Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 85: Nó đang nhìn tôi chằm chằm

Những dòng chữ dưới tấm ván giường khiến da đầu của Hàn Phi tê dại, bởi hiện giờ hắn cũng có cảm giác y như thế.

Có thứ gì đó luôn dõi theo Hàn Phi ngay từ khi hắn bước vào căn phòng này. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương, nhưng lại không thể tìm ra vị trí của nó.

Để làm rõ chân tướng sự việc, Hàn Phi nắm chặt con dao gọt trái cây trong tay mình rồi chui hẳn xuống dưới gầm giường.

Nếu so với không gian sạch sẽ ngăn nắp của cả căn phòng, bên dưới gầm giường này quả thực như một thế giới khác.

Trên tấm ván giường bằng gỗ dính đầy những vệt máu. Có ai đó đã dùng bút ghi chép lại khoảng thời gian sống sót cuối cùng của họ ở đây.

"Con mắt kia lại xuất hiện nữa rồi. Chỉ cần mình vừa tắt điện một cái là nó sẽ nhìn thẳng vào mình. Chết tiệt! Thứ đó rốt cuộc là cái gì kia chứ?"

"Không chạy thoát được! Bất kể là trốn ở ngóc ngách nào thì nó cũng nhìn thấy mình. Nó vẫn luôn theo sát mình!"

"Mình sắp bị ép đến phát điên luôn rồi! Thậm chí nó đã bắt đầu xuất hiện cả dưới đáy ly và trong các kẽ hở ngăn thực phẩm của tủ lạnh. Tại sao nó lại mang đầy oán hận đối với mình như thế? Rốt cuộc nó muốn làm cái gì?"

"Không chỉ một con! Không chỉ có một con mắt! Khắp cả căn hộ này chỗ nào cũng là con mắt!"

"Chỉ cần mình vừa nhắm mắt lại là sẽ nhìn thấy nó ngay. Dù cho mình thức dậy ở bất cứ đâu, cũng đều có thể nhìn thấy nó ngay từ cái nhìn đầu tiên! Nó trốn trong khe hở của tủ âm tường, đằng sau giá sách, thậm chí còn ẩn núp trong khe hở của ván giường nữa!"

"Không đâu là không có nó cả!"

"Ha ha ha ha! Cuối cùng mình cũng nghĩ ra cách khiến nó biến mất rồi!"

"Tại sao! Tại sao! Tại sao ngay cả sau khi tự đâm mù mắt của bản thân mà mình vẫn có thể nhìn thấy nó? Lẽ nào nó đã chạy thẳng vào hốc mắt của mình ư?"

Những chữ viết lúc ban đầu còn được coi là ngay ngắn nắn nót. Thế nhưng càng về sau, chữ viết lại càng trở nên cực kỳ cẩu thả, tựa như người viết đang rơi vào tình trạng hoảng loạn và bất an vậy.

Kể từ sau khi kẻ này đâm mù mắt của mình, những chữ viết bằng bút ít đi rất nhiều. Hầu hết đều là những vết máu do gã dùng tay cào lên tấm ván gỗ.

Gã không ngừng lặp đi lặp lại duy nhất một câu, khiến cho người ta có cảm giác như gã đã hoàn toàn phát điên rồi vậy.

"Bề ngoài thì căn hộ nhìn có vẻ rất bình thường. Vậy mà chỉ là mặt dưới của một tấm ván giường cũng đã cất giấu thông tin khủng khiếp đến thế…"

Ánh mắt trong căn hộ này vừa giống như một loại quỷ, lại tựa như một loại nguyền rủa. Hễ bị dính phải thì dù cho có móc đi đôi mắt cũng không cách gì thoát khỏi đối phương.

Đặt chiếc gối về lại chỗ cũ, Hàn Phi nằm xuống, gối đầu lên chiếc gối ấy rồi quan sát cả căn hộ từ dưới gầm giường kia. Hắn muốn trải nghiệm thử những gì mà đối phương từng trải qua để tiện bề phỏng đoán tâm lý của đối phương, khôi phục lại nối sợ hãi ban sơ nhất. Trước đây, khi đóng vai bất cứ nhân vật nào, hắn đều sẽ làm như thế.

