Chương 33: Câu đố tử vong ngày tuyết lở E14.
Bên trong khe nứt băng. Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Đi sâu vào bóng tối, Lê Tiệm Xuyên đang trèo xuống nghe thấy thông báo thì dừng lại, ngẩng đầu: "Là số 2."
Trên đầu hắn truyền đến một tiếng cười khẽ, ánh sáng từ chiếc đèn đeo trên trán Ninh Chuẩn rọi chếch xuống dưới, hơi thở trắng xóa tản ra trong ánh sáng đỏ vàng: "Một người tự nhận là điềm tĩnh, lựa chọn giả trang thành người dễ nổi nóng để che giấu tính cách và mưu tính thật sự của mình, trong đa số trường hợp là vì bản thân người đó đã có sẵn mồi lửa kích động."
Ninh Chuẩn thản nhiên nói: "Hơn nữa lúc ở tầng trong, Trịnh Tường quyết định cử cậu ta đến thăm dò chúng ta, có lẽ cũng đã chọn cậu ta làm con chốt thí mạng."
"Tất nhiên khi đó tôi không nghĩ Trịnh Tường lại thông minh như vậy."
Có một chút mỉa mai trong giọng nói của Ninh Chuẩn, như thể có ám chỉ gì khác.
Nhưng mà Lê Tiệm Xuyên chưa bao giờ nghe hiểu những câu nói bí hiểm như vậy, thế nên chỉ nhướn mày chứ không hỏi gì thêm.
Tạ Trường Sinh tận mắt nhìn thấy dự định của Ninh Chuẩn nhưng không nói gì, trước giờ cũng chưa từng hỏi tới, nghe Ninh Chuẩn nói thì nhìn xuống dưới: "Trịnh Tường để cậu ta lại giám thị chúng ta, nhổ cỏ nhổ tận gốc, hiện tại thông báo đã được phát ra, rất có thể sẽ thu hút những người khác đến đây."
Ninh Chuẩn điều chỉnh hơi thở trèo xuống dưới, nói: "Lần này tôi sử dụng một loại chất độc bay hơi trong không khí theo thời gian quy định, sẽ lan tỏa trong phạm vi nhất định có khí ô-xy tồn tại, có người đến thì chỉ tự tìm đường chết mà thôi. Tôi không thích giết người, nhưng hình như màn chơi này giết nhiều một chút sẽ tốt hơn."
Lê Tiệm Xuyên ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đào hoa u trầm phản chiếu ánh lửa đỏ thẫm của Tạ Trường Sinh, giống hệt nham thạch nóng chảy xoay chuyển.
Hắn biết Ninh Chuẩn có giữ lại những suy đoán trước đó ở tại lều.
Song hắn đã quen với hành vi nói phân nửa giấu phân nửa này của Ninh Chuẩn, giống như sâu thẳm trong trái tim hắn biết rằng tuy Ninh Chuẩn đang lừa hắn, nhưng chắc chắn sẽ không tổn thương hắn ___ Lúc nảy ra suy nghĩ này, Lê Tiệm Xuyên có dạo từng cho rằng mình đã bị Ninh Chuẩn thôi miên và tẩy não.
"Sắp tới rồi."
Ở chỗ cách hơn hai mét dưới chân, tuyết trắng chen đầy hai bên vách, trông như phần hẹp nhất của đồng hồ cát.
Lê Tiệm Xuyên quan sát một lúc, bám vào tường tuyết, móc ra một bó que phát sáng, dùng sức bẻ rồi vứt xuống bên dưới.
Những que ánh sáng phát quang trong không khí, ào ào rơi xuống, đập vào tường tuyết và tạo ra tiếng vang lanh lảnh.
Mượn ánh sáng của que phát sáng, ba người thấy được sơ lược tình huống bên dưới.
