Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 96: Hết

Cậu nhóc được người mẹ xinh đẹp bế ôm, dùng giọng hát ngọt ngào ru ngủ, rất nhanh đã chìm vào ngấc ngủ say.

Cậu nhóc còn nhỏ, buổi tối đi ngủ lúc thì ngủ với thím Trương, lúc thì ngủ với An Na. Tối nay thím Trương không ở đây, dĩ nhiên phải ngủ ở phòng mình rồi. An Na nhẹ nhàng đặt con trai vào chiếc giường nhỏ được kê sát giường lớn, đắp chăn  mỏng cho con.

Cậu nhóc tuy còn nhỏ nhưng người chắc nịch, chỉ bế một lúc thôi mà hai cánh tay của cô đã tê cả lên rồi. Đứng xoa bóp cánh tay nhẹ nhàng, đúng lúc nghe thấy Lục Trung Quân nói vọng ra trong phòng tắm:

– Anh quên lấy quần áo rồi…

Còn chưa nói xong, cửa phòng tắm mở ra, anh thò đầu ra.

– Suỵt…

An Na quay lại làm động tác ra hiệu cho anh im lặng.

Lục Trung Quân nhìn vào chiếc giường nhỏ, vui lên.

– Tiểu tổ tông ngủ rồi à? Tốt quá rồi…

Nói xong chẳng ngại ngần gì cứ thế trần như nhộng đi ra.

An Na khinh bỉ nhìn chồng mình, cầm cái quần ném cho anh.

– Mặc vào cho em. Ăn cơm chưa? Trong bếp còn cơm đấy…

– Anh không ăn cơm, anh muốn ăn em…

Lục Trung Quân vứt cái quần An Na vừa ném cho đi, bế bổng cô lên quăng vào giường.

An Na giãy giụa, tránh không được, chỉ biết mắng yêu vài câu.

Hai vợ chồng đã hai tuần không được thân mật với nhau, Lục Trung Quân đã không kìm nén được nữa, nom gương mặt giận dỗi lại xấu hổ đỏ bừng của  An Na mình thì nhào tới, đè lên cô, không màn dạo đầu mà đi thẳng vào.

…Sao không kêu lên? – Một lát sau, Lục Trung Quân ép cô, – Anh muốn nghe tiếng em kêu lên…

An Na mặt đỏ bừng, thở hổn hển, có nén cảm giác tê dại tận xương tủy này lại, cắn răng ngăn tiếng rên rỉ không phát ra tiếng.

Lục Trung Quân ánh mắt tối sầm lại, ra sức mạnh hơn.

An Na không nhẫn nhịn nổi khẽ “ưm” một tiếng, thanh âm nhỏ vụn đầy mê hoặc.

Trên mặt Lục Trung Quân toát lên vẻ hưng phấn tột độ.

– Nhẹ chút thôi, kẻo con dậy mất.

An Na đấm khẽ vào vai anh.

– Yên tâm đi! Con mình ngủ như heo ấy…

Anh còn chưa dứt lời, đã nghe tiếng thút thít nức nở ngay bên cạnh rồi, quay đầu lại, hoảng hồn thì thấy cậu con trai quý hóa đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi dậy, mắt mở to nhìn hai người đang đan nhau nằm trên giường, miệng mếu méo xệch, kiểu muốn khóc nhưng ra sức kìm nén, trông rất đáng thương.

Lục Trung Quân tức thì mặt đen sì.

– Đừng khóc đừng khóc, đợi chút, cho bố mượn mẹ con một tí, xong ngay đây…

Anh nói với cậu con, cắn răng ra sức, chuẩn bị nhanh chóng tiến công để kết thúc, chờ cậu con quý hóa ngủ lại rồi thì sẽ dốc sức làm lại.

Anh không nói còn đỡ, anh vừa lên tiếng, cậu nhóc Lục Vũ Tinh vốn đang kìm nén cơn khóc lập tức òa lên, gọi mẹ liên hồi.

An Na lập tức đẩy chồng vẫn đang đè lên mình ra, ngồi dậy mặc vội quần áo, đi qua bế con trai lên dỗ.

Ông bố bị bỏ rơi mặt đen sì nhìn chằm chằm cậu nhóc trong chớp mắt đã cướp vợ mình đi, ánh mắt không có ý tốt chút nào.

– Mạ mạ mạ….

Cậu nhóc nhận được tín hiệu chẳng hay ho gì từ người đàn ông gọi là bố này, ngón tay nhỏ xíu chỉ vào bố, gào khóc càng tợn hơn, nước mắt nước mũi tuôn xuống rào rào.

