Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 37

Khương Ly thấy bản thân lâm vào một mảnh tăm tối, trừ bản thân ra thì bốn phía đều là bóng tối.

Cậy thấy được bản thân mình tỉnh lại trong bệnh viện, thấy được người quản lý đã lâu không gặp, ý thức được mình đã trở về thế giới kiếp trước khiến đầu óc cậu như nổ tung, cả người mất đi ý thức.

Chờ lần thứ hai cậu tỉnh lại thì ở đây chỉ còn một mảnh tối đen.

Ở trong bóng tối hồi lâu, Khương Ly phát hiện ở nơi này không có những người khác, không cần biết cậu gọi bao lâu đều không có người trả lời, thậm chí ngay cả thanh âm của chính mình cũng không có.

Lúc cậu mờ mịt thì hai bên đột nhiên sáng lên giống như thước phim chiếu lại một đời của cậu, từ khi còn là đứa trẻ sơ sinh cho tới ảnh đế nổi tiếng.

Từng hình ảnh nhanh chóng xẹt qua, cậu thấy được cha mẹ đã qua đời từ lâu, thấy được viện trưởng cô nhi viện hiền lành thân thiện, thấy được fan vây kín ở bên ngoài trường quay, thấy được người quản lý và trợ lý đã làm bạn với mình nhiều năm.

Tất cả những thứ này đều là ký ức kiếp trước của cậu, cậu đứng nhìn hồi lâu lại không tìm thấy chút gì liên quan tới Giang Trạm.

"...Lẽ nào tất cả đều là mơ sao?"

Khương Ly đứng ở trước tấm gương, nhìn người trước mắt đang hoang mang, tay đưa về phía trước muốn chạm tới nhưng lại sợ vừa chạm vào sẽ biến mất, ngón tay cứ dừng ở đó, đầu ngón tay run nhẹ tới mức không nhìn rõ.

Nếu như là giấc mơ thì tại sao tất cả lại chân thật đến như vậy? Khuôn mặt lo lắng khi Giang Trạm nhào tới bảo vệ chính mình, hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình ở trong lòng cùng với máu của hắn nhỏ xuống mặt mình đều rõ ràng ở trước mắt, tất cả những thứ này đều chân thực đến mức không thể tự lừa dối bản thân, tại sao có thể là giấc mơ?

Đầu đột nhiên đau đớn kịch liệt, Khương Ly cảm giác đầu mình hỗn loạn như có vô số bàn tay kéo thần kinh của cậu xuống, đau đến mức cậu phải quỳ xuống ôm lấy đầu, hàm răng nghiến chặt ken két.

¾ Mỗi một không gian tồn tại đều có đạo lý của nó, chỉ cần đối xử thật lòng thì tất cả những điều này đều là chân thật.

Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm bình tĩnh của máy móc, dường như trong tối có một cánh tay duỗi ra kéo cậu ra từ hỗn độn.

Khương Ly ngẩng đầu phát hiện hình ảnh trong gương đột nhiên vỡ vụn, hóa thành từng mảnh rơi xuống rồi thành vầng sáng từng chút một tản ra khiến thế giới tăm tối sáng bừng lên.

Phía trước bỗng xuất hiện một bóng lưng mơ hồ quen thuộc đi về phía trước, không biết định đi tới nơi nào.

Giang Trạm...

Khương Ly lấy lại tinh thần liền đuổi theo, tay muốn kéo hắn, ngón tay vừa đụng tới đối phương thì toàn bộ bóng lưng hóa thành vầng sáng, trong nháy mắt tiêu tan.

"Giang Trạm!"

Khương Ly bật dậy từ trên giường, hai tay chống hai bên, miệng há ra thở dốc, từng giọt mồ hôi lạnh từ trán lăn xuống.

"Ký chủ, cậu tỉnh rồi."

