Trò Đùa Của Số Phận

Chương 2

Nhớ ngày đấy quen anh tình cờ hết sức, đến mức giờ nghĩ lại vẫn còn buồn cười. Hôm đấy tầm 6h sáng, anh đến quán tôi để ăn phở. Cũng chẳng phải lần đầu tiên đâu, chẳng qua là tôi không để ý. Hôm đấy anh đến mang theo một bông hoa, rồi giơ ra trước mặt tôi.

- hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ, món quà này là để tặng người đã nấu cho tôi những bữa ăn ngon.

Tôi mồm miệng há ra hết cỡ, cái éo gì đang xảy ra vậy? Ăn thì trả tiền chứ tôi có cho ăn không đâu. Chẳng lẽ thích thầm tôi?

Hai má tự nhiên ửng đỏ, vì lần đầu tiên được tặng hoa. Trước thì cũng có nhiều đứa thích, nhưng do không thích chúng nó lên toàn chửi lại. Rồi bị đồn thổi là bà chằn, kéo theo hệ lụy là ế tận cho tới lúc gặp anh.

Anh lúc ấy dịu dàng lắm, anh còn bảo quán có cần thêm người giúp không, anh đi học về buổi tối anh muốn có công việc làm thêm.

Thấy anh hiền lành lại đang là sinh viên nên thương lắm, thế là nhận luôn anh vào làm.

Buổi tối thì quán khá đông, có anh chạy qua chạy lại cũng đỡ mệt hơn. À, ngày đó quán chỉ có mỗi mình tôi làm, căn bản là chưa có nhiều khách như bây giờ nên cũng không cần mượn ai.

Hai đứa làm cùng nhau rồi chẳng biết yêu nhau từ lúc nào.

Làm được đâu hơn năm gì đấy thì anh ra trường, ban ngày thì anh đi thực tập xong tối anh lại về quán để phụ.

Thời gian sau thì anh xin vào làm ở công ty quảng cáo mới thành lập. Lúc đó công ty quy mô cũng bình thường chứ chưa lớn như bây giờ. Anh cũng cố gắng phấn đấu thế rồi một năm sau anh được thăng chức lên làm trưởng phòng.

Nói chẳng phải kể công đâu nhưng cái lúc anh đi học với cả lúc ra trường chưa xin được việc thì sinh hoạt phí của anh tôi cũng phụ không ít. Anh bảo gia đình anh kinh tế khó khăn nên tôi cũng không hỏi nhiều vì sợ anh tự ái.

Nhiều lúc muốn đưa anh thêm tiền còn phải nói khéo vì sợ anh không nhận.

Nhớ có lần bố mẹ anh ở quê gọi lên bảo bị bệnh phải mổ gì đó tôi cũng đưa anh tiền để về lo. Muốn về cùng anh nhưng anh bảo sợ bố mẹ không vui vì anh mới đi làm mà lại có người yêu nên tôi cũng thôi không về nữa.

Ấy vậy mà bây giờ lại tỏ thái độ khinh thường tôi ra mặt, lúc đấy nếu không có tôi thì tiền đâu đi mổ, con trai họ ai lo.

Mà lúc đấy đâu có nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ là sau này hai đứa đằng nào cũng cưới nên chẳng đi đâu mà thiệt.

Mà thôi kệ, sau này hai đứa cưới nhau rồi ở lại Hà Nội làm, bố mẹ anh thì cứ ở quê chứ có ở cùng đâu mà sợ.

Nghĩ vậy nên tâm trạng tôi cũng tốt hơn một chút. Lại bắt đầu chuẩn bị để mai hàng quán.

Chắc tại gắn bó với cái công việc này lâu nên thấy thích, chỉ cần ngày nào không được đứng bếp nấu nướng là ngày đấy cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đang loay hoay rau với hành thì con nhân viên nó chạy ra nó hỏi.

- Hôm nay chị đi ra mắt thế nào rồi, tình trạng đã khả quan hơn chưa?

Gớm Cái con ranh này, đi gặp mặt lần thứ hai rồi còn ra mắt cái mẹ gì nữa, tôi quát nó.

- lo mà bưng bê cho khách đi, ở đấy mà nhiều chuyện.

Nó Phụng phịu nói với tôi.