– Lục Trung Quân, anh ra ngoài trước đi.

An Na luôn luôn thấy con trai ngoan ngoãn lại khóc gào đến đáng thương như thế, quát thì không quát được, dỗ không dỗ được, trong lòng rất thương con, bèn bắt Lục Trung Quân ra ngoài.

– Con khóc thì sao lại bắt anh ra ngoài? Anh còn chưa trách nó cướp vợ của anh cơ. Đang lúc mấu chốt tự nhiên nó lại khóc, nếu nó cứ như thế, anh mà chưa được thỏa, em đừng có mắng anh…

Lục Trung Quân cũng đầy ấm ức, nằm ì trên giường không chịu xuống.

– Em không biết mình có một đứa hay hai đứa con nữa? Anh không ra phải không? Anh không ra thì tối nay em và con ngủ ở phòng khách, anh ngủ ở đây.

– Á không, anh ra anh ra…Anh sợ tiểu tổ tông này rồi, nhường em cho con vậy…

Lục Trung Quân vội xuống giường, vừa cầm cạp quần, vừa giơ nắm đấm với cậu nhóc nhà mình, hậm hực ra ngoài. Trong mắt cậu nhóc đầy nước mắt, nhìn theo bố.

– Em mau dỗ con ngủ đi nhé, anh chờ em bên ngoài…

Lục Trung Quân vẫn không yên lòng, ra đến cửa rồi còn quay lại nhắc một câu.

Cậu nhóc miệng lại mếu mếu, làm cho anh sợ quá chạy mất dép đóng vội cửa lại.

Chờ chồng ra ngoài rồi, An Na dịu dàng dỗ con ngủ. Cậu con lại mau chóng lim rim mắt, ngủ lại.

An Na sợ con trai ngủ chưa sâu nên cũng nằm xuống cạnh con. Nghe tiếng thở đều đều của con trai, bất giác cũng ngủ mất.

Lục Trung Quân ra khỏi phòng, tới nhà bếp uống vài ly nước lạnh, chờ lửa dục trong lòng giảm đi rồi, quay lại phòng khách nằm trên sô pha chờ vợ yêu. Trong lúc chờ đợi nhàm chán lại muốn hút điếu thuốc, chợt nhớ ra mình đã hứa với cô là cai thuốc lá, mà cô vì phòng ngừa anh lén mua thuốc lá hút, hàng tháng chỉ cấp cho anh mười đồng tiêu vặt mà thôi. Cứ thế anh lúc mò dậy, lại nằm xuống, tờ báo trên bàn cũng đã bị anh lật đi lật lại đến chán rồi, chớp mắt đã qua nửa tiếng, mà vẫn chưa thấy cô ra, rốt cuộc không nhịn được nữa nhẹ nhàng tới phòng ngủ, khẽ đẩy cửa ra, mới phát hiện thì ra An Na đã nằm ngủ bên cạnh cậu con trai rồi.

Lục Trung Quân ngây người, sau đó rón ra rón rén tới bên giường, nín thở cúi xuống nhìn.

Một là con trai của mình, một là vợ yêu của mình, cả hai đang ngủ rất say, dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, gương mặt một lớn một nhỏ rất yên bình, tựa như đang chìm trong giấc mơ đẹp nào đó.

Anh nhìn hai mẹ con đầy chăm chú, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng vô ngần. Nhìn thấy trên lông mi của con vẫn còn dính nước mắt, khóe môi anh cong lên, đưa tay ra đặt ngón trỏ của mình vào lòng bàn tay nhỏ bé của con.

Trong giấc ngủ say, như cảm ứng được gì đó, cậu nhóc chép chép miệng, theo bản năng nắm chặt tay lại, lập tức nắm trọn ngón tay kia của anh.

Lòng bàn tay con trai nhỏ nhắn mềm mại, giống như một cục bột nhỏ, cứ nắm chặt ngón tay anh không rời.

Một luồng điện lưu rất nhỏ truyền từ ngón tay con trai đang cầm tới vị trí trái tim. Đây là con trai của anh, là con trai mà vợ yêu đã sinh cho anh!

Trong lòng Lục Trung Quân trào dâng tình yêu thương, cúi xuống, hôn nhẹ lên má cậu nhóc, lại chuyển sang An Na. Vừa mới hôn một cái, An Na khẽ tỉnh, mở mắt ra. Hai người một nằm, một đang cúi xuống, nhìn nhau chốc lát, giờ khắc này, không cần có thêm lời nói gì cũng đã đầy ý nghĩa. Yên lặng nhìn nhau chốc lát, An Na vươn hai tay ra ôm lấy cổ anh. Lục Trung Quân nhẹ nhàng bế bổng cô lên, ra khỏi phòng ngủ.

