Triều Tư Mộ Noãn

Chương 8: 8 Phát Bệnh

Đỗ Nguyệt Minh được trong giới xưng là Hoa Hồ Điệp, kết giao bạn gái đếm không xuể, trên có minh tinh ảnh hậu dưới có nữ dong trong nhà, cơ bản ba tháng liền thay đổi, này là chuyện mọi người đều biết.

Nhà nàng quản giáo được hai năm, Đỗ Nguyệt Minh liền lấy cái chết để bức ép, thậm chí còn lớn tiếng tuyên bố yêu thích nữ nhân, nếu như không cho nàng kết giao bạn gái không bằng giết nàng, Đỗ gia hơn một nửa đều phát triển ở nước ngoài, tác phong cởi mở, lâu dần ba mẹ của nàng cũng tiếp thu sự thực này, phóng túng nàng.

Đỗ Nguyệt Minh không phải là dòng độc đinh miêu trong nhà, trên nàng có hai người ca ca, một kinh thương một từ chính, đều rất có thành tích, vì vậy sau khi phóng túng nàng phụ mẫu liền chuyển ra ngoại quốc, nhắm mắt làm ngơ, không còn ràng buộc, hai ca ca lại cực kỳ đau sủng, lúc này nàng mới đổi bạn gái như thay quần áo, còn không có ai dám ngay trước mặt nói lời dèm pha.

Chỉ có điều sau lưng: "Cái kia không phải là gái hồng lâu sao?"

"Ha, nàng như thế nào lại đứng chung một chỗ với Tam tiểu thư?"

"Chưa từng nghe sao? Trước đây nàng ái mộ Tam tiểu thư, nghĩ tất cả biện pháp để bò lên giường người ta.

"

"Hóa ra là như vậy, thật là không biết xấu hổ!"

Lời xì xào bàn tán trầm thấp truyền đến, Vệ Kiều đối với chuyện của Đỗ Nguyệt Minh đã sớm nghe qua, cho dù chưa từng nghe nói cụ thể, nhưng những ngày tháng còn đến trường nàng bị quấy rầy là sự thực, nghĩ tới đây nàng cau mày gọi: "Thập Nhất.

"

Thập Nhất bị một câu nói của Đỗ Nguyệt Minh khiến cho không thể mở miệng lúc này lập tức hồi thần, vừa mới chuẩn bị đi tới bên cạnh Vệ Kiều cánh tay đã bị người ta tóm lấy: "Lưu lại một phương thức liên lạc đi?"

Trên mặt mang theo mỉm cười yếu ớt, ánh mắt chân thành, trong đôi mắt hẹp dài có ý cười hững hờ, Thập Nhất lắc đầu: "Xin lỗi, ta, ta không có.

"

Đỗ Nguyệt Minh có chút tiếc hận, quay đầu nhìn Vệ Kiều, thực sự là không đúng dịp, hiếm khi nhìn thấy một tiểu bạch thỏ hợp ý, lại còn là người của Vệ Kiều, đây là cái gì nghiệt duyên, nàng hướng về phía Vệ Kiều mỉm cười, nói thầm: "Thật nhỏ mọn a.

"

Vệ Kiều nghe được lời nàng nói nhỏ vẫn là vẻ mặt hờ hững, chỉ là môi khẽ mở: "Thập Nhất, lại đây.

"

Thập Nhất đi tới bên cạnh nàng, nghe Thẩm Hạo nói: "Tam tiểu thư không lại ngồi một chút nữa sao?"

Vệ Kiều nghiêng đầu: "Không được, cám ơn Thẩm tổng chiêu đãi.

"

Trong mắt Thẩm Hạo có nhàn nhạt tiếc nuối, vừa rồi tiến vào hưu tức thất hai người cũng chỉ là nói vài câu xoay quanh chủ đề Lạn Vỹ lâu, nàng đồng ý chia sẻ một chén canh với Thẩm gia, thế nhưng người nắm quyền nhất định phải là Vệ Thiên, thái độ cứng rắn không cho chen vào, đây là bọn hắn lần đầu tiên chính diện giao phong, Thẩm Hạo cuối cùng cũng coi như rõ ràng lúc trước vì sao lão gia tử lại đồng ý từ hôn.

Khí thế như vậy, thật sự không có bao nhiêu người có thể chịu đựng được.

Nhưng càng là như vậy, hắn liền càng muốn chinh phục, đáy mắt Thẩm Hạo nổi lên ám sắc, thấp giọng nói: "Tam tiểu thư, sau này công việc của chúng ta! "

"Lại hẹn sau.

