Dịch: Laoshu***
Ba người còn lại nhìn vào bên trong phòng học. Rốt cuộc bọn họ đã biết Trần Tiếu đang tìm cái gì....
Hắn đang tìm... một đống xác người!
Bên trong phòng học gần như được phủ kín bởi xác người, người nọ chất chồng lên người kia, trông như chất ba mớ đồ linh tinh vậy.
Sau đó, hắn ta vô cùng hưng phấn mà bổ nhào qua, bắt đầu lật tung đống xác kia lên. Hành động của hắn cứ như đứa trẻ con đang lật tìm một món đồ chơi, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười "hi hi hi"...
Ngoài cửa, con mắt mấy người đang chứng kiến đều dại cả ra; bọn họ cảm giác lông tơ sau lưng dựng đứng hết lên rồi.
"Vậy... Chúng ta... có nên qua giúp một tay không?" - Cổ Nhậm Lương run rẩy hỏi.
Lưu Ích nuốt nước miếng đáp: "Hay là thôi đi! Tao cảm thấy hắn đang trong cơn hưng phấn. Tốt nhất chúng ta đừng qua quấy rầy thì hơn!"
Bỗng nhiên, một chiếc sọ người đã bị bẻ rời nào đó lăn lông lốc ra ngoài, đụng nhẹ vào đôi giày của Bạch Hùng rồi dừng lại.
Bạch Hùng cúi đầu xuống, vừa đúng lúc đối diện với hốc mắt khô quắt, đen xì xì của cái sọ người, cơ miệng lập tức co rút.
"Hắn đang đứng về phe chúng ta, có phải không?" - Bạch Hùng hạ giọng đến mức nhỏ nhất, hỏi những người còn lại.
Hai gã kia... chẳng một ai dám hé răng, chỉ đứng ngơ ngác ngó Trần Tiếu. Lúc này, hắn đang ra sức kéo một cánh tay ra khỏi đống xác.
"Chỉ cầu mong là đúng..."
Qua một lúc khá lâu, cuối cùng Trần Tiếu cũng vừa lòng thoả ý mà đút tay vào túi, bước ra khỏi phòng.
".... Thế nào rồi???" - Gã bốn mắt tận lực khống chế giọng nói để không tỏ ra quá kinh hoàng.
Trần Tiếu liếm môi theo thói quen, nói: "Gần như đã làm rõ sự việc rồi....."
Tiếp đó, vì thực sự đã khá mệt vì phải bới đống xác kia, nên hắn dứt khoát ngồi phịch xuống đất, vừa nghỉ ngơi vừa diễn giải đại khái tình huống nơi này.
Như mọi người đã biết, "bầu không khí" trong toà cô nhi viện này thực không thể nào tốt được, ở đây sẽ không miêu tả chi tiết.
Một ngày nọ, có một học sinh tên Tiểu Minh bỗng đạt được năng lực siêu nhiên gì đó. Qua sự phỏng đoán của Trần Tiếu, có hai loại năng lực sau:
Loại thứ nhất: Thằng nhóc có thể "cách không dời vật". Lúc mới đầu, nó chỉ có thể khống chế mấy thứ như cầu bập bênh một xíu, sau đó đủ khả năng tác động đến những vật thể to lớn hơn, thậm chí là con người.
Loại thứ hai: Nó có thể hút được chất dịch của người, mà việc hút chất dịch này lại có tác dụng cung cấp năng lượng cho việc "cách không dời vật".
Thế nhưng, những năng lực ấy có một nhược điểm, đó là không sử dụng được khi có ánh sáng. Không chỉ bản thân nó phải tránh khỏi phạm vi ánh sáng, ngay cả phạm vi sử dụng năng lực siêu nhiên cũng không được có ánh sáng. Bằng không, mấy chỗ có thứ thấu sáng được như kính cửa sổ, v.v... đã sớm bị các loại ván cửa niêm phong lại rồi.
Còn mấy kẻ ngoài kia, đương nhiên giống chương trước đã nói, được cơ cấu chuyên đi xử lý các loại dị tượng. Hai tuần trước, bọn họ tra xét ra được trong toà cô nhi viện này có dị tượng nên đã vội đến ngay. Khi ấy, nhóm đầu tiên toàn là cảnh vệ có vũ trang đầy đủ xông thẳng vào, sau đó thì bị Tiểu Minh dùng siêu năng lực bẻ cổ chỉ trong chớp mắt.