Không giống với tường tuyết phía trên, băng qua chỗ hẹp nhất của đồng hồ cát, bên dưới là vách băng trơn trượt, vô số nhũ băng nhọn hoắt đâm ra từ hai bên, như dao nhọn chỉa vào cổ họng, cực kỳ nguy hiểm.
Và ở chỗ sâu hơn, ngay cả ánh sáng cũng bị bóng tối nuốt chửng, dường như đang che giấu hơi thở quỷ dị hơn nữa.
Thị lực nhìn đêm hơn người của Lê Tiệm Xuyên mất tác dụng ở nơi này, bởi vì bóng tối ở đây tràn ngập cổ quái, không phải là bóng tối bình thường có thể nhìn thấu dễ dàng như vậy.
"Đi thôi."
"Cẩn thận đó." Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Sau khi quan sát một lúc, ba người liếc nhìn nhau, lần lượt trượt xuống bên dưới.
Lê Tiệm Xuyên giắt một cái đục băng ở bên eo, trong tay cũng cầm một cái, để đề phòng bất cứ tình huống nào. Dao mổ lấy được trong phòng giam đã đưa cho Ninh Chuẩn, tiến sĩ Ninh có một cách hiểu sâu sắc với việc sử dụng dao mổ.
Lúc Tạ Trường Sinh đến được bên dưới, trực tiếp bẻ một nhũ băng cầm trong tay.
Sau khi nghe mô tả trước đó của Lê Tiệm Xuyên, ba người đều đề cao cảnh giác.
Nhưng trượt hơn mười mét, xung quanh vẫn yên tĩnh như cũ, không có bất kì điều bất thường nào.
Tường băng càng lúc càng trơn trượt, càng lúc càng cứng, cắm móc sắt vào phải mất chút sức.
Ở nửa đường, tình trạng đông cứng của Lê Tiệm Xuyên càng rõ ràng hơn, tay chân cứng ngắc, giẫm trên vách băng, suýt nữa té xuống dưới. May là phía trên có Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh kéo lại, cây đục băng trong tay cũng đúng lúc cắm vào trong vách băng.
"Có nghiêm trọng không?"
Ninh Chuẩn bị kéo vụt về sau, dùng sức bám vào vách băng ổn định cơ thể, lập tức nhận ra sự bất thường của Lê Tiệm Xuyên, bèn cẩn thận leo đến bên cạnh hắn.
"Càng đi xuống thì càng lạnh."
Lê Tiệm Xuyên phân tích tình trạng cơ thể.
Hơi thở của hắn hơi gấp, hơi nước trắng trong mũi cũng rất loãng. Điều này cho thấy nhiệt độ cơ thể của hắn đã rất thấp, ngay cả hơi thở thở ra từ trong cơ thể cũng không có độ ấm.
"Đi nhanh đi," Lê Tiệm Xuyên chau mày, "Khe băng này không sâu, tiếng thanh phát sáng rơi xuống không xa, nhưng lại không có ánh sáng, chắc là bị thứ gì đó nuốt rồi."
Đã đến đây rồi thì hiển nhiên không thể bỏ dở nửa chừng.
Trong lúc đang nói, đột nhiên có một âm thanh sắc bén truyền đến từ chỗ Tạ Trường Sinh.
"Cẩn thận, có thứ gì đó!" Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Tạ Trường Sinh nói nhanh.
Lê Tiệm Xuyên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một bàn tay trắng bệt co quắp bị một cây đục băng đóng vào vách băng, máu tươi tanh hôi rơi tí tách, nện xuống như hạt mưa.
"Còn nữa..." Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Tạ Trường Sinh còn chưa dứt lời, chợt nghe bốn phía vang lên tiếng rắc rắc chi chít.
Một bàn tay trắng nhợt không giống người sống duỗi ra từ vách băng ở sau lưng, trông như bạch xà âm lãnh nằm bò trên vách băng, kéo dài đầy quỷ dị, điên cuồng chộp về phía ba người, múa may dị dạng.
"Đệt!"
