Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 10: Nhiệm vụ thứ hai

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người đi không được bao xa, phía sau truyền đến tiếng bước chân càng lúc càng gần. Dư Tô quay đầu lại, liền thấy Vương Tam đang bước nhanh đi tới.

Trong lòng nàng hơi kinh ngạc, Lâm Tiểu An cũng ngạc nhiên hỏi:

"Cảnh sát Phong, có chuyện gì sao?"

Hắn gật đầu, nhìn về phía Dư Tô:

"Nghe nói vừa rồi cô là người tiếp cận người chết đầu tiên, tôi muốn hỏi cô một ít vấn đề về hiện trường vụ án."

"......" Tìm lý do có thể tùy tiện hơn nữa hay không? Dư Tô nhủ thầm.

Thực rõ ràng, người này khẳng định có mục đích khác.

Dư Tô đáp ứng, kêu Lâm Tiểu An ở chỗ này chờ một chút, liền theo hắn hướng về một chỗ ít người đi đến.

Phía trước có đặt một băng ghế dài cho người đi đường nghỉ ngơi. Hai người bước qua ngồi xuống. Vương Tam liền nói:

"Tôi tên Phong Đình."

Dư Tô gật đầu, không trả lời.

Phong Đình nhướng mày:

"Lúc này không phải cô nên giới thiệu tên của mình sao?"

Dư Tô cười híp mắt:

"Tôi cũng đâu có hỏi, là chính anh muốn nói."

Phong Đình cười nhẹ:

"Lật mặt cũng thật nhanh."

Dư Tô nghiêng đầu:

"Yên tâm, lần sau nếu lại gặp nhau ở trong trò chơi, khẳng định lật trở về."

Nàng cũng không cảm thấy hai người còn có khả năng gặp gỡ. Ấn theo các cuộc đối thoại trong [Giao lưu] mà nói, cộng sự cùng người mới được ghép cặp với nhau trong trò chơi nhất định là những người ở cách nhau không xa trong hiện thực.

Nhưng người chơi sẽ tiến vào nhiệm vụ nào hoàn toàn là ngẫu nhiên, độ khó của nhiệm vụ cũng không ấn theo việc người đó đã trải qua bao nhiêu màn chơi. Chưa nói đến chuyện cho dù từng làm cùng một nhiệm vụ, sau khi thoát khỏi trò chơi, khoảng cách nghỉ ngơi cho tới lần nhiệm vụ sau của mỗi người cũng khác nhau.

Theo số lần nhiệm vụ gia tăng, tỷ lệ gặp được người chơi cũ dần dần từ phạm vi cùng một khu vực trải rộng ra một thành phố, từ cùng một tỉnh biến thành cả nước.

Cho nên càng về sau, người chơi trong một màn chơi sẽ rải rác khắp các nơi, trừ phi trước khi tiến vào trò chơi liền lập thành tổ đội, nếu không rất khó tương ngộ với những người mình từng gặp gỡ trước kia.

Cho nên hiện tại, thân là người mới, Dư Tô cùng cộng sự Phong Đình gặp gỡ cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc.

Đây kỳ thật cũng coi như một điểm xảo diệu của trò chơi. Bất luận là người chơi thâm niên hại chết đồng đội người mới, hay là người mới hại chết người chơi thâm niên, bọn họ đều tương đối dễ dàng tìm được đối phương trong hiện thực để báo thù.

Quan trọng nhất chính là, thời điểm người chơi thâm niên dẫn dắt người mới, nếu biết băn khoăn điểm này, liền sẽ không tùy tiện gây bất lợi đối với người mới. Rốt cuộc ai mà biết được "gà bệnh" bên trong trò chơi có thể là đại gia bối cảnh thâm hậu trong hiện thực hay không.

Hiện tại, Dư Tô kỳ thật rất muốn biết, trong 24 giờ này, nam nhân vừa nhảy lầu chết kia liệu có từng gặp qua Tiết Mi một mặt?

"Người chết ban nãy, hẳn là cô còn nhận ra được đi?" Phong Đình hỏi.

Vừa lúc nghĩ đến đây, Dư Tô liền đáp:

"Hắn cũng là người ở phụ cận sao?"

"Không phải." Phong Đình lắc đầu:

"Hắn sống ở chung cư Thừa Hoa, còn lý do vì sao chết ở chỗ này, đang trong tiến trình điều tra."

