Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 83: Tầng 8

“Lại là tiếng bước chân này!”

Hàn Phi lập tức dừng ngay động tác của mình, xoay người nấp vào bên trong căn hộ số 1062.

Hắn áp người lên cửa căn hộ, nhìn chằm chằm hành lang bên ngoài qua vị trí mắt mèo.

“Ngay đến Từ Cầm cũng không muốn đối mặt với chủ nhân của tiếng bước chân kia. Rốt cuộc nó khủng khiếp đến mức độ nào đây?”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Chiếc nhẫn trên tay của Hàn Phi cũng bắt đầu tỏa ra hơi lạnh thấu xương. Thứ kia đã tới rồi!

Hàn Phi vội nín thở, tiếp tục duy trì tư thế của mình. Hắn muốn nhìn thấy hình dạng của đối phương.

Tiếng bước nhân dừng ở tầng 6 thì chiếc nhẫn của chủ nhà đã tỏa ra hơi lạnh kinh người, cứ như muốn đóng băng luôn ngón tay của Hàn Phi vậy.

Hắn biết rõ đối phương đang ở ngay ngoài cửa. Nhưng khi nhìn qua lỗ mắt mèo, hắn lại chẳng thể nhìn thấy được cái gì. Trên hành lang chỉ là một màu tối đen như mực, ngay đến một bóng ma cũng không có.

“Vị hàng xóm vô hình ư?”

Không biết được hình dạng của đối phương, chỉ biết rằng đối phương có tồn tại. Loại cảm giác kinh khủng mơ hồ này lại càng đáng sợ hơn.

“Liệu có khi nào giờ đây gã ta cũng đang nhìn mình qua lỗ mắt mèo hay không?”

Hàn Phi bị chính suy nghĩ bất chợt này của bản thân hù cho một trận. Hắn bất giác co người núp sau cánh cửa chống trộm, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Phía ngoài cửa vô cùng yên ắng, tưởng chừng như chưa từng có bất cứ biến cố nào phát sinh. Nếu không phải do Hàn Phi sở hữu chiếc nhẫn của chủ nhà, có khả năng cảm nhận được cái lạnh ghê người kia, e rằng hắn cũng sẽ cho là đối phương đã rời đi rồi.

“Con quỷ kia vẫn còn đang ở bên ngoài đợi mình!”

Cả hai bên tốn hết 15 phút thì tiếng bước chân kia mới lại vang lên lần nữa. Con quỷ ở ngoài cửa đã rời đi rồi.

“Rốt cuộc gã ta là cái thứ gì? Không nhìn thấy nhưng lại thực sự tồn tại, lại còn phát ra âm thanh kỳ quái kiểu đó nữa.”

Chờ cho đến khi chiếc nhẫn nọ không còn tỏa ra cảm giác lạnh lẽo, Hàn Phi mới lặng lẽ đẩy nhẹ cửa, canh thời gian mở cánh cửa căn hộ số 1063 ra.

Sau khi tìm kiếm hết một lượt các căn hộ tại tầng 6, âm thanh thông báo của Hệ thống cũng vang lên trong đầu Hàn Phi.

“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý!

Nhiệm vụ chính tuyến cấp G - [Thăm dò Tầng 6]: Đã hoàn thành!

Nhận được phần thưởng:

Điểm kỹ năng tự do: +1

Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công thăng cấp lên level 4!

Điểm thuộc tính tự do: +1”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hàn Phi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn cộng điểm thuộc tính ấy vào phần [Thể lực], cộng điểm kỹ năng vào [Kỹ thuật diễn xuất].”

Giờ đây, thể lực của hắn đã đạt đến mức 8, chắc hẳn cũng chẳng bao lâu nữa sẽ có thể đột phá đến mức cao cấp.

“Sau khi nâng cấp thể lực xong, các chỉ tiêu của cơ thể mình đều được nâng lên. Bây giờ, cho dù ở trong thế giới hiện thực, mình của hiện tại đã chắc cũng được tính là một người tương đối biết đánh đấm ấy chứ nhỉ?”

Hàn Phi vung vẩy nắm đấm, rồi tự làm một phép so sánh giữa bản thân và kẻ ngoại lai toàn thân chằng chịt vết sẹo trước kia: “Tốc độc của mình giờ đã không còn kém cạnh so với đối phương rồi, có điều thể lực vẫn hơi tệ hơn chút. Nếu mình được nâng lên vài cấp nữa, lỡ lần sau có gặp tên cuồng sát kiểu đó, đoán chừng kẻ phải chạy trốn ngược lại chính là gã.”