So với căn hộ rộng rãi trống trải, không gian chật hẹp dưới gầm giường có vẻ càng tạo cho người ta cảm giác an toàn hơn.

"Ánh mắt đã bức chủ nhà phát điên kia sẽ xuất hiện ở đâu?" Một tay cầm chặt con dao, còn một tay còn lại của Hàn Phi vẫn để không. Hắn dự định nhắm cơ hội để tiếp xúc được tròng mắt kia.

Cả căn hộ yên ắng tĩnh mịch, im lặng như tờ. Hàn Phi không hề nhìn thấy con mắt nào, nhưng hắn có thể cảm nhận được, giờ phút này bản thân đang bị con mắt ấy nhìn chằm chằm.

Con ngươi không ngừng chuyển động trong hốc mắt, Hàn Phi quan sát tỉ mỉ khắp căn hộ. Lúc trước, hắn đã ghi nhớ hết toàn bộ vị trí đặt các vật dụng trong nhà. Lúc này, chỉ cần bất cứ vật nào có sự thay đổi, hắn đều có thể phát hiện ra ngay.

"Tìm thấy rồi!" Vẫn núp dưới gầm giường, Hàn Phi nhìn thấy trên lối đi ngoài hành lang dư ra một con búp bê: "Những con búp bê trong phòng chính là quỷ ư? Hay nói đúng hơn, chính những con quỷ đang ẩn nấp trong cơ thể của búp bê? Mình có cần phải dùng dao phá hủy hết tất cả búp bê hay không?"

Tất cả đều khó mà đoán trước được. Người chủ tiền nhiệm của căn hộ này không để lại nhiều thông tin có ích gì cho lắm, hầu hết chỉ gieo rắc nỗi sợ hãi mà thôi.

Vào lúc Hàn Phi vẫn còn đang suy xét, con búp bê trên lối hành lang kia bỗng ngã sõng xoài mà không có một dấu hiệu báo trước nào cả. Nó nằm sấp trên mặt đất, đôi con ngươi của nó nhìn thẳng tắp về phía Hàn Phi đang nằm dưới gầm giường.

Trong chớp mắt, Hàn Phi nảy sinh cảm giác không ổn chút nào. Hắn bất giác quay đầu, đúng lúc nhìn thấy một con mắt màu đỏ máu trong khe hở giữa ván giường đang nhìn hắn chằm chằm.

Sau khoảnh khắc kinh hoàng tột độ, não bộ của Hàn Phi trực tiếp chỉ thị cơ thể hắn hãy ra sức mà chém vào nó. Chỉ có điều, lúc hắn vừa nhấc cánh tay có cầm con dao kia lên thì con mắt nọ đã biến mất rồi. Tất cả chỉ giống như bản thân hắn tự hoang tưởng mà thôi.

Hít một hơi thật sâu, Hàn Phi nhìn ra lối hành lang một lần nữa thì phát hiện con búp bê kia cũng đã biến mất rồi.

"Nhìn thấy nhền nhện không đáng sợ. Cái đáng sợ ở đây chính là vừa nhìn thấy nó, nó lại biến mất ngay sau đó."

Hàn Phi biết, có một con búp bê đã chạy ra khỏi căn phòng, nhưng bây giờ lại không biết đối phương đã đi đâu.

"Có khi nào nó cũng đang ở dưới gầm giường hay không?"

Càng nghĩ càng thấy ghê người, Hàn Phi trực tiếp nâng ván giường lên luôn. Trong căn phòng này căn bản chẳng có bất cứ chỗ nào an toàn cả.

Bất luận trốn ở chỗ nào đều sẽ bị con mắt nhìn thấy; thế nên chỉ có duy nhất một con đường để phá cục diện này, chính là nhanh chóng điều tra ra manh mối có ích.

Nhìn những chữ viết trên ván giường, Hàn Phi biết rằng, chủ nhân của căn hộ này không phải bị ai đó giết hại, mà là bị con mắt kia giày vò dần dần cho đến chết.

