Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 17: Hợp tác vui vẻ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch Thư làm bộ suy ngẫm một chút, sau đó phi thường nghiêm túc gật đầu:

“Rất có lý, không bằng ở thời điểm mọi người tề tựu, cô nói ra thử xem. Tôi sẽ ở bên cạnh giúp cô quan sát. Nếu thật là bà ta, nhất định sẽ có biểu hiện khác thường.”

Dư Tô nhíu mày, do dự hỏi:

“Chỉ là, những người khác sẽ cảm thấy tôi đang ngụy biện, ngược lại cho rằng tôi chính là hung thủ đi?”

“Sao có thể? Vô thanh vô tức giống cô bây giờ mới càng dễ bị coi thành hung thủ.”

Dịch Thư kiên trì khuyên nhủ:

“Rốt cuộc hung thủ chân chính vì che giấu tung tích, liền sẽ cố ý giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Mà trong bảy người chúng ta, cô chính là người có cảm giác tồn tại thấp nhất”

Hắn im lặng một chút, đôi mắt sáng quắc hơi mị lên:

“Vừa nói như vậy, ngay cả tôi đều có chút hoài nghi. Cô là hung thủ sao?”

Dư Tô liên tục lắc đầu:

“Không phải, đương nhiên không phải! Nhiệm vụ của hung thủ có độ khó cao hơn rất nhiều, sao có thể giao cho loại người mới lần thứ hai tiến vào nhiệm vụ như tôi làm được?”

Dịch Thư nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, gật đầu nói:

“Tôi tin cô. Như vậy đi, thời điểm mọi người tề tựu, cô phối hợp với tôi một chút. Tôi có biện pháp nhử ra hung thủ.”

Lần này Dư Tô là thật sự kinh ngạc:

“Thật sao? Biện pháp gì?”

Dịch Thư bước ra cửa phòng, nhìn khắp xung quanh một lần, mới quay ngược trở lại, hạ thấp giọng nói:

“Lát nữa tôi sẽ nói cho mọi người là tôi và cô vừa cùng nhau tìm được một manh mối phi thường trọng yếu. Nhưng trước mắt, manh mối này còn cần nghiệm chứng. Đến lúc đó chỉ cần cô phối hợp với tôi, chứng minh chúng ta thật sự phát hiện manh mối là ok.”

“Sau đó thì sao?” Dư Tô không cảm thấy sẽ đơn giản như vậy.

Dịch Thư mỉm cười:

“Sau đó chờ đến lúc trò chơi trốn tìm bắt đầu, hung thủ nhất định sẽ tìm mọi cách làm chúng ta thua cuộc.”

Dư Tô vô cùng hoảng sợ lắc đầu:

“Không được, tôi không muốn chết! Nếu thất bại, ngày mai nói không chừng liền đến phiên tôi bị chết. Anh vẫn là tìm người khác đi".

“Nếu hung thủ ở trong vòng chơi hôm nay liền bại lộ thì sao?” Dịch Thư nói.

“Huống hồ, chỉ cần chúng ta tìm được nơi trốn cực kỳ kín đáo, hung thủ cũng không làm gì được chúng ta.”

Dư Tô vẫn kháng cự:

“Tôi không dám. Đây mới lần thứ hai tôi làm nhiệm vụ, không muốn chết sớm như vậy. Tôi là con gái một, còn có cha mẹ phải phụng dưỡng. Tôi không thể chết được…” Bởi vì không thể bại lộ tin tức cá nhân, nàng liền giấu đi chi tiết mình còn có một đứa em trai.

Dịch Thư thấy nàng khủng hoảng đầy mặt, không khỏi thở dài một hơi:

“Cô cho rằng mỗi một nhiệm vụ đều có thể dựa vào đồng đội hỗ trợ vượt qua sao? Thân là người từng trải, tôi có ý tốt nhắc nhở cô một câu, nguy hiểm bên trong nhiệm vụ không chỉ đến từ chính nhiệm vụ đó, mà còn từ rất nhiều người chơi không có hảo ý. Nếu bản thân cô không tự mình mạnh mẽ lên, sớm hay muộn cũng sẽ chết.”

Dư Tô mím môi, lông mày nhăn thành một đoàn, không nói chuyện.

