Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 7: Che giấu tâm tư

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời điểm hai người trở lại khách sạn, Lý Nhất còn chưa trở về. Trang Hàm một mình ngồi ở trong đại sảnh, một tay chống cằm, biểu tình rối rắm, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.

Nhìn thấy Vương Tam cùng Dư Tô tiến vào, hắn nhanh chóng đứng lên, cười hỏi:

“Đã về rồi, có phát hiện gì không?”

Vương Tam không lên tiếng. Dư Tô gật đầu, cười nói:

“Tìm được chút manh mối.”

Trang Hàm không hỏi tiếp, hơi do dự một chút, sau đó mới lên tiếng:

“Tối hôm qua, sau khi nghe được tiếng đập cửa trước phòng hai người biến mất, tôi liền muốn ra ngoài nhìn xem, nhưng Lý Nhất sợ có nguy hiểm, nên ngăn cản không cho tôi ra tới...Bản thân tôi cũng có chút nhát gan, nghe Lý Nhất nói như vậy cũng không dám đi ra.

Sau đó mặc dù nhìn thấy hai người xuống lầu tìm manh mối, tôi cùng Lý Nhất vẫn không ra khỏi phòng. Tôi biết làm vậy là không đúng, nên không dám mặt dày tìm hai người hỏi manh mối. Nhưng vừa nãy tôi có tìm được một ít đồ vật hữu dụng trong khách sạn. Nếu có thể, tôi muốn dùng manh mối đó trao đổi với hai người.”

Đối với vị đại hán thoạt nhìn vô cùng thành thật này, Dư Tô vẫn rất có hảo cảm. Chẳng qua, manh mối không phải do một mình nàng tìm được. Nghe hắn nói xong, nàng liền quay đầu nhìn về phía Vương Tam:

“Đại thần, ngài thấy sao?”

Vương Tam đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn Trang Hàm một hồi, gật đầu:

“Có thể, mời nói trước.”

Trang Hàm cười cười, lập tức nói:

“Ngày hôm qua chúng ta nhìn như đã tìm kiếm khắp nơi trong khách sạn, nhưng kỳ thật còn có một chỗ chưa tìm, chính là phòng của Tiết Mi. Khi đó, thi thể của Tiết Mi còn ở trong phòng, tôi căn bản không dám bước vào, cho nên hôm nay mới vào xem một chút, không ngờ lại tìm được một cái di động ở dưới gầm giường.”

Dứt lời, hắn duỗi tay, từ trong túi quần lấy ra một cỗ di động kiểu ấn phím phi thường lỗi thời. Đây là loại nhãn hiệu rất nổi tiếng ở thật lâu trước kia, chất lượng cực kỳ tốt, dùng để đập hạch đào cũng không thành vấn đề.

“Đáng kinh ngạc nhất là, nó còn có thể khởi động máy.” Trang Hàm ấn phím mở khóa, lại liên tiếp thao tác vài lần trên bàn phím, mở ra giao diện tin nhắn, đưa di động qua cho Vương Tam.

Dư Tô đi đến phía sau Vương Tam, thấy được nội dung tin nhắn.

Đầu tiên là một ít lời nhắn tán tỉnh tràn đầy ái muội, càng về sau dùng từ càng phóng đãng, còn thường xuyên xuất hiện nội dung nhạy cảm. Mà dựa vào một ít đối thoại bình thường khác xen kẽ trong đó, khiến Dư Tô thực mau nhận ra, chủ nhân của cái di động này chính là vị tiểu tam kia.

Nhưng thứ làm Dư Tô phải tấm tắc chính là, tiểu tam lại là bạn thân với người bị hại Vương Yến.

Từ nội dung tin nhắn có thể thấy, tiểu tam mượn lý do đến thăm bạn thân, quang minh chính đại bước vào khách sạn, ngoài mặt biểu hiện tỷ muội tình thâm với Vương Yến, bên trong lại lén lút cùng chồng của bạn mình nhắn tin liên lạc, thường xuyên tìm cơ hội trộm gặp mặt.