Kết thúc cuộc yêu mãnh liệt, trên giường của phòng khách, An Na gối lên vai Lục Trung Quân, nhắm mắt lại hưởng thụ dư vị thỏa mãn vừa rồi.

- …Này, ngày mai em tính bỏ anh ở lại mang con đi Hong Kong thật à?

An Na bỗng nghe anh hỏi, giọng điệu có vẻ như dò xét, mở mắt ra, thấy anh đang nhìn mình chăm chú.

Cô hừ một tiếng:

– Giả bộ! Có phải anh không muốn em đi, nên mới cố ý về nhà vào lúc này đúng không?

– Không đâu, chẳng may trùng hợp thôi. Đáng nhẽ anh chưa về đâu, nhưng vừa lúc hết bận việc, em nói xem có trùng hợp không? Vì hết bận việc, nên anh về nhà…

Trong ánh nhìn khinh thường của An Na, giọng của Lục Trung Quân càng lúc càng nhỏ, cuối cùng giơ tay đầu hàng.

– Được rồi được rồi, anh nói. Là anh không muốn em đi.

Rốt cuộc anh thừa nhận, giọng điệu bất mãn.

– Em nói xem tên Lâm thiếu gia kia sao thế nhỉ? Đã biết em là vợ anh rồi, con cũng đã có rồi, thế mà anh ta cứ ba ngày thì hai ngày lại đến tìm em nói này nói kia. Cái đó, anh còn nhẫn nhịn được. Nhưng giờ lại còn kéo em đi Hong Kong nữa chứ, không được, anh không yên tâm.

– Anh không yên tâm, thì đi theo em đi. – An Na đáp lại một câu.

Lục Trung Quân ngồi dậy, cúi xuống lườm cô, biểu cảm uy hiếp.

– Em cố ý đúng không? Anh có thể đi cùng còn cần em nói à?

– Lục Trung Quân, tật nói năng lung tung của anh sao không đổi thế hả? Lâm thiếu gia kia năm  ngoái kết hôn rồi. Lần này làm việc nghiêm túc đấy. Cả nhà chú em cũng đi cùng, em nghĩ mấy ngày này dù sao anh cũng không về, bố lại không ở nhà, cho nên mới đi cùng họ. Anh không vui, lúc ấy sao không nói, giờ về nhà lại lải nhải là sao. Vé máy bay em cũng mua hết rồi đấy.

An Na cao giọng lên.

Lục Trung Quân nhìn cô chăm chú một lát, bỗng nằm trở lại, rầu rĩ nói:

– Được rồi, là anh sai. Anh nhất định sửa. Anh không cản em. Mai em cứ mang con đi đi, chơi vui vẻ vào, cứ để mặc anh ở nhà một mình đi…

An Na trợn mắt lên.

Anh thở dài thườn thượt.

– Gần đây bận gần chết. Vất vả lắm mới có mấy ngày nghỉ….Cứ tưởng được ở với em và con mấy ngày này…Ôi, đành phải đợi lần khác vậy…Mai anh đưa hai mẹ con ra sân bay, sau đó về vậy…

An Na nhấc chân đạp anh một cú.

– Lục Trung Quân, sao anh không đi đóng phim đi, đúng là lãng phí nhân tài đấy.

Lục Trung Quân vô cùng đáng thương nhìn cô.

Thật ra ngay lúc anh về nhà, cô đã quyết định không đi Hong Kong nữa rồi. So với đi Hong Kong chơi, cô càng thích ở nhà với chồng mình hơn. Vừa rồi là giận anh tâm tư nhỏ mọn mà thôi. Thấy giờ anh đang nhìn mình đầy đáng thương, chung quy vẫn mềm lòng, hừ một tiếng.

– Được rồi, không đi nữa. Em ở nhà với anh, anh vừa lòng chưa?

Lục Trung Quân tức thì mắt sáng như sao, mặt mày hớn hở.

– Vợ anh đúng là tốt nhất, vừa xinh đẹp lại biết săn sóc người khác, anh đúng là số tốt mới cưới được người vợ tốt như thế. Nào nào, cho anh hôn cái nào…

– Buông ra buông ra…

An Na đẩy anh ra, muốn đi xem cậu con trai, lúc xuống giường, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, ngoái lại.

