Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 20: Giải khóa quyền hạn gϊếŧ người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm người bắt đầu đối mắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Sau một lúc lâu, Vưu Thiến mờ mịt lắc đầu:

“Làm gì có ai rời đi.”

Đỗ An Hoa cũng theo sau nói:

“Đúng vậy, không có. Hỏi cái này làm gì, có phải liên quan đến manh mối hay không?”

Dịch Thư cùng Dư Tô quay đầu nhìn nhau. Cả hai đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Không có ai rời đi? Vậy người tiến vào dịch chuyển cái rương trước đó là ai?

Dư Tô trong chớp mắt liền hoài nghi. Chẳng lẽ nàng suy đoán sai, hung thủ kỳ thật chính là Dịch Thư.

Nếu hắn cố ý diễn ra tuồng kịch hôm nay nhằm giảm xuống hiềm nghi, đồng thời lấy được lòng tin của nàng, khiến nàng trở thành lưỡi dao trong tay hắn, giúp hắn xử lý những người chơi khác, cuối cùng lại giải quyết nàng, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Dư Tô, khóe miệng Dịch Thư hơi giật giật, hạ thấp giọng nói:

“Đừng có suy viễn, thật không phải tôi.”

“Hai người đang thì thầm cái gì?” Đỗ An Hoa thúc giục:

“Không phải nói đã tìm được manh mối có tính quyết định rồi sao, hiện tại thế nào?”

Dịch Thư lắc đầu, không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi:

“Mọi người thật sự xác định không có ai đơn độc rời đi sao? Thử ngẫm lại cho kỹ, người kia vô cùng có khả năng chính là hung thủ.”

Hôm nay hắn không bị bắt, cho nên đã an toàn thoát khỏi việc bị lựa chọn tử vong vào ngày mai, bởi vậy hiện tại hoàn toàn không kiêng dè gì mà nói ra.

Những người khác vừa nghe được lời này, đều lần lượt thay đổi sắc mặt, tỉ mỉ hồi tưởng lại.

Lúc này, bé trai Tiếu Hải ngồi ở một bên mở miệng nói:

“Năm người vẫn luôn ở đây, không có ai rời đi. Thời điểm bọn họ cãi nhau, tôi vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, nếu thiếu người nào nhất định sẽ phát hiện.”

“Chậc! Như vậy liền kỳ quái.” Dịch Thư nói, lại liếc mắt nhìn Dư Tô.

Dư Tô thầm nghĩ: "Lão ca, bộ dáng này của ngài quả thực cực kỳ giống có tật giật mình."

Nàng ho nhẹ một tiếng:

“Năm người đều bị tìm được, nên ngày mai nhất định sẽ chết một người, nếu không muốn chết, đêm nay đừng ngủ, chờ tới nửa đêm xem có manh mối mới hay không.”

Nàng nhớ tới nhiệm vụ lần trước, nàng cùng Phong Đình chính là ở nửa đêm phát hiện manh mối.

Vốn dĩ cũng không có tâm tình đi ngủ, mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Thức một đêm không tính cái gì, ngủ ngủ nói không chừng bồi táng luôn tính mạng của mình.

Mọi người đang chuẩn bị tản ra, tiếp tục tìm manh mối. Tần Niên lại vuốt vuốt bụng nói:

“Thực sự đói không chịu nổi, mọi người thì sao?”

Đến bây giờ, bọn họ đã tiến vào trò chơi hơn một ngày một đêm, không có một hạt gạo bỏ bụng, lại bởi vì vội vàng tìm manh mối, ngay cả nước cũng chưa uống.

Nam sinh thở dài:

“Mọi người ngồi nghỉ một lát rồi hẵn tìm manh mối, tôi đi chuẩn bị chút nước uống.”

Giếng nước ở trong sân, nằm cách đó không xa bên cạnh chuồng gà. Nước từ dưới giếng múc lên, bên trong còn có sinh vật phù du nổi lềnh bềnh.

Vưu Thiến ghét bỏ đến cực điểm, đem gáo nước đổ xuống, trong miệng nói:

“Thật ghê tởm, đời này ta chưa gặp qua loại nước nào ghê tởm như vậy.”

