Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 2: - Tiếng đập cửa lúc nửa đêm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên bàn ăn, từng người lần lượt báo tên họ của mình. Trừ cái này ra, bọn họ cũng không trò chuyện.

Nam nhân lực lưỡng gặp ở trên hành lang lúc nãy tên Trang Hàm, cũng là người mới. Nữ tử cùng hắn ra tới ước chừng hai mươi tuổi, tương tự Vương Tam, cũng tùy tiện lấy một cái tên giả là Lý Nhất. Còn nữ sinh tuổi vị thành niên kia tên Tiết Mi, nghe nói đây đã là lần thứ ba nàng làm nhiệm vụ.

Như vậy, tính cả Vương Tam cùng Dư Tô, cộng thêm nam nhân đã chết, tổng cộng có sáu người. Ba trong số đó đều là người mới.

Tiết Mi có vẻ rất bất mãn đối với thiết lập này, thậm chí còn nhíu mày, cực kỳ ghét bỏ nói:

"Một cái nhiệm vụ tổng cộng có sáu người chơi, phân nửa đều là người mới, còn chết mất một người, vậy phải chơi thế nào? Rốt cuộc đám người mới này cũng chỉ biết làm liên lụy!"

Dư Tô nhướng mày, không nói gì.

Trang Hàm tính tình lại không tốt như vậy. Hắn trừng mắt nhìn Tiết Mi, cười lạnh nói:

"Ba người mới bọn tôi phân ra cho mấy người, mỗi người hướng dẫn một người. Chỉ có người bên cô đã chết, hiện tại còn cảm thấy có mặt mũi nói chuyện?"

Tiết Mi cười nhạt, giữa chân mày tràn đầy khinh miệt:

"Chết thì thế nào? Hắn chết vẫn tốt hơn là tôi chết. Ai biết tên ngu xuẩn kia tồn tại sẽ làm ra chuyện gì liên lụy đồng đội? Chờ xem, không có ai trói buộc, tôi nhất định sống được lâu hơn so với mấy người!"

Trang Hàm còn muốn lên tiếng tranh cãi, nhưng không biết Lý Nhất ở bên tai hắn nói gì đó. Sắc mặt hắn mới hơi dịu xuống, chỉ nhìn Tiết Mi hừ lạnh một tiếng, liền cúi đầu ăn cơm.

Dư Tô không có hứng thú xem bọn họ khắc khẩu. Nàng gắp một miếng rau xanh bỏ vào trong chén, đang chuẩn bị ăn, lại nghe thanh âm trầm thấp của Vương Tam ở bên tai truyền đến.

Hắn nói:

"Người mới cùng người chơi thâm niên mỗi bên chiếm một nửa, tổng nhân số lại không nhiều. Biết việc này đại biểu cho cái gì không?"

Tay cầm đũa của Dư Tô khựng lại, ngẫm nghĩ một chút, quay đầu đáp:

"Đại biểu cho việc độ khó của nhiệm vụ lần này không cao?"

Khóe môi Vương Tam cong lên, nở nụ cười:

"Không tồi, còn không tính là ngốc."

"......"

"Không phải thực dễ nhìn ra sao?" Dư Tô hỏi.

"Suỵt!" Vương Tam cười mị mắt. Đáy mắt lộ ra một tia giảo hoạt, hạ thấp giọng nói:

"Vị bên trái này không phải không nhìn ra sao?"

Ngồi bên trái hắn chính là người tỏ ra phi thường ghét bỏ đối với người mới - Tiết Mi.

Dư Tô nhướng cổ hướng về phía bên kia nhìn thoáng qua. Vương Tam đột nhiên duỗi tay gõ một cái ở trên trán nàng:

"Nhìn cái gì mà nhìn, ăn cơm!"

Không được tức giận, không được tức giận. Dư Tô xoa xoa cái trán, hung tợn nhai rau xanh.

Kỳ thật thịt trên bàn nhìn rất hấp dẫn, nhưng nàng sợ ăn phải thịt người mà trong game kinh dị vẫn hay xuất hiện, vẫn là ăn chay an toàn nhất.