Thậm chí có một đêm, tiểu tam gửi cho Tra Nam một tin nhắn, Tra Nam liền từ trong phòng mình chuồn ra, lẻn vào căn phòng đối diện, cùng tiểu tam léng phéng, xong xuôi lại lặng lẽ trở về phòng ngủ.

Trong lúc đó, Vương Yến trước sau vẫn vô tri vô giác, còn đối đãi người bạn thân này phi thường tốt, không hề biết đối phương đang ngầm dây dưa với chồng mình thế nào.

Trong tin nhắn, tiểu tam hết dùng từ “con đàn bà ngu ngốc” tới “tiện nữ” để xưng hô Vương Yến, còn liên tiếp nhắc Tra Nam mau chóng giải quyết Vương Yến, cướp lấy quyền sở hữu tòa khách sạn này.

Mà hàm nghĩa của “giải quyết” ở đây hiển nhiên không chỉ đơn giản là ly hôn. Nếu không, bọn họ cũng không nói tới việc cướp lấy khách sạn.

Vương Tam đóng giao diện tin nhắn, mở ra album ảnh. Bức thứ nhất là một phụ nữ tóc ngắn ôm Tra Nam nằm ở trên giường tự sướng.

“Manh mối mà tôi tìm được chính là cái này.” Trang Hàm nói.

“Bây giờ tới phiên hai người.”

Dư Tô cùng Vương Tam liếc nhau. Nàng mở miệng, đem tất cả manh mối nói đại khái qua một lần.

Đến đây, câu chuyện đã sáng tỏ.

Bà chủ cùng ngày hôm đó còn có thời gian rảnh rỗi đi bầu bạn với chị/em mình, có thể suy ra việc làm ăn của khách sạn không quá tốt hoặc đang mùa ế khách, chỉ có một hai khách lưu trú, hoặc thậm chí không có.

Buổi tối hôm đó, Vương Yến rốt cuộc phát hiện Tra Nam nɠɵạı ŧìиɦ, kẻ thứ ba lại là bạn thân của mình, hơn nữa, trong tin nhắn còn đề cập tới việc muốn giải quyết mình, cướp lấy tài sản, cho nên nhất định chịu đả kích rất lớn, không tránh được cùng Tra Nam phát sinh cãi vã kịch liệt, có khả năng động tay động chân đánh nhau.

Theo lời Vương Yến nói, đêm đó Tra Nam uống rượu say. Ngày thường hắn ở rể đã chịu bức bối, dưới tác dụng của cồn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn liền sinh lòng ác độc, chạy tới phòng bếp cầm dao phay muốn chém Vương Yến.

Từ nội dung tin nhắn cho thấy, lúc ấy tiểu tam cũng đang ở trong khách sạn. Mà căn cứ trong hai ngày này, nửa đêm đều xuất hiện tiếng đập cửa cầu cứu, hiển nhiên thời điểm Vương Yến bị đuổi gϊếŧ đã chạy ra cầu cứu.

Bởi vì khách trọ trong khách sạn quá ít, thậm chí có khả năng không có khách. Như vậy, đối tượng mà nàng đập cửa cầu cứu, xác xuất rất lớn là vị tiểu tam này.

Kết quả rõ ràng - tiểu tam không mở cửa.

Vương Yến chết thảm dưới dao phay của Tra Nam, về sau lại xảy ra chuyện gì, tạm thời còn chưa biết.

Sau khi bà chủ biết được chân tướng, không biết đã dùng kế hoạch gì, thành công bắt được tiểu tam, cũng ở trong phòng bếp thực thi khổ hình.

Bệ bếp mới đầu chắc chắn không phải nằm chính giữa phòng bếp. Bà ta hẳn đã mướn nhân công tới hỗ trợ chuyển bệ bếp đến vị trí kia, để tiện cho việc báo thù. Tiểu tam cứ như vậy bị hành hạ đến chết.