" Ba chữ ngắn gọn cắt ngang lời Thẩm Hạo, Vệ Kiều thoáng gật đầu: "Thẩm tổng, tái kiến.

"

Nàng nói xong liền giẫm giày cao gót cũng không quay đầu lại mà rời khỏi hội trường, không khác nào một loại phong cảnh tươi sáng, tất cả mọi người bên cạnh hoặc là hâm mộ hoặc là ánh mắt si mê lướt qua trên người nàng, Thập Nhất nín thở, theo sát phía sau Vệ Kiều, đi ra khỏi khách sạn.

Sau khi lên xe Vệ Kiều mới tựa lưng vào ghế hít vào thật sâu, trên mặt mơ hồ tái nhợt, Thập Nhất là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này trên gương mặt này, lo lắng nói: "Tam tiểu thư, thân thể ngài không thoải mái sao?"

Thân thể Vệ Kiều ẩn dưới làn váy cứng đờ, không có đáp lại nàng, mà là nói với tài xế: "Lái xe.

"

Lái xe ra khỏi khách sạn, trong xe mờ tối, chỉ có đèn đường chiếu vào, quang ảnh nhập nhòe, Thập Nhất uống vài ly rượu nhạt, có chút ngửa đầu, giờ khắc hương rượu dâng lên, nàng lắc đầu một cái, phòng ngừa bản thân say choáng váng liền dùng sức ngắt lấy bắp đùi của mình, không biết có phải là ảo giác hay không, chóp mũi nàng vẫn ngửi được mùi nước hoa lúc ẩn lúc hiện.

Rất cạn rất nhạt, lại giống như hương hoa ngửi thấy được trong vườn hoa vào buổi sáng ngày đông, mùi thơm thanh tàn, không chút nồng nặc, thế nhưng gió vừa thổi qua, liền có chút say người.

Thập Nhất chỉ lo sẽ đụng tới Vệ Kiều nên liền hết sức di chuyển hướng về phía bên cạnh, thân thể vừa mới di chuyển đã bị người ta tóm lấy, nàng kinh ngạc lên tiếng: "Tam! "

"Im miệng.

" Thanh âm rất nhẹ vang lên bên tai, nhưng lại như sấm rền nổ tung bên tai Thập Nhất, nàng không chỉ có im miệng, mà cả người đều căng cứng.

Trong bóng tối, cổ tay nàng bị người chăm chú nắm chặt trong lòng bàn tay, chặt đến mức nàng cảm giác giống như sắp bị bẻ gẫy, nhưng dù là như vậy, nàng cũng cắn chặt răng, không nói tiếng nào, đôi mắt đẹp bởi vì đau đớn mà dâng lên bọt nước, khóe môi bị gắt gao cắn, vết thương trên môi lần thứ ba bị cắn vỡ, cũng không phải là đau đớn đến xé rách tim gan, chỉ là có nhàn nhạt mùi máu tanh.

Nàng nuốt nước miếng, không dám lộn xộn, bên tai nghe thấy thanh âm của Vệ Kiều vẫn là rất nhẹ: "Lại gần đây một chút.

"

Hai tay nàng nắm chặt, giật giật thân thể di chuyển hướng về phía Vệ Kiều, còn chưa kịp nói lời nào bờ vai đã bị đè xuống, có người đang tựa lên đầu vai của nàng.

Là Vệ Kiều.

Đồng thời có thể cảm nhận được, còn có nhiệt độ cao, xuyên thấu qua làn vải mỏng manh, nàng có thể rõ ràng phát hiện ra thân nhiệt của Vệ Kiều đang tăng cao, nóng đến đáng sợ, nàng gọi: "Tam tiểu! "

"Ta biết.

" Thanh âm của Vệ Kiều vẫn rất cạn, không khác nào thì thầm bên tai Thập Nhất, khí tức phun ra liền lướt qua vành tai Thập Nhất, có chút nhột, có chút nóng, Thập Nhất không biết có phải là do bản thân uống say sinh ra ảo giác hay không, bằng không Vệ Kiều hiện tại, làm sao lại có thể nắm lấy tay nàng, còn dựa trên người nàng?

Là nàng uống say sao?

Thập Nhất không xác định mà nghiêng đầu nhìn, vừa vặn gặp đèn xanh đèn đỏ, có đèn đường chiếu vào, bóng tối che phủ gương mặt Vệ Kiều, trên trán nàng thâm ra mồ hôi, sắc mặt so với trước khi lên xe càng thêm tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi cong dài khẽ run, Thập Nhất đột nhiên cảm thấy Vệ Kiều cũng không có cao cao tại thượng cùng uy nghiêm lạnh lẽo như vậy, trái lại —— có một loại vẻ đẹp suy yếu.