- Tại em lo cho chị thôi, lần trước chị về cứ khóc suốt còn gì.

Đúng là lần trước có khóc sướt mướt thật, Nên chẳng phải lần này đã đỡ hơn rồi hay sao? Không muốn nó lo lên tôi cũng trả lời.

- lần trước khác lần này khác, bố mẹ anh chẳng quý tao bỏ mẹ đấy.

- Được vậy thì tốt quá rồi, em chúc mừng chị nhé.

Tôi chẳng biết nói thêm gì chỉ biết thở dài thườn thượt, nếu mà được như lời tôi vừa nói thì đã quá hạnh phúc rồi. Đằng này bố mẹ anh đâu có thích thú. Họ đâu có chịu để ý con người tôi ra sao, họ chỉ để ý tới bằng cấp, tới danh tiếng mà thôi.

Chắc khi giới thiệu con dâu làm văn phòng nhà nước lương tháng dăm triệu lại tự hào hơn cái đứa bán phở tháng vớt nhẹ cũng đôi chục hay sao???

Cuối cùng thì tiền nhiều để làm gì, kết quả lại bị coi thường đến mức này.

Càng nghĩ lại càng thấy giận, tối anh ghé qua anh bảo.

- anh thấy mẹ nói đúng đấy, em nên đi học đi.

Lúc đầu tôi cũng ậm ừ cho qua nhưng tại anh nói quá nên tôi đâm ra cáu, tôi quát.

- học cái gì mà học. Thời gian đâu mà học.

Tôi nhìn thấy trên khuôn mặt anh có nét thất vọng, chính bản thân tôi lúc này cũng đang vô cùng thất vọng.

Anh không nói gì...

anh bỏ về....

Tôi cũng mặc kệ.

Cảm thấy lòng tự ái của mình bị tổn thương nghiêm trọng, gia đình anh coi thường tôi, giờ đến cả anh cũng coi thường tôi.

Không có anh tôi vẫn sẽ sống tốt, tôi đã nghĩ như thế nhưng chính tôi lại là người nhớ anh nhất...

Nhưng cố chịu đựng...

Mọi chuyện vẫn diễn ra như hàng ngày nhưng chỉ có tôi là khác...

Tôi nhớ anh đến cồn cào, nhớ anh đến mức nhìn thấy ai cũng muốn cáu gắt.

Con bé nhân viên nó còn chẳng dám hỏi tôi bất cứ điều gì, khách lạ thì nhìn tôi đầy khó chịu. Cứ như thể muốn chửi thẳng vào mặt tôi là: bố mày ăn nốt lần này, lần sau có cho tiền bố cũng éo thèm đến.

Còn khách quen thì cứ lẳng lặng ăn thôi, có lẽ họ đã quen rồi..

Qua vài giây phút điên khùng tôi bắt đầu lấy lại được bình tĩnh, tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi với khách hàng yêu quý của mình.

Trên đời này tôi chỉ có bố mẹ, anh và cái quán phở nhỏ bé này.

Bố mẹ thì luôn ở bên tôi..

Cái quán này đã đồng hành cùng tôi đến nay cũng năm năm rồi, và khách hàng chính là người đã giúp tôi duy trì và phát triển nó để nó có được vị trí trong lòng thực khách như ngày hôm nay.

Tôi cảm thấy mình thật tệ.

Còn anh, anh ở cạnh tôi đến nay đã gần bốn năm, khoảng thời gian không ngắn cũng không dài. Vậy mà bây giờ chỉ vì cái bằng đại học mà anh như thế. Bố năm thanh xuân bên anh, cùng anh phấn đấu rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Tôi cố gắng gạt bỏ, gạt bỏ mọi suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu để tiếp tục làm việc, tôi xin lỗi họ - những vị khách yêu quý của tôi. Thật may là họ không chấp nhất.

Khi đêm về tôi lại nhìn chăm chăm vào cái điện thoại. Chẳng hiểu sao suy đi nghĩ lại một hồi thì tôi lại cảm thấy người sai trước là tôi, người khiến anh giận cũng là tôi...

Anh bảo tôi không có chút gì nữ tính.

Nhà anh bảo tôi là kẻ thất học...

Tôi lại còn lớn tiếng chửi anh....

