nàng uống nhiều rượu, có thể bây giờ đã ngấm men say, nên mới như vậy, nàng nhỏ tiếng nói: "Ngươi ngồi ở đây đừng nhúc nhích, ta đi rót ly nước cho ngươi.

"

Còn chưa kịp xuống giường, cổ tay liền bị người ta cầm chặt lấy, Thập Nhất giống như một chú cún con ngồi ở trên giường ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt kia khe khẽ chớp động, hàng mi dày như cánh ve sầu, trong lòng Vệ Kiều nhấc lên từng gợn sóng nho nhỏ.

Khe hở giữa các ngón tay được một bàn tay khác lấp đầy, Vệ Kiều cúi đầu, nhìn thấy Thập Nhất dùng sức nắm chặt lấy cổ tay nàng, níu lấy nàng, mười ngón giao xoa.

Vừa rồi ở trong phòng vệ sinh, nàng nhìn thấy Thập Nhất không mặc y phục, cũng không có cảm giác gì quá lớn, chỉ xem nàng như một đứa nhỏ vừa trưởng thành.

Nhưng mà giờ khắc này, lòng bàn tay nàng lại thấm ra mồ hôi.

Bởi vì nàng phát hiện ra, bản thân đối với đứa nhỏ vừa trưởng thành này, dâng lên một tâm tư khác!

Vệ Kiều bị ý nghĩ của mình làm kinh sợ, liền xoay người muốn rời đi, Thập Nhất lại không đồng ý, nàng nắm chặt lấy Vệ Kiều, rốt cuộc cũng là một người trưởng thành khỏe mạnh, Vệ Kiều bị nàng kéo ngồi xuống bên giường, Thập Nhất cũng không lên tiếng, chỉ là dùng đôi mắt mịt mờ ngập nước kia nhìn chằm chằm vào Vệ Kiều, cả hai nhìn nhau, khi Vệ Kiều vừa mới chuẩn bị nói chuyện Thập Nhất liền đã tiến lên chạm vào khóe môi mềm mại, ngăn chặn lời nói của Vệ Kiều!