Trên vách băng Lê Tiệm Xuyên đang đạp lên có vài bàn tay dài chìa ra, nhanh chóng quấn lấy cánh tay và cẳng chân hắn, cảm xúc trơn trợt lạnh lẽo như đụng vào thi thể làm cho hắn muốn nôn mửa.
Lực kéo túm của những bàn tay dài này rất mạnh, giống như muốn cố gắng kéo người vào trong lớp băng vậy. Nhưng đối với Lê Tiệm Xuyên mà nói thì đây chỉ là việc hơi tốn chút sức.
Hắn vặn cánh tay, thoát khỏi ràng buộc của những bàn tay dài kia, sau đó tóm rìu đục băng và lia một đường, trong nháy mắt từng màn máu tươi bắn ra tung tóe.
Tay chân lấy lại tự do, tay kia lập tức đưa đến thắt lưng, cầm lấy cây rìu đục băng khác rồi chém đứt toàn bộ mấy bàn tay dài đang lôi kéo Ninh Chuẩn.
"Cơ thể này... thật sự quá yếu."
Mặt Ninh Chuẩn cách vách băng chỉ còn hai ba cm, như thể một giây tiếp theo sẽ bị lôi tuột vào trong.
Ninh Chuẩn thở hổn hển, cầm dao mổ đâm vào một bàn tay dài, vô cùng tự giác tiến đến gần Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên như đang cắt lúa quét sạch đám tay dài liên tục quấn tới, máu tươi tanh hôi nhanh chóng nhuộm hắn thành một cái hồ lô máu.
Hắn thừa dịp Tạ Trường Sinh đang dùng lửa đỏ đốt tới, ôm Ninh Chuẩn vào lòng, dùng dây thừng cột Ninh Chuẩn vào người mình.
May nhờ cơ thể nhỏ gầy của thân phận lần này của Ninh Chuẩn, bằng không Lê Tiệm Xuyên dôi ra một kiện hành lí to như thế, chắc chắn sẽ khó di chuyển trong khe băng này.
Lửa đỏ của Tạ Trường Sinh không có lực sát thương mạnh, nhưng những bàn tay này dường như rất sợ nó. Lúc lửa đỏ liếm tới, chúng sẽ rụt về sau, cho ba người cơ hội nghỉ xả hơi một chốc.
Số lượng bàn tay rất nhiều, gần như trải rộng toàn bộ khu vực có vách băng hai bên, quay cuồng chuyển động chật ních đến nỗi không còn chỗ đặt chân.
Lê Tiệm Xuyên ợn lên ợn xuống, rất muốn để Ninh Chuẩn dùng độc biến chúng thành nước mủ.
Nhưng xét thấy bọn hắn còn phải tiếp tục trèo xuống khe băng, vì thế không thể dùng độc.
Tạ Trường Sinh lùa lửa di động xuống dưới.
Lê Tiệm Xuyên một tay siết dây leo núi, một tay quơ rìu đục băng, động tác bung khép, cuồng mãnh không gì sánh được, mỗi lần chém xuống đều có thể chính xác chém đứt năm, sáu bàn tay dài.
Hơn nữa, tốc độ của hắn cực nhanh và ổn định, không quá cố sức, cũng không kìm lại. Dù cho tay chân lạnh đến gần như không còn cảm giác vẫn không làm yếu đi năng lực chiến đấu của hắn.
Tiếng thở dốc rõ ràng và nhịp nhàng của Lê Tiệm Xuyên vang dội trên đỉnh đầu Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn quẳng túi leo núi và một vài thiết bị không cần thiết, giảm bớt phụ trọng để Lê Tiệm Xuyên thoải mái hơn một chút. Cái ôm này trở nên lạnh lẽo và tanh tưởi, không còn mùi mồ hôi nóng hổi như cỏ xanh.
Nhưng Ninh Chuẩn đã tập mãi thành quen.
Đôi mắt đào hoa sâu thẳm sáng lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhếch nhác dính máu đỏ thịt vụn của Lê Tiệm Xuyên. Mắt mày tuấn mỹ phía trên nổi lên như dao nhọn, sắc bén lạnh lùng.