Dư Tô có điểm tò mò:

"Loại án mạng thế này cảnh sát đều sẽ lấy lý do tự sát mà kết án đi?"

Phong Đình nhún vai:

"Đối với người thường mà nói, đây vốn dĩ chính là tự sát."

Thấy Lâm Tiểu An cách đó không xa tựa hồ có chút chờ không được, Dư Tô trực tiếp hỏi:

"Đại thần, ngài tìm tôi có chuyện gì? Nói thẳng ra đi."

"Xem qua Weibo hôm nay chưa?" Phong Đình quả nhiên nói thẳng.

"Cái gì?" Dư Tô có chút không kịp phản ứng, sao đột nhiên lại nhắc tới Weibo?

Phong Đình đứng lên, trầm giọng nói:

"Có rảnh thì xem một chút. Mặt khác, bởi vì người chơi trải rộng các nơi, cho nên sẽ có những người tụ hợp thành một số tổ chức, nhớ kỹ, đừng tùy tiện gia nhập."

Nhìn thấy Phong Đình đứng lên, Lâm Tiểu An lập tức đi tới, vừa lúc nghe được một câu cuối cùng, liền hỏi:

"Gia nhập cái gì?"

Dư Tô nhanh nhẹn lắc đầu:

"Không có gì, hắn nói diễn đàn trên WeChat không thể tùy tiện kết bạn."

Ánh mắt của Lâm Tiểu An có chút cổ quái ở giữa hai người quét tới quét lui:

"Hai người đã add nick WeChat của nhau rồi sao?"

Sau đó tiến đến bên lỗ tai Dư Tô thấp giọng nói:

"Lợi hại a tỷ muội!"

"......"

Dư Tô cảm thấy Lâm Tiểu An hình như có chút hiểu lầm, lập tức lắc đầu:

"Không có, sao có thể!? Tớ cùng vị cảnh sát này lại không quen biết."

"A!" Phong Đình cười lạnh nhìn Dư Tô:

"Lúc cần thì gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, lúc không cần liền nói không quen biết?"

Dư Tô: "......"

Nàng nhanh chóng túm Lâm Tiểu An chạy xa, nói không lại, thật sự nói không lại hắn.

Suốt ngày hôm đó, nàng phải gân cổ lên giải thích hơn mười lần, Lâm Tiểu An rốt cuộc mới tin tưởng nàng thật sự chưa từng gọi ai là Tiểu Điềm Điềm.

Cho đến khi về đến nhà, Dư Tô mới nhớ tới lời Phong Đình nói, click mở Weibo.

Vừa mở ra Weibo, nàng liền bị vài cái status về cùng một sự kiện spam. Mà nội dung trong đó càng làm cho nàng kinh ngạc.

"8 giờ 15 phút sáng hôm nay, hung thủ họ Vương trong vụ án Tưởng Điềm đã ở trong ngục giam ly kỳ bỏ mạng. Cùng thời gian, Hình Ưu chết thảm trong phòng ngủ nhà mình, tử trạng không chút sai biệt với Tưởng Điềm. Nhưng mẹ của nạn nhân cho biết, trước đó không có bất luận kẻ nào vào trong nhà, ngoài cửa sổ cũng có trang bị rào phòng hộ. Vụ án gϊếŧ người này thật làm người ta không thể tưởng tượng nổi......"

Phía dưới còn có mấy hình ảnh che đầy mosaic. Bất quá, nhìn vào một khung ảnh đầy mosaic này, lại càng làm cho người ta tưởng tượng ra hiện trường vụ án máu me đến cỡ nào.

Mà bất đồng với các vụ án gϊếŧ người khác chính là, ở mấy vạn bình luận phía dưới, trừ bỏ quảng cáo, bán hàng, cơ hồ đều là hô "chết càng tốt", "đại khoái nhân tâm"*.

*Vô cùng hả dạ*

Chuyện này cũng không kỳ quái. Trước kia Dư Tô từng xem qua tin tức về vụ án Tưởng Điềm. Tưởng Điềm cùng bạn thân Hình Ưu cùng nhau ở bên ngoài thuê nhà trọ. Hình Ưu và bạn trai họ Vương nảy sinh mâu thuẫn. Họ Vương tới nhà trọ tìm Hình Ưu lại bị cự ngoài cửa, dưới cơn tức giận liền ở trước cửa nhà gϊếŧ chết người vô tội Tưởng Điềm vừa mới đi làm về.