Cơm nước xong xuôi, Vương Tam là người đầu tiên đứng lên. Hắn chậm rãi nói:

"Thời điểm không còn sớm, mọi người nên về phòng nghỉ ngơi đi. Nhớ kỹ lời dặn của bà chủ, nửa đêm nghe được tiếng đập cửa, tuyệt đối đừng mở."

Dư Tô theo sát phía sau hắn. Ba người khác cũng mau chóng trở về phòng của mình.

Lúc chuẩn bị ngủ, Dư Tô nhìn cái giường đôi duy nhất trong phòng, lại nhìn về phía Vương Tam:

"Đại thần, chúng ta "kéo - búa - bao"?"

Vương Tam liếc nàng một cái, trực tiếp tới bên giường nằm xuống, thoải mái dựa vào gối đầu, nhướng mày nhìn nàng:

"Có gặp qua đại thần nào ngủ dưới đất không?"

Dư Tô: "......" Nói nghe thật có đạo lý.

-----~‡TK-Wattpad‡-----

Sàn nhà cứng rắn lạnh lẽo, cho dù có trải một tầng chăn bông vẫn không thoải mái, nhưng Dư Tô cuối cùng cũng miễn cưỡng ngủ được.

Đến nửa đêm, một trận tiếng đập cửa dồn dập vang lên, làm nàng bừng tỉnh.

Nàng thất thần ngồi dậy, tập trung nhìn về phía cửa phòng, mới nghe ra tiếng đập cửa là từ căn phòng phía bên phải truyền đến.

Nơi đó là phòng của nữ sinh Tiết Mi.

Tiếng đập cửa càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng vang dội, còn kèm theo thanh âm la hét của nữ giới. Dư Tô bình tâm lắng nghe, liền nghe được một ít lời nói.

"Cứu mạng! Làm ơn cứu tôi!"

"Cầu xin mở cửa ra, mở cửa ra! Có người muốn gϊếŧ tôi, làm ơn cứu tôi!"

Tuy rằng thanh âm không quá rõ ràng, nhưng vẻ cầu xin cùng tuyệt vọng trong lời nói lại phi thường rõ. Tiếng đập cửa "rầm rầm rầm" kia tựa như từng nhịp trống đánh vào trên đầu quả tim, lúc nhẹ lúc nặng, chưa bao giờ gián đoạn.

Bỗng nhiên, một tiếng kêu thảm thiết cắt qua màn đêm, xuyên thấu ván cửa, chui vào trong tai, làm người ta run rẩy tâm can.

"Cứu mạng---------" Tiếng kêu la tê tâm liệt phế của nữ giới lại một lần nữa truyền đến, vài giây sau là từng tiếng hét sắc nhọn mà thảm thiết.

Đập cửa, cầu cứu, kêu thảm thiết, lần lượt tuần hoàn lặp lại.

Trong phòng tối đến mức duỗi tay không thấy được năm ngón, một đốm ánh sáng cũng không có. Dư Tô ngồi ở trong bóng đêm, im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hô hấp cũng thả cực kỳ nhẹ.

Thời gian trôi qua thật sự rất chậm. Không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, tiếng kêu thảm thiết một giây trước còn dị thường chói tai bỗng nhiên im bặt.

Trong nháy mắt, mọi thanh âm đều đình chỉ, xung quanh an tĩnh đến mức ngay cả tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của bản thân cũng có thể nghe được rõ ràng. Trận yên tĩnh giống như hầm mộ này ngược lại càng làm người ta cảm thấy bất an.

Dư Tô ngẩn người, đợi thêm chốc lát, xác định không có bất luận thanh âm gì lại vang lên, mới thì thào hỏi một câu:

"Đại thần, tỉnh sao?"

Trên giường truyền đến tiếng nam nhân xoay người. Trong bóng đêm, một giọng nói cực kỳ dụ hoặc vang lên:

"Thế nào, muốn lên đây ngủ chung? Luôn luôn hoan nghênh."

A, nam nhân thúi!

Dư Tô trợn mắt, một lần nữa nằm xuống sàn nhà cứng rắn.

"Yên tâm ngủ đi, đêm nay sẽ không có chuyện gì." Nam nhân trên giường nói thêm một câu.

