Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 43: Video clip

Hơn 7 giờ 40, sắc trời dần dần tối sầm, Dư Tô đói đến mức bụng rầm rì vài tiếng, rốt cuộc chờ được một tiểu nữ sinh bước vào cửa.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, các người chơi liền biết, con gái của Vương Thu Mai chính là tiêu chuẩn của một tiểu thái muội*.

*Nghĩa là trẻ trâu :-P

Đầu tóc màu đỏ rượu, còn móc line thêm vài ba màu sắc khác. Ba lô chỉ đeo một bên vai. Cánh tay cùng trên đùi đều lộ ra hình xăm rối nùi không rõ. Con mắt nhìn người khác lúc nào cũng nhiễm lên vẻ khinh miệt trào phúng.

Tiểu nữ sinh tên Vương Như, theo họ Vương Thu Mai. Dư Tô từ chỗ NPC Vi Vi biết được, chồng trước của Vương Thu Mai ở trong tiệm cắt tóc léng phéng với một kỹ nữ, bị bà ta bắt gian ngay trên giường. Hai người ly hôn không bao lâu, chồng trước liền chết trong một vụ tai nạn xe cộ.

Nhìn thấy Vương Như trở về, Vương Thu Mai xụ mặt hỏi:

“Trễ như vậy, lại lêu lổng chỗ nào? Không biết mọi người đều chờ cơm hay sao?”

Vương Như cười thành tiếng, tiến lên kéo cánh tay Vương Thu Mai:

“Mẹ~, con chỉ là đi chơi với bạn một chút. Đã ăn rồi, mọi người cũng không cần chờ.”

Vương Thu Mai nhíu mày, mở miệng mắng:

“Thật đúng là càng ngày càng không ra gì, hôm nay không phải lại trốn học đi?”

Vương Như cười đến cặp mắt đều híp lại, lắc đầu nói:

“Đương nhiên là không, chỉ là lúc tan học tìm chút trò vui mà thôi.”

Dứt lời, Vương Như cởi xuống ba lô đeo trên vai, lấy ra di động, thao tác vài cái trên màn hình rồi mới đưa tới trước mặt Vương Thu Mai:

“Mẹ, nhìn xem, cực kỳ vui!”

Trong toàn bộ người trong nhà, chỉ có Cẩu Lị dám tò mò thấu đầu qua nhìn.

Dư Tô thực mau nghe thấy từ di động truyền đến các loại từ ngữ nhục mạ khó nghe, còn có vài tiếng tát tai thanh thúy vang dội. Thanh âm tương đối ồn ào, nghe ra nhân số không ít, có cả nam lẫn nữ. Tất cả đều vui cười, chỉ có một thanh âm của nữ sinh là tràn ngập sợ hãi. Nữ sinh kia khóc lóc nói gì đó. Bởi vì khoảng cách khá xa, Dư Tô cùng những người chơi khác đều nghe không rõ.

Chỉ là, một đạo tiếng khóc cùng mấy đạo tiếng cười hỗn tạp vào nhau, cộng thêm thỉnh thoảng lại vang lên tiếng tát tai thanh thúy...Mặc dù nhìn không thấy hình, nghe không được nội dung, Dư Tô đã biết đây là loại video gì.

Mấy năm gần đây, trên mạng ùn ùn không dứt các clip bạo lực học đường. Phàm là những trường hợp bị đưa ra hấp thụ ánh sáng, cơ hồ đều có kèm theo một video như vậy.

Dư Tô trong lúc nhất thời có chút rối rắm. Rốt cuộc nhiệm vụ này là về những thiếu nữ bị bắt bán đứng thân thể, hay là về bạo lực học đường?

“Mẹ, nhìn bộ dạng dâʍ đãиɠ của con **** kia kìa.” Vương Như cười lạnh, chỉ vào màn hình di động:

“Nó ở trong trường dựa vào thành tích tốt cùng một gương mặt hồ ly tinh, khắp nơi thông đồng nam sinh. Trước kia con lười để ý nó, nhưng lần này nó còn dám câu dẫn nam sinh mà con thích!”