Trong đầu vang lên thanh âm hệ thống, không hiểu sao giờ phút này khi nghe thấy âm thanh máy móc đó lại khiến Khương Ly an lòng lạ kỳ, cậu chần chờ một chút: "Tiểu Khả Ái?"

"Là tôi." Hệ thống đáp, "Cậu có khỏe không? Bác sĩ nói não cậu bị chấn động, từ khi xảy ra tai nạn thì cậu đã hôn mê năm tiếng."

"Không sao, chỉ là hơi nhức đầu..." Bỗng nhiên Khương Ly dừng lại, bắt được trọng điểm trong lời nói, hôn mê năm tiếng... Vậy Giang Trạm hắn ở đâu? Phùng Đông đâu? Họ có ổn không?

Nghĩ tới đây, Khương Ly vén chăn xuống giường, động tác quá lớn dẫn tới cả người cậu lảo đảo, vội vã nắm lấy cạnh giường dừng lại, chậm chạp đi ra phòng bệnh.

Y tá tới phòng kiểm tra thấy cậu đi ra liền vội vàng tiến lên dò hỏi: "Anh tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào? Đầu còn đau không?"

Cảnh tượng ở trước mắt cơ hồ trùng lên cảnh trong giấc mộng ban nãy khiến Khương Ly hoảng hốt, trong lúc nhất thời không nhận ra được đâu mới là mộng, đâu là thực. Nhưng sự lo lắng cho Giang Trạm khiến cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, lòng nóng như lửa đốt hỏi đối phương: "Xin hỏi người cùng đi với tôi thế nào rồi? Họ có ổn không?"

"Các anh tổng cộng có ba người, hai vị tiên sinh khác bị thương tương đối nghiêm trọng nhưng đều không nguy hiểm tới tính mạng. Hiện giờ đang ở phòng 301 tầng 3... Ôi, anh chờ một chút, thân thể anh chưa khôi phục mà!"

Y tá ở sau lưng sốt ruột kêu to nhưng Khương Ly không thể chờ thêm một khắc nào nữa, lúc đi ra cậu còn chưa kịp mang dép vào, cứ mang chân trần chạy tới phòng bệnh mà y tá, ở nơi đó tìm được Giang Trạm và Phùng Đông.

Như y tá nói, hai người đều không có nguy hiểm tới tính mạng nhưng chưa tỉnh lại, vẫn còn đang trong giai đoạn quan sát.

Kỷ Thư ở trên lầu đang gọi điện, thấy Khương Ly chân trần đứng lẳng lặng bên giường Giang Trạm vội vàng đi tới: "A Ly, cậu tỉnh rồi!"

Khương Ly quay đầu nhìn về phía anh, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh khiến tâm tư như treo trên dây của cậu thoáng thả lỏng, cả người thanh tỉnh hơn nhiều, thấp giọng hỏi anh: "Tôi tốt hơn rồi, họ thế nào?"

"Giang tổng và anh Phùng mất máu hơi nhiều nhưng không có nguy hiểm tới tính mạng, bác sĩ nói tỉnh lại là ổn rồi." Kỷ Thư nói, chú ý tới hai tay cậu đang run rẩy không ngừng, biết cậu lo lắng quá độ nên kéo cậu ngồi xuống ghế, "Cậu cũng bị thương, ngồi xuống trước đã, đừng quá lo lắng."

"Cảm ơn." Khương Ly chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt không hề rời Giang Trạm đang hôn mê ở trên giường, rõ ràng chỉ mới năm tiếng không gặp mà dường như đã cách một đời.

Cậu cẩn thận duỗi tay nắm chặt lấy tay Giang Trạm, cảm giác tay hắn có chút lạnh nhưng xúc cảm chân thật chậm rãi xua đi bất an trong nội tâm cậu.

Kỷ Thư đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khương Ly cứ giữ nguyên tư thế ngồi nắm tay ở bên giường hầu lâu, lúc Kỷ Thư đi vào khuyên cậu về nghỉ cậu dường như không nghe thấy, tay nắm Giang Trạm không chịu buông, một bộ đêm nay phải bồi hắn ở đây.

