Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 41: Dám gϊếŧ người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới ánh mắt của đồng tình mọi người, nam để râu nhận được đề trắc nghiệm đầu tiên của hắn hôm nay.

[Vừa mới thống nhất sẽ đoàn kết một lòng, các đồng đội liền sống chết mặc bay. Kẻ địch có 2 người - nam nhân bộ dạng đáng khinh cùng một bà thím cường tráng thô kệch. Lúc này, thân là nam tử hán, ngươi muốn lựa chọn thế nào?

A- Phấn đấu phản kháng, chủ động công kích kẻ địch, chớp cơ hội chạy ra tiệm cắt tóc.

B- Trước lấy cớ "đại di mụ" đến thăm, cự tuyệt tiếp khách.

C- Ngoan ngoãn đi theo đối phương, trừ thân thể, dùng phương pháp khác thỏa mãn khách.

Thời gian suy nghĩ 15 giây.

15, 14, 13……]

“……” Nam để râu nhất thời sững sờ. Những lựa chọn này hình như chỉ có cái cuối cùng là có thể bảo đảm an toàn. Nhưng chẳng lẽ muốn hắn - một thẳng nam chọn cái này?! Không! Cho dù là nữ cũng không có khả năng chịu chọn a!

Mới rối rắm một chút, đếm ngược đã sắp hết. Hắn hạ quyết tâm, cắn răng chọn B.

Các người chơi lập tức thấy hắn dùng một gương mặt thập phần nam tính, thanh âm trầm thấp nói:

“Vị đại ca này, thật xin lỗi a~! "Đại di mụ" đột nhiên tới sớm, có chút không tiện!”

Dư Tô lặng lẽ dùng sức véo đùi mình mới nhịn xuống không cười.

Nghe nam để râu nói vậy, nam nhân đáng khinh kia hung hăng nhíu mày, chửi đổng một tiếng:

“Mẹ nó! Đúng là đen đủi.”

Sau đó bất đắc dĩ mà chỉ Nguyệt Nguyệt:

“Vậy nàng!”

A! Ngươi còn ra vẻ ghét bỏ?

Nguyệt Nguyệt hất tóc, đứng lên, lập tức nhận được đề mục giống như nam để râu.

Ngắn ngủi vài giây, nàng đã làm ra lựa chọn.

“Được, đại ca, chúng ta đi.” Nàng cười tủm tỉm, tiến lên vòng lấy cánh tay nam nhân.

Nam để râu không thể tin được nhìn chằm chằm nàng, cho đến khi nàng cùng nam nhân kia biến mất ngoài cửa cũng chưa phục hồi lại tinh thần. Mà sau một khắc đó, Vương Thu Mai lập tức hai ba bước chạy tới, “Bốp!” một tiếng tát vào mặt hắn.

Bà ta trừng mắt, chửi ầm lên, nước miếng như mưa, phun đầy mặt nam để râu:

“Đồ đê tiện! Dám ở trước mặt lão nương đùa giỡn tâm cơ? Xem lão nương là đồ ngu sao?!”

Mắng xong, bà ta duỗi tay, nắm lấy cổ áo nam để râu, kéo hắn ra ngoài.

Nam để râu rất muốn phản kháng, nhưng lại hoàn toàn làm không làm ra được hành động phản kháng gì, chỉ có thể bất lực giống như một thiếu nữ nhu nhược đáng thương, bị Vương Thu Mai thân hình vừa to vừa béo lôi ra ngoài.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, đây là trừng phạt, vì hắn đã lựa chọn sai.

Căn phòng cách vách thực mau truyền đến tiếng nam nhân kêu thảm thiết.

Chờ đến lúc hắn bị Vương Thu Mai giống như xách gà bệnh ném trở về, đã đau đến mức cả người nhũn ra.

Vương Thu Mai lấy hắn làm ví dụ, hung hăng giáo huấn những người khác một hồi:

“Sổ ghi chép của lão nương không phải để chơi. Các ngươi ngày nào "đến tháng" ở trên đó đều ghi rõ ràng rành mạch. Cho dù có người tới sớm, thì cũng phải đến chỗ lão nương lãnh băng vệ sinh. Đừng tưởng rằng có thể gạt được ta! Tốt nhất đều biết điều mà thành thật chút!”

Sau khi bà ta hùng hùng hổ hổ rời khỏi, những người chơi khác mới vây quanh bên người nam nhân nọ.

Hắn đau đến mức cả người đều phát run, thân thể tản ra mùi hôi thối nhàn nhạt, chậm rãi vươn tay chỉ về phía cánh tay của mình.

Nam tóc đỏ lập tức xốc lên ống tay áo của hắn. Tựa hồ lại vô tình đụng phải vết thương, nam để râu liền hít ngược một ngụm khí lạnh.

Dư Tô thấy ở trên cánh tay hắn đầy rẫy từng đốm mụn nước lớn nhỏ.

Đây rõ ràng là bị tàn thuốc hoặc thứ gì đó làm phỏng, lớn nhỏ đều đều, phân bố dày đặc cực kỳ quy luật, dưới ánh đèn nhàn nhạt còn phản xạ ra một chút thủy quang.