Khi đã xác định bản thân có thể tự do thoát game, Hàn Phi mới bắt đầu đi làm nhiệm vụ [Mảnh ghép cơ thể].

Đối với nhiệm vụ cấp F này, cái khó nằm ở chỗ người chơi phải tìm kiếm các mảnh thi thể trong khắp tòa chung cư. Một khi bất cẩn, tất sẽ phải chạm trán với thứ đáng sợ nào đó.

Tuy nhiên, với Hàn Phi thì không như vậy. Trong thế giới hiện thực, hắn đã nắm rõ được các vị trí cất giấu những mảnh thi thể còn lại kia. Đối chiếu với các thông tin mà Mạnh Trường Hỉ để lại khi ấy, hắn đã có thể tìm ra ba “mảnh ghép” một cách nhẹ nhàng.

Nói là mảnh ghép, nhưng thực ra đó chính là các bộ phận cơ thể bị khuyết thiếu của những người bị hại.

Dựa vào phần hiển thị kết quả giám định của hệ thống, trừ việc lưu lại những lời nguyền rủa và oán hận ra, dường như các bộ phận cơ thể khuyết thiếu này chất chứa một vài cảm xúc đặc biệt nào đó.

“Những thứ đơn giản đều được tìm ra cả rồi. Chỉ còn lại bốn mảnh ghép, hai mảnh ở tầng 8 và hai mảnh ở tầng 9. Trên đó mình vẫn chưa từng đi qua.”

“Hôm nay, sau khi thoát game thì nhiệm vụ này chỉ còn lại thời gian 1 ngày mà thôi. Nếu muốn tiến lên tầng 8 và tầng 9 để tìm cho ra 4 mảnh ghép kia chỉ trong một ngày có vẻ là điều không tưởng.”

Hàn Phi hít một hơi thật sâu: “Nếu không muốn nhiệm vụ bị thất bại, ngày hôm nay mình nhất định phải tìm cho ra càng nhiều mảnh ghép càng tốt mới được.”

Lần đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ vượt cấp, phần thưởng nhất định vô cùng hậu hĩnh; Hàn Phi không đành lòng từ bỏ một cách dễ dàng như thế.

Hắn quyết định, nhân lúc bản thân có thể tự do thoát game sẽ đi lên thăm dò tầng 8; nếu thực sự không được thì sẽ trực tiếp thoát game ngay.

“Trước đây, bà cụ Mạnh Thi từng nhắc nhở mình, bậc cầu thang giữa tầng 7 và tầng 8 có vấn đề. Sau 0:00 mà đi tới đó, có khả năng sẽ rơi vào một nơi khác, nhìn thấy được một vài thứ đặc biệt.”

Hàn Phi cẩn thận tỉ mỉ đi lên tầng 7. Cánh cửa căn hộ số 1074 đã bị người ta đóng vào rồi, song vẫn không hề được khóa lại.

“Ai đã đóng cửa? Có phải chủ nhân của bước chân quỷ dị kia không? Nó cũng không muốn soi gương ư?”

Những việc mà đối thủ không muốn làm, có khả năng chính là nhược điểm của gã.

“Lẽ nào chiếc gương kia có thể soi tỏ được gã?”

Hàn Phi lập tức chú ý đến chi tiết này. Chỉ có điều, hiện tại quan hệ giữa hắn và chiếc gương kia càng tệ hơn. Nếu hắn dám xuất hiện trước mặt chiếc gương ấy, có khả năng sẽ khiến con quỷ gương nọ tức giận đến mức phải chui ra ấy chứ.

“Cứ từ từ, không việc gì phải gấp.”

Dừng bước ngay trước bậc thang giữa tầng 7 và tầng 8, Hàn Phi quan sát thật cẩn thận mới phát hiện bậc thang nơi đây có dính một lượng máu lớn nằm rải rác.

“Có vẻ từng có rất nhiều người chết trên đoạn bậc thang này.”

Thử bước lên một bậc thang ở giữa tầng 7 và tầng 8 ấy, Hàn Phi cũng không hề cảm nhận được bất cứ điều gì bất thường. Thế cho nên hắn tiếp tục bước lên từng bước một. Chỉ có điều, hắn cảm thấy mùi máu tươi trong không khí ngày càng trở nên nồng đậm.

“Rầm!”

Bên tai bỗng truyền đến tiếng động, tiếp sau đó, Hàn Phi lại nghe thấy một tiếng cười chói tai.

“Sao âm thanh kia cứ như được phát ra ngay bên cạnh mình vậy?”