Vương Thu Mai cau mày nhìn chằm chằm video:

“Cho nên mày liền dẫn bạn bè đi đánh nó? Không phải mẹ đã nói, ở trường nhớ ngoan một chút, đừng đem phiền toái về nhà. Cho dù nhà chúng ta có quan hệ ở trên Bộ, mày cũng không thể luôn tìm việc cho người ta làm như vậy! Lỡ sự tình nháo lớn, lúc đó lại phải chuyển trường!”

Vương Như không thèm quan tâm cúi đầu, trực tiếp dùng tay từ mâm đồ ăn bốc lên một miếng thịt nạc nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa nói:

“Lần này chính là nó trêu chọc con trước. Toàn ban đều biết con thích học trưởng. Nó còn dám cùng học trưởng vừa nói vừa cười, nhìn liền thấy tức, không giáo huấn nó một trận sao chịu được?”

"Vậy thì động tay động chân một chút thôi, đừng giống như lần trước đem người…...” Vương Thu Mai trừng mắt nhìn Vương Như, khựng lại một chút mới nói tiếp:

“Bây giờ con còn nhỏ, đừng cả ngày thích người này người kia như vậy…”

“Ai da, mẹ~, có phiền hay không?” Vương Như không kiên nhẫn bịt kín lỗ tai:

“Mẹ không biết đó thôi. Lưu Siêu thật sự đặc biệt soái. Con cứ thích hắn, về sau phải gả cho hắn!” Dứt lời, Vương Như lắc lắc di động trong tay, lộ ra nụ cười giảo hoạt:

“Mẹ chờ xem. Chỉ cần con đem video này truyền lên diễn đàn trường. Tất cả học sinh đều có thể nhìn thấy bộ dạng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của con ** này. Hơn nữa, lúc đó mặt nó còn bị ấn vào bồn cầu. Lưu Siêu tuyệt đối không có khả năng cùng loại người như vậy ở bên nhau!”

Dư Tô âm thầm trợn trắng mắt, nghĩ trong đầu, người ta càng không có khả năng cùng loại người như ngươi ở bên nhau mới đúng! Nhìn mới có mười bốn mười lăm tuổi, sao lại ác độc như vậy?

Vương Thu Mai không có biện pháp nói nặng con gái bảo bối, bất đắc dĩ vỗ vai Vương Như:

“Được rồi, đã ăn rồi thì nhanh về phòng đi. Chúng ta còn chưa ăn đâu, không rảnh tiếp tục tán gẫu.”

Ánh mắt Vương Như xẹt qua trên mặt những người khác, chỉ đối với Cẩu Lị cười một cái, liền lên lầu.

Góc sau cùng bên trái lầu một có một gian phòng không lớn không nhỏ, chính là phòng ngủ của Vương Như. Ngày thường căn phòng này đều bị khóa, nên những người chơi không có cơ hội vào xem xét.

Vương Như lên lầu, mở cửa bước vào, liền lập tức khóa trái cửa.

Các người chơi vẫn luôn nhìn theo cho đến khi cửa phòng khép chặt, mới lục tục thu hồi tầm mắt.

Mọi người lại đối diện nhau, trầm mặc cầm lấy chén đũa trước mặt, chờ Vương Thu Mai động đũa trước mới bắt đầu ăn.

----------~★NK★~----------

Trời tối, lại có một nam nhân bước vào, cũng may hắn ở trong toàn bộ đám người chọn trúng NPC Vi Vi, miễn đi một lần nguy cơ cho các người chơi.

