Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 207: Đầu Hàng

Đầu Hàng

Nhìn cái xác vô hồn của Quan Ngọc Lũy, Từ Đạo đứng dậy nói”

“- Ty chức tận tâm tận lực, thay đại tướng quân bảo vệ thành Quảng Ngãi này...”

Từ Đạo lui xuống, trong đại đường trở lại yên tĩnh, hắn trở ra ngoài, đám thân binh ở bên ngoài không ngờ đã được khác, cả bọn thi lễ với Từ Đạo. trước khi đi, hắn dặn đám thân binh của Quan Ngọc Lũy không được cho ai vào làm phiền đại soái nghỉ ngơi. Có ai đến cứ nói, đại soái hạ lệnh sẵn sàng chiến đấu, Còn Từ Đạo, đàng hoàng lên xe về phủ. Quản gia của hắn nhìn thấy tay hắn chảy máu, vội chạy đến:

“Lão gia… đây là…?”

Từ Đạo lắc đầu, lại thấp giọng phân phó

“ Tìm Lưu Ân đến đây”

Gia nhân tâm phúc chạy như bay đi, Từ Đạo lại về phòng chậm rãi ngồi xuống. Gã giơ tay lên, nhìn ngón tay bị băng bó kín, không khỏi cười lạnh một tiếng. Tục ngữ nói Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, các người sao không nhìn xem, đến cuối cùng Lý Văn Hóa, Quan Ngọc Lũy chết hết, ta đây mới là kẻ sống cuối cùng.

Không lâu, ngoài căn phòng vang lên tiếng bước chân, gia nhân ở cửa bẩm báo:

“- Lão gia, Lưu lão gia đến rồi.”

“- Bảo ông ta vào!”

Mở cửa, Lưu Ân tiến vào rồi nói:

“Đêm hôm tướng quân cho gọi chắc có việc quan trọng.”

Từ Đạo gật đầu:

“Lưu huynh, chuyện lần trước huynh nói ta đã quyết định rồi”

………

Lưu Ân sau một lát thì rời đi, liền sau đó, Khúc Dương, ái tướng của Từ Đạo đi tới từ khi làm quan hắn vẫn luôn đi theo Từ Đạo, là tâm phúc của Từ Đạo.

Thấy hắn đến, từ đạo phẩy tay.

“- Ngồi nói chuyện.”

Từ Đạo bảo y ngồi xuống, Khúc Dương lúc này phát hiện vết thương bắng bó ở tay gã, không khỏi cả kinh:

- Tướng quân, ngài sao vậy?

- Hôm nay ta đã giết Quan Ngọc Lũy

Từ Đạo lại thở dài nói:

- Con hồ ly xảo huyệt muốn giết ta, ta cũng không còn cách nào.

- Tướng quân, vậy chúng ta đầu hàng thôi, may ra còn có cơ hội sống

Từ Đạo cười lạnh một tiếng:

“Ta gọi ngươi đến chính là vì chuyện này, hiện tại ta có việc giao cho ngươi làm đây?”

“Mời tướng quân cứ nói”

…………….

Tuyệt đại đa số huyện thành thời cổ đại đều kiến tạo bên cạnh sông , bởi vì ngày đó, đường bộ chưa phát triển bằng đường thủy. Hầu hết mỗi tòa huyện thành đều có một hoặc hai con sông chảy vòng quanh thành, hoặc sẽ đào hào cho nước chảy vào, gọi là sông hộ thành, vì kiến tạo như vậy cho nên mỗi tòa huyện thành đều sẽ có cửa cống, hoặc lớn hoặc nhỏ, dùng để thoát nước trong thành ra ngoài.

Thành Quảng Ngãi cũng không ngoại lệ, thành Quảng Ngãi tổng cộng có hai cửa cống, một bắc, một nam. Giống với tất cả cửa cống, hai cửa này cũng làm, hàng rào làm bằng lưới sắt, dưới đáy hàng rào gắn lại là đầu mâu, vô cùng sắc bén, xuyên thẳng đáy sông.