Kết quả là, mấy người bọn họ đều khiếp sợ.
Vì thế, bọn họ nghĩ ra phương án khác, chính là lôi những tên tử tù đến làm "chuột bạch", nhằm xác định năng lực của Tiểu Minh, đồng thời xem nó sợ thứ gì.
Sau đó thì chắc mọi người cũng đoán được rồi. Ba hay bốn ngày trước, họ đã điều đến ba nam, một nữ.
Lúc này, Tiểu Minh vừa mới trải qua cuộc chiến với nhóm cảnh vệ kia, sức mạnh còn lại không được bao nhiêu, nên chỉ có thể chậm rãi hút chất dịch trong người mấy gã cảnh vệ để phục hồi. Vì vậy, nhóm người trước đó mới không bị rơi vào kết cục chết chóc bi thảm. Bọn họ đã đi do thám được một phần của tầng một và tầng hai, nên đoán ra việc Tiểu Minh sợ ánh sáng. Thậm chí họ còn biết cả việc sau khi trời tối, nó sẽ ngắt mọi kết nối toà cô nhi viện này với bên ngoài. Chờ đến khi Tiểu Minh khôi phục lại, đương nhiên bọn họ cũng chết chắc.
Ở đây cũng xin giải thích một chút! Tuy Tiểu Minh có sức mạnh cường đại, giết người dễ như trở bàn tay, song đến cùng nó cũng chỉ là một đứa trẻ... Có lẽ bởi vì đơn độc sống trong cô nhi viện suốt thời gian dài, hoặc vì sự áy náy do giết chết quá nhiều giáo viên, học sinh nơi đây.... Tóm lại, nó đã dựng lại hiện trường một phòng học mà "mọi người đều đang học" để an ủi chính bản thân mình. Tuy nhiên, nó không muốn bài trí những giáo viên "tà ác" kia ở trong phòng học "tốt đẹp hoàn mỹ" này.
Vừa hay, trong nhóm người tới trước đây, có một người phụ nữ được nó nhắm trúng. Thế là, rốt cuộc nó cũng có thể bổ sung được khiếm khuyết, hoàn thành nên "phòng học hoàn mỹ" ấy. Nó quá vui sướng đến nỗi chưa chờ bản thân hồi phục sức mạnh, đã vội vàng tự tay sắp xếp "cô giáo" kia vào lớp học. Chính vì vậy, trên váy áo của "cô giáo" mới có vết tích lôi kéo làm cho chúng nhăn nhúm lại. Ráp xong mảnh ghép cuối cùng cho bức tranh phòng học như mong ước, Tiểu Minh vô cùng quan tâm "cô giáo" này.
Vậy, câu hỏi đặt ra là: Trần Tiếu tìm gì trong cái đống xác ấy?
Hắn đang tìm hai thứ: Súng và người!
Quả nhiên, toàn bộ tầng một và tầng hai của toà cô nhi viện không có súng. Nhóm cảnh vệ vào đây đầu tiên không thể không mang theo súng, đúng chứ?
Mà xác của ba gã đàn ông lần trước vào đây cũng chưa tìm thấy.
Nói cách khác, tuy rằng sức mạnh của thằng Tiểu Minh này rất cường đại, nhưng cơ thể của nó thì cũng chỉ như người bình thường thôi. Vì thế, nó sợ súng! Còn nữa, quá trình hút chất dịch trong cơ thể người để hồi phục sức mạnh chắc chắn không thể nhanh chóng, cho nên giờ đây nó vẫn còn rất yếu ớt. Nếu không, nó hoàn toàn có thể điều khiển cho chín, mười cái bàn học hay thứ gì đó đập chết đám người Trần Tiếu từ xa rồi! Vậy thì, ba gã thuộc nhóm trước tới đây, súng, và Tiểu Minh chắc có lẽ vẫn còn ở trên tầng ba của toà nhà này.
Nghe xong, cả ba đều gật gù. Thế nhưng, rất nhiều điểm trong đó chỉ là suy đoán, không có chứng cứ xác thực, song vẫn coi như đã giải thích thông suốt.