"Con quỷ trong căn hộ số 1084 có oán niệm rất nặng nề. Loại quỷ như thế này cực khủng khiếp, thuộc loại đáng sợ nhất. Chỉ có điều, đối với mình mà nói thì đây miễn cưỡng coi như một tin tức tốt."

Từ từ giày vò thì Hàn Phi sẽ có đủ thời gian để đi tìm cơ hội phá vỡ cục diện này. Nếu như con quỷ này mà thuộc loại sát phạt trực diện, Hàn Phi chỉ có con đường [quit game] để bảo toàn tính mạng thôi.

"Không được hoảng hốt. Phải ổn định lại tiết tấu." Hàn Phi không nghĩ đến con mắt và con búp bê vải kia nữa. Hắn đi đến bên cạnh giá sách, lật tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một cuốn tập dùng để luyện vẽ.

Mở tập tranh ra, bên trong có những bức vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ. Hầu hết những bức vẽ của nó đều có liên quan đến gia đình. Bên cạnh rất nhiều bức còn viết thêm những dòng chữ và các chữ ghép vần xiêu vẹo.

"Nhà mình đã chuyển đến một căn hộ mới! Nơi đây rộng lớn hơn rất nhiều so với căn nhà trước đây, còn có đàn piano và thật nhiều búp bê vải nữa."

"Ba là ba của mình, mẹ là mẹ của mình thôi. Mình không cho phép bất cứ ai khác cũng được gọi họ như thế!"

"Nơi này giờ đã là nhà của mình. Cả ba, cả mẹ và tất cả búp bê ở đây đều là của mình!"

"Tại sao nó lại cứ phải giành đồ với mình chứ? Nó đã đánh mất ba và mẹ của nó, vậy mà còn muốn cướp đi ba và mẹ của mình nữa."

"Mình phải nghĩ cách lừa nó đi. Nó không thể nhìn thấy gì, khẳng định sẽ không tìm được đường quay lại!"

"Làm sao mà nó tìm được đường về lại vậy? Mình ghét nó quá! Ghét tất cả những thứ trên người nó nữa! Thật muốn khiến nó vĩnh viễn biến mất!"

"Hi hi! Nó chỉ là một đứa mù, không nhìn thấy gì cả. Chỉ cần mình không nói, nó cũng sẽ không biết là mình giết nó."

Màu sắc của những nét vẽ trên cuốn tập rất sặc sỡ, sáng sủa tươi tắn. Thế nhưng nét chữ bên trên lại khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.

"Trong căn phòng này từng có một đứa bé gái sống ở đây. Nó còn từng giết chết một đứa bé có vấn đề về mắt ư?"

Hàn Phi dường như đã lờ mờ đoán ra được vài điều gì đó. Hắn lại tiếp tục tìm kiếm trong căn phòng. Cuối cùng, hắn tìm thấy một vài tư liệu xác minh cho nội dung của phần tự thuật bên trên nằm trong ngăn kéo dưới cùng của bàn học.

Ba mẹ của Ứng Nguyệt bất ngờ qua đời, trong khi tuổi tác của nó còn quá nhỏ. Lại thêm đôi mắt bị tật bẩm sinh, không thể tự lo cho cuộc sống của mình, tạm thời Ứng Nguyệt sẽ được cô ruột chăm sóc.

Bên cạnh phần tài liệu xác minh nọ, Hàn Phi còn nhìn thấy một bản hợp đồng sang tên nhà cửa nữa. Chỉ có điều, do Ứng Nguyệt vẫn còn nhỏ, nên chắc hẳn bản hợp đồng này chưa có hiệu lực pháp lý.

"Mình đã hiểu đại khái sự việc rồi. Ứng Nguyệt vốn là một cô bé mắc bệnh bẩm sinh về mắt. Căn hộ này vốn dĩ thuộc về nó. Sau đó, cha mẹ của cô bé đột ngột qua đời hết cả. Kết quả là, cả nhà cô ruột của con bé đã dọn về đây ở, và bắt đầu chăm sóc cho nó."

=====

(Chú thích: Cô ruột = em gái ruột của bố / Mình ghi chú thích như vầy vì sợ cách xưng hô khác nhau theo vùng miền. Bản gốc của truyện thì nói rõ là em gái ruột của bố)