Trở Lại ( Hệ Thống Phụ Trợ Siêu Cấp)

Chương 1 : Sống Lại

Bắt dung hợp với chủ kí.

Dung hợp thành công.

Bắt đầu tìm hiểu về thế giới hiện tại, tìm hiểu hoàn thành.

Hệ thống có thể nâng cấp chỉ kí có muốn nâng cấp hay không.

Chủ kí không đáp lời, hệ thống sẽ tự lựa chọn nâng cấp.

Hệ thống bắt đầu nâng cấp, cần mười hai giờ để hoàn thành, chủ kí hãy chờ đợi.

- Mấy giờ rồi còn ngủ, mày có dậy ăn đi mà đi học không.

Bên tai tôi vang lên giọng vô cùng quen thuộc.

- Hừ, bố cứ đi làm đi, nay con được nghỉ để con ngủ.

Tôi bất mãn nói giống như gào lên vậy.

- Mày nói cái gì đấy, hay không thích học nữa để tao đỡ phải tốn tiền cho mày ăn học.

Bố tôi to tiếng nói, đồng thời cũng xốc chăn ra khỏi người tôi.

Tôi định kéo chăn nhưng chợt nhận ra." A " tuy bất mãn với kiểu của bố giò nhưng suốt năm năm qua bố già cũng không thèm gọi tôi dậy vì ở nhà cũng không ai quản được tôi. Lúc này tôi mới mở mắt bật dậy, khung cảnh đầy quen thuộc mà xa lạ đã từ lâu lắm rồi, rất lâu. Cái bàn học cũ ở đầu giường, cả căn phòng không tới 3m vuông, hai khung cửa sổ nhỏ ở cuối giường và một cái khung sắt với từng ô nhỏ chỉ vừa tay một đứa nhỏ, nhìn ra ngoài cửa chính là cái bể nước được dùng hàng ngày.

" Giấc mơ sao " ý nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi, chính chiếc quạt điện ở đuôi giường khiến tôi cảm thấy lạnh buốt, tôi lấy tay nhéo má một cái thì liền xoa xoa lấy chỗ đó.

- Hú, " Đậu móa nó " tôi nhảy lên vì vui sướng, tuy chuyện này tôi cũng không tin nổi, cho dù mơ thật thì tôi cũng muốn bản thân mãi mãi đừng tình dậy.

Nhìn lại đống sách vở trong bàn học khiên lại cảm thấy hưng phấn, kiếp trước tôi không thích học mà chuyên gây sự ở trường học, cho đến năm lớp 7 tôi một lần nghịch lửa xuýt chút nữa là đốt luôn cả lớp học, cũng chính bị hiệu trưởng nhìn thấy nên đã bị đuổi học." Cái lý do của tôi cũng rất đơn giản, từ năm học lớp 7 tôi đã bắt đầu tự học lấy kiến thức của lớp 8 và 9, chính vì điều này đã khiến tôi chán nản về việc học. Nếu lần này ông trời thật sự cho tôi làm lại cuộc đời thì nhất định tôi sẽ sửa đổi".

Sửa soạn quần áo, vệ sinh cá nhân xong và tôi nhận ra một điều khi nhìn bản thân mình trong gương thầm oán" mẹ nó bảo sao mấy thằng lớp trên thích gây sự với mình thật, đến tao cũng thấy có chút ngứa mắt ". Lúc này những kí ức từ thời cấp 2 bắt đầu ùa về, tuy thời gian ở trường ngắn ngủi nhưng lại cùng mấy đứa bạn thân rất vui vẻ. Cùng nhau trốn học, bỏ tiết học, ăn quà vặt trong lớp, chơi bài và nhiều thú vui khác." Thật hoài niệm ".

Cùng con xe đạp mini chiến đạp trên con đường quen thuộc tới trường, nhưng vẫn không quên đi bằng 1 tay hay bốc đầu, nó chính là chiến hữu đã cùng tôi tới trường học suốt năm năm thời gian.

Dựng xe tại nhà để xe trong trường, tôi bước thẳng lên tầng 2 đứng trước lan can nhìn xuống sân trường, nhìn những em lớp dưới bắt đầu bước vào trung học cơ sở," À quên, tôi năm nay cũng không phải là bắt đầu bước vào trung học cơ sở mà được sự ưu ái của các thầy cô nên được học lại một năm lớp 6 ".

Sau khi khai giảng năm học mới xong thì lớp ai về lớp người đó, còn tôi thì vẫn ngồi ở trong lớp mà không hề xuống dưới sân trường để nghe giảng. Dù sao có ngồi nghe hay không cũng không quan trọng đối với tôi, thà ngồi trên lớp còn được thoải mái, ngồi dưới đó nghe cải lương suốt hai giờ đồng hồ chắc tôi muốn phát điên mất.

- Cậu Dũng đi đâu đó.

Nhìn thấy cô giáo bước chuẩn bị bước vào lớp tôi liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, không nghĩ tới còn bị nhìn thấy.

- Em đi xuống lớp của em, chẳng lẽ em ngồi ở trên này lại được cô cho lên lớp sao?

Nói xong tôi một mạch đi luôn.

Bước từ cuối hành lang trong đầu tôi chợt có một ý tưởng, nắm chặt nắm đấm một quyền nện vào bức tường vôi " A.. mẹ nó đau quá " chẳng phải trong tiểu thuyết các nhân vật trọng sinh hay xuyên không đều có dị năng hay sao." Xem ra là ảo tưởng cmnr. Mà thôi bản thân được sống lại đã là một điều kì diệu rồi, cũng không nên có voi đòi hai bà trưng ".

Đừng có ngồi đó nhìn ngó gạt đi sự e dè

dang vòng tay cùng tôi và hát

Ngân nga câu hát...

Không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa vừa đâu.

Tôi không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa đâu.

Không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa vừa đâu.

Tôi không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa đâu.

Từ cuối hành lang tôi bắt đầu hát bài( không phải dạng vừa đâu - sơn tùng ôm tivi) đi qua hai lớp thì ai cũng đều cười rất to, cũng có vài người không cười nhạo tôi, nhưng cũng có vài người hỏi đây là bài gì." hừ bây giờ mới là năm 2010 mà thôi, sơn tùng ôm tivi giờ không biết còn đang nặn ở phương nào". Lúc gần đến lớp tôi sẽ vào thì mới ngừng hát, tôi đi từ từ vì còn nhớ rất rõ thằng Tuấn ngồi bàn đầu nhìn thấy tôi sẽ vẫy tay ý bảo tôi đi vào lớp đó, nếu như không phải tôi sống lại thì cũng thật không biết đây có phải là sự trùng hợp hay không nữa, vì nó mà tôi sẽ trở thành hai đứa thân và sau khi bắt đầu học kì một tôi sẽ được xếp lên ngồi cùng nó.

- Em chào cô, em là học sinh lưu ban xuống lớp cô ạ.

Tuy tôi không muốn giả tạo cho lắm, dù sao cô xuyên cũng đã có tuổi, mình cũng nên lễ phép chút.

- Ừ em vào lớp đi.

Tuy biết lớp cô sẽ có ba học sinh lưu bạn vào, nhưng thấy tôi biết ăn nói như vậy cho nên cũng có chút thiện cảm với đứa học sinh này.

Tôi bước vào trong lớp, cô giáo chỉ chỗ ngồi cho tôi rồi tiếp tục giảng. Ngồi tại bàn cuối trong lớp nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này tôi mới cảm thấy được một điều rằng.

- Được sống lại thật tuyệt vời.