Trò Chơi Định Mệnh

Chương 46: Chương 46 Bắt Đầu Lại

Phần 3

Cô cắm hoa vào bình, có lẽ phòng bệnh của Khánh là phòng bệnh đặc biệt và chỉ duy nhất phòng bệnh của Khánh là có trưng hoa giọt tuyết.

Sau khi cắm hoa xong, My lấy một chiếc ghế đặt kế bên giường bệnh Khánh, rồi ngồi lên chiếc ghế đó. Hôm nay chỉ có My đến thăm Khánh, không có đem đứa bé theo. Tuy con của họ chào đời rất bình an và rất khoẻ nhưng dù sao cũng là sinh non nên để đảm bảo sức khoẻ cho bé từ nay về sau, My đành để con của cô trong lồng kính sau 7 ngày cô mới dám rước đứa bé ra. Còn về phần cô thì chưa được 3 ngày cô đã xuất viện, mặc ý kiến bác sĩ và y tá dặn dò như thế nào.

- Kể từ nay, trên pháp luật. Em và anh, chúng ta chính thức là vợ chồng._ My nắm tay Khánh, từng ngón tay của cô xen kẽ vào 5 ngón tay của Khánh.

Như cô đã nói, hôm qua, cô xuất viện, về nhà Khánh lấy tờ giấy kia, ký tên cô vào và đeo chiếc nhẫn vào rồi đem ra pháp luật. Thế là pháp luật đã công nhận cô và Khánh có quan hệ là vợ chồng.

- Thiên Khánh, giấy em cũng đã ký rồi. Nhẫn em cũng đã đeo rồi, chỉ còn chờ anh tỉnh lại nữa thôi là chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.

Cô cầm lấy bàn tay chay sần của Khánh lên, áp vào má cô, một giọt nước nóng hỏi từ khoé mi của cô lăng dài xuống, chạm vào đầu ngón tay của Khánh. Như cảm nhận được sự đau đớn của My, ở đâu đó, một phần lý trí trong anh tĩnh dậy, mi tâm anh cử động, ngón tay bên bàn tay trái khẽ nhúc nhích.

. . .

4 năm sau.

- Anh Quốc, Tuấn Anh coi chừng té đó con._ Một giọng nam trần ấm vang lên, hình như đó là lời nhắc nhở của người cha, đi theo sau người đó là một cô gái khoảng 28t, nhìn cô gái đó còn rất trẻ và khá xinh đẹp dù đã là mẹ của 2 đứa con.

- Ba ơi. . . ẵm ._ Một cậu bé 3t khá khôi ngôi đứng dưới chân người đàn ông đó bập bẹ nói.

- ẵm. . . Ba ơi_ Cũng cậu bé 3t gương mặt chẳng khác gì cậu bé lúc nãy, có lẽ 2 cậu bé là anh em song sinh và nghe cách nói thì có lẽ hai cậu bé đang giành nhau để được ba ẵm.

Và cha mẹ của 2 chàng qúy tử bế 2 cậu bé, người cha thì ẵm cậu anh, còn người mẹ thì ẵm cậu em. Nhìn bộ dạng của họ như đang chờ ai đó. Và gia đình nhỏ đó không ai khác chính là Tuấn Nam và Tú Anh.

- Này, gia đình cậu đang chờ gia đình tớ à._ Một người đàn ông nhỏ hơn Tuấn Nam 2t hay 3t đi cùng vợ, trên tay cũng ẵm một tiểu công chúa gần tròn 2t.

Nghe câu nói kia cả Tú Anh lần Tuấn Nam đều quay qua và thấy.

- Ừ, nhưng không phải chỉ một mình gia đình cậu đâu._ Tuấn Nam cười như thay lời xã giao với họ.

- Tớ tưởng chỉ gia đình tớ đến trễ ai ngờ họ còn trễ hơn cả tớ._ Người đàn ông đó cũng cười, đáp.

- Tên đó đến trễ là chuyện bình thường thôi Vương à, chừng nào tên rùa đó đến sớm mới có chuyện lạ._ Nhân lúc họ chưa tới thì Tuấn Nam thoả chí nói xấu họ trước mặt Minh Vương.

- Tú Anh, Tuấn Nam._ Một giọng nữ khác từ xa vang lên

Nghe tiếng gọi đó cả gia đình nhà Tú Anh và Minh Vương đều nhìn về phía phát ra tiếng gọi kia thì thấy một cô gái bằng tuổi Tú Anh, đi cùng người đàn ông bằng tuổi với Tuấn Nam. Tay trái của người đàn ông kia có dắt theo một cậu bé 3t. (đố bạn đây là gia đình của ai?)