-----~‡TK-Wattpad‡~-----

Sáng sớm hôm sau, Dư Tô lại lần nữa bị một tiếng thét kinh hãi làm bừng tỉnh.

Tuy nhiên, lúc này là Lý Nhất.

Nàng mơ màng ngồi dậy, dụi dụi con mắt khô khốc đi ra cửa, chỉ thấy Lý Nhất đang đứng trước cửa phòng Tiết Mi, tay trái che miệng, hai mắt trừng lớn, kinh hãi nhìn vào bên trong.

Dư Tô hai ba bước đi qua, vừa nhìn vào trong phòng, ngay sau đó liền cảm thấy muốn nôn mửa.

Trong phòng, Tiết Mi đang nằm giữa sàn nhà, ngửa mặt lên trần. Toàn thân chằng chịt vết thương, có lớn có bé, cơ hồ không có một tấc da lành lặn. Ngay cả gương mặt cũng không may mắn thoát khỏi. Nhìn qua giống như bị dao phay chém ra tới, thủ pháp tàn ác đến mức thân thể nàng máu thịt lẫn lộn, nát thành từng mảnh nhỏ. Nội tạng cùng với ruột gan đều chảy ra ngoài, vừa khủng bố vừa ghê tởm. Cái đầu lệch qua một bên, gương mặt bị chém thành hai nửa, nhìn không ra diện mạo vốn có. Chỉ có hai mắt vì sợ hãi quá độ mà trừng lớn vẫn giữ nguyên bộ dạng ban đầu.

Đầy đất đều là máu loãng từ phía dưới thi thể chảy ra, đọng thành một vũng lớn, kéo dài tới tận cửa phòng.

Dư Tô bỗng dưng nhớ tới câu nói ngày hôm qua Tiết Mi dõng dạc tuyên bố trên bàn ăn:

"Chờ xem, không có ai trói buộc, tôi nhất định sống được lâu hơn so với mấy người."

Nói như thế nào đây? Trừ bỏ tiếc hận, Dư Tô còn cảm thấy có chút buồn cười.

Bất quá, lần đầu tiên nhìn thấy thi thể ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng nàng thực không thoải mái.

Lúc này, Trang Hàm cũng nghe tiếng kêu mà đến, lúc nhìn tới cảnh tượng trong phòng, "ụa!" một tiếng liền xoay người nôn ra.

Một hồi lâu, hắn mới gian nan hỏi một câu:

"Tối hôm qua......có phải cô ta đã mở cửa hay không?"

Dư Tô hồi tưởng lại, căn bản nhớ không nổi lúc ấy có nghe được tiếng mở cửa hay không. Những thanh âm la hét kia thật sự quá lấn át. Cho dù có người mở cửa, nàng cũng không có khả năng nghe được.

Vương Tam ngáp dài, khoan thai tới muộn. Hắn bước đến cạnh cửa, hướng vào bên trong liếc mắt một cái, sau đó thản nhiên xuống lầu, lúc ngang qua bên người Dư Tô, liền từ tốn nói:

"Vị hôn thê đáng yêu, nên xuống ăn sáng nha."

Trang Hàm nghe vậy lại nôn khan vài cái, nhìn theo bóng lưng Vương Tam lớn giọng hỏi:

"Nhìn đến loại cảnh tượng này còn có thể nuốt trôi sao?"

----------~TK-Wattpad~----------

Sự thật chứng minh, hắn thật sự có thể nuốt trôi.

Bữa sáng là cháo rau, thanh đạm ngon miệng, phi thường hợp khẩu vị. Đừng nói là Vương Tam, ngay cả Dư Tô cũng ăn hơn hai chén.

Giải quyết xong chén thứ hai, Vương Tam liền buông thìa, cười nói:

"Hôn ước của chúng ta vẫn nên suy xét lại đi, tôi nuôi không nổi em."

Dư Tô giật giật khóe miệng, quả thực rất muốn đập hắn một trận. Nàng mặc niệm một câu "tính mạng quan trọng", sau đó mặt vô biểu tình đáp:

"Không sao, tôi nuôi anh."