Tuy nhiên, mọi người vẫn không thể không uống một ít.

“Uống nước lạnh không được, dạ dày tôi hơi đau, uống nước lạnh sẽ càng đau.” Tần Niên nhíu mi, thoạt nhìn không phải chỉ hơi đau, mà là đặc biệt đau.

Hắn hít sâu một hơi, hướng ra ngoài cửa:

“Tôi đi đào chút cỏ dại ăn.” Tuy rằng vừa dai vừa đắng, nhưng ít nhất có thể bỏ bụng, dù sao trong dạ dày cũng không có vị giác, nhai mấy cái rồi nuốt trọng là được.

Nam sinh giơ tay gãi đầu, do dự trong chớp mắt, sau đó cũng đi theo ra ngoài:

“Tôi giúp anh.” Đào cỏ dại cũng không mất nhiều thời gian, quan trọng là ăn được chút gì để cầm cự suốt đêm mới có sức đi tìm manh mối. Ôm ý niệm như vậy, hắn liền đi theo Tần Niên đến nhà kho cầm ra hai cái cuốc, bắt đầu đào cỏ.

Vườn rau chỉ còn trơ trọi một mảnh đất khô vàng, nhưng mảnh cỏ dại ở cách hàng rào tre bên cạnh lại sinh trưởng khá tươi tốt.

Dư Tô bước ra ngoài phòng, nương theo ánh đèn trong phòng hắt ra nhìn hai bóng người cặm cụi múa may cái cuốc.

Nếu hung thủ là nam, vậy rốt cuộc là ai?

Nam sinh là khờ thật hay là giả khờ? Tần Niên biểu hiện thường thường, có khả năng là để cố ý che giấu thân phận. Còn Dịch Thư, hắn sẽ không thật sự thâm hiểm đến vậy đi?

Vưu Thiến cùng Tần Niên không phải cộng sự chân chính, mà là từ bên ngoài lập thành tổ đội tiến vào. Vậy cặp cộng sự Dịch Thư cùng nam sinh rốt cuộc là thật hay giả?

Ấn theo biểu hiện trước mắt của hai người bọn họ, hẳn là thật đi…

“Đào cũng được nhiều rồi, tìm nhánh nào còn non, tùy tiện ăn một ít là được.” Trong viện truyền đến thanh âm của nam sinh.

Tần Niên lên tiếng đáp lời, trong tay giơ lên phát cuốc cuối cùng, đào ra một lớp cỏ dại mang theo bùn ướt.

Bọn họ ném cuốc sang một bên, ngồi xổm xuống, bắt đầu thu thập cỏ.

Dư Tô thấy thế, cũng đi qua hỗ trợ.

Nhưng nàng còn chưa đi đến chỗ kia, liền nghe nam sinh “A!” một tiếng.

Tiếp theo, hắn vươn tay, ở trong bùn đất quờ quạng vài cái, động tác đột ngột đình chỉ, phát ra một câu "Má ơi!" vang dội.

Tần Niên ngồi xổm phía đối diện cũng bị tiếng la của nam sinh làm sửng sốt, kinh ngạc trợn to hai mắt.

Nam sinh ngã ngồi trên mặt đất, sau đó tư thế giống như bơi chó mà quay đầu, chạy như điên trở về, trong miệng hét lớn:

“Mau, mau tới đây, trong vườn có thứ gì đó!”

Dư Tô đứng cách vườn rau gần nhất, hai ba bước liền chạy qua. Dưới ánh sáng mập mờ, nàng loáng thoáng thấy được một cái đầu lâu trắng nhợt.

Đầu lâu vẫn chưa hoàn toàn bị đào ra, chỉ vừa vặn hé lộ ngũ quan. Nhưng mơ hồ có thể thấy được, khung sọ không lớn.

Nàng thực mau nhận ra, đây không phải “thứ" gì cả, mà là thi thể của bé trai Vu Dương kia.

Đứa trẻ mà dân trong thôn tìm khắp nơi đều không tìm thấy, đứa em trai mà chị gái luôn tâm tâm niệm niệm muốn tìm về, thì ra là bị chôn ở ngay trong vườn rau phía sau nhà mình.