– Lục Trung Quân, dạo này anh không giấu em lại đi hút thuốc đấy chứ?

– Không, anh không hề. Anh thề đấy. – Lục Trung Quân vội lắc đầu, – Không tin em hỏi người khác đi. Như hai ngày trước, viện trưởng Điền còn hỏi đã lâu không thấy anh hút thuốc rồi đấy. Còn nữa, anh là đàn ông đàng hoàng, một tháng em chỉ cho anh có mười đồng, thêm một phân cũng không đưa, thử hỏi anh lấy tiền đâu ra mà mua thuốc chứ?

– Anh nói thế là có ý gì? Ý anh là em quản anh nghiêm quá phải không, một tháng cho anh tiền tiêu vặt ít quá chứ gì, anh bất mãn với em có đúng không?

– Bất mãn? – Lục Trung Quân cũng ngồi dậy. – Anh là đàn ông đàng hoàng, một tháng em chỉ cho anh có mười đồng…

An Na nhìn anh chằm hắn, mắt híp lại.

- ….Anh còn tiêu chẳng hết nữa là. – Lục Trung Quân cười khì khì.

An Na phì cười, véo tai anh.

– Được rồi được rồi. Vì em lo cho anh tiền anh không nhịn được lại mua thuốc hút, nên mới thu hết tiền lương của anh. Chờ anh cai hẳn rồi, em sẽ không quản nữa.

– Ấy ấy, anh thích được em quản…Quản càng nghiêm anh càng thích…

Lục Trung Quân dính lấy cô, hai người lại thân mật một lát, bỗng anh sờ sờ bụng, kêu đói, cơm tối chưa ăn tí gì cả.

– Anh đi xem con còn ngủ ngon không, em xuống bếp nấu bánh trôi cho anh.

An Na xuống giường.

– Không cần không cần, anh đi nấu cho. Nấu bánh trôi với anh quá đơn giản. Em đi xem con đi. Chờ anh nấu xong, chúng ta cùng ăn.

Lục Trung Quân giành xuống bếp.

Hiếm khi anh chăm chỉ như thế, An Na cũng lười giành với anh. Cô trở lại phòng ngủ, thấy cậu con vẫn đang ngủ rất say. Khi đang đợi bánh trôi chín rồi, nhớ ra phòng để đồ có một cây quạt điện chưa dùng, dù sao lúc này đang nhàn rỗi, không bằng lấy ra dự phòng. Vì thế đi ra phòng ngủ, lúc qua nhà bếp, Lục Trung Quân đang chiến đấu hăng hái với nồi bánh trôi nhìn thoáng cô.

– Sao em lại ra đây?

– Em chợt nhớ trong phòng để đồ có cái quạt. Anh về mà, em đi lấy quạt cho anh dùng.

– Trong đấy bụi lắm, em về giường đi, để anh đi lấy.

– Em đang rảnh để em đi lấy.

Cô đáp lại, đi đến phòng chứa đồ, mở cửa, bật điện lên.

Phòng chứa đồ không quá rộng, cũng ít khi đi vào, bên trong có mùi ẩm mốc nhàn nhạt.

An Na lập tức nhìn thấy chiếc quạt để ở trong góc. Khi cô đi tới dọn dẹp lấy chiếc quạt ra, khi kéo dây quạt bị vướng vào mấy thứ trong góc, cô buông quạt ra, đi dọn mấy thứ làm vướng dây quạt kia, chợt nhìn thấy ở cuối góc tường có một cái hộp giấy, trên đó đầy bụi, tò mò, tiện tay cầm lên mở hộp giấy ra xem, khi nhìn thấy thứ đồ bên trong thì ngẩn cả người.

Trong hộp giấy là một đôi giày.

Đáng nhẽ không có gì đáng nói, nhưng đôi giày này, có đánh chết cô cũng nhận ra nó. Đó là đôi giày mà vào một ngày của nhiều năm trước khi cô vừa mới tới Hồng Thạch Tỉnh, hôm đó cô đến nhà tắm công cộng thì bị người ta trộm lấy mất.

Chính bởi vì bị trộm giày, cô không thể làm gì khác là đành phải nhờ Lục Trung Quân giúp, đầu tiên là lên xe của anh, sau còn ngồi lên xe đạp anh đèo…

Trong bếp, Lục Trung Quân rốt cuộc nấu xong nồi bánh trôi, sốt ruột đến đổ cả mồ hôi đầu, cuối cùng múc vào bát xong xuôi. Quay lại thấy An Na lâu rồi còn chưa ra, đang định gọi cô, chợt sững lại, anh đã nhớ tới một câu chuyện cũ rồi.