Nam tóc đỏ xuýt xoa một tiếng, kinh ngạc cảm thán:

“Mẹ nó! Xuống tay cũng quá ác độc! Nhìn thôi đã cảm thấy muốn bị hội chứng sợ lỗ.”

Nam mắt híp trầm giọng nói:

“Chúng ta phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể tùy tiện đắc tội bà chủ.”

Sau một lúc lâu, nam để râu mới hồi phục một chút. Dư Tô hỏi:

“Có phải anh đã làm trắc nghiệm hay không. Đề mục là dạng gì?”

Nam để râu chậm rãi kể ra đề mục cùng các lựa chọn của mình, lúc nói chuyện vẫn còn đau đến nhe răng:

“Không chết là may, ít nhất hôm nay đã an toàn.”

Trương Dịch ngẫm nghĩ, nói:

“Phỏng chừng cái cuối cùng chính là lựa chọn an toàn. Cái thứ hai sẽ chịu trừng phạt, nhưng không có nguy hiểm tính mạng. Còn lựa chọn thứ nhất...chính là tử lộ.”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng có thể chọn C chắc cũng không phải người thường. Dư Tô thầm nghĩ, nếu là nàng, khẳng định không thể quyết đoán mà chọn C, thực quá ghê tởm! Vừa định lên tiếng, nàng liền nghe “phanh!” một tiếng vang lớn truyền tới.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trừ  nam để râu, bốn người khác đều nhanh chóng chạy ra ngoài cửa xem tình hình.

Còn chưa ra khỏi cửa, tiếng thét chói tai của bà chủ liền vang lên.

Nam tóc đỏ là người đầu tiên đẩy cửa. Dư Tô theo phía sau ra tới bên ngoài hành lang.

Bọn họ bị truyền tống đến căn phòng ở chính giữa lầu hai. Bên trái chính là phòng Vương Thu Mai dùng để đánh người trước đó. Hiện tại thanh âm là từ phòng bên phải truyền đến.

Lúc này, cửa phòng kia đang rộng mở. Thanh âm của Vương Thu Mai ở bên trong vang lên:

“Nguyệt Nguyệt, ngươi điên rồi, ngươi dám gϊếŧ người?!”

Nghe thế, các người chơi lập tức liền minh bạch bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Nhụy Nhụy bị gọi xuống dưới lầu lúc nãy cũng hướng mắt nhìn lên. Nữ nhân ngồi ở cạnh cửa cũng buông xuống cặp chân vẫn luôn bắt chéo, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía gian phòng kia.

Nam tóc đỏ quay đầu liếc mắt nhìn Dư Tô một cái. Sau đó hai người liền cùng nam mắt híp, Trương Dịch đến gần cửa phòng.

Thực mau, bọn họ liền từ ngoài cửa thấy được hết thảy.

Gian phòng này phi thường nhỏ hẹp, hẳn là cùng với phòng bên cạnh là một, chỉ đơn giản dùng một tấm vách ván cao ngăn cách thành hai gian, đứng ở cửa là có thể nhìn đến tận cái giường bên trong.

Lúc này, nam nhân bộ dạng đáng khinh khi nãy đang nằm yên trên giường, trên người chỉ còn mặc một cái qυầи ɭóŧ, thoạt nhìn giống như đang ngủ. Nhưng cái miệng há to cùng hai mắt gắt gao trừng lớn của hắn lại nói cho mọi người biết, hắn đã chết.

Thị lực của Dư Tô đã trải qua cường hóa, hiện tại phi thường tốt, từ ngoài cửa là có thể rõ ràng thấy được vết lằn trên cổ nam nhân kia.

Nguyệt Nguyệt ngồi ở cuối mép giường, hai tay ôm ngực nhìn Vương Thu Mai phát điên, không nhanh không chậm nói:

“Đúng vậy, gϊếŧ cũng đã gϊếŧ rồi, bà cứ báo cảnh sát đi.”

Báo cảnh sát là không có khả năng, cả đời này đều không thể.

Vương Thu Mai chấn kinh một hồi lâu, rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, giơ tay quăng một cái tát lên mặt Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt duỗi tay, nhanh chóng bắt lấy cổ tay bà ta, đang muốn dùng lực đáp trả, lại phát hiện mình bỗng nhiên không xuất được chút sức lực.

Nàng bất đắc dĩ nhún vai, nhận mệnh tùy ý để Vương Thu Mai tát nàng mấy bạt tai, đem nàng kéo ra khỏi phòng, lôi tới căn phòng chuyên môn dùng để giáo huấn các kỹ nữ không nghe lời.

Thời điểm đi ngang qua các người chơi khác, Vương Thu Mai dừng bước, lạnh giọng phân phó:

“Đem thi thể đóng gói cho ta, lấy thứ gì đó mà bao lên cho thật kín!”

Bốn người chơi đều không phản kháng, cùng nhau tiến vào phòng, trực tiếp dùng tấm khăn trải giường lật qua, đem thi thể nam nhân bao lại.