Sắc trời hoàn toàn đen kịt. Trừ Nguyệt Nguyệt bị thương nặng, tất cả người chơi khác đều bị Vương Thu Mai gọi xuống dưới lầu, phân biệt ngồi thành hai dãy ở trước cửa. Vương Thu Mai còn đi kéo quần áo của nam tóc đỏ, một hai phải làm cho ngực hắn lộ ra phân nửa mới hài lòng.

Nhưng hôm nay tựa hồ việc "làm ăn" không thuận lợi, mãi đến gần 12 giờ vẫn không có khách bước vào. Vương Thu Mai ngáp một cái, phân phó Cẩu Lị đi khóa cửa, cho mọi người giải tán.

Dư Tô thấy Cẩu Lị cầm một ổ khóa hình chữ U rất lớn khóa lại cửa chính. Chìa khóa treo ở trên cổ cô ta, hiển nhiên là để phòng ngừa có người trộm chìa khóa chạy trốn.

Chờ đến lúc mọi người rửa mặt vệ sinh xong, đã gần 1 giờ sáng.

Trước đó đã khẳng định sẽ không tham dự vào cuộc điều tra khuya nay, nam mắt híp, Nhụy Nhụy cùng nam để râu đều trở về phòng ngủ.

Nhụy Nhụy chen chúc trên một cái giường đơn cùng với Nguyệt Nguyệt bị thương nặng. Trương Dịch cùng nam để râu cùng ngủ một giường. Còn hai cái giường còn lại là của NPC Yến Yến cùng Vi Vi.

Căn phòng Vương Thu Mai dùng để trừng phạt những kỹ nữ không nghe lời trước đó chính là phòng ngủ của bà ta. Phòng hôm nay có người chết bên kia là phòng ngủ của nam mắt híp.

Cẩu Lị ngủ trong gian phòng dựa sát cầu thang dưới tầng trệt, sở dĩ an bài cô ta ở vị trí này hiển nhiên cũng là để tiện cho việc trông coi những kỹ nữ khác.

Hai gian phòng nhỏ bên cạnh chính là phòng của Dư Tô cùng nam tóc đỏ. Mà phòng của Dư Tô cũng là gian gần buồng vệ sinh tầng trệt nhất.

Ước chừng 20 phút sau, ánh đèn trong tiệm đều tắt hết. Không gian trở nên hắc ám mà an tĩnh.

Bất quá, mặc dù trong bóng đêm, Dư Tô vẫn có thể thấy được rõ ràng hết thảy hoàn cảnh chung quanh, tuy rằng không bằng ban ngày, nhưng ít nhất mỗi dạng đồ vật ở vị trí gì nàng đều có thể nhìn ra.

Ở lần cường hóa thị lực đầu tiên còn chưa đạt tới trình độ này, nhưng hiện tại đã xuất hiện hiệu quả rất rõ ràng.

Dư Tô chờ đợi trong chốc lát, mới nhẹ nhàng đi đến cửa, chậm rãi duỗi tay kéo ra cánh cửa đã vô cùng rệu rã, vừa chạm vào liền kêu kèn kẹt. Ngay lúc nàng kéo cửa ra ước chừng hơn 20 cm, đột nhiên nhìn thấy trong một mảnh bóng đêm, có một bóng người thình lình đứng ở trước cửa phòng nàng!

Động tác trên tay Dư Tô tức khắc ngừng lại, cứng đờ tại chỗ, dựa vào thị lực đã được cường hóa, thực mau thấy rõ người kia...

Là Cẩu Lị.

Không biết từ khi nào, cô ta liền lặng yên không tiếng động như vậy đứng ở trước cửa phòng, mặt vô biểu tình xuyên thấu qua khe hở cánh cửa nhìn Dư Tô.

Bên ngoài cửa kính trong suốt, ánh đèn đường lập lờ len lỏi tiến vào, khiến biểu tình của Cẩu Lị dưới phản quang càng có vẻ âm trầm đáng sợ.