Kỷ Thư bất đắc dĩ, đi tìm bác sĩ đổi phòng bệnh.

Sau khi anh rời đi, Khương Ly lên tiếng hỏi hệ thống: "Tiểu Khả Ái, tao nhớ lúc trước mầy nói nếu như lần này tao công lược thất bại thì có thể xóa đi làm lại, chỉ cần nhiệm vụ chưa hoàn thành thì thế giới này sẽ không ngừng tuần hoàn, có đúng không?"

Hệ thống không trả lời ngay như đoán được ý nghĩ của cậu, trầm mặc một hồi mới nói: "Xin lỗi ký chủ, muốn xóa đi làm lại thì điều kiện tiên quyết là do nguyên nhân bất khả kháng dẫn tới nhiệm vụ thất bại, hệ thống chủ sẽ tự động lựa chọn reset nhiệm vụ chứ không phải do ký chủ tự chủ lựa chọn."

Nói cách khác, Khương Ly không có quyền xóa đi làm lại.

"Vậy à..."

Khương Ly thấp giọng nở nụ cười, hít một hơi thật sau, đè xuống chua xót từ đáy lòng xông lên.

"Ký chủ, cậu có khỏe không?" Hệ thống cảm thấy thế giới tinh thần của cậu xuất hiện mảng tối, lo âu dò hỏi.

"Tao không sao." Khương Ly lắc đầu, lặp lại lần nữa, "Tao không sao."

Tao chỉ là... tham lam muốn ở cùng hắn lâu thêm một chút mà thôi.

...

Kỷ Thư tìm bác sĩ đổi phòng bệnh, tách Giang Trạm và Phùng Đông ra, anh sẽ ở chung với Phùng Đông để tiện chăm sóc, Khương Ly thì ở cùng với Giang Trạm.

Ngày thứ hai Giang Trạm mới tỉnh lại, lúc hắn tỉnh thì Khương Ly đang dựa vào ghế ngủ, tay vẫn còn nắm chặt lấy Giang Trạm, hắn hơi động khiến cậu cũng từ từ tỉnh lại.

"Anh tỉnh rồi?" Khương Ly từ trên ghế nhào tới bên giường, vội vàng hỏi, "Anh có chỗ nào không thoải mái không? Đầu có đau không? Có nghe rõ lời em nói không?"

Thanh âm Giang Trạm khàn khàn, hắn khó khăn nắm lấy tay Khương Ly, nói: "Em không sao chứ?"

Lúc tai nạn, Giang Trạm mặc tất cả mà bảo vệ Khương Ly trong lòng, lúc tỉnh lại câu nói đầu tiên cũng là hỏi Khương Ly có sao không, nhìn băng gạc trên đầu hắn khiến viền mắt Khương Ly nóng lên, nhịn hồi lâu để nước mắt không tràn mi, cậu khịt khịt mũi: "Có sao mới là anh đấy! Ai kêu anh nhào tới? Có phải đầu óc anh bị hỏng không hả?"

Giang Trạm bị cậu mắng một trận cũng không tức giận, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Khóc cái gì, sao lại mít ướt thế này?"

"Em cmn sợ anh chết rời khỏi em đó được không?" Khương Ly cười mắng, nước mắt lại không phòng bị mà rớt xuống, cậu lau đi nhưng nước mắt rơi càng nhiều hơn, thoáng chốc đã ướt đẫm mặt.

Sự sợ hãi không được gặp lại Giang Trạm trong giấc mơ kia lại xuất hiện, loại cảm giác bất cứ khi nào cũng có thể rời khỏi thế giới này khiến cậu không thể khống chế bản thân.