Nam tóc đỏ thấp giọng nói:

“Xem ra, cho dù sức lực của chúng ta thế nào, đều không thể dùng vũ lực để phản kháng bà chủ.”

Trương Dịch đáp lời:

“Đúng vậy, đừng quên nhân vật mà chúng ta sắm vai đều là những thiếu nữ mảnh mai nhu nhược. Sao có thể phản kháng lại bà ta?”

Nam mắt híp vuốt cằm:

"Tuy là thiếu nữ, nhưng chỉ cần một đám cùng nhau vùng lên phản kháng, vậy khẳng định không thành vấn đề.”

Dư Tô vội vàng nói:

“Chuyện này đợi tìm cơ hội thử sau. Hiện tại nhiệm vụ chỉ vừa mới bắt đầu, đừng xằng bậy.”

Nàng rất sợ gặp phải người chơi lỗ mãng. Vạn nhất làm sai chuyện gì, không những hại chết chính mình, còn liên lụy đến người khác thì phiền toái lớn.

Hôm nay nhiệm vụ mới vừa bắt đầu, thậm chí cho tới bây giờ bọn họ chỉ mới đi ra gian phòng ngủ kia, ngay cả bố cục của tiệm cắt tóc này thế nào cũng chưa xem hết, lúc này làm xằng làm bậy, quả thực chính là mù quáng.

Bất quá, nữ tử tên Nguyệt Nguyệt kia lá gan thật là lớn.

Vốn dĩ Dư Tô còn tưởng nàng chọn C là tính toán ấn theo lựa chọn đó mà làm, không nghĩ tới nàng lại trực tiếp gϊếŧ chết vị khách làng chơi kia.

Vương Thu Mai kêu bọn họ thu thập thi thể, rõ ràng là không dám báo án, chỉ tính toán lén đem cái xác xử lý. Nàng không sợ Vương Thu Mai sẽ xử lý luôn cả nàng sao?

“Không nghe thấy cách vách có động tĩnh gì.” Trương Dịch bỗng nhiên nói:

“Nguyệt Nguyệt bị bà chủ kéo qua đó, khẳng định không bị đánh chết cũng bị mài rớt một tầng da. Vậy mà đã qua mười phút, một chút âm thanh cũng không có. Sẽ không phải là……”

Người đã bị gϊếŧ rồi đi?

Nam tóc đỏ ngẫm nghĩ:

“Nếu cô ta chết, đó cũng là tự tìm, ngay từ đầu đã xằng bậy như vậy, chết cũng tốt, miễn cho sau này làm liên lụy chúng ta.”

Hắn vừa nói xong, bên ngoài liền truyền đến thanh âm của Vương Thu Mai:

“Cẩu Lị, đi lên một chút!”

Ngay sau đó là tiếng bước chân lên cầu thang.

Giày cao gót va chạm vào bậc thang phát ra âm thanh cực kỳ vang dội. Mặc dù bọn họ đang ở trong phòng cũng nghe được rõ ràng.

Trước đó, lúc Dư Tô đi ở trên hành lang có nhìn xuống một chút, tuy rằng không nhìn kỹ, nhưng cũng biết phía dưới chỉ có Nhụy Nhụy cùng một nữ nhân váy ngắn thân phận không rõ. Nói vậy, người đi lên lúc này chính là nữ nhân kia.

Sau khi tiếng bước chân lên lầu, nghe giống như liền hướng tới gian phòng bên trái đi qua.

Nam mắt híp ra cửa thăm dò, nhìn thoáng qua liền rụt trở về, thấp giọng nói:

“Đã đi vào.”

“Chúng ta cứ đứng ở chỗ này chờ sao?” Trương Dịch hỏi.

Dư Tô đáp:

“Tất nhiên là chờ, còn có thể làm gì khác đâu?”

Khoảng hai phút sau, nữ nhân tên gọi Cẩu Lị kia bước ra khỏi phòng, tiến nhanh tới gian phòng nhỏ của bọn họ.

Nàng tới cửa liền dừng bước, liếc mắt vào trong nhìn khắp một vòng, trông thấy cái bao lớn trên giường hiện đã nhìn không ra là người hay là vật, vừa lòng gật đầu, chỉ vào Trương Dịch phân phó:

“Y Y, xuống giúp ta trông cửa.”

Trương Dịch sửng sốt, ngay sau đó đáp ứng, nhanh chóng hướng xuống dưới lầu.

Cẩu Lị cũng đi theo xuống. Dư Tô, nam tóc đỏ cùng với nam mắt híp đi đến trên hành lang, thấy cô ta trực tiếp đẩy ra cửa kính của tiệm cắt tóc ra ngoài.

Trương Dịch đứng ở chính giữa tầng trệt sửng sốt trong giây lát, sau đó ngẩng đầu, thần sắc phức tạp nhìn về phía bọn họ:

“Đề mục của tôi ra tới, 2 lựa chọn, hỏi tôi muốn nhân lúc này chạy trốn hay là lưu lại chỗ này. Tôi chọn lưu lại.”