Từ Toa bình tĩnh nói: “Cháu cũng đâu nói linh tinh, rõ ràng dáng dấp anh ta trông đẹp trai.”Từ Toa ấy vậy mà chẳng có chút ngại ngùng hay đỏ mặt gì cả, Từ Sơn đúng là khâm phục.Anh ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, lập tức nói: “Lúc cháu bị đụng vào đầu, không gặp qua cậu ta hay sao?”Từ Toa hùng hồn đáp lại: “Lúc đó cháu hôn mê, làm sao mà cháu nhớ được cơ chứ?”Từ Sơn lại hình như nhớ ra cái gì đó, lập tức có chút lo lắng dặn dò cháu gái: “Tuy cậu ta có vẻ ngoài đẹp trai, nhưng cháu nhất định không được để mắt tới cậu ta.Cậu ta không hợp với cháu đâu.”Từ Toa hơi bĩu môi, mở to con mắt hiếu kì hỏi: “Tại sao ạ?”Từ Sơn làu bàu đáp: “Cứ đợi sau này thì cháu sẽ biết.”Từ Toa ghét nhất cái kiểu đang nói chuyện mà cứ nói một nửa giấu một nửa thế này, cô lấy ngón tay chọc vào sau lưng cậu, nói: “Đừng cứ úp úp mở mở nữa, cậu mau nói đi!”Từ Sơn thật sự quá phiền lòng!Cô cháu gái này của anh ta, quả thật không giống với mấy con nhóc trong thôn.Từ Toa vậy mà vẫn cứ chọc chọc chọc, Từ Sơn thật sự không còn cách nào khác: “Ôi mẹ kiếp, cháu ngồi ngoan ngoãn một chút, nếu chẳng may mà ngã thì coi như xong đời.”Anh ta cũng rất phiền muộn không biết phải làm sai, nhưng mà vẫn nói thẳng: “Người trên kẻ dưới trong nhà cậu ta đều chết không chừa một ai, cả nhà cũng chỉ còn lại mỗi cậu ta, đến cả một người tới giúp đỡ cũng chẳng có.Cháu xem cậu ta trông cũng đẹp trai, tính cách tốt, công việc cũng không tệ chứ? Nhưng mà trong nhà không có người săn sóc cũng đâu có được.Cho dù người thập toàn thập mỹ, thì cũng đâu thể cứ sống một mình mãi thế được? Đừng nói là những người trong thôn chúng ta, đến cả mấy thôn bên cạnh, cũng chẳng có lấy một người dám đến nhà kết thân với cậu ta.Một người sống chẳng có ai chăm sóc, hơn nữa mọi người đều cảm thấy ở với cậu ta chẳng gặp may được.”Từ Toa giống như hiểu ra, cũng chỉ vâng một tiếng.Niên đại này ấy mà, vẫn còn rất xem trọng mấy thứ như sinh nhiều con nhiều phúc lắm, cho dù có nghèo cũng phải đẻ, sinh nhiều con mới tốt, nhiều con trai lại càng tốt hơn.Nhìn xem mẹ chồng nàng dâu chính là kẻ thù, đa số đều sống với nhau không mấy dễ chịu.Nhưng mà lúc đi xem mắt, mọi người đều thích những nhà vẫn còn cha mẹ.Cho dù trong nhà vẫn còn có một bà mẹ chồng ngày ngày bắt ép làm việc nhà, cũng sẽ không tìm những nhà neo đơn như vậy.Quan điểm này Từ Toa thật đúng là không thể gật đầu bữa, nhưng mà cũng biết rằng ở thời kì này đa số mọi người đều nghĩ như vậy.Từ Toa cũng chẳng bình luận gì thêm nhiều nữa, lúc này mới phát hiện Từ Sơn đi xe tương đối chậm.Từ Toa giục: “Cậu đi xe nhanh lên một chút cũng đâu có sao, nếu không thì đến cả kiến bên đường cũng sắp đuổi kịp chúng ta rồi.”Từ Sơn đáp: “Cháu gái à, chúng ta phải đi xe một cách an toàn chứ.”Đi xe an toàn, bảo vệ cả cháu, cậu và chiếc xe.Từ Sơn đi xe đạp, cũng chẳng nhanh hơn đi bộ là bao nhiêu, lại còn đi xiêu xiêu vẹo vẹo nữa chứ.Phải biết rằng, bên trong gùi còn có cả bát đũa nữa! Thế nên anh ta làm sao mà dám đi nhanh!Làm sao mà dám!Bởi vì Từ Sơn đạp xe quá chậm, quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc bọn họ về tới thôn đã quá trưa rồi.Nhà nhà đều nghi ngút khói bếp.Lúc này bà Từ - bà ngoại Từ Toa, bế trên tay một đứa bé đen nhẻm, đứng đợi ở đầu thôn, không ngừng mà ngóng nhìn, nhìn phía xa có chiếc xe đạp đang đi qua đây, nhanh chóng vui mừng chào đón: “Cuối cùng hai cậu cháu cũng về rồi, nắng trưa nắng cháy da rồi chứ hả? Hổ Nữu Nhi mau đi về nhà, đi về bà nấu cho bát nước đường đỏ uống.”Từ Toa lắc đầu đáp: “Cháu không muốn uống, ngọt lắm bà, càng uống càng khát, cháu muốn uống nước mát lạnh vừa lấy từ dưới giếng lên.”Bà Từ cười đến híp cả mắt: “Về nhà rồi bà lấy nước cho uống.”Dù sao thì cũng về tới thôn rồi, Từ Toa nói: “Cậu à, cậu đeo gùi đi.”Xe cũng đưa cho anh ta, đến gùi cũng đưa cho anh ta.Bà cụ lại đặt Nữu Tể lên thanh ngang trên xe, nói: “Được rồi, đều cho con hết đấy.”Từ Toa khoác tay bà mình, Từ Sơn……..Từ Sơn đẩy chiếc xe, đeo thêm cái gùi, còn phải chăm sóc cả con gái Nữu Tể đang vui mừng mà lắc lư nữa.Thật đúng là vì bản thân mà chảy một giọt nước mắt chua xót.Nhưng may là hì hà hì hục cũng về tới nhà, Từ Toa vừa bước vào cửa, đã thấy mợ của cô là Cổ Đại Mai đang cầm chổi quét mạng nhện trong gian nhà chính, làm một cách phải gọi là hừng hực khí thế.“Hổ Nữu Nhi về rồi đấy à!” Cô ta nhảy xuống ghế, hiếu kỳ nhìn quanh: “Cháu mua được gì không?”.