Rất lâu trước kia, lúc còn ở Hồng Thạch Tỉnh, có một thời gian, quan hệ giữa anh và cô lâm vào bế tắc.

Thời điểm đó cô vẫn luôn tránh né anh.

Anh rất buồn rầu, muốn tiếp cận lại không có cơ hội.

Có một ngày, vừa lúc ở trên đường từ xa nhìn thấy cô và Tiểu Ny đi nhà tắm công cộng, vì thế qua đó theo, khi nhìn thấy cô đi đôi giày có kiểu dáng đặc biệt, đầu óc lóe lên, đợi cô vào tắm rồi thì gọi một cô bé đi ngang qua, cho cô bé năm tệ, nói đôi giày kia là của bạn gái mình, muốn cô bé vào trong cầm đôi giày ra cho anh.

Cô bé kia làm theo lời dặn của anh.

Chính là sau lần đó, quan hệ hai người dần dần hòa hợp, bắt đầu có chút dây dưa như có như không.

Về sau để xử lý đôi giày kia như thế nào lại trở thành một vấn đề lớn với anh.

Vốn anh muốn vứt đi, nhưng lại tiếc. Cuối cùng vẫn giữ lại. Anh giấu đôi giày này trong phòng chứa đồ trong nhà, còn chắc chắn cô sẽ không phát hiện ra được.

Trên thực tế, qua mấy năm, An Na thật sự không phát hiện ra. Sau đó, bản thân anh cũng quên béng chuyện này đi, giờ thì bất chợt lại nhớ ra.

Anh giật mình đánh thót một cái, vắt chân lên chạy tới phòng chứa đồ, nom thấy An Na đang đứng quay lưng ra cửa.

Chắc chưa bị phát hiện ra đâu.

Anh hơi thở phào, trong đầu đã có một quyết định.

Đợi đến mai, nhân lúc cô không để ý sẽ lén lấy đôi giày kia bỏ đi, vứt càng xa càng tốt, trừ hậu hoạn vĩnh viễn.

– Vợ yêu ơi…sao em còn chưa ra thế?

Lục Trung Quân cười cười đi tới, – Anh lấy giúp em..

Anh còn chưa nói xong, đã thấy cô quay phắt người lại, mắt đẹp trợn lên, gương mặt đẹp nổi giận đùng đùng, trong tay, đang cầm đôi giày mà anh giờ phút không muốn nhìn thấy nhất.

– Lục Trung Quân! Thì ra trước kia chính là anh trộm giày của em. Thế mà anh còn mặt dày nhảy ra đòi giúp em còn bắt em phải cảm ơn nữa.

An Na ném đôi giày vào anh.

Lục Trung Quân quay đầu chạy.

– Anh đứng lại cho em. Anh dám lừa em, đúng là không biết xấu hổ.

An Na tức giận hét lên, đuổi theo.

……

Khi đôi vợ chồng trẻ vừa ân ái mặn nồng trong phòng ngủ xong ngay sau đó lại trình diễn màn bạo lực gia đình anh tình em nguyện thì ở một thời không khác, vợ chồng ông An đã mất tin tức về cô con gái duy nhất đến mấy năm trời, một đêm này lại tiếp tục mất ngủ.

Đêm hôm nay khác hoàn toàn với mọi đêm, đêm nay không phải bởi vì nhớ thương con gái mà không ngủ được.

Hai vợ chồng đọc đi đọc lại một bức thư trong tay, vuốt ve tấm ảnh trong thư, hai người khó có thể tin nổi, vô cùng kích động.

Tiêu Du vẫn luôn khóc mãi, là do kích động hưng phấn mà khóc.

Vợ chồng họ bao nhiêu năm qua vẫn luôn về quê tế tổ. Chỉ có hai năm trước, bởi con gái đột nhiên mất tích, họ vận dụng hết khả năng tìm kiếm cô cũng không có manh mối, vì quá đau đớn, họ mới tạm không về quê tế tổ.

Giờ sự việc đã qua bốn năm năm, hai vợ chồng mỗi khi nhớ tới con gái, trong lòng tuy vẫn đau đớn khôn cùng, nhưng rốt cuộc cũng dần dần lại lần nữa phấn chấn trở lại. Năm nay cùng nhau về quê tế tổ.