Hiện tại, vấn đề còn khúc mắc ở đây là — tên Tra Nam kia về sau ra sao?

Dư Tô tin tưởng, chỉ cần giải khóa được chi tiết này, nhiệm vụ của bọn họ liền có thể hoàn thành.

Trang Hàm nghe xong toàn bộ manh mối mà Dư Tô chia sẻ, cũng thực mau hiểu rõ ràng câu chuyện. Hắn suy nghĩ một lát, đang muốn mở miệng nói gì đó, liền thấy Lý Nhất từ bên ngoài trở lại.

Lý Nhất vào cửa, nhìn đến ba người đều ngồi ở phòng khách. Ánh mắt có chút kinh ngạc đảo qua Dư Tô cùng Vương Tam, cuối cùng rơi xuống trên người Trang Hàm, hỏi:

“Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Có phải đã lần ra đầu mối mới hay không?”

Dư Tô không lên tiếng. Hiện tại toàn bộ manh mối nàng đều đã nói cho Trang Hàm, để hắn báo lại cho Lý Nhất là được, không cần thiết lặp lại lần nữa.

Đang nghĩ ngợi, Dư Tô lại thấy Trang Hàm lắc đầu nói với Lý Nhất:

“Xin lỗi, vẫn không tìm được manh mối gì hữu dụng.”

Dư Tô nheo mắt, trong lòng có hơi kinh ngạc.

Không biết có phải vì bề ngoài của Trang Hàm nhìn quá mức đơn thuần chân chất hay không, Lý Nhất hoàn toàn không nghi ngờ hắn, chỉ gật đầu, mệt mỏi nói:

“Trong dự kiến! Thôi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước, đến buổi tối...hẳn là có thể tìm được manh mối.”

Nói xong một câu cuối cùng, nàng nhìn lướt qua Dư Tô, sau đó đi lên lầu.

Vương Tam cũng đứng lên, chậm rãi bước theo sau.

Dư Tô vẫn không nhúc nhích, chống cằm ngồi tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm Trang Hàm.

Một lát sau, Trang Hàm mới ngây ngô cười một tiếng, gãi gãi đầu, dùng bộ dáng thập phần đôn hậu thấp giọng nói:

“Hai chúng ta giống nhau, đều là người mới, hoàn toàn không hiểu rõ quy tắc của trò chơi. Những quy tắc cơ bản trước mắt đều là do người chơi thâm niên nói cho chúng ta biết, thậm chí thật hay giả cũng không thể xác định.

Cho nên, để sống sót, chúng ta không thể không phụ thuộc vào bọn họ. Nhưng tôi biết, người mới không thể quá mức nổi bật. Cô là nữ giới, có thể giả vờ nhu nhược, bày vẻ đáng thương. Một đại nam nhân như tôi chỉ có thể giả ngu, không phải sao?

Hành vi của Lý Nhất không thể nói là sai. Lý Nhất cũng là vì suy nghĩ cho an toàn của mình mới lợi dụng người khác. Đổi lại là chúng ta, về sau cũng khó xác định sẽ không lợi dụng ai.

Bất quá, nếu đã biết Lý Nhất là loại người này, liền không thể không đề phòng. Dù sao, chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, Lý Nhất cũng có thể sống sót rời đi. Như vậy là đủ, cô cảm thấy đúng không?”

Dư Tô bật cười, gật đầu nói:

"Nói cũng đúng, bất quá, anh che dấu thật sự sâu a!"

Trang Hàm hạ thanh âm tới mức thấp nhất, trên gương mặt trung hậu kia lộ ra nụ cười giảo hoạt:

“Kỳ thật, cái di động này là ngày hôm qua tìm được, ngay sau khi Tiết Mi vừa mới chết.”

Dư Tô không thể không bội phục. Nàng còn tưởng rằng Trang Hàm thật sự giống với bề ngoài, thành thật đôn hậu, không ngờ lại che giấu sâu đến vậy, thật không phải dạng vừa.