Nghĩ tới đây nàng lập tức quay đầu, đem những ý nghĩ rối loạn trong đầu vừa rồi dứt bỏ.

Chỉ là một trái tim hoảng loạn liền chuyển động loạn xạ lung tung.

Nửa giờ sau, xe tiến vào tòa nhà của Vệ gia, tài xế đầu cũng không có xoay lại mà gọi: "Tam tiểu thư, đã đến.

"

Âm thanh đè thấp nhưng vẫn là uy nghiêm vang lên: "Đi ra ngoài trước.

"

Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thấy hai người dựa sát vào nhau ánh mắt liền hiểu rõ, lập tức xuống xe, còn không quên phất tay cùng quản gia đang chào đón, ra hiệu bên trong đang có tình huống, quản gia đứng ở ngoài cửa xe, ngăn trở trước cửa sổ xe.

Thập Nhất có chút khó khăn chuyển động thân thể, nhẹ giọng nói: "Tam tiểu thư?"

Cánh tay vẫn bị nắm rất chặt, nơi bả vai kia đã bị vết mồ hôi thấm ướt nhẹp, nhiệt độ cao xuyên thấu qua lớp vải ướt đẫm dính sát vào trên người Thập Nhất, khiến cho thân nhiệt nàng cũng tăng cao, một bàn tay khác của Vệ Kiều không có nắm chặt lấy Thập Nhất đang nhẹ run lên, Vệ Kiều nói ra từng chữ không quá rõ ràng: "Mở túi của ta ra.

"

Trong nháy mắt Thập Nhất có chút không kịp phản ứng, đợi đến khi hoàn hồn âm thanh nàng mới cấp thiết hỏi: "Ngài làm sao? Cần gọi bác sĩ Tô sao?"

Vệ Kiều đáp lại nàng: "Không cần, tìm túi của ta.

"

Âm thanh cực kỳ suy yếu, trái tim Thập Nhất nhảy lên một cái, nàng lập tức cúi đầu tìm túi của Vệ Kiều, thế nhưng quản gia cùng tài xế đang đứng ở hai bên cửa sổ, trong buồng xe vốn đã tối mờ lại càng tối tăm thêm hai phần, nàng căn bản không nhìn thấy túi ở đâu, nghĩ tới đây nàng liền cắn răng nói: "Xin lỗi Tam tiểu thư, ta mạo phạm.

"

Nàng nói xong liền chồm sang phía bên kia của Vệ Kiều, Vệ Kiều vốn là đang gối lên đầu vai của nàng, nàng hơi động một chút, Vệ Kiều cúi đầu, chóp mũi lướt qua gò má Thập Nhất, nhẹ nhàng hô hấp, cảm giác nhồn nhột, còn có một mùi thơm như có như không, trong bóng tối, trái tim Thập Nhất đập như nổi trống, sau khi nàng nắm lấy túi của Vệ Kiều liền lập tức đỡ thẳng thân thể của Vệ Kiều lên.

"Lọ thuốc màu đỏ.

" Vệ Kiều thấp giọng nói: "Lấy hai viên thuốc cho ta.

"

Thanh âm nói chuyện mang theo tiếng thở nhẹ, Thập Nhất lấy được vài lọ thuốc ở trong túi, nhưng lại không biết cái nào là màu đỏ, vừa vặn trong túi có di động phát sinh ánh sáng, chiếu vào phía trên lọ thuốc, nàng tìm thấy lọ thuốc màu đỏ, mở ra lấy được hai viên thuốc, nói với Vệ Kiều: "Tam tiểu thư, thuốc đây.

"

Thân thể Vệ Kiều căng chặt đến mức tận cùng, nàng nắm lấy tay Thập Nhất ngửa đầu đem thuốc nuốt xuống, đầu lưỡi lướt qua lòng bàn tay Thập Nhất, Thập Nhất lặng lẽ nắm chặt bàn tay.

Vài phút sau, hô hấp Vệ Kiều từ từ đều nhịp lại.

Thập Nhất vẫn là quan tâm mà nhìn nàng, một đôi mắt ở trong bóng tối càng thêm rõ ràng thanh thấu, Vệ Kiều phát hiện ánh mắt của nàng liền lạnh nhạt nói: "Xuống xe.

"

"Hảo.

" Thập Nhất từ bên cạnh mở cửa xe ra, bên tai nghe được thanh âm nhàn nhạt của Vệ Kiều: "Quản tốt cái miệng của ngươi.

