Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 29

Chương 29: Câu đố tử vong ngày tuyết lở E10.

Lê Tiệm Xuyên cõng Ninh Chuẩn đứng trong trời tuyết.

Xung quanh trống trơn. 

Lối ra vừa nãy như thể chỉ là giấc mơ của bọn hắn, quay đầu lại, đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn trời tuyết trống trải và màn đêm mù mịt.

Hơi thở trắng xóa do hai người thở ra lơ lửng trong bầu không khí lạnh lẽo.

Bóng đêm phủ kín bốn bề, nền tuyết phản xạ ánh sáng bạc mỏng manh. Một vài tảng đá nhô lên khỏi mặt tuyết bị bóng tối thấm đẫm, đen kịt âm trầm.

Cách đó không xa là hơn mười căn lều màu sắc rực rỡ, loáng thoáng có bóng người đi tới đi lui, đúng là khu trại mà bọn Lê Tiệm Xuyên vô cùng quen thuộc.

"Cuối cùng các người cũng ra tới."

Tiếng đạp tuyết lẹt xẹt truyền tới từ tảng đá to phía trước, bóng dáng Trình Tường xuất hiện, ăn mặc kín kẽ như một con chim cánh cụt, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, chỉ vẫy vẫy tay rồi quay trở về.

Lê Tiệm Xuyên chuyển con dao giải phẫu vào lòng bàn tay, cõng Ninh Chuẩn đi tới.

Lúc đến gần tảng đá to, Lê Tiệm Xuyên mới phát hiện ngoại trừ hắn và Ninh Chuẩn thong dong tới chậm, năm người chơi còn lại đều đã ở đây.

Tạ Trường Sinh khoanh chân ngồi cạnh tảng đá, gật đầu nhìn bọn hắn, sắc mặt không tốt cho lắm, hình như trên cổ có dấu tay bầm tím.

Bốn người còn lại cũng rất phờ phạc, thanh niên tóc đỏ số 2 liên tục đổ mồ hôi, dùng tay lau trán và gáy.

Xem ra bọn họ cũng không dễ chịu gì trong cầu thang ngầm.

Lê Tiệm Xuyên ôm Ninh Chuẩn ngồi cạnh Tạ Trường Sinh.

Trong trời băng đất tuyết, Ninh Chuẩn vẫn còn mặc áo sơ mi và quần dài, tuy có bọc thêm áo khoác và quần dày của Lê Tiệm Xuyên, nhưng chẳng khác gì một tờ giấy mỏng manh. Gió rét vừa thổi qua, môi lập tức run cầm cập, chỉ có dựa vào cơ thể như lò sưởi của Lê Tiệm Xuyên thì mới thấy đỡ hơn chút.

Vài tầm mắt đảo qua hai người. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An

Bầu không khí lặng im một lúc.

Trịnh Tường dẫn đầu lên tiếng: "Tôi là số 1."

Tất cả mọi người quay đầu nhìn gã.

Dưới những ánh mắt soi mói khác nhau, Trịnh Tường bình tĩnh nói tiếp: "Tới lúc này rồi, chúng ta không thể chém giết nội bộ mãi được, dù sao cũng có giết được đâu, không bằng chiếu theo cuộc thảo luận ở bữa tối lần trước, tập trung tìm manh mối để thoát khỏi vòng lặp này, nếu như mọi người đồng ý..."

"Khoan đã." Do not re-up | Vũ Lạc Trường An

Một giọng nói không cao không thấp đột nhiên cắt lời Trịnh Tường.

Ninh Chuẩn đón lấy một loạt ánh mắt nhìn về phía mình, vùi ở trong lòng Lê Tiệm Xuyên, biếng nhác nhấc mí mắt và nói: "Đề xuất của anh rất hay. Nhưng trước tiên, tôi muốn nói với mọi người rằng, chúng ta đã thoát khỏi vòng lặp tuyết lở, và đến được chỗ "thật" của màn chơi này, cũng chính là tầng ngoài mà số 3 đề cập trước đó."

"Suy đoán trước đây của chúng ta về màn chơi này khá chính xác."

"Hai ngọn núi tuyết này chia ra tầng ngoài và tầng trong, đường dẫn chính là cầu thang ngầm. Lối vào cầu thang ngầm nằm ở khu vực tuyết lở, điều kiện mở cửa là tuyết lở ập xuống.

"Chúng ta đã phá vỡ vòng lặp giả của tầng trong, bước vào cửa, sau đó đi qua cầu thang ngầm rồi đến được chỗ này. Chỗ này chính là tầng ngoài."

Thanh niên tóc đỏ số 2 hỏi: "Lẽ nào không phải là chúng ta đã quay về tầng trong, hơn nữa còn là tầng trong của tầng trong. Đây chỉ là suy đoán và không có bằng chứng, ngộ nhỡ vốn không có tầng ngoài thì sao."