Từ lúc tiến vào đây, Dư Tô liền biết Vương Tam vẫn chưa nói cho nàng toàn bộ quy tắc trò chơi. Dưới tình huống còn chưa rõ ràng lắm tất cả quy tắc, lúc bắt đầu nàng liền quyết định muốn đi theo nương tựa hắn, trước dựa vào Vương Tam hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên rồi nói sau. Không nghĩ tới, Trang Hàm càng linh hoạt hơn so với nàng.

Hai người nhìn nhau cười, một trước một sau đứng dậy rời khỏi đại sảnh. Ai về phòng người nấy.

-----~‡TK-Wattpad‡~-----

Vương Tam ngồi ở trên bậc cửa sổ, nhàn nhã lật qua một trang sách, phảng phất như chưa phát giác được Dư Tô vừa đi vào phòng.

Dư Tô cũng không nói chuyện, tự tìm một vị trí ngồi xuống, từng chút từng chút hồi tưởng lại toàn bộ manh mối trước đó.

Không biết từ lúc nào, nàng đã dựa vào lưng ghế ngủ mất.

Nàng ngủ cũng không sâu, ở vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

Bỗng nhiên, nàng lập tức bừng tỉnh, đột ngột đứng dậy nói:

“Nhiệm vụ này có khi nào là...”

Nói tới đây, nàng mới chú ý, Vương Tam không ở trong phòng.

Dụi dụi con mắt khô khốc, Dư Tô cẩn thận suy nghĩ một chút, xác định khả năng này đích xác rất lớn, mới đứng dậy ra ngoài.

Dư Tô không phải đi tìm Vương Tam, mà một lần nữa tiến vào phòng ngủ của cặp vợ chồng kia, nhìn chằm chằm bức ảnh cưới đối diện cửa phòng trong chốc lát, sau đó mới lục soát trong phòng.

Đang tìm kiếm được một nửa, hành lang truyền đến tiếng bước chân. Nàng ngừng động tác, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thân ảnh Vương Tam từ ngoài cửa lướt qua.

Hắn đi hai bước lại thụt trở về, nghiêng đầu nhìn hướng vào trong phòng, thấy Dư Tô liền nhướng mày:

“Sao lại tới đây?”

Dư Tô ho nhẹ một tiếng, nói:

“Mới nảy ra một suy đoán, lúc ấy Tra Nam có khả năng đã mau chóng bị cảnh sát bắt đi, cho nên bà chủ căn bản không có cơ hội chính tay trả thù hắn, nên chỉ gϊếŧ chết một mình tiểu tam. Nếu thật là vậy, nhiệm vụ của chúng ta rất có thể là tìm ra Tra Nam, giao hắn vào tay bà chủ.”

Đêm qua nàng đi gõ cửa phòng bà chủ, nhưng vẫn không có hồi âm, rất có thể là vì khi đó bà chủ căn bản không có ở trong phòng, mà đang ở nơi khác tìm Tra Nam.

Như vậy, đêm qua Vương Tam kêu nàng đi gõ cửa, hiển nhiên là lúc ấy, thậm chí sớm hơn nữa, hắn liền nghĩ tới giả thuyết này.

Quả nhiên, sau khi Dư Tô nói xong suy đoán của mình, Vương Tam chỉ cong lên khóe môi cười cười, không hề có cảm xúc kinh ngạc.

Hắn nói:

“Khả năng này đích xác rất lớn. Chỉ cần lúc ấy có khách trọ nào nghe được động tĩnh báo cảnh sát, Tra Nam liền trực tiếp bị cảnh sát bắt đi. Do đó, bà chủ vô pháp tự tay báo thù.”

Dư Tô gật đầu:

“Tuy hiện tại chỉ là suy đoán, nhưng cũng không ngại đi theo suy đoán này mà thử một lần.”