"Vậy... giống như người anh em Trần Tiếu vừa nói, cách giải thích này khá hợp lý!" - Bạch Hùng nói.
"Nếu thực sự như vậy, thế thì chúng ta nhanh chóng xông lên xử gọn nó đi. Chờ nó hút xong ba người kia, sức mạnh hồi phục rồi thì không tốt đâu!"- Lưu Ích có chút kích động, bởi vì gã đã nhìn thấy được tia hy vọng.
"Không được! Tuy nó chỉ là một thằng nhóc, nhưng chắc là trong người có súng. Hơn nữa, chúng ta không nắm chắc được giờ đây nó đã hồi phục đến mức nào rồi, cứ liều lĩnh đi lên sẽ rất nguy hiểm!"- Bạch Hùng lập tức phủ quyết suy nghĩ của Lưu Ích.
Cổ Nhậm Lương nhíu mày, nói: "Vậy nếu chúng ta ra ngoài, nói rõ tình hình cho đám người ngoài kia biết, liệu xác suất bọn chúng giữ lời hứa, thả chúng ta ra có lớn không?"
Những người còn lại đều nhìn gã như nhìn thằng ngốc....
"Thôi được, coi như tao chưa nói gì!"- Gã ủ rũ cúi đầu.
Lúc này, Trần Tiếu mới lên tiếng.
"Tao còn một vấn đề nghĩ không thông. Rốt cuộc trong phòng họp kia đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đám học sinh đó lại đột nhiên chạy hết ra ngoài? Nếu không làm rõ được vấn đề này, tất cả suy đoán lúc nãy đều không được thành lập!"
Nói xong, hắn đứng lên, phủi phủi bụi sau mông, há cái miệng rộng gớm ghiếc của mình ra mà cười. "Nhưng mà, nếu đã nghĩ thông suốt, vậy thì chẳng phải không còn gì thú vị nữa rồi sao?"
Sau đó, hắn đút tay vào túi đi về phía cầu thang, vừa đi vừa nói: "Có muốn đi cùng tao lên tâm sự với thằng Tiểu Minh kia không?"
Bạch Hùng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đi theo. Hai người còn lại cùng nhìn nhau, rồi nhún nhún vai đi theo luôn!
................
Tầng ba, cô nhi viện.
Ở đây càng tối hơn tầng dưới, giống như có một đám sương mù bao phủ xung quanh, ngay đến ánh sáng phát ra từ đèn pin cũng chỉ có thể soi trong phạm vi rất gần. Bọn họ bất đắc dĩ phải bật hết đèn pin lên.
Kết cấu không khác mấy so với tầng dưới, chỉ là các phòng được thông với nhau, cải tạo thành phòng ngủ.
"Các cửa sổ đều dùng drap trải giường che chắn, chẳng còn chút ánh sáng nào lọt qua được nữa!"- Trần Tiếu thì thầm, rồi đến bên cánh cửa phòng ngủ, xoay chân một cái, đạp thẳng vào cửa.
Hắn dùng điệu bộ vừa hung hãn lại chẳng lịch sự này để đối mặt với kẻ có siêu năng lực, có thể giết chết bản thân bất cứ lúc nào... Thật khiến cho ba kẻ còn lại âm thầm kính phục.
Sau đó, chỉ nghe "bịch" một tiếng, Trần Tiếu.... ngã ngồi xuống đất.
Không hề động đậy!
Bầu không khí trở nên trầm mặc…..
"Ừm… Xem ra nó đã dùng siêu năng lực khóa kín cửa rồi ha!"- Trần Tiếu phủi bụi trên mông, đứng dậy.
"Vậy giờ phải làm sao?"- Lưu Ích hỏi. Gã là một kẻ rất thông minh. Song dường như càng tiếp xúc với Trần Tiếu, gã lại càng bị ô uế tinh thần bởi những hành vi điên khùng của hắn. Thế nên, gã dứt khoát giao mấy vấn đề này cho hắn.
Quả nhiên, Trần Tiếu lập tức dùng hành động thay cho lời nói, tỏ rõ mấy việc này cứ giao cho tao!
Tiếp theo, hắn bò tới bên khe hở của cánh cửa với một tư thế đáng khinh, trừng to tròng mắt ngó vào bên trong một lát. Đương nhiên, hắn chẳng nhìn ra cái gì cả.
