Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 221: Đại Chiến Trịnh Nguyễn 2

Cùng lúc đó, Ở phía nam. Nguyễn Ánh vì đã chịu đả kích mạnh mẽ, mất thành Phú Yên khiến bệnh tình của lão thêm nghiêm trọng, lâm vào tình trạng hôn mê, Đại Nam từ trong ra ngoài lâm vào cảnh kinh hoàng bất an, quan lại triều đình lo lắng, không ai có tâm trạng lo chuyện triều chính nữa. Rất nhiều người lên triều cũng chỉ túm năm tụm ba bàn tán, tình hình cục diện và tương lai của mỗi người.

Thành Phú Yên thất thủ, khiến thành Gia Định thần hồn nát thần tính, vật giá lại leo thang, một đấu gạo đã lên con số khó có thể nghĩ ra được, nhưng ở những cửa hàng bán gạo ở thành Gia Định những người mua gạo xếp vẫn xếp thành hàng dài, dường như mọi người đều biết, đại chiến sắp sảy ra, lúc này việc dự trữ lương thực là quan trọng hơn cả.

Cái đó cũng chưa quan trọng, quan trọng là ngày càng có nhiều người trốn khỏi thành Gia Định, đi lánh nạn ở nhà người thân ở những vùng quê, một số người vốn là đi lánh nạn từ nơi khác tới thành Gia Định, lại quay lại chỗ cũ, trên quan đạo thành Gia Định khắp nơi có thể thấy dòng người di chuyển nối liền không dứt.

Trưa hôm đó, một quán cơm trong thành vẫn mở cửa, nhưng rất ít khách, cũng là mấy người tụ tập nói chuyện, bàn tán thế sự. Toàn bộ khu này dường như đều đóng cửa, chỉ có ba bốn quán rượu vẫn miễn cưỡng mở cửa, , ngoài những cửa hàng thực phẩm làm ăn gặp dịp ra thì các cửa hàng khác đều vắng như chùa bà đanh, rất nhiều cửa hàng nhỏ đều đóng cửa.

Lúc này, một tên vội vàng đi vào quán rượu có đề tên là Bích Nguyệt, y không giống khách vào uống rượu, đi thẳng tới quầy bán hàng, nhìn Hoàng Đình Vấn một cái, Hoàng Đình Vấn hiểu ý đưa y ra hậu viện, hai người vào một phòng, Hoàng Đình Vấn hỏi:

-Có tin tình báo gì mới?

Người đàn ông lấy trong ngực ra một cuốn sổ, đắc ý cười nói:

“-Cái này lấy được từ tay của một tên làm bên bộ hộ, toàn bộ kho dự trữ lương thảo của Đại Nam hiện có, rất hữu dụng.”

Quán rượu này dĩ nhiên là tình báo Chu Tước Doanh của Quân Đại Việt ở Gia Định, ngoài quán rượu này ra, Trịnh Cán còn cho đặt một số cơ sở khác, nhưng cơ sở này hoàn toàn không biết nhau, chỉ có Trịnh Cán mới rõ nhất ai là Chu Tước, đề đề phòng lộ tẩy,

Bọn họ không ngừng đem những tin tình báo từ Đại Nam về Thăng Long, Hoàng Đình Vấn này, chính là Hoàng Đình Vấn, con trai của thống lĩnh số 9 Hoàng Đình Quyết, năm xưa ở chiến dịch thượng lào, chính hắn đã tìm ra kho lương của Lang Xan, lúc này không ngờ lại chính hắn tìm ra kho lương của Đại nam, xem ra là thiên ý, Cầm cuốn sổ trong tay, y vừa vui mừng vừa sợ hãi, tin tình báo này rất quan trọng, y cầm lấy quyển sổ lật ra xem, không kìm nén nổi sự vui mừng hỏi:

-Làm thế nào mà lấy được vậy?

Người đàn ông cười nói:

“-Hiện tại Đại Nam mọi người đều cảm thấy bất an, ai cũng đang tìm đường thoát thân, tên này cũng không ngoại lệ, ta quen cháu của y, thông qua cầu nối là cháu của y, y bèn cam tâm tình nguyện giao danh sách này lên, một đồng cũng không lấy.”

Hoàng Đình Vấn gật gật đầu, đã đến nước này rồi, đám quan lại ai dám đòi tiền, trừ khi là muốn tìm đường lui, tên quan này cũng không ngoại lệ.

……

Trong số bốn mươi vạn quân Đại Việt tham chiến lần này, TRịnh Cán đã ra lệnh cho Hoàng Phùng Cơ màn theo tám vạn, tiến đánh đất Nam bàn cũ, sau đó tiến đánh về cao nguyên Thủy Xá và Hỏa Xá, cùng với mặt bên kia dồn ép hai nước này, ngăn cản bọn họ chi viện cho thành diên khánh.