Thanh niên tàn nhang ngồi bên cạnh Trịnh Tường đồng ý nói: "Chúng tôi đã ở đây được vài phút, có kiểm tra qua cơ thể của chính mình, ký hiệu trước đó trên người vẫn còn. Nếu cơ thể này là giả và không thể chết, thì vị trí hiện tại của chúng ta cũng không phải là thật."

"Nhưng tôi cho rằng có tầng ngoài, chỉ là chúng ta chưa đi tới mà thôi."

Nhìn biểu hiện và cách diễn đạt của người này, Lê Tiệm Xuyên lập tức nhận định số 7 và thanh niên tàn nhang là một người.

Lê Tiệm Xuyên còn nhớ rõ, vào lần phân đội đầu tiên, thanh niên tàn nhang thuộc đội Bắc.

Người cuối cùng còn lại là Tôn Sướng, hẳn là số 6.

Tôn Sướng lại lắc đầu, mày cau chặt: "Tôi không nghĩ là lý do cơ thể, mà là... thời gian."

"Thời gian?" Do not re-up | Vũ Lạc Trường An

Vài người tỏ vẻ kinh ngạc.

Nhưng Tôn Sướng không tiếp tục giải thích, mà liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, nói: "Tôi tin đây là tầng ngoài, là 'thật'. Nếu chúng ta bị giết chết ở đây, thì sẽ chết thật. Hơn nữa, các người có cảm thấy có gì đó không ổn không..."

Lời còn chưa dứt, khu trại ở phía xa đột nhiên truyền đến tiếng động.

Vài người chơi núp sau tảng đá nhìn sang.

Loáng thoáng có hai đội cứu hộ xuất hiện ở gần lối ra của hai ngọn núi tuyết nằm cạnh khu trại, vài người ngồi trên lưng bò Tây Tạng được đỡ xuống, còn có vài băng ca được vội vã khiêng tới, tiếng khóc và tiếng kêu la bị gió lạnh rít gào thổi đi xa.

"Chuyện gì vậy?" Số 2 khó hiểu, "Không có mặt chúng ta mà đội cứu hộ lên núi tuyết cứu đám NPC cũng gặp phải tuyết lở à?"

Trịnh Tường luôn lo lắng chu đáo, trên người có mang theo một cái ống nhòm nhìn đêm.

Gã trông ra khu trại ở đằng xa, đột nhiên nhếch môi, vẻ khiếp sợ xuất hiện trên mặt: "Sao lại thế được..."

Lời vừa ra khỏi miệng, gã lập tức lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: "Tôi nhìn thấy trong nhóm người được hai đội cứu hộ mang xuống từ trên núi tuyết... có vài người trong chúng ta."

Từng ánh mắt nghi ngờ và kinh ngạc rơi vào mặt Trịnh Tường.

Trịnh Tường cau mày lấy ống nhòm xuống, không giải thích thêm mà đưa ống nhòm cho những người khác.

Lê Tiệm Xuyên hiển nhiên cũng nhìn thấy.

Hắn có thể thấy rõ tình huống ở khu trại mà không cần mượn thiết bị nào khác, nhưng hắn vẫn cầm tượng trưng nhìn lướt qua, gật đầu: "Có một người rất giống người trong chúng ta, đang nằm trên băng ca."

Từng đôi mắt lóe lên sau ống nhòm.

Chờ khi ống nhòm được buông xuống hẳn, sắc mặt của vài người chơi đồng loạt trở nên ảm đạm.

Thanh niên tàn nhang nhìn mọi người xung quanh, giọng nói bình tĩnh: "Người nào có thể chứng minh được những người ở đây đều là người chơi, mà không phải là thứ gì khác hay không?"

Không đợi người khác trả lời, cậu ta đã nói: "Không thể."

Những người chơi khác cũng không phản bác.

Lê Tiệm Xuyên để ý thấy, sau khi dùng ống nhòm xem xong, những người này đã điều chỉnh lại cơ thể, chuyển thành tư thế đề cao cảnh giác.

"Trong chúng ta có người đến trước, có người đến sau, hơn nữa còn xuất hiện đột ngột, không ai nhìn thấy được lối ra ở phía sau chúng ta, vì thế chúng ta không thể đảm bảo rằng những người ở đây đều là người chơi."

Thanh niên tàn nhang nói tiếp, "Lúc này không có bữa tối Pandora, thế nên cũng không thể xác định số lượng người chơi còn sống sót. Không chừng lúc chúng ta còn ở tầng trong, đã có người không còn là người chơi rồi. Dù sao vài bữa tối giả cũng không có tính chất tham khảo gì, không thể giết chết người chơi chỉ là lời nói một bên của số 2."

Có mặt ở đây đều là người tinh ranh, dĩ nhiên nghe hiểu ngay.