"Anh bạn nhỏ à….. Chỗ chú có kẹo này!"
Không có phản ứng…..
Vẻ mặt Cổ Nhậm Lương bí bách, dường như trông thấy dáng vẻ chính mình đang gạ gẫm tiểu loli ngày trước.
"Nếu cháu không mở cửa, chú sẽ đi xuống tầng dưới cở hết quần áo của các bạn học đấy nhé!"
Đột nhiên, bọn họ cảm nhận được một áp lực vô hình dồn ép lại chỗ họ trong chớp mắt.
Trần Tiếu không hề quan tâm, tiếp tục nói: "Chú đếm ba tiếng, cháu còn không mở cửa, chú sẽ bẻ gãy sọ của cô giáo ở dưới lầu xuống đấy!"
"3"
"2"
"1"
"Đừng!"- Một giọng nói truyền ra qua khe hở cánh cửa, hiển nhiên nó rất luống cuống.
Mà mấy người họ cũng thập phần kinh ngạc! Bởi vì giọng nói này…thế mà lại là giọng nữ!
Tiểu Minh là nữ à? Không thể nào! Trong nhật ký cũng dùng từ "cậu ấy" chỉ nam mà. Hơn nữa, cái tên Tiểu Minh này do Chính phủ thiết lập là chỉ bé trai mới đúng!
Vào lúc mọi người đều đang nghi hoặc, cánh cửa từ từ mở ra. Trần Tiếu không hề do dự, trực tiếp đi vào trong.
Ở một góc phòng ngủ, có một bóng người. Hắn cầm đèn pin lên, soi về phía đó.
Nơi đó có một đứa bé gái, sắc mặt trắng bệch lạ thường, rõ ràng là do đã lâu không thấy ánh mặt trời. Giờ đây, nó đang cố gắng dùng tay che đi ánh sáng chiếu ra từ chiếc đèn pin, nét mặt lộ rõ vẻ rất khó chịu.
Nó đang ôm một cây súng trong lòng, kề bên có một bộ xác nam rất mập đang nằm.
"Đừng qua đây, cháu có súng!"- Cô bé hét lên, rồi run lẩy bẩy mà nhấc súng lên, có điều súng quá nặng, hoàn toàn nhấc không nổi.
Ba người còn lại đều đã vào phòng. Khi nhìn thấy cô bé ở trong góc phòng, đều bất giác nghi hoặc.
"Cháu là ai?" - Trần Tiếu hỏi.
Vào lúc này, một bình hoa trên chiếc bàn gần đó nhanh chóng bay về hướng của hắn. Thế nhưng khi còn lơ lửng trong không trung thì đã bị rơi xuống đất, nát thành mảnh vụn.
Đứa bé gái trong góc phòng mệt mỏi cúi đầu, xem chừng đã bỏ cuộc, không muốn đấu nữa.
"Cầu xin các chú, cô ấy là giáo viên tốt…. trước giờ chưa từng trừng phạt chúng cháu!"
Mọi người có mặt đều nhíu mày……
"Cháu tên là gì?"- Trần Tiếu lại hỏi.
"Mỹ Tử!"- Nó vừa khóc vừa trả lời.
Vẻ mặt Trần Tiếu bỗng như bừng tỉnh đại ngộ, còn ba gã kia đều mang vẻ mặt nghi hoặc.
"Cháu đã lừa Tiểu Minh, khiến nó tưởng nhầm là bản thân có siêu năng lực, kỳ thật tất cả là do cháu ở một bên làm ra sao?"- Hắn hỏi tiếp.
Mỹ Tử lắc đầu: "Không! Là bạn ấy nói muốn giúp cháu. Bạn ấy nói có thể tạo điều kiện để mọi người chạy ra khỏi đây!"
Liền sau đó, ánh mắt cô bé ảm đạm hẳn đi, dường như nó đang nhớ lại sự việc gì đó rất buồn.
"Thế nhưng sau đó bạn ấy đã thay đổi. Bạn ấy nói hai người bọn cháu có thể khống chế cả tòa cô nhi viện này giống như các thầy cô đã làm! Bạn ấy còn móc đôi mắt của Tiểu Hồng nữa!"
Nói xong, nó vùi mặt vào bàn tay, khóc nức nở.