Nhưng không giống với huyện thành bình thường khác là, cửa thoát nước thải của thành Quảng Ngãi phi thường to lớn, mà lại cực kì kiên cố, được canh gác vô cùng nghiêm mật.. Bên trong cửa bố trí một trăm binh lính, ngoài ra, mấy căn nhà dân gần đó hiện tại đều bị trưng dụng,

Một khi xảy ra quân Đại Việt tấn công cửa cống, quân Đại nam sẽ thả hỏa dầu trong nước, biến cống ngầm thành biển lửa.

Trong màn đêm, ái tướng của Quan Ngọc Lũy là Ngô Trọng Lưu dưới vây quanh của mấy trăm thân binh tiến lên thị sát của thoát nước thải phía bắc. của này thiên tướng Khúc Dương trấn thủ, binh lính chia làm hai ca, ngày đêm phòng ngự, bốn canh đổi một ca.

- Khúc tướng quân đâu?

Ngô Trọng Lưu thị sát một vòng, không có nhìn thấy thiên tướng Khúc Dương đi đến bái kiến, không khỏi chau mày.

Một gã Giáo úy tiến lên thi lễ:

- Khởi bẩm đại tướng quân, Khúc tướng quân tối qua canh giữ cả đêm, hôm nay lại giữ cả ngày, thực sự là chịu không nổi, mọi người liền khuyên ông ấy về nghỉ ngơi rồi.

Thực ra tên này là tâm phúc của Khúc Dương được dặn trước, chứ hiện tại Khúc Dương không có nghỉ ngơi, hắn ta đang chạy xơ tóc gáy bộ cục cho Từ Đạo,

Nghe giáo úy nói vậy, Ngô Trọng Lưu gật đầu, trả lời như vậy làm ông tương đối hài lòng hắn lại động viên các binh lính mấy câu, lúc này mới rời khỏi cửa thành thủy, đi thị sát chỗ khác.

Giáo úy nhìn Ngô Trong Lưu đi xa, không nhịn được cười lạnh một tiếng, vẫy tay gọi một tên thân tín đang trực đi lên, thấp giọng dặn dò mấy câu với gã.

Tên kia gật gật đầu, dẫn mấy tên thuộc hạ bước nhanh về hướng bàn kéo cửa cổng. Mấy tên binh lính cố gắng đẩy cán xoắn, trong một hồi tiếng kẽo kẹt hơi nhỏ, tấm nan sắt đã được nâng lên quá nửa.

Ước khoảng sau một phút, cách cửa thoát nước bắc khoảng ngoài mấy trăm bước, một tên người mặc quần áo đen bó sát ướt sũng không chút tiến động lẩn vào trong nước, giống như cá bơi về hướng cửa cống. Lúc cách cửa cống còn ba mươi bước, người mặc áo đen áp sát bên bờ hít thở, rồi lại lặn sâu trong nước.

Lúc y lại từ trong nước ngoi lên thở khí, người đã ở ngoài thành rồi. Y cố gắng bơi về phía trước, không bao lâu thì biến mất trong sắc đêm đen kịt...

Lúc này quân Đại Việt đã dựng xong đại doanh ở ngoài. Ngoài quân đội chính quy lại còn tăng thêm rất nhiều tù bình, điều này làm cho cung ứng lương thực của quân Đại Việt phải chịu áp lực rất lớn. Trịnh Cán đang nghe Chuyển vận sứ quân Đào Khải hồi báo tình hình cung cấp lương thực.

- Hoàng thượng, trước mắt trong đại doanh còn tồn hai chục ngàn thạch lương thực, mỗi binh lính có thể phân được hai đấu, ước khoảng còn có thể duy trì mười ngày. Đội vận lương đã lại lên đường, theo hạ thần tính toán mười lăm ngày nữa quân ta vẫn có thể duy trì được.

Trịnh Cán gật đầu lại hỏi:

“- Cỏ khô còn bao nhiêu?”