Nàng nhìn chăm chú vào cái đầu nho nhỏ kia, hạ thấp giọng nói:

“Khó trách mảnh cỏ dại này sinh trưởng tốt như vậy.” Vừa dứt lời, liền nghe thấy Tần Niên nôn khan vài tiếng.

À, hắn đã ăn cỏ dại nơi này.

Những người khác từ khắp nơi tại tầng trệt lập tức chạy nhanh lại đây, thực mau đều tề tựu.

Mà ở thời điểm Vưu Thiến - người cuối cùng đuổi tới nơi này, một tiếng nhạc chói tai bỗng nhiên vang lên. Theo sau đó là thanh âm vui sướng thông báo:

“Chúc mừng hung thủ đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, thuận lợi giải khóa quyền hạn gϊếŧ người ban đêm! Những người chơi khác thỉnh chú ý. Từ giờ trở đi, mỗi một đêm hung thủ đều đạt được một lần gϊếŧ người. Các vị cẩn thận nha!”

Sau khi thanh âm biến mất, mọi người vẫn còn ngẩn ra trong chốc lát.

“Đùa……đùa cái gì vậy? Hung thủ còn có nhiệm vụ chi nhánh?” Vưu Thiến mặt không còn chút máu, lúc nói chuyện môi đều run rẩy:

“Vậy không phải ý nói, một ngày sẽ chết hai người sao?”

Khuôn mặt Tần Niên trầm như nước, gian nan nói:

“Quan trọng nhất là, quy định gϊếŧ người lần này không giới hạn đối tượng trong số những người thất bại ở trò chơi trốn tìm.”

Dư Tô quay đầu nhìn thoáng qua Dịch Thư đứng bên phải. Quả nhiên, sắc mặt hắn phi thường khó coi.

Nếu tối nay có người chết, mà hắn không phải hung thủ, chỉ sợ người chết chính là hắn.

“Đợi chút, vừa rồi vì cái gì anh bỗng nhiên đưa ra ý kiến muốn đào cỏ ăn?” Đỗ An Hoa duỗi tay chỉ về phía Tần Niên, ánh mắt sáng quắc:

“Tất cả mọi người đã uống nước. Rõ ràng có thể cầm cự qua đêm nay, anh lại bỗng nhiên nói muốn đào cỏ dại gì đó ăn, không phải rất kỳ quái sao?”

Tiếu Hải tiến lên phía dưới, nói:

“Thật sự rất đáng nghi nha! Anh ta chính là hung thủ đi.”

“Nhất định là như vậy!” Vưu Thiến lui về sau hai bước, hoảng sợ nhìn Tần Niên:

“Ta ra giá cao mướn cậu dẫn ta vượt qua nhiệm vụ, không nghĩ tới cậu lại là kẻ địch! Xem ra sau nhiệm vụ này, mặc kệ là thành công hay thất bại, ta đều sẽ không trả công cho cậu.” Nếu thành công, đối phương chết. Nếu thất bại, là nàng chết.

Tần Niên dùng sức lắc đầu, vội vàng biện giải:

“Tôi không phải hung thủ, thật sự không phải! Công việc của tôi rất bận, ba bữa không đúng giấc, cho nên mắc bệnh đau bao tử nặng. Lần này bị đói bụng hai ngày, dạ dày thật sự đau đến không chịu nổi, mới nghĩ đến chuyện đào chút cỏ dại bỏ bụng mà thôi!”

“Giả bệnh dễ nhất chính là đau bụng cùng đau đầu, hơn nữa ở dưới đám cỏ dại đó liền có một khối thi thể, thực sự trùng hợp như vậy sao?” Đỗ An Hoa cười lạnh, hiển nhiên một chút cũng không tin lời của Tần Niên.

Tần Niên gấp đến độ nói chuyện đều lắp bắp:

“Tôi...tôi thật không biết nơi này có thi thể! Tôi thật sự...thật sự chỉ muốn đào cỏ dại ăn…Nam sinh này có thể làm chứng, dù sao vừa nãy chúng tôi đã cùng nhau đào!”