Nhà tổ ở quê ông An vẫn không bán đi, mỗi lần về quê đều dọn dẹp quét tước nhà tổ, ở lại mấy ngày.

Hôm qua khi họ về quê, lúc quét dọn, bất ngờ phát hiện trong ngăn kéo tủ một lá thư được bọc trong một lớp giấy nylon rất kỹ càng.

Bức thư trông rất cũ, phủ một lớp bụi dầy.

Ngăn kéo của chiếc tủ này vẫn luôn được khóa, chìa khóa chỉ có ông An có. Mỗi lần về quê ở, trong ngăn kéo chỉ để một ít vật quan trọng mà thôi.

Ông vô cùng khẳng định, lần trước khi về quê, trong ngăn kéo không hề có bức thư này. Không biết thế nào giờ lại xuất hiện một bức thư nhìn có vẻ kỳ lạ này.

Mang theo sự kinh ngạc, sau khi mở bức thư ra, ông An sợ đến ngây người.

Bức thư này lại là con gái An Na mất tích mấy năm viết cho vợ chồng ông.

Trong thư An Na nói, cô không chết, mà khi ở sân bay vì một cơ duyên khó lý giải nổi đã trở lại ba mươi năm trước.

Ở nơi đó, cô được bố mẹ lúc còn trẻ của ba mươi năm trước tiếp nhận, được sống bên họ. Cô cứu được anh trai Tiểu Quang chết sớm. Đương nhiên, giờ Tiểu Quang gọi cô bằng chị. Trong thời không đó, cuộc sống của cô rất tốt, mong bố mẹ yên lòng, không cần phải lo lắng cho cô nữa. Sau đó cô nói cho họ biết, ở đó cô còn gặp Lục Trung Quân, chính là con trai của vị thủ trưởng họ Lục của bố. Lục Trung Quân không chết sớm như ba mươi năm sau mà họ biết. Không chỉ thế, cô còn kết hôn với anh, họ có một cậu con trai kháu khỉnh đáng yêu. Đi kèm với bức thư là một tấm ảnh, trong ảnh là cô với Lục Trung Quân, và con trai khi được đầy tháng.

Cuối cùng trong thư An Na nói, sau khi đi vào thế giới này, cô vẫn luôn muốn nói cho bố mẹ đang sống ở thế giới ba mươi năm sau biết cô đang rất tốt. Nhưng cách biệt thời không ba mươi năm, cô không biết nên truyền tin tức cho bố mẹ như nào. Cuối cùng cô nghĩ tới biện pháp này, bỏ phong thư vào trong ngăn kéo ở nhà tổ tại quê.

Cô cũng không chắc chắn phong thư này có được bố mẹ của ba mươi năm sau nhận được hay không, nhưng cô vẫn thử một lần. Nếu bố mẹ có nhận được, vậy thì mong bố mẹ sau này không cần phải lo lắng cho cô nữa, bởi vì cuộc sống của cô đang vô cùng hạnh phúc.

Cuối cùng cô nói, bất luận cô đang ở đâu, trong lòng vẫn luôn cầu mong bố mẹ được mạnh khỏe, hạnh phúc, làm bạn với nhau đến già.

……

Tiêu Du vuốt ve lúm đồng tiền của con gái trên tấm ảnh không biết bao nhiêu lần, nhìn chàng trai anh tuấn đứng bên cạnh con gái, còn có cậu nhóc với đôi mắt tròn xoe đáng yêu được con gái bế trong lòng nữa, cuối cùng ôm lấy ông An, hạnh phúc đến trào dâng nước mắt.

Ông An cũng ôm chặt vợ, trong lòng cũng hạnh phúc và yên lòng chưa từng có.

Tựa như niềm tin mà mấy năm nay họ vẫn luôn kiên trì, con gái An Na của họ vẫn còn sống, chẳng những còn sống, hơn nữa còn vô cùng hạnh phúc.

Bất luận cô đang ở thời không nào, là người làm cha làm mẹ yêu cô hết mực, họ đều chúc phúc cho cô và người con rể anh tuấn kia hạnh phúc bên nhau suốt đời.

Mà từ nay về sau, vợ chồng họ cũng đã có thể hoàn toàn buông bỏ nỗi lo âu về con gái, tận hưởng phần còn lại của cuộc đời.

Từ nay về sau ông sẽ thường xuyên về quê nhà, biết đâu đấy sẽ lại nhận được tin tức của con gái đang sống ở ba mươi năm trước.

Thế giới vô biên, nào có chuyện gì là không thể xảy ra chứ!

HẾT.