Dịch Thư nâng tay, nhẹ nhàng ấn ở trên bả vai nàng:

“Tôi cũng xuất phát từ người mới lăn lộn đến tận bây giờ. Tôi hiểu cảm thụ của cô. Nhưng cô có biết làm thế nào tôi sống được đến bây giờ không? Ngươi lừa ta gạt, lợi dụng, tàn sát, tất cả tôi đều đã trải qua. Nếu cô muốn dựa vào người khác sống sót, quả thực là si tâm vọng tưởng.”

Dư Tô liếc nhìn cái tay đáp ở trên vai mình một cái, thần sắc ra vẻ xao động, do dự hỏi:

“Vậy…đầu tiên anh nói thử xem...tôi nên làm thế nào?”

Dịch Thư cười rộ lên, cực kỳ ôn nhu nói:

“Lúc này mới đúng! Theo tôi, chỉ cho cô một chỗ ẩn nấp mà tôi mới phát hiện. Cô phải tin tưởng, nếu tôi đã mở miệng nhờ cô hỗ trợ, nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho cô.”

Dư Tô theo hắn ra khỏi phòng, tiến vào gian phòng ngủ đầu tiên bên phải tầng một.

Căn phòng của Vu Hân bên cạnh lúc này đang có người, là đứa bé trai cùng nữ tử tóc ngắn kia, cũng may gian phòng ngủ này thì không.

Dịch Thư lập tức bước về phía cái giường đôi bằng gỗ, đứng ở mép giường, vẫy vẫy tay với Dư Tô:

“Chính là chỗ này.”

Dư Tô ngẩn người:

“Dưới gầm giường? Vậy không phải thực dễ dàng bị tìm được sao?”

“Không phải dưới giường, mà là trên giường.” Dịch Thư nâng cằm, chỉ chỉ mép giường.

“Tôi cũng từ nông thôn lớn lên, đối với loại giường này cực kỳ quen thuộc. Lại đây nhìn xem, khung giường có phải rất sâu hay không?”

Dư Tô tiến lên trước nhìn kỹ một chút, ván gỗ làm khung giường đích thực rất sâu.

Loại giường gỗ này không được sử dụng phổ biến trong thành phố, nhưng ở nông thôn thì ngược lại, cho dù là bây giờ cũng có rất nhiều người dùng. Có hộ từ bên ngoài mua về, có hộ trực tiếp thuê thợ mộc trong thôn chế tạo, thậm chí cũng có hộ tự mình đóng giường.

Phía trên giường gỗ có phủ một lớp sợi bông thật dày. Trừ bỏ bộ phận bị sợi bông phủ lên, khung giường bên dưới ước chừng sâu hơn mười centimet.

Dư Tô xem xét một chút, quay đầu hỏi:

“Là rất sâu, vậy thì sao?”

Khóe miệng Dịch Thư nhếch lên, cười nói:

“Nếu lấy ra sợi bông lót phía dưới, nằm vào trong, xung quanh lại dùng bông kênh cho bằng phẳng với bề mặt giường, tiếp đó phủ lên một tấm thảm dày, cuối cùng lấy chăn đắp ở trên, không phải liền có thể ẩn nấp đến mức "thiên y vô phùng"* sao?”

*Kín đáo đến không có chỗ hở*

Cách xếp chăn có hai loại, một loại là xếp thành khối giống như đậu hủ, một loại khác chính là nắm hai mép chăn, dùng sức vung lên, gấp thành hình chữ nhật trải dài ra, đặt ở bên sườn của cái giường.

Nếu phía dưới ẩn giấu một người, cho dù bộ phận kia có hơi cao hơn bề mặt giường một chút, cũng không ai có thể phát hiện.

Tuy rằng còn chưa tiến hành thử nghiệm, nhưng Dư Tô thực sự cảm thấy đây là một chỗ trốn tốt.

Nàng nhanh chóng xoay chuyển tâm tư, quay lại hỏi:

“Nơi trốn tốt như vậy, sao chính anh không dùng?"