Cứ như vậy, cộng thêm thủy quân Hoàng gia, đã tạo thành một khối bao vây tứ phía, hình thành chiến lược bao vây toàn bộ. mà mục tiêu chính là thành gia định,

. Đúng như dự đoán của Trịnh Cán, quân Đại Nam lại một lần nữa tăng cường chiêu binh, đàn ông từ mười bốn tuổi trở lên và năm mươi sáu tuổi trở xuống, đều phải tòng quân. Lúc đó khiến nhân dân ở các huyện vô cùng hoang mang, các thanh niên trai tráng đều bỏ trốn rất nhiều, rất nhiều thanh niên trai tráng ẩn náu, rất nhiều thanh niên còn được các cơ sở bí mật của Chu tước doanh che dấu

Mặc dù việc chiêu mộ binh lính không thuận lợi, nhưng quân đôi đại nam vẫn tiến hành bố phòng thống nhất. Nguyễn Phúc Đán Hoàng tôn của Nguyễn Ánh, chính là người cầm quyền quân vụ hiện tại của Đại Nam đã điều điều năm mươi nghìn quân tới Diên Khánh, do Tô Tính làm chủ soái, khiến binh lực của Diên Khánh đạt tám mươi ngàn người, không phải hắn không muốn bố trí nhiều hơn mà căn bản là thành Diên Khánh cũng chỉ chịu được số lượng người như vậy, ngoài ra hắn tăng thêm quan bố trí hai mươi nghìn binh lực do Nguyễn Phúc Thần thống lĩnh, chống đỡ quân Đại Việt cùng với hai nước Thủy Xá, và Hỏa Xá.

Còn bản thân hắn dẫn một trăm ngàn quân chủ lực đóng tại huyện Lôi DƯơng, đây là tuyến đường bắt buộc phải qua nếu muốn tiến về Gia Định, nói là bắt buộc chẳng qua là dễ đi dễ hành quân với số lượng lớn mà thôi, tiến vào gia định vẫn còn hai con đường khác nữa .

Doanh trại của quân Đại Nam đóng ở phía bắc huyện Lôi Dương, đại doanh kéo dài trong bán kính mười dặm xây dựng bằng tường bản dày rộng, rắn chắc, giống hệt như một tòa thành nhỏ. Trong đại doanh hàng ngàn đại trướng san sát nhau, lúc lúc lại nhìn thấy xuất binh tuần tra trong ngoài doanh trại, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.

Đại trướng của Nguyễn Phúc Đán ở giữa doanh trại, xung quanh có hàng chục trướng nhỏ, lúc đó trong đại trướng, Nguyễn Phúc Đán đứng trước sa bàn, có vẻ vô cùng lo lắng.

Mặc dù y đã suy nghĩ rất chu đáo nhưng đối diện với hơn bốn trăm nghìn Đại Việt đang bao vây tứ phía, y vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm. Vấn đề mấu chốt là binh lực trong tay không đủ mạnh, binh lính mà y có thể điều động được chỉ có chưa đầy mười lăm vạn người, vì thế không thể nào bố trí chu đáo được.

Nguyễn Phúc Đán thở dài, nói với một tên đại tướng ở bên cạnh:

“Ngươi thấy quân đại việt sẽ đi theo đường nào?”

“- Điện hạ, mọi sự đều có khả năng.”

Viên đại tướng cầm cây thước gỗ lên, chỉ vào Đất Thủy Xá nói:

Qua Thủy Xá, có thể men theo cao nguyên Playku mà đi xuống nơi này núi non hiểm trở, cửa ải này đại quân khó mà hành quân suôn sẻ được, nhưng vì hiểm trở như vậy, nên quân ta đồn trú không nhiều, chỉ cần ba ngươi ngàn quân địch là có thể đại phá toàn bộ, tất nhiên tiên quyết là chúng phải diệt được hai vị tiểu vương kia đã,

Viên Đại tướng này lại cầm thước gỗ chỉ vào một góc bản đồ rồi nói:

“ Điện hạ, đây là đường biển, quân Đại Việt hoàn toàn có thể xua thủy quân tiến vào. tuyến đường này hiểm yếu không thể không phòng ngự.

Nguyễn Phúc Đán thở dài một tiếng:

-Nhưng trong tay ta không có nhiều quân như vậy, nếu tách quân phòng ngự thì binh lực sẽ bị phân tán rất nhiều, dễ dàng bị Đại Việt đánh bại, một chỗ cũng không giữ được. Nói cho cùng thì cũng là do binh lực của ta không đủ!

Nguyễn Phúc Đán lắc đầu, ánh mắt vô cùng lo lắng:

“ dân chúng không có người tình nguyện tòng quân, đều trốn đông trốn tây. Ba mươi điểm chiêu binh chỉ có chiêu được trăm ngươi, nhiều lắm cũng chỉ được hai nghìn người, tổng cộng cũng chỉ được hai mươi nghìn người. Điều khiến người ta đau đầu nhất là, không giống trước đây là có thể chiêu được phủ binh! Hiện giờ đều là tân binh, chưa hề được huấn luyện qua, chỉ là một đám ô hợp, để họ tới canh gác, ta e rằng không chiến mà bại.”