Dư Tô âm thầm nuốt nước miếng, hai mắt nhìn thẳng vào Cẩu Lị, ngay cả chớp mắt cũng không dám, một lát sau mới mở miệng hỏi:

“Cẩu Lị tỷ, hơn nửa đêm ngủ không được hay sao mà đứng ở đây?”

Cẩu Lị giật mình, nghiêng người tránh đường:

“Muốn ra ngoài sao?”

Không biết có phải bởi vì bầu không khí lúc này hay không, Dư Tô cảm thấy ngữ khí của Cẩu Lị vừa âm u vừa lạnh lẽo, nghe nổi cả da gà.

Dư Tô suy nghĩ vài giây, vẫn duy trì biểu tình nhẹ nhàng, gật đầu cười nói:

“Đúng vậy, không biết làm sao, rõ ràng không ăn gì nhiều, nhưng hiện tại lại đau bụng cực kỳ, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, liền muốn đi WC…Cẩu Lị tỷ cũng muốn đi sao? Vậy tỷ đi trước, ta chờ tỷ ra lại vào sau.”

“Không, ta không muốn đi.” Cẩu Lị ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn sừng sững đứng ở nơi đó, không xê dịch nửa bước.

Dư Tô nhất thời không biết nên làm gì bây giờ, hiện tại xoay người trở vào phòng, chỉ sợ đề mục mà nàng lựa chọn liền tính là thất bại, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.

Mà phía nam tóc đỏ cùng Trương Dịch mặc dù đã thương lượng tốt là sẽ đi cùng nàng, lúc này hiển nhiên cũng không thể ra được. Thật là người tính không bằng trời tính!

Dư Tô do dự một chút, chỉ có thể hạ quyết tâm tự đi về hướng buồng vệ sinh.

----------★★----------

Dư Tô ấn chốt mở đèn buồng vệ sinh, nhìn thấy ánh sáng lóe ra từ khe cửa. Nàng hít sâu một hơi, đẩy ra cánh cửa vốn cũng chỉ khép hờ bước vào.

Ánh đèn sáng ngời luôn mang đến cho người ta cảm giác an tâm. Nhưng vào giờ phút này, mặc dù đèn có sáng cỡ nào cũng vô dụng. Ngay một khắc Dư Tô kéo cửa bước vào, bóng đèn trên đỉnh đầu liền chớp tắt vài cái. Tiếp theo, ánh đèn sáng trắng sau vài giây ngắn ngủi bỗng nhiên chuyển thành màu đỏ.

Cả bồn rửa tay bên trái cùng với bồn cầu, tất cả ở dưới ánh đèn chiếu rọi đều đỏ thẫm lên, giống như bị nhuộm một tầng máu.

Dư Tô không dám nhìn vào tấm gương trước bồn rửa tay. Hai mắt nhìn thẳng về phía trước, tiến lên hai bước.

Nhưng càng nhắc nhở bản thân không cần để ý, ngược lại liền càng để ý. Mặc dù ánh mắt nàng nhìn về phía trước, nhưng khóe mắt lại rõ ràng quét thấy có thứ gì đó chợt lóe qua trong gương.

Lồng ngực Dư Tô lập tức khẩn trương. Nàng chậm rãi duỗi tay ra sau lưng, rút ra con dao găm giắt ở lưng quần mà nàng cầm theo trước đó.

Tuy vẫn không biết con dao này có công hiệu đặc thù gì, nhưng dù sao nó cũng một đạo cụ nhiệm vụ khen thưởng, hẳn có thể làm bị thương ma quỷ.

Nàng vừa cảnh giác nhìn xung quanh, vừa chậm rãi tháo ra vải bố bao quanh lưỡi dao, chỉ chừa lại bộ phận chuôi dao.

Ngay một khắc lưỡi dao từ dưới vải bố lộ ra, một tiếng thét chói tai không biết từ nơi nào đột nhiên truyền đến, chấn động đến mức đáy lòng Dư Tô đều run rẩy!