Không sai. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An

Ngoại trừ bữa tối đầu tiên, những bữa tối Pandora còn lại đều là giả, là cái bẫy do núi tuyết biến ra. Thế thì, lấy bữa tối như một phương thức xác nhận cho sự sống còn của người chơi là không thể.

Nói cách khác, số lượng người chơi còn sống sót hiện nay là một bí ẩn.

Lúc nhìn thấy những người trong khu trại giống như đúc với các người chơi, mọi người đều nảy ra đủ loại phỏng đoán và suy nghĩ quái lạ.

Do đó, việc nghi ngờ những người khác là người chơi, hay là quái vật là rất bình thường.

"Nhưng tôi vẫn kiến nghị hành động tập thể."

Trịnh Tường suy nghĩ một lúc rồi nói, "Người chơi của trò chơi này có tính đối kháng, được định sẵn không thể tin tưởng lẫn nhau. Thế nhưng, dưới tình huống này, nếu tùy tiện phân tán thì rất có khả năng chết như thế nào cũng không biết. Ở chỗ tôi có tấm vải đỏ, nếu mọi người đồng ý hành động tập thể, thì xé một mảnh cột vào cánh tay mình để tiện phân biệt."

Trong bóng tối im phăng phắc. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An

Lê Tiệm Xuyên vô vị nhướn mày, xé xuống ba mảnh, ném cho Tạ Trường Sinh một mảnh, rồi cột hai mảnh còn lại vào tay mình và Ninh Chuẩn.

Tôn Sướng nhìn Trịnh Tường một chút, cũng đi tới xé một mảnh.

Còn lại số 2 và thanh niên tàn nhang, hai người cũng chỉ chần chờ một chốc rồi cột vải đỏ vào cánh tay.

Không cần biết những người chơi kia ở lại đây vì lý do gì, ít nhất hiện tại vẫn xem như hòa hợp, Trịnh Tường cũng thấy nhẹ nhõm, rũ mắt buộc vải đỏ vào tay, nhân tiện che khuất vẻ âm lãnh và chán ghét trong mắt.

Gã chẳng phải là người tốt bụng hay nhiệt tình gì, chẳng qua giữ lại người là vì có chỗ dùng.

"Đến khu trại xem thử đi."

Sau khi thương lượng, mọi người quyết định lẻn vào khu trại.

Hành động này có hơi mạo hiểm.

Thế nhưng trời sắp tối, hai tay của bọn họ trống trơn, không lều không thức ăn. Nếu như ở lại đây một đêm thì tới thi thể cũng bị đông cứng. Không bằng mạo hiểm lẻn vào đó mang ra chút đồ, thuận tiện điều tra tình hình của khu trại luôn.

Những ánh mắt quái gở kia vẫn còn trong ký ức, Lê Tiệm Xuyên cho rằng những người khác không dứt khoát rời đi không chỉ là do cẩn thận, mà còn do sợ hãi những con quái vật quỷ dị nọ.

Mặc dù nhóm người Hàn Thụ trong ống nhòm trông rất bình thường.

Một số người đã tìm ra địa hình của khu trại, nhanh chóng từ tảng đá to đi vòng xuống dưới, rồi lẻn vào từ sau khu vực thưa thớt lều.

Trong khu trại hơi lộn xộn. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An

Ở giữa mảnh đất trống có đặt vài ngọn đèn, đèn pha trên đầu lúc ẩn lúc hiện, hình như Hàn Thụ đang nói gì đó, xung quanh có không ít người tụ tập.

Việc này vừa khéo thuận lợi cho bọn Lê Tiệm Xuyên.

Bọn họ quan sát tình huống, sau đó chạy thẳng đến cái lều chất đầy đồ tiếp tế gần đó.

Cái lều này rất lớn và không có người.

Lê Tiệm Xuyên để Ninh Chuẩn xuống, nhanh chóng lấy ra hai cái ba lô.

"Nhanh lên đi! Ở ngoài đó im ắng quá kìa!"

Trịnh Tường thúc giục. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An

Bóng tối đen như mực, cái gì cũng không thấy rõ, tốc độ của những người khác chậm hơn Lê Tiệm Xuyên rất nhiều. Chỉ có Tạ Trường Sinh coi như nhanh nhẹn, bắt đầu giắt những dụng cụ sắc bén lên người.

Lê Tiệm Xuyên thấy thế bèn đeo ba lô lên lưng, cũng chọn một cái rìu cầm trong tay.

Đối phó những con quái vật kia, tất nhiên rìu sẽ hữu dụng hơn dao giải phẫu mỏng dính rồi.

Hắn áng chừng cây rìu trong tay, đang định bước ra ngoài xem tình hình thì lại thấy có một ngọn đèn rọi tới.

"Có người tới!" 