Nam sinh là người đầu tiên phát hiện cái đầu kia. Đối với một thiếu niên bình thường, đây có thể nói là cực kỳ kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Lúc này, nửa người hắn đều giấu ở phía sau lưng Dịch Thư, nghe vậy liền lò đầu ra một chút, nói:

“Tôi chỉ biết một điều là, nhát cuốc cuối cùng của anh đã đào ra cái thứ kia.”

Vị trí của cái đầu cùng với vị trí nhát cuốc mà Tần Niên bổ xuống không sai biệt lắm.

Tần Niên thật sự là mọc trăm cái miệng cũng giải thích không rõ. Hắn tức đến mức phá lên cười:

“Ha ha, được thôi, ai cũng nói tôi là hung thủ đúng không? Vậy càng tốt, sáng mai tất cả liền bỏ phiếu cho tôi thử xem! Nếu tôi thật là hung thủ, mọi người đều vui. Nếu không phải, thì các người liền chờ chết đi!”

Hắn quả thực chỉ kém giơ tay thề với trời. Vẻ tức giận đầy mặt cùng thần sắc bất mãn càng khiến lời nói của hắn tăng thêm vài phần thuyết phục.

Lúc này, Dịch Thư mới mở miệng nói ra câu đầu tiên sau khi phát hiện thi cốt:

“Đêm nay mọi người có làm cái gì, nhớ cũng phải làm cùng nhau. Đừng đơn độc rời đi, để xem hung thủ gϊếŧ người thế nào?” Lời nói của hắn còn tính bình tĩnh, nhưng kỳ thực trong nội tâm đang cực kỳ lo lắng. Rốt cuộc hiện tại hắn là người có tính uy hiếp nhất đối với hung thủ.

Thi cốt bị chôn vùi cũng không hoàn toàn bị đào ra. Dư Tô cùng Đỗ An Hoa ngồi xổm bên cạnh, lấy bùn đất lấp trở lại.

Mặc kệ hiện tại con quỷ này là tốt hay xấu, đứa bé trai đã chết kia thật sự khiến người ta đau lòng.

Mọi người sắc mặt khó coi trở về nhà chính. Lúc Vưu Thiến đi ngang qua thi thể Nghiêm Tĩnh còn nhấc chân đá một cái, bực bội nói:

“Nhìn cái xác này liền chướng mắt! Trò chơi đáng chết này khi nào mới kết thúc đây?”

Mỗi người đều đang lọt vào nguy cơ tử vong, lúc này nhìn thấy thi thể quả thực rất phiền.

Dịch Thư ngoắc ngoắc nam sinh. Hai người hợp sức kéo thi thể ra cửa, ném tới vườn rau.

Tuy rằng mọi người không thể tách ra hành động, nhưng vẫn cần đi tìm manh mối. Cho nên bảy người liền cùng nhau từ nhà chính bắt đầu tìm kiếm, cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, không dám bỏ qua bất luận một chi tiết nào.

Cuộc tìm kiếm này kéo dài tới rạng đông. Vưu Thiến đột nhiên có cảm giác mắc vệ sinh.

Nàng nhìn Đỗ An Hoa, bước ra phía trước, nhẹ nhàng kéo góc áo của Đỗ An Hoa thì thầm:

“Này, ta muốn đi WC, cô có thể đi với ta không?”

Nhà xí ở nông thôn khi đó vẫn là bồn cầu dạng ngồi xổm, mặt sau nối liền với hố phân, cực kỳ bốc mùi, cho nên mới xây biệt lập ở trong sân, không có ở trong phòng.

Đỗ An Hoa gật đầu, thấp giọng đáp:

“Tôi đã sớm muốn đi, chỉ vì sợ nên vẫn nghẹn. Đi thôi, hai chút ta cùng đi, khẳng định an toàn.”

Dư Tô ở cách bọn họ không xa, nghe được hai người nói chuyện. Nhưng không nghĩ tới, đây lại là câu cuối cùng nàng nghe được từ miệng Đỗ An Hoa.