Lúc ấy, Hình Ưu liền ở ngay trong phòng, chỉ cách một cánh cửa, lại trước sau không mở cửa. Sau khi tình tiết vụ án được công bố, Hình Ưu thậm chí còn nhận không ít nhục mạ.

Vụ án này cùng nhiệm vụ của Dư Tô tuy rằng khác nhau rất lớn, nhưng lại có một ít chỗ tương tự.

Mà đây là Phong Đình cố ý nhắc nhở nàng vào xem, cho nên nhiệm vụ kia cùng vụ án này, hẳn là có liên hệ nào đó.

Có lẽ......sau khi người chơi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ ảnh hưởng đến tiến triển của vụ án nào đó trong hiện thực?

Dư Tô thầm nghĩ, vậy nàng xem như bị bắt "làm việc tốt" sao?

-----~‡TK-Wattpad‡~-----

Nghỉ ngơi thêm hai ngày, mắt thấy kỳ nghỉ phép sắp kết thúc. Cẩn thận suy nghĩ, Dư Tô quyết định vẫn là viết đơn từ chức cho thỏa đáng.

Tuy rằng đối với người ngoài mà nói, từ lúc tiến vào trò chơi cho đến khi thoát khỏi chỉ trong nháy mắt, nhưng nàng lại thật sự sinh tồn trong trò chơi một khoảng thời gian không ngắn, chưa kể còn có nguy hiểm đến tính mạng.

Nàng không muốn sau khi thoát khỏi trò chơi, còn phải mỗi ngày đi sớm về muộn làm việc.

Nếu chết ở trong nhiệm vụ, trong hiện thực cũng bị tử vong, mà nếu còn sống, qua một màn chơi là có thể mang đến thu nhập năm con số, cho dù không đi làm cũng không thành vấn đề.

------~TK~------

Thời gian mười ngày trôi qua thật nhanh, Dư Tô trừ bỏ ngẫu nhiên cùng Lâm Tiểu An gặp mặt, thời gian còn lại đều ở trong phòng lướt [Tư liệu], đọc không ít bài viết chia sẻ kinh nghiệm.

Mà ở phần giao lưu tán gẫu, cơ hồ đều là các loại khoác lác khoe mẽ, cái gì mà "Vừa từ Mỹ về, mới xuống phi cơ", "Lương một năm đến tám ngàn vạn, ta có nên thuê người dẫn ta vượt qua nhiệm vụ hay không?" linh tinh. Người hỏi không nghiêm túc, người trả lời càng không nghiêm túc.

Chỉ chớp mắt, đếm ngược liền đi đến điểm cuối.

Dư Tô cầm di động, lẳng lặng chờ đợi, thực mau, trên màn hình liền nhảy ra giao diện nhiệm vụ. Trên đầu là ba chữ 【Chơi Trốn Tìm】, phía dưới xuất hiện lựa chọn [Mời đồng đội], click mở sẽ xuất hiện ba khung nhập trống, chỉ cần điền mã ID của người chơi khác vào chỗ này, chờ đối phương xác nhận đồng ý, liền có thể cùng tiến vào nhiệm vụ.

Vị trí trung ương có 3 phút đếm ngược, hiển nhiên là để người chơi ước lượng thời gian mời những người chơi khác cùng chuẩn bị vật phẩm tùy thân.

Dư Tô từ sáng sớm đã thay một bộ đồ thể thao thoải mái, cũng đem dao găm Kim Cập bao lại, giắt ở bắp chân.

Mặt khác, nàng còn chuẩn bị một ít nước uống, đồ ăn, thuốc giảm đau, thuốc trị cảm, cầm máu, tiêu độc linh tinh, còn về vũ khí có tính công kích khác, liền không chuẩn bị.

Trong giao diện [Kinh nghiệm] có vài bài viết đề cập qua, trừ bỏ đạo cụ trò chơi khen thưởng, bất cứ thứ gì bên ngoài cũng không thể mang vào, cho dù cất vào trong túi, sau khi tiến vào trò chơi, mấy thứ kia cũng sẽ biến mất. Lúc này, nàng chỉ là thí nghiệm một chút.

Ba phút đếm ngược mau chóng kết thúc, Dư Tô nhìn chằm chằm ba chữ "Chơi Trốn Tìm" kia, chớp mắt liền tiến vào trò chơi.