Khuôn mặt Dịch Thư lộ vẻ bất đắc dĩ:

“Dáng người của tôi như vậy mà trốn vào đó, trừ phi là người mù, nếu không ai cũng có thể phát hiện. Nếu không phải thân hình cô nhỏ gầy, lại không hề có tính công kích, tôi cũng sẽ không tìm cô hợp tác.”

“Thì ra là thế.”

Dư Tô gục đầu xuống nhìn cái giường trước mặt, suy xét một chút, cắn môi, tựa hồ đã hạ quyết tâm, dùng sức gật đầu:

“Được rồi, tôi liền tin anh lúc này! Ngàn vạn lần đừng gạt tôi.”

“Ha ha! Sao tôi lại phải lừa gạt một người mới như cô?” Dịch Thư cười, vươn tay ra:

“Hợp tác vui vẻ! Chờ cho nhiệm vụ lần này kết thúc, tôi sẽ cho cô mã ID của mình, về sau chúng ta lập thành tổ đội, dẫn cô làm nhiệm vụ, thế nào?”

Dư Tô kinh hỉ đến mức sửng sốt một hồi lâu, mới kích động vươn tay bắt lấy tay hắn, một bên dùng sức vung lên vung xuống, một bên nói:

“Thật sao?! Vậy xem như chúng ta đã giao kèo. Về sau anh nhất định phải dẫn tôi qua màn! Tôi thật sự thật sự rất vui!”

Dịch Thư cười:

“Có thể dẫn dắt một người thông minh lại đáng yêu như vậy cũng là một vinh hạnh.”

A, nam nhân đều là trợn mắt nói dối, đại móng heo!

“Chúng ta hiện tại liền thử xem chỗ này rốt cuộc có thể ẩn nấp hay không đi?” Dư Tô làm bộ thẹn thùng quay mặt sang chỗ khác.

Dịch Thư trước tiên xoay người ra khóa cửa phòng, đem bức màn ngăn cách với hành lang kéo lại. Sau đó hai người mới hợp sức xốc lên chăn nệm trên giường, lấy ra sợi bông cùng quần áo cũ lót phía dưới. Khung giường chắc chắn giống như sọt tre liền lộ ra.

Dư Tô bò lên giường, nằm thẳng người trong góc giường sát tường. Dịch Thư bắt đầu lấy sợi bông kèm theo quần áo cũ lôi ra từ dưới giường lúc nãy lót ở xung quanh. Sau khi kê lên độ cao không sai biệt lắm với độ cao của bề mặt giường, hắn lại phủ thảm kín mít lên trên, cơ hồ ngụy trang gần như hoàn hảo.

Cho đến lúc đem chăn gấp thành hình chữ nhật dài đặt ở mép giường, liền hoàn toàn nhìn không ra.

Chẳng qua, vì phía trên có phủ một tấm thảm cộng một lớp chăn dày, Dư Tô cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, không thể không nghiêng đầu qua một chút, chừa ra một khe hở ở mũi để thở.

Dịch Thư đi đến cạnh cửa nhìn vào trong chốc lát, xác định tuyệt đối nhìn không ra, mới đem chăn lấy xuống, kéo Dư Tô ra ngoài.

Hắn nói:

“Đây thật sự là chỗ trốn tốt, đừng nói người đi tìm là một con tiểu quỷ, cho dù là người trưởng thành nhất định cũng không chú ý trên giường còn ẩn giấu một người.”

Dư Tô yên tâm cười:

“Chỉ cần có thể bảo đảm không bị tìm thấy là tốt rồi. Đúng rồi, nếu tôi trốn ở chỗ này, vậy còn anh?”

Dịch Thư nói:

“Thời điểm cô trốn cần có người hỗ trợ. Trước tiên tôi giúp cô sắp xếp êm xuôi, sau đó mới đi trốn. Thời gian cấp bách, nên có lẽ sẽ trốn ngay cách vách.”

“Phòng của bé gái? Căn phòng đó

không dễ lẩn trốn đâu.” Dư Tô nói.

“Đừng lo, tôi tự có biện pháp.”

Dịch Thư vừa nói dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.

Hắn làm động tác đặt ngón trỏ trên môi với Dư Tô, sau đó đi mở cửa, trên mặt bày ra thần sắc không kiên nhẫn, ngay cả người bên ngoài là ai cũng chưa nhìn rõ liền quát:

“Làm gì?!”