"

Thanh âm lạnh lùng, khí thế lạnh lẽo, Thập Nhất tay nắm lấy cửa mà quay đầu, Vệ Kiều đã ngồi thẳng thân thể, sườn mặt dưới ánh sáng lờ mờ vẫn là căng chặt, sắc bén lại uy nghiêm.

Tam tiểu thư suy yếu vừa rồi, dường như là một ảo giác của nàng.

Thập Nhất đỏ mặt, cắn môi nói: "Ta đã biết.

"

Hai người một trước một sau xuống xe, vai áo lễ phục của Thập Nhất bị thấm ướt có chút nhăn nhúm, hai gò má ửng đỏ, bởi vì uống rượu, trong mắt có vài phần men say, ướt át, khóe môi bị cắn sưng đỏ, người ở bên ngoài xem ra, hai người rõ ràng là ở trong xe làm cái gì, người trông cửa nhìn Thập Nhất trong ánh mắt lộ ra minh bạch cùng không cần nói cũng biết, Thập Nhất bị các nàng nhìn chằm chằm cột sống đều đứng không thẳng nổi, ánh mắt của Vệ Kiều đảo qua mọi người, lạnh nhạt nói: "Đều đi xuống.

"

Trương mụ ở sau lưng nàng hướng về phía những người khác phất tay, hỏi: "Tam tiểu thư, tiệc tối ngài ăn được không? Có cần chuẩn bị bữa tối khác cho ngài không?"

Trừ phi bất đắc dĩ, Vệ Kiều cực ít tham gia tiệc rượu, thường ngày sau khi dự tiệc về cũng liền sẽ chuẩn bị cho nàng một ít bữa tối trước, thế nhưng hôm nay, Vệ Kiều lắc đầu: "Không cần.

"

Nàng nói xong lại nhìn về phía Thập Nhất đứng ở một bên khác, trùng hợp Thập Nhất cũng nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, Vệ Kiều mở miệng: "Làm cho nàng một phần cơm tối.

"

Trương mụ nhìn Thập Nhất, đem tư thái của nàng thu hết vào đáy mắt, vẻ mặt căng thẳng nói: "Hảo.

"

Vệ Kiều không để lại cho các nàng một ánh mắt dư thừa liền đi lên lâu, Trương mụ đứng ở bên cạnh Thập Nhất hỏi: "Tiểu thư, ngài muốn ăn cái gì?"

Thập Nhất uống rất nhiều rượu, cũng không quá muốn ăn, lúc này cự tuyệt: "Cảm ơn Trương mụ, không cần.

"

"Nhất định phải ăn.

" Thái độ của Trương mụ cứng rắn: "Tam tiểu thư nói làm một phần, liền nhất định phải làm một phần.

"

Thập Nhất vốn là không có đứng thẳng, nghe vậy hai tay nắm chặt để bên người, âm thanh yếu ớt nói: "Vậy ta ăn mì là được.

"

"Tiểu Thúy.

" Trương mụ hướng nhà bếp gọi: "Làm một bát mì cho tiểu thư.

"

Từ nhà bếp truyền đến âm thanh đáp lại: "Hảo.

"

Thập Nhất ngồi trước bàn cơm, Trương mụ thỉnh thoảng nhìn sang, ánh mắt như kim đâm, Thập Nhất đứng ngồi không yên, phía sau cách đó không cxa chính là nhà bếp, cửa mở, âm thanh nói chuyện phiếm truyền đến, nàng nghe được rõ rõ ràng ràng.

"Không phải nói là thanh cao sao, tình nguyện bị đánh cũng không muốn cùng người ta làm chuyện kia.

"

"Giả thanh cao thì có a, lại nói, Tam tiểu thư như vậy, không biết bao nhiêu người muốn bò lên giường, nay Tam tiểu thư coi trọng nàng, nàng còn không vui vẻ đến chết a.

"

"Các ngươi là không thấy dáng vẻ của nàng khi mới vừa từ trong xe đi ra a, ta đều cảm thấy thật xấu hổ.

"

"Thật là không có dây thần kinh xấu hổ.

"

Thập Nhất ngồi ở trước bàn cơm, hai tay gắt gao bấm ở trong lòng bàn tay, cảm giác đâm nhói làm cho nàng đột nhiên đứng lên, Trương mụ kinh ngạc ngẩng đầu, mở miệng: "Tiểu thư?"

"Ta, ta thật sự không đói bụng, không muốn ăn.

" Nàng nói xong cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nhà ăn, bước chân thật nhanh chạy vội lên lầu, phía sau Trương mụ vẫn nhìn theo bóng người nàng, ánh mắt dần lạnh.