Trò Chơi Định Mệnh

Chương 10: Chương 10 Nhà Tình Thương

- Woa! Trời ạ, cái tên nghe man quá đi, thích thật._ My nhà ta lúc này bắt đầu mộng tưởng, nhìn cô lúc này chẳng khác gì một crazy fan của người tên Vincent.

Thành công hơn ngoài mong đợi!

Đôi môi anh đào của Tú Anh lúc đầu đã chúm chím giờ càng chúm chím hơn, nói thật ra là cô muốn cười một trận cho thoải mái khi thấy thái độ cô bạn thân củ cô, ngay lúc này cô cũng đang tưởng tưởng không biết khi cô đưa đoạn ghi âm này cho chủ nhân nó nghe thì thái độ của người đó như thế nào nhỉ??? Chỉ nghĩ thôi là cô muốn cười ra nước mắt rồi nếu tới khi đó chắc chắn cô sẽ chết vì cười mất nhưng vì sự việc trọng đại ngay bây giờ cô phải nhịn cười. Đúng nhất định phải nhịn không thôi là lộ chuyện.

- Bồ thích lắm à! Cần không mình làm mai cho._ Tú Anh miệng vẫn chúm chím, cảm xúc cười đang được cô kìm nén rất dữ dội.

- Thôi! Người như thế chắc đã có gia đình rồi. Với già rồi mình nhường cho bồ đấy._ Câu này nằm ngoài suy nghĩ của Tú Anh, Tú Anh nghĩ My khi nghe câu đó nhất định sẽ gật đầu và nói liện tục 2 lần chữ "Cần" nhưng không ngờ My lại từ chối

- Thôi! Hàng tốt nên mình nhất định sẽ giúp bồ, ngày mai bồ vào tập đoàn đi rồi sẽ biết._ Tú Anh nháy mắt tinh nghịch với My làm My bật cười

Dù là từ chối nhưng đây chỉ là mở đầu làm sau Tú Anh dừng lại được, kịch hay còn ở sau mà. Những gì Tú Anh đã nghĩ thì nhất định phải làm cho bằng được đừng hòng cô bỏ cuộc giữa chừng khí khái đó cô học được từ người anh trai của cô trong suốt thời gian qua đấy, và không biết nó là tốt hay xấu đối với cô.

Họ cứ mãi lo nói chuyện về vấn đề người tên Vincent đó, thoáng chốc thì xe cũng đã đến nơi là nhà tình thương Phúc Lợi. My bước xuống xe, Tú Anh cũng xuống theo, Tú Anh nhìn ngôi nhà tình thương trước mặt mình cô không biết My dẫn cô đến đây có chuyện gì?

Là My sinh con nuôi sao? Không phải nhất định không phải, cô chơi thân với My từ nhỏ đến lớn cô rất hiểu tính My, dù My rất thích trẻ con nhưng vì còn quá tre cô sẽ không nhận con nuôi. Nếu không phải như thế, vậy rốt cuộc My đứa cô đến đây để làm gì?

Tú Anh quay qua tính mở miệng hỏi "Tại sao bồ lại đến đây" thì My như hiểu được câu hỏi mà Tú Anh sắp nói ra, cô liền nắm tay Tú Anh kéo Tú Anh vào trong như thay câu trả lời "Vào trong rồi bồ sẽ biết" và Tú Anh như hiểu được việc làm thay câu trả lời ấy của My nên cô vào trong, dù gì vào trong cô mới biết được sự việc mà My dẫn cô đến đây.

My dẫn Tú Anh vào trong nhà Tình thương, nơi đây giống như cái tên của nó. Nơi đây là nuôi những đứa trẻ cô nhi không có cha mẹ hoặc bị người nhà bỏ rơi. Vì là nơi dành cho trẻ em sinh sống nên các tông màu nơi đây điều rất sáng và dịu ngọt, làm cho cuộc sống của những đứa trẻ ở đây đỡ tủi thân hơn khi thiếu vắng tình cảm của cha mẹ.