Người đứng bên ngoài là nam sinh. Hắn bị ngữ khí của Dịch Thư dọa sợ, cẩn thận nhìn thoáng qua tình hình trong phòng, vừa thấy Dư Tô, lập tức bừng tỉnh đại ngộ:

“Xin lỗi xin lỗi, quấy rầy hai người. Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi!”

Dư Tô: “……”

Vẫn là câu hỏi cũ, người này là thật khờ hay là giả khờ?

Dịch Thư duỗi tay vén tóc, quay đầu nhìn Dư Tô nói:

“Bỏ đi! Đi thôi, chúng ta cũng nên xuống dưới, dù sao manh mối cũng tìm được rồi.”

Nam sinh ngẩn người:

“Cái gì? Manh mối tìm được rồi? Đây là có ý gì?”

Dịch Thư lắc đầu cười:

“Hiện tại còn không phải lúc tiết lộ.”

------~‡TK-Wattpad‡~------

Tại chính sảnh tầng trệt, bảy người lại mau chóng tề tựu. Hơn nữa, trên mặt đất vẫn còn cỗ thi thể không ai xử lý kia.

Quý phu nhân gấp không chờ nổi nhìn Dịch Thư hỏi:

“Người đều đến đông đủ, hiện tại có thể nói đi? Hai người rốt cuộc phát hiện manh mối gì?”

Dịch Thư nhún vai, dưới mấy đạo tầm mắt chú mục chậm rề rề nói:

“Tôi cũng đâu nói người đến đông đủ liền có thể tiết lộ.”

Tần Niên nhíu mày:

“Cho nên anh là đang chơi chúng tôi?”

“Đương nhiên không phải, tôi không có nhàn rỗi như vậy.”

Dịch Thư liếc mắt nhìn Dư Tô:

“Tôi và Tôn Lý cùng nhau phát hiện ra manh mối. Nhưng trước mắt, manh mối này còn cần tiến hành nghiệm chứng. Một khi xác định nó thực sự hữu dụng, thì đây chính là chứng cứ quyết định để tìm ra hung thủ.

Hiện tại chỉ có thể nói nhiêu đó. Nếu bây giờ liền tiết lộ manh mối cho mọi người, hung thủ khẳng định cũng có thể nghe được, như vậy sẽ không có biện pháp tiến hành nghiệm chứng nữa.”

Nữ tử tóc ngắn nhướng mày:

“Vậy anh muốn nghiệm chứng thế nào?”

“Cái này sao...trước phải nói một câu xin lỗi với mọi người.” Ánh mắt Dịch Thư đảo qua một vòng trong phòng, mới nói tiếp:

“Muốn nghiệm chứng không khó, nhưng cần phải chờ đến lúc bỏ phiếu sáng mai mới có thể tiến hành. Cho nên phi thường xin lỗi, ngày mai còn phải chết một người.”

“Anh không phải đang gạt mọi người đi?” Tiếu Hải chống cằm, hai chân ở trên ghế lắc tới lắc lui, nghiêng đầu nói:

“Nếu còn muốn nghiệm chứng, vì sao không đợi đến lúc nghiệm chứng xong lại nói ra?”

Phàm là người nhìn ra màn chơi này cũng không phải ngẫu nhiên chọn lựa người chết đều nhận thức được, Dịch Thư để lộ loại tin tức này, nhất định sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hung thủ diệt trừ hắn hoặc là Dư Tô đầu tiên. Nếu không nói gì mà lén lút nghiệm chứng, chẳng phải càng tốt hơn sao?

Đối với chuyện này, Dịch Thư hoàn toàn không có ý định giải thích. Hắn nhìn về phía Dư Tô, mỉm cười:

“Xem ra tất cả mọi người đều không tin chúng ta.

Không tin thì thôi, dù sao sau buổi bỏ phiếu sáng mai liền có kết quả. Chỉ cần ngày mai người chết không phải hai chúng tôi là được.”

Dư Tô cười cong đôi mắt, dùng sức gật đầu:

“Tôi đói sắp chết rồi. Sau ngày mai, nhiệm vụ kết thúc, nhất định phải đi ăn một bữa hoành tráng!”