Cậu vẫn cho là lúc rời đi, cậu có thể thoải mái mà nói lời tạm biệt với thế giới này rồi vùi đầu đi công lược ở thế giới tiếp theo, cho tới ngày hôm nay cậu mới phát hiện chỉ cần nghĩ tới sự thật bản thân phải rời xa Giang Trạm khiến tim cậu đau tới mức không thở nổi.

Người trước mắt không phải người khác, không phải cái gọi là đối tượng công lược, mà là người yêu của cậu, là người tại thời khắc sinh tử nguyện ý dùng thân mình bảo vệ cậu.

Được một người cam lòng trao ra hết thảy để yêu cậu thì sao cậu có thể vui vẻ rời khỏi hắn để tới bên cạnh một người khác chứ?

Giang Trạm vốn chỉ muốn đùa một chút nhưng không ngờ lại khiến cậu khóc, hai người ở cùng nhau nhiều năm vậy rồi, chỉ trừ khi ở trên giường bị mình đùa giỡn quá mức mới khiến Khương Ly khóc thì lúc khác chưa từng thấy cậu rơi một giọt nào, bây giờ lại ở trước mặt mình khóc tới nghẹn ngào không nói nên lời.

Giang Trạm đau lòng không thôi, một tay chống đỡ thân thể mình, tay kia vụng về lau đi nước mắt cho cậu, vừa lau vừa dỗ: "Anh chỉ là nói đùa thôi, em đừng khóc được không? Anh nào có dễ chết như thế, chúng ta còn rất nhiều năm để hưởng thụ mà. Em đừng lo."

Câu "chúng ta còn rất nhiều năm" chọt trúng tim Khương Ly, cậu che đôi mắt lại nhưng không cầm được nước mắt cứ len qua kẽ tay mà rơi.

"Đừng khóc mà..."

Giang Trạm dỗ dành mãi nhưng không được, chỉ có thể giả bộ đau đầu dời đi sự chú ý của Khương Ly.

Tuy Giang Trạm tỉnh rồi nhưng phải ở bệnh viện thêm hai ngày để quan sát, tối hôm đó Phùng Đông cũng tỉnh lại, đồng dạng phải ở bệnh viện thêm.

Tin tức ba người Khương Ly xảy ra tai nạn xe cộ đã bị truyền thông đưa tin vào ngày hôm sau. Phóng viên cùng fan dồn dập tới cửa, người trước muốn đào tin độc để đưa tin, người sau muốn quan tâm tới thân thể idol, quá nhiều người tới ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự của bệnh viện. Kỷ Thư bất đắc dĩ rời khỏi phòng bệnh rồi thuê vệ sĩ đứng trông ở cầu thang và thang máy, cấm tất cả giới truyền thông và fan tới quấy rầy.

Tuy Giang Trạm không còn gì đáng lo, nhưng trên người phải gắn máy điện tim, hành động bất tiện, ngay cả đi vệ sinh cũng phải có Khương Ly dìu đi.

Khương Ly không hề ghét bỏ loại công việc hầu hạ hắn, trái lại còn nóng lòng muốn thử, động tác lưu loát lột quần hắn xuống, một tay cầm bô tiểu, một tay cầm lấy nơi nào đó giữa hai chân hắn, hứng thú dào dạt cầm lên quơ quơ: "Sao mềm oặt rồi?"

Giang Trạm: "..."

Khương Ly, anh khuyên em mau dừng tay.

Nhưng Khương Ly không nghe thấy tiếng lòng của hắn, lưu manh bóp bóp đồ chơi kia hai lần, không cẩn thận bóp thành có phản ứng.

"Ai nha, thật xin lỗi anh. Do ngứa tay nên sờ sờ tí." Khương Ly buông ra, mặt vô (số) tội nhìn Giang Trạm, ngữ khí cảm thán nói, "Giang tổng thực sự là thân tàn nhưng ý chí vẫn mạnh mà!"

Giang Trạm: "..."

Ngứa tay? Anh thấy là em đang ngứa mông thì có.