Nhà tình thương được sơn màu trắng viền xanh biển, trên tường thì có vẽ những hình ảnh trái cây, con thú và nốt nhạc. Đều là những hình ảnh dành cho trẻ em, đi sâu vào là một khu vui chơi nhỏ, ở đây có cầu trượt, xích đu . . . Như một khu vui chơi được thu nhỏ dành cho trẻ em ở đây. Đến nơi đây, không khí nơi đây làm My và Tú Anh dễ chịu hơn bởi tránh xa được cuộc sống bon chen, giả tạo đầy những thủ đoạn ngoài kia. Hình ảnh những đứa trẻ vui đùa làm cho My và Tú Anh ấm lòng hơn, đến nơi đây từ nãy đến giờ Tú Anh để ý nụ cười trên môi My chưa bao giờ vụt tắt. Có lẽ đây là cuộc sống thanh bình mà My ao ước và cô cũng thế.

My bước lên Tú Anh vài bước, chóng hôn rồi hít hơi sâu và nói:

- Đan heo con, giờ này không chuẩn bị đi ngủ trưa đi mà còn chơi ở đây._ My nói to làm tất cả hoạt động vui chơi của những đứa trẻ dừng lại, chúng quay lại thấy My, mọi ánh mắt giờ đổ dồn vào My, chúng nhìn My hồi lâu, những ánh mắt long lanh không hề vướng bận suy nghĩ trần tục gì của cuộc sống bon chen ngoài kìa cứ nhìn My lom lom, không khí như im lặng hẳn đi chỉ còn lại tiếng nhịp tim đập thình thịch vì lo sợ cho My của Tú Anh nhưng . . .

- Ah! Mẹ My . . . _ Cả đám nhóm chạy ào tới chỗ My, My ngồi hỏm xuống ôm lấy đàn heo con trong lòng, Tú Anh cảm thấy chóng mặt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả đám nhỏ âu yếm My có đứa nói

- Mẹ My! Sau chủ nhật tuần trước mẹ không về nhà._ Một cậu bé kháu khỉnh nói, Tú Anh lúc này mới hiểu ra thì ra ngay lúc My ở bệnh viện muốn đến nơi đó mà My nói có lẽ là nhà tình thương nhưng theo Tú Anh suy nghĩ mọi việc không hề đơn giản như thế.

Còn My, My chẳng buồn khi nghe cậu bé đó hỏi, My vui vẻ cười tươi, ngắt nhẹ mũi của chú nhóc ấy

- Heo con! Tuần trước vì mất công chuyện nên mẹ về nhà không được, hôm nay vì mẹ có chuyện vui mẹ tính ghé đây thông báo cho bà ngoại biết tin vui nên mẹ không mua quà, ẹ xin lỗi mấy đứa nhé._ Dù nói lời tình cảm nhưng nụ hồng trên môi My chưa hề tắt.

- Tụi con không cần quà! Chỉ cần mẹ My về nhà là đủ rồi._ Một cô bé gái lên tiếng trong đám nhỏ kia

- Con bé heo này! còn nhỏ mà miệng lưởi quá đấy._ My tham lam ôm thêm một cô bé trong tay trong khi tay đã ôm 5-6 đứa trẻ rồi.

- Ah! Dì này đẹp quá, mẹ ơi có phải bạn của mẹ không._ Mấy đứa nhỏ giờ mới biết sự tồn tại của Tú Anh.

- Àh! đây là dì Tú Anh bạn thân của mẹ._ My đặt mấy đứa nhỏ rồi đứng dậy nói ấy đứa con của cô nghe, Tú Anh nhìn mấy đứa trẻ xinh đẹp, ngây ngô mà lòng cũng vui theo.

- Chào mấy đứa!_ Tú Anh cũng rất thân thiện ngay từ lần đầu gặp mặt mấy đứa nhỏ, cô thưởng ấy đứa bé nụ cười thiên thần ấy, ngay tức thì bị nụ cười ấy dụ dỗ, mấy đứa nhỏ chạy ùa qua chỗ Tú Anh, My chóng hông nhìn bọn trẻ âu yếm Tú Anh bắt đắc dĩ lắc đầu cười.