Lỗ tai của Lê Tiệm Xuyên nhúc nhích, lập tức dán tai lên lều.

Tất cả người chơi dừng tay.

Ninh Chuẩn lặng lẽ đứng thẳng người, tay siết chặt một cây đục băng, đi tới bên cạnh Lê Tiệm Xuyên.

Đám người Trịnh Tường cũng liếc nhìn nhau, rón rén tới gần cửa lều trong bóng tối, giơ cao vũ khí trong tay, nhắm ngay cửa lều, dự định lúc ánh sáng rọi vào là sẽ điên cuồng tấn công.

Ánh sáng rọi lên lều, vô cùng ảm đạm.

Loại vải dùng để may lều rất dày, ít thẩm thấu ánh sáng, chỉ có thể loáng thoáng bắt được bóng dáng mờ mờ.

Tiếng bước chân tới gần. 

Lê Tiệm Xuyên chuyển mắt, giơ ba ngón tay.

Có tiếng bước chân của ba người.

Những người chơi khác cũng khẽ chau mày.

Ba người, nếu xáp lá cà thì chắc chắn không thể giết chết toàn bộ trong im lặng được.

Một khi gây ra tiếng động, chỉ sợ lại giống như lần trước, bọn họ sẽ bị bọn quái vật mắt đuổi chạy lên núi tuyết, dẫn tới tuyết lở, một lần nữa đi vào cầu thang ngầm.

Lê Tiệm Xuyên thu hết phản ứng và vẻ mặt của mọi người vào mắt, chú ý Ninh Chuẩn ở bên cạnh hình như đang nhếch môi cười. Sau đó, Ninh Chuẩn cầm lấy con dao giải phẫu trong tay, nhẹ gõ một đoạn mật mã lên cây rìu: "Tôi sẽ làm bọn họ câm miệng. Anh cứ từ từ mà giết."

Vài ánh mắt dò xét lướt qua người Ninh Chuẩn.

Dường như còn cất giấu một chút kinh hãi vô hình.

Đặc biệt là Trịnh Tường. Do not re-up | Vũ Lạc Trường An

Gã gần như lập tức nhận định Ninh Chuẩn mới là số 4, Lê Tiệm Xuyên có lẽ là số 5.

So với tác phong hành sự khá tàn bạo của số 5, thì số 4 tựa như một con rắn độc nhìn rõ tất cả, lạnh lùng, sắc sảo và tàn nhẫn, khác hẳn với người chơi bình thường.

Mặc dù phần lớn thời gian cậu ta trông rất yên lặng và vô hại.

"Xẹt, xẹt..." Do not re-up | Vũ Lạc Trường An

Mặt tuyết bị giẫm lên phát ra tiếng động nhỏ.

Khi đến gần hơn, tất cả người chơi có thể nghe rõ quả thật có tiếng bước chân của ba người, có hơi lộn xộn.

Ba người nọ còn đang thì thầm nói chuyện.

"Không ngờ gặp phải tuyết lở thật..."

Một giọng nam khàn khàn nói.

Lại có người nói: "Tôi, tôi tới đây... thật ra vì không muốn sống nữa. Nhưng đến lúc chết rồi mới biết... vô cùng đáng sợ... Lần này, mọi người trong đội Nam chúng ta đại nạn không chết, quả thật rất may mắn. Tôi nghĩ rồi, ngày mai khi trực thăng đến, tôi sẽ về nhà, không tới đây nữa đâu..."

Tuy giọng nói này còn kèm theo nức nở, nhưng Lê Tiệm Xuyên lập tức nhận ra đó là Ninh Chuẩn.

Ninh Chuẩn cũng từng sử dụng giọng nức nở tương tự để yêu cầu nhanh chóng xuống núi sau khi gặp tuyết lở.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn Ninh Chuẩn.

Ninh Chuẩn như đang nghĩ ngợi điều gì đó.

Lúc này, người thứ 3 bên ngoài thở dài: "Tôi cũng không muốn tới đây nữa... Đội Nam chúng ta đúng là được ông trời phù hộ, cả đội đều bình an trở về. Nếu giống như đội Bắc thì..."

Giọng của người thứ 3 nghẹn ngào, khó khăn nói: "Nếu giống như đội Bắc... không thể sống trở về, thì ba mẹ tôi phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh thôi."

Giọng nam khàn khàn thở dài: "Không ngờ lần này đội Bắc không còn một ai. Sáng nay lúc đi, Tôn Sướng bên đội đó còn hỏi xin tôi điếu thuốc... Than ôi, cậu ta còn trẻ măng."

Giọng nói bên ngoài truyền vào trong lều.

Sắc mặt của những người chơi bên trong lều đồng loạt thay đổi.

Lê Tiệm Xuyên lắng nghe lời nói của ba người bên ngoài,