Lúc này, Trang Hàm tựa hồ lại nhớ tới thảm trạng của cỗ thi thể ban sáng, đây đã là lần thứ ba phát ra tiếng nôn khan trên bàn ăn. Tuy nhiên, hai bên không hẹn mà gặp như vậy, làm Lý Nhất nhịn không được phụt một tiếng, bật cười.

Thấy Vương Tam nhìn qua, Lý Nhất lập tức ho khan vài cái, đứng đắn nói:

"Hôm nay chúng ta phân công hành động đi. Tôi sẽ tìm cớ gọi bà chủ vào trong phòng tán gẫu. Mọi người nhân cơ hội này vào các phòng khác tìm xem có manh mối gì không?"

Mới sáng sớm đã đụng phải một khối thi thể, Trang Hàm hiển nhiên không còn vẻ thả lỏng như hôm qua. Trên mặt hắn mang theo cảm xúc khẩn trương rõ ràng, nghe được lời này của Lý Nhất, nhịn không được hỏi:

"Nhưng mà...ban ngày sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì đi?" Nếu không hắn thực sự không dám cùng những người khác phân công hành động. Chết không phải chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ chính là bị chết còn thảm như vậy.

Lý Nhất liếc mắt nhìn hắn, hất cằm về phía Dư Tô nói:

"Sao lại nhát gan như vậy? Nhìn người ta kìa."

Trang Hàm phi thường bội phục mà giơ ngón tay cái với Dư Tô.

Dư Tô cười:

"Tối hôm qua tôi sợ đến mức phải thay hai cái quần."

Vương Tam nghiêm túc gật đầu:

"Tôi làm chứng, tận mắt nhìn thấy cô ấy thay."

"......"

Dư Tô giật giật khóe miệng:

"Đại thần, làm ơn chừa cho chút mặt mũi."

Bà chủ lúc này mới từ trong nhà bếp đi ra, dùng tạp dề lau tay, cười hỏi:

"Đồ ăn có hợp khẩu vị mọi người không?"

Lý Nhất gật đầu, lập tức chủ động đứng lên giúp bà ta dọn dẹp, sau đó làm bộ lơ đãng hỏi:

"Đúng rồi bà chủ, cháu muốn đổi ga giường cùng vỏ chăn gối trong phòng, có được không?"

Bà chủ ngẩn người, cười nói:

"Đương nhiên có thể, chờ một chút, ta liền lấy một bộ mới đem qua."

Ước chừng hai mươi phút sau, bà chủ ôm một bộ chăn ga sạch sẽ vào trong phòng Lý Nhất cùng Trang Hàm.

Lý Nhất ngọt ngào nói một tiếng cảm ơn.

------~‡TK-Wattpad‡~------

Trừ bỏ ba căn phòng mà ba đội chơi ở, trong khách sạn còn có mấy gian khách phòng khác. Tất cả đều không khóa. Trang Hàm liền phụ trách kiểm tra những gian phòng bên tay phải.

Nhìn thấy Vương Tam hướng về phía dãy khách phòng bên trái, Dư Tô liền lựa chọn đi tới nhà bếp. Nhưng nàng tìm khắp toàn bộ nhà bếp, cũng không phát hiện manh mối gì giá trị.

Bất quá, kỳ quái là tất cả những nơi khác trong khách sạn đều bài trí theo phong cách cổ xưa, nhìn qua phi thường có cảm giác niên đại, chỉ duy độc phòng bếp hiển nhiên có dấu vết được cách tân qua.

Toàn bộ gian phòng bếp thoạt nhìn so với các phòng khác hiện đại hơn rất nhiều, ngay cả vách tường cũng được ốp gạch cùng sơn lại. Mặt tường trắng tinh, ngay cả một chút vết bẩn cũng không có.

Tốt xấu từng xem qua rất nhiều phim ảnh cùng tiểu thuyết kinh dị, Dư Tô lập tức suy tưởng gian phòng bếp này thành hiện trường gϊếŧ người giấu xác. Sở dĩ có dấu vết sửa chữa, rất có thể là vì che giấu vết máu dính trên tường. Nói không chừng bên trong mỗi một mặt tường đều chôn một khối thi thể.