"Sao cháu không ngăn cản nó?" - Trần Tiếu hỏi.
"Không được! Bạn ấy sẽ tố cáo với mọi người là cháu đã giết hiệu trưởng!" - Mỹ Tử càng nghẹn ngào: "Nhưng mà cháu không hề cố ý! Ngày hôm đó, trong phòng hiệu trưởng…"
Nó không nói tiếp nữa, nhưng mọi người đều im lặng, không hỏi gì thêm nữa. Trong bóng tối, chỉ còn những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Một lúc sau…
"Ngày hôm đó cháu cũng ở trong phòng họp phải không?" - Hắn lại hỏi.
"Là bạn ấy ép cháu! Bạn ấy bảo cháu giả bộ như bị siêu năng lực khống chế, lừa mọi người chạy hết ra ngoài!"- Mỹ Tử điên cuồng lắc đầu, hét lên: "Khi ấy cháu rất sợ hãi, trong đầu trống rỗng, khi cháu tỉnh lại thì đã thành ra như vậy rồi….. Cháu không hề cố ý đâu! Cháu thật sự không hề cố ý!!!"
…………………
"Bọn chú dắt cháu ra ngoài!"- Trần Tiếu vẫn đút tay vào túi, thờ ơ nói.
Mỹ Tử lắc đầu: "Không được! Chúng cháu đều ở đây. Mấy hôm nay còn có một cô giáo mới tới. Cô ấy rất đẹp, rất dịu dàng. Chúng cháu đều thích cô ấy!"
Cô bé nói, trong đôi mắt đỏ tấy vì khóc lộ ra một chút vui mừng mà một đứa trẻ nên có.
Trần Tiếu ngẩng đầu lên, nhìn Mỹ Tử.
"Bọn họ….. đều chết hết rồi!" - Hắn nói.
Mỹ Tử sửng sốt, niềm vui trong ánh mặt chợt tiêu tan, thay vào đó là sự cô đơn, đau thương trào dâng.
"Không! Không! Bọn họ vẫn còn đó mà. Chú xem, bọn họ còn đang học mà! Hôm qua cô giáo còn khen cháu nữa!" - Khóe môi cô bé vẫn cười, nhưng hai mắt đã ướt nhòa vì nước mắt.
"Vậy cô ấy tên gì?" - Trần Tiếu không quan tâm đến vết thương lòng của Mỹ Tử, chỉ nhàn nhạt hỏi.
Mỹ Tử bỗng yên tĩnh lại, hai mắt mờ mịt.
"Cháu vẫn chưa kịp đặt tên cho cô ấy phải không?” - Trần Tiếu tiếp tục nói: "Cháu đang lừa dối chính mình, xây dựng lên một thế giới tâm linh giả tạo để an ủi bản thân. Thậm chí, vì không muốn phá vỡ nó, cháu không tiếc đoạt đi sinh mạng của càng nhiều người hơn nữa!"
Trần Tiếu nói, sự điên khùng trong mắt bớt đi ít nhiều.
"Không, không phải như thế!!!"- Mỹ Tử bịt tai lại, điên cuồng hét lên.
Thế nhưng, Trần Tiếu không hề ngừng lại, tiếp tục nói, đồng thời từng bước, từng bước đi về phía nó.
"Hãy nhìn trong tay cháu, đó là một khẩu súng!" - Hắn chỉ vào tay của Mỹ Tử, giọng nói lạnh như băng.
"Lại nhìn sang bên cạnh cháu, đó là xác người! Cháu đã chính tay giết chết gã!
Rồi nhìn quanh căn phòng này xem, không hề có một chút ánh nắng nào. Cháu không dám ra ngoài, chỉ dám nhốt mình trong này, không có giáo viên, không có bạn học, chỉ một mình cháu ở đây hoang tưởng mà thôi!"
Mỹ Tử vẫn khóc, nước mắt từ trong kẽ tay chảy ra ngoài. Rất khó có thể tưởng tượng một đứa trẻ lại có thể khóc đau lòng đến thế.
Trần Tiếu đến cạnh bên Mỹ Tử, quỳ xuống.
"Nhưng mà… Sẽ không ai có thể trách cháu." - Hắn cười nhẹ, vuốt vuốt mái tóc nó và nói.