Cuối cùng tôi vẫn là người gọi cho anh để làm lành trước...

Rồi sau đó mọi thứ lại đâu vào đó, anh lại quan tâm yêu chiều tôi như bình thường. Chỉ có điều tôi phải hứa với anh là sẽ sắp xếp thời gian để đi học.

Một con bán phở gia truyền lại phải cố để đi học đại học, có cái gì đó hơi sai sai....

Mà thôi cũng kệ, chỉ cần anh vui, bố mẹ anh thay đổi cách nhìn về tôi thì sao cũng được...

Tôi thuê thêm một em nhân viên nữa, hàng ngày tôi pha chế với nấu nước dùng, còn buôn bán thế nào thì kệ chúng nó, tôi còn phải đi học...

Cũng vì tôi chịu xuống nước trước nên mối quan hệ giữa tôi và anh cũng tiến triển tốt hơn. Hôm anh bảo mẹ muốn gặp, tôi cũng nhanh chóng sắp xếp công việc để về cùng anh.

Cũng chẳng xa xôi gì đâu, có hơn hai mươi cây số là về đến nhà anh rồi. Mà khổ cái tính tôi thì không thích đi đây đi đó, ngồi có gần tiếng mà muốn liệt cả chân, đôi khi thấy mình cũng quá ư là vô dụng...

Hai đứa về đến nhà cũng gần 10h trưa, ấy vậy mà cơm nước vẫn chưa ai nấu. Nghĩ đến phận dâu con trong nhà nên tôi cũng không phàn nàn gì, bố mẹ anh cũng già yếu rồi đâu thể để họ vất vả nấu nướng cho tôi ăn được.

Vì đây là lần thứ ba tôi về nhà anh nên cũng có chút quen thuộc, tôi mở tủ lạnh ra tìm kiếm thứ gì đó có thể dùng cho bữa trưa. Nhưng ngoài mấy quả trứng ra thì không có bất kì một thứ gì khác, đang loay hoay chưa biết làm thế nào thì mẹ anh đi từ ngoài vào, mẹ anh bảo.

- Mai đi ra chợ mua đồ ăn đi, mà bác thấy con cũng vô ý quá đấy. Đi từ thành phố về mà không mua được cái gì về ăn, vậy nên người ta mới nói người có ăn có học vẫn hơn.

ĐẮNG....

Cổ họng tôi nghẹn lại không biết phải nói gì..

Từ khi nào có cái điều luật là về nhà người yêu chơi là phải vác theo đồ ăn về để nấu?

Mà cứ cho là nhà anh phải thế đi, vậy thì tại sao anh không nói. Anh không nói thì làm sao tôi biết được.

Nhưng tôi chỉ dám để ở trong lòng, sao dám mở mồm ra cãi lại khi còn chưa về làm dâu.

Không chừng lại bị người ta nói là ở nhà bố mẹ không biết dậy, đến nước đó có khi lại bỏ nhau nên thôi nhẫn nhịn vẫn là tốt nhất.

Khổ nỗi biết chợ ở đâu mà đi, anh thì lại chạy đi gặp bạn có việc rồi. Cái cảm giác lạc lõng bơ vơ giữa cái nơi lạ lẫm này phải nói là thốn, thốn mà vẫn phải chịu.

Tôi chạy ra hỏi mẹ anh, kẻo đi một hồi không tìm được cợ lại bảo đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.

Vừa thấy mẹ anh là tôi đã gãi đầu gãi tai rồi lí nhí:

- bác ơi, con chưa biết chợ ở đâu cả.

Mẹ anh lườm tôi một cái, lườm như chưa bao giờ được lườm, hắng giọng mấy phát liền rồi bảo.

- đường ở mồm chứ ở đâu, vậy mới nói học cao thì đầu óc nó cũng sáng láng hơn.

NGHẸN....

Tôi lại thêm một lần nữa cố gắng nhẫn nhịn, lẽ ra ngay từ đầu không nên hỏi mới phải, tự thân vận động vẫn là tốt nhất...

Nếu không phải vì quá yêu anh, quá trân trọng gần bốn năm bên nhau thì có lẽ tôi đã tuôn một tràng khẩu nghiệp rồi bỏ về, nhưng khổ nỗi....haizxx