- Bọn trẻ này đúng là . . . cò dì Tú Anh là quên mẹ nó ngay._ My nói rồi để mây1 đứa nhỏ chơi đùa với Tú Anh ở đó cô tính đi vào đi được vài bước thì từ trong vọng ra tiếng người phụ nữ.

- Mấy đứa này, trưa rồi vào ăn cơm và ngủ thôi nào._ Giọng nói hiền dịu ấy vang lên, my dừng bước nhìn nguòi phụ nữ trước mặt.

Mắt My long lạnh và sáng lên khi thấy người phụ nữ ấy. Người phụ nữ ấy ngoài 50 nhưng nhìn bà rất trẻ, máy tóc bà vẫn còn đen chưa có cọng tóc bạc nào (Mới ngoài 50 mà =.=) vần trán thì không có 1 nếp nhăn nào cả, nếu nhìn kĩ gương mặt bà thì mọi người sẽ nghĩ bà chỉ ngoài 40 thôi chứ chưa tới 50, nhìn bà rất đẹp. Một nét đẹp dịu dàng, cao quý không quá kêu sa, dáng người bà hơi gầy nhưng nó không làm mất đi vẻ đẹp của bà.

Thấy My bà chợt hé môi cười, My cũng thế mặc dù nãy giờ cô vẫn cười. Thấy bà lòng My lại ấm hơn ban được như được sưởi ấm phần nào cô đơn trong cô. Bọn trẻ đang chơi đùa với Tú Anh thì nghe tiếng bà gọi hồi nãy chúng liền quay lại nhìn bà và chạy ào tới kêu 2 tiếng "Bà ngoại", bọn trẻ còn giời thiệu Tú Anh thay cả My và khoe với bà là mẹ My nó có 1 cô bạn thân rất đẹp, tụi nhỏ còn so nói đẹp hơn cả bà ngoại của nó T_T(con nít đúng là con nít). Nghe tụi nhỏ giới thiệu vậy Tú Anh không khỏi bật cười rồi nhìn bà nhưng nụ cười cô tắt hẳn đi khi thấy bà, bà thì cũng vui vẻ và nhận ra Tú Anh ngay lần đầu tiên.

- Chàu là Tú Anh đúng không?_ Bà thấy Tú Anh lớn như thế thì bà cũng biết đúng là thời gian đã rất lâu rồi, mới đây cũng đã 5 năm.

Tú Anh khi nghe bà hỏi câu đó cổ họng cô nghẹt nghẹt hẳng đi, mắt cô cay cay 1 cảm giác rất khó chịu như lúc này cô không muốn gì hơn ngoài khóc và cô chẳng hiểu sao cô lại như vậy. Để trả lời câu hỏi đó Tú Anh chỉ gật đầu một cia1 để thay câu trả lời của bà. My thấy Tú Anh mắt đỏ hoe như sắp khóc My liền đến vỗ dành cô như đang vỗ dành đàn heo con của mình. My cũng chẳng hiểu sao Tú Anh lại khóc như thế. Rồi họ vào trong nói chuyện, bọn heo con thì đã tới giờ ăn nên được người khác trong nhà tình thương chăm sóc. Còn My, Tú Anh và người phụ nữ đó vào phòng khách nói chuyện. Vào phòng khác, vừ ngồi xuống My liền khoe thành tích hôm nay của mình.

- Mẹ ơi! Con được nhận vào làm tập đoàn lớn rồi đấy mẹ._My nói đôi mắt bà sáng lên, miệng bà nở nụ cười, nụ cười dịu dàng như ánh hoàng hôn

- Ừm! Con gái mẹ giỏi lắm._ Bà khen My một câu nhưng không có quà, nhưng đối với My bấy nhiêu đó thôi thì cũng đã đủ rồi.

Và 2 mẹ con họ trò chuyện, Tú Anh ngồi im lặng nghee họ trò chuyện không nói gì, vì lúc này cô biết cô nên như thế này, một khi cô cất tiếng nói là cô sẽ bật khóc, và cô sẽ khóc lớn và nhiều hơn.

- Tú Anh sao con buồn vậy._ Mẹ My cất tiếng hỏi.