“- Cỏ khô cũng có thể duy trì khoảng nửa tháng”

Trịnh Cán gật đầu, hắn dứng dậy nói với Đào Khải,

“Ngay bây giờ, ngươi đi làm việc này cho trẫm. Tù binh quê ở Quãng ngãi giữ lại, còn các tỉnh khác lập tức thả ra, phát cho họ lương thực và lộ phí, khanh hiểu chưa”

Đảo Khải lắc đầu:

“Bẩm hoàng thượng, thả tù binh lại phát lương thực e rằng, quân ta sẽ ….”

Trịnh Cán cười:

“Đây là lý do ngươi không thể làm vua được, sau này ngươi sẽ hiểu, hiện tại cứ đi làm đi”

Đào khải xấu hổ thi lễ:

“Vi thần cáo lui”

Lúc này, cửa lều một tên thân binh xuất hiện, hắn nói với Trịnh Cán:

“Bẩm Hoàng Thượng, một kẻ xưng là Lưu Ân xin cầu kiến, hắn có mang theo chu tước tín vật”

Thân binh trình nửa miếng lệnh bài lên, Trịnh Cán gật đầu cười nói:

“- Dẫn y vào!”

Một lát, các thân binh dẫn vào người mặc quần áo đen bó sát người ướt sũng đi vào, hắn hướng Trịnh Cán dập đầu:

“Thảo dân, tham kiến Hoàng thượng đại việt”

“Miễn lễ, “

“Tạ ơn hoàng thượng”

Trịnh Cán hỏi:

“Lưu gia các ngươi có tin gì cho ta”

Lưu Ân cẩn thận nói:

“Bẩm Hoàng thượng, sau nhiều nỗ lực lưu gia đã mua chuộc được Từ Đạo, đêm nay hắn đã giết, Quan Ngọc Lũy, hắn nhờ thảo dân truyền tin, hắn nguyện ý đầu hàng Đại Việt, sáng mai sẽ mở cửa thành. Thế nhưng….”

“Nhưng cái gì”

Trịnh Cán lại hỏi

Lưu Ân ngần ngừ mãi rồi mới nói:

“Hắn muốn xin Hoàng thượng giữ cho hắn chút thể diện với dân chúng”

Trịnh Cán cười :

“Ta hiểu ý hắn, người đâu”

Trịnh Cán ra lệnh:

“Mau mang giấy bút ra đây”

Trịnh Cán rất nhanh viết vào đó mấy chữ rồi gấp tờ giấy lại đưa cho Lưu Ân

“- Việc làm của Lưu gia đúng là rất nhanh nhẹn!”

“Tạ chủ long ân, vì Hoàng thượng, Lưu gia đương nhiên rất ra sức.”

……………..

Trong thành từ đạo đang đọc tờ giấy của Trịnh Cán viết, hắn nói với Lưu Ân

“Ta sẽ làm đúng theo Hoàng Thượng căn dặn, sáng mai, chắc chắn không có vấn đề!

Lưu Ân cúi người, cười nói:

“Chúc mừng Từ tướng quân, từ nay theo phò minh chúa, nhất định lưu danh thiên cổ”

Từ Đạo cười:

“Lúc đó nhất định không quên, Lưu Lão đệ giúp đỡ”

Lưu ân bái tạ ra vê. Trong phòng chỉ còn mình từ đạo, Kỳ thực theo cách nghĩ của Từ Đạo, tốt nhất chính là tối nay hiến thành, tránh đêm dài lắm mộng, nhưng gã phải làm sao tránh được tiếng không đánh mà hàng. Ngoài ra, gã cần thời gian sắp xếp bố trí trong thành. Lúc này cản trở cuối cùng chính là tên Ngô Trọng Lưu kia.

Lúc này, Khúc Dương đề nghị:

“Tướng quân, chi bằng giả danh Quan Ngọc Lũy ra lệnh cho hắn đầu hàng”

“Không được”

Từ Đạo lắc đầu,. Ngô tướng quân là tâm phúc của Quan Ngọc Lũy, hắn rất hiểu Quan Ngọc Lũy sẽ không chịu đầu hàng, hạ lệnh như vậy, chẳng khác gì lậy ông tôi ở bụi này. Hơn nữa, Quan Ngọc Lũy vắng mặt một buổi rồi, Từ Đạo không biết Ngô Trọng Lưu đã nghi ngờ hay chưa/./