Theo thói quen, Hàn Phi dựa sát vào bức tường đi lên tầng trên. Nhưng đúng vào lúc này, khi nhìn qua bên cạnh, trong chớp mắt sắc mặt của hắn bèn trở nên rất tệ.

Trên vách tường loang loang lổ lổ ấy, có vẽ một bức tranh kỳ dị cổ quái. Có mấy thanh niên đang cùng túm chặt tay và chân của một người trung niên, cứ như thể muốn xé toạc ông ta ra vậy.

“Là người thanh niên trên bức tường đang cười ư?”

Hàn Phi nhìn chăm chú vào những người thanh niên kia. Đúng lúc ánh mắt vừa di chuyển, hắn tận mắt nhìn thấy đầu của một gã thanh niên trên bức tường cũng chuyển động; dường như gã đang lén lút liếc nhìn Hàn Phi.

Trái tim đập mạnh một nhịp, song sắc mặt của Hàn Phi lại không hề để lộ ra vẻ bất an. Giả bộ như bản thân hoàn toàn không nghe thấy âm thanh kỳ quái kia, hắn chạy một mạch lên tầng 8.

“Trong căn hộ có ma ám, nơi hành lang cũng có quỷ phá phách; giờ đây, ngay cả đến bậc cầu thang và trên vách tường cũng đều không còn an toàn nữa.”

Chờ sau khi Hàn Phi rời khỏi đoạn bậc thang kia, mùi máu tươi trong không khí cũng tiêu tan đi mất. Hắn bèn quay đầu lại nhìn thì nơi ấy chẳng có gì cả.

“Lẽ nào trên tường cũng có quỷ? Bọn chúng có thể câu dẫn linh hồn của người đi giữa hành lang ư? Nhưng tại sao bọn chúng chỉ xuất hiện ở giữa tầng 7 và tầng 8 kia chứ?”

Rất may là lần này Hàn Phi không bị trúng chiêu. Có điều, hắn cũng không dám đảm bảo lần nào mình cũng được may mắn như vậy: “Trong hành lang có tai họa ngầm thế này quả thực quá nguy hiểm. Hay là mình phóng hỏa đốt lớp ngoài bức tường kia đi? Chỉ có điều không biết trong tòa nhà này, chỗ nào có chứa mấy thứ dạng như xăng dầu nhỉ?”

Trong đầu thì không ngừng suy nghĩ đối sách, song Hàn Phi vẫn từ từ mò đến được trước cửa căn hộ số 1084. Một trong những “mảnh ghép” mà hắn cần tìm kiếm được giấu trong căn hộ này.

Cầm vào tay nắm cửa, Hàn Phi chỉ mới hơi dùng sức thì cửa đã bật mở.

“Không khóa à?”

Hàn Phi cảm thấy khá ngạc nhiên. Tuy nhiên, còn chưa chờ cho hắn kịp hồi thần thì tiếng bước chân quỷ dị nọ lại xuất hiện.

Lần này, hắn nghe được rất rõ ràng, âm thanh ấy truyền tới từ tầng 9, ở ngay trên đầu của hắn!

Tốc độ của đối phương vô cùng nhanh, căn bản không cho Hàn Phi có thời gian do dự. Thế cho nên, hắn chỉ có thể chạy thẳng vào trong căn hộ số 1084 để ẩn nấp.

====

(Lời của người biên:

Trong chương này, có một chi tiết mà người biên nghĩ rằng tác giả đã nhầm lẫn, và mình cố tình sửa luôn cả bản gốc cho chính xác.

Ở đoạn này: [... Hàn Phi cẩn thận tỉ mỉ đi lên tầng 7. Cánh cửa căn hộ số 1074 đã bị người ta đóng vào rồi, song vẫn không hề được khóa lại.

“Ai đã đóng cửa? Có phải chủ nhân của bước chân quỷ dị kia không? Nó cũng không muốn soi gương ư?”...]

Trong bản gốc, tác giả ghi là "Cánh cửa căn hộ số 1064 đã bị người ta đóng vào rồi" - nhưng rõ ràng là Hàn Phi đang ở tầng 7, và căn hộ chứa tấm gương mang số 1074. Thế nên, người biên đã sửa luôn là căn hộ số 1074 thay vì bản raw là căn hộ số 1064.

Có lẽ là đúng rồi, nhưng nếu đây là phục bút mà tác giả cố tình cài cắm sau này, thì đến lúc đó người biên sẽ quay lại chương này để sửa lại lần nữa.)