- Ưm! Sao bồ buồn vậy, ình xin lỗi nha có mẹ nên mình quên mất bồ._ My ôm lấy Tú Anh nói giọng nũng nịu vì tưởng cô lo nói chuyện với mẹ nên bỏ Tú Anh, và làm cho Tú Anh buồn.

- Không phải đâu dì! Bồ ngốc quá mình đâu cò buồn bồ đâu._ Tú Anh cất giọng nghẹn ngào nói.

- Khờ quá! Lại khóc không có lí do nữa rồi nè, bồ đói phải không được rồi mình sẽ nhờ mẹ làm cơm giúp mình._ My lau nhanh đi nước mắt trên mặt Tú Anh

- Mẹ ơi, Tú Anh cảm thấy đói nên mẹ . . ._ My ngập ngừng

- Đươc rồi mẹ biết không chỉ Tú Anh thôi đâu._ Bà hiểu ý My, nói tẹt ra My xấu hổ gãy đầu.

Bà đi ra khỏi phòng thì Tú Anh khóc oà lên, ôm chầm lấy My. My chẳng hiểu chuyện gì xảy ra ca nhưng đối với Tú Anh bây giờ cô mới biết nguyên nhân vì sao cô lại khóc như thế. Giờ phút này cô thấy thương cho My, tại sao lại chịu đựng tình cảnh như thế suốt 5 năm qua, tại sao lại không hề than vẫn với cô lời nào khi gặp cô và tại sao luôn có thể tươi cười trước mặt mẹ cô như thế. Đối với cô Tú Anh, nếu đặt Tú Anh vào chỗ cô thì Tú Anh không thể giấu được xúc động mà bật khóc trước mặt bà. Và cũng ngay lúc này Tú Anh mới hiểu tại sao My lại lo lắng sợ ai đó biết cô bị thương mà trong bệnh viện cô từng dặn Quân như thế. Đó là vì cô sợ mẹ cô buồn, Tú Anh nghĩ có lẽ suy nghĩ cô giống My là mẹ cô đã chịu nhiều khổ đau rồi cô không muốn mẹ cô buồn vì cô bị thương như thế. Sự việc xảy ra như thế càng làm cho cô muốn tác hợp anh cô với My hơn vì cô biết, chỉ có anh trai cô mới là người xứng đáng mang lại hạnh phúc cho My, cũng chỉ là anh trai cô có thể bù dắp được nỗi cô đơn của My trong mấy tháng qua. Nhưng chuyện đó sau này hãy tính, trước tiên bây giờ cô nên tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra đối với My 5 năm qua, trong thời gian cô du học ở nước ngoài. Và để tìm hiểu rõ hơn nên cô đã cùng My ở lại nhà tình thương cho đến sập tối vẫn chưa về.

------------------------------------------------------------------------------------

My và Tú Anh cứ lo ở nhà tình thương vui chơi với bọn trẻ và nói chuyện với mẹ My như thế không hề hay biết gì ở nhà đang có một người đứng ngồi không yên ở nhà. Cũng gần 8h tồi rồi mà chưa thấy bóng dáng của 2 cô nàng về làm cho nỗi lo của anh tăng thêm. Chờ . . . chờ . . . chờ hoài mà vẫn không thấy ai hết nên anh không thể ngồi yên được nữa, anh đành gọi Tú Anh nhưng không thấy Tú Anh bắt máy, anh biết Tú Anh đi chung với My nhưng anh không có số điện thoại của My nên anh đành nhờ trợ lí của mình và trợ lí anh điều tra được là My và Tú Anh đang ở nhà tình thương, anh hỏi địa chỉ và láy xe rời khỏi nhà để đến đó.

Trên đường đi anh không thể hiểu là 2 người họ đi đến đó là gì, làm công ích ư, không phải, là nhận con nuôi, cũng không nhìn 2 cô nhóc nhoi nhoi đó làm gì rãnh đến thế thì tại sao. Thôi bỏ qua đi dù sao cũng chẳng liên quan đến anh chỉ cần lôi 2 cô nhóc về nhà là xong còn chuyện họ đến đó làm gì anh không quan tâm, anh không muốn điều tra chuyện riêng tư của người khác, đó là quy tắc sống của anh.

Zing Blog