Thấy họ, môi Tú Anh nở ra một nụ cười của hoa bách hợp.

Tú Anh và Tuấn Nam kết hôn cách vài tháng, sau khi việc Khánh bị tai nạn và không lâu sau thì Tú,Anh có baby, đi siêu âm thì bác sĩ nói trong bụng Tú Anh có đến 2 baby. Đó là 2 cu cậu Anh Quốc và Tuấn Anh bây giờ. Còn Minh Vương thì 4 năm trước vì quá đau buồn chuyện My nên anh đã ra nước ngoài làm anh và cũng nhờ lần đó anh gặp được Elly cô gái người Hàn gốc Trung tức là vợ anh bây giờ. Gặp nhau không bao lâu thì quen nhau và một năm sau họ đi đến hôn nhân. Không lâu sau thì họ sinh baby, từ chuyện tình cảm của anh và My, anh cũng rút ra bài học là hãy buông tay thứ tình cảm không thuộc về mình tốt hơn là giữ chặt lấy nó, vì chỉ buông tay mới có thể cho bạn được hạnh phúc khi bạn đi tìm một tình yêu mới. Đó là những gì mà Vương rút được từ tình cảm mà anh giành cho My của lúc trước.

Thấy gia đình kia thì ý cười trên môi Nam đậm và lan ra rộng hơn, anh liền cất tiếng trêu chọc.

- Cậu cũng chẳng thay đổi gì, vẫn còn linh như xưa, vừa nhắc là xuất hiện có mặt tại đây, đúng không Trần Minh Quân._ Nam nhấn mạnh cái tên cuối.

Quân không giận mà ngược lại anh phì cười và đương nhiên là sẽ công kích lại.

- À thì ra cậu đang nhớ đến tớ, Tú Anh à, em thấy không? Lấy em rồi mà tên đó vẫn còn nhớ thương về anh này._ Quân đúng là không thay đổi gì, vẫn hài hước như xưa, có điều thời gian trôi đi làm anh chở nên chững trạc và trưởng thành hơn rất nhiều so với trước.

Câu nói của Quân khiến mọi người không nhịn được mà phì cười.

- Thôi ngừng trước khi cuộc chiến không có hồi kết này xảy ra đi nhé, giờ chúng ta đi thôi cũng đã tới giờ rồi._ Cô gái đi cùng Quân cất tiếng nói, và người đó không ai khác chính là My.

Sau khi My nói câu đó thì cả 3 gia đình đều rời khỏi nhà Tú Anh và đi đến nơi đó. Cậu bé 3t mà Quân dắt bên tay chính là đứa bé sinh non cách đây 4 năm mà My bế trên tay khi ở trong bệnh viện ấy, My đã đặt cho con cô một cái tên rất hay cả về hình thức lẫn ý nghĩa.

Cuộc gặp gỡ của họ như đang trở về cuộc gặp gỡ trong buổi dạ tiệc 4 năm trước, như đã trở về thời điểm ban đầu khi mà họ vừa gặp nhau. Nhưng buổi gặp mặt này vẫn còn thiếu vắng, thiếu vắng 2 bóng dáng quen thuộc nhất của 6 người kia.

3 gia đình, 3 chiếc xe ôtô, 3 chiếc xe chạy ra khỏi thành phố rồi dừng lại ở một khu đất lớn. 6 người bước xuống xe đi đến chiếc cổng lớn màu trắng, trên hai cây cột ngay cổng có 2 con sư tử bằng đá nhỏ.

Quân đưa đứa bé cho My dẫn còn anh thì đi trước mở cổng ra, bên trong cổng là một ngôi nhà nhỏ màu xanh dương. Dù lâu lắm 6 người họ mới đến nơi này nhưng ở đây vẫn rất sạch sẽ không hề dính một hạt bụi nào. Như ngày ngày có người đều đến đây quét dọn. Bụi hoa giọt tuyết kế bên ngôi nhà nhỏ cũng đã lớn chỉ cần vào cuối đông này nữa thôi là sẽ ra hoa, đều này cho thấy nơi đây đang có một bàn tay ai đó, âm thầm, ngày ngày đến quét dọn và chăm sóc nơi đây.

Khi đi vào trong ngôi nhà nhỏ thì đứa bé mà My đang dẫn liền chỉ My và nói mẹ ơi ba kìa. Trước lời nói của cậu con trai, My cười nhẹ rồi hơi khụy người xuống, khẽ bảo.

- Andrew, gặp ba rồi vậy con muốn nói hay kể gì mà lúc nãy trên đường đi con nói với mẹ cho ba nghe đi

My nhìn về phía trước, phía mà Khánh Andrew đang nhìn. Lòng cô thầm nói anh à, em và con đến rồi đây

Zing Blog