Lại bình tĩnh đến không chút cảm xúc.
Giống như cỗ máy lạnh băng ra đời trong giết chóc.
Ninh Chuẩn giúp Lê Tiệm Xuyên lau đi thịt vụn dính ở mắt, bàn tay cầm dao mổ lật lại, liên tục đâm vào bàn tay dài tập kích từ những góc độ khác nhau.
Năm mươi mét. Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Vách băng ở hai bên đã bị nhuộm đỏ hoàn toàn, máu thịt lẫn lộn chảy xuống, xuôi theo vách băng trơn tuột rơi vào dưới chân.
Sau khi đám tay dài bị Lê Tiệm Xuyên thu gặt từng tảng lớn như đang cắt cỏ, cuối cùng cũng có dấu hiệu rút lui, lục tục lùi vào trong vách băng, móng tay cắm vào trong lớp băng, không cam lòng cào cấu tạo ra những tiếng rin rít tê dại da đầu.
Cánh tay của Lê Tiệm Xuyên đã hoàn toàn tê liệt.
Vô số bàn tay dài chen chúc xung quanh như bèo kéo mạng rút lui như thủy triều.
Rìu phá băng của Lê Tiệm Xuyên nện vào vách băng, hắn chậm rãi hít thở vài giây, rồi mở mắt ra nhìn Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh.
Nửa người Ninh Chuẩn cũng toàn là máu, sắc mặt trắng bợt, có vẻ như thiếu ô xy, há miệng thở phì phò, tình trạng cơ thể khá xấu. Song đôi mắt đào hoa vẫn rất bình tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào với biển máu thịt vụn này.
Tạ Trường Sinh cũng không tốt lắm, hình như đổ rất nhiều mồ hôi, tóc đông cứng ngắt bên mặt, trên người dính đầy máu, ánh lửa đỏ cũng ảm đạm đi nhiều.
Vì tiết kiệm sức lực nên không một ai nói chuyện.
Bên trong khe băng tanh hôi ngút trời chỉ có từng đợt thở hổn hển.
Nghỉ ngơi được hai phút, Lê Tiệm Xuyên nhổ rìu đục băng xuống, ba người im lặng tiếp tục trèo xuống dưới.
Sau khi trải qua tập kích của đám bàn tay, con đường bên dưới như trót lọt không ít. Không còn thứ kỳ quái nào đó xuất hiện rồi thình lình tập kích.
Tuy nhiên, lòng cảnh giác của Lê Tiệm Xuyên không hề giảm đi, trái lại còn không ngừng tăng lên theo cơ thể đang di chuyển xuống dưới.
Một cảm giác nguy hiểm mơ hồ quỷ dị như rắn kịch độc lạnh buốt thong thả bò dọc theo cột sống của hắn, khiến cho hắn thở gấp.
Quá tĩnh lặng. Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Đèn đeo đầu đã rớt sạch trong lúc chiến đấu ban nãy, trong khe nứt băng chật hẹp chỉ có ánh lửa yếu ớt lập lòe của Tạ Trường Sinh soi đường cho ba người dàn hàng đi xuống.
Ninh Chuẩn đã rời khỏi người Lê Tiệm Xuyên, sóng vai đi cùng hắn.
Càng xuống dưới, vách băng càng trơn cứng, móc sắt dưới giày mất tác dụng, ba người hoàn toàn dựa vào dây leo núi nên tốc độ di chuyển rất chậm và vô cùng khó khăn.
May thay dây leo núi này của bọn hắn đủ chắc, đám tay dài cũng không kéo nổi sợi dây, bằng không bọn hắn đã không tới được đây.
Lê Tiệm Xuyên đặt tay lên vách băng, vừa quan sát dưới chân, vừa di chuyển cơ thể.
Hắn loáng thoáng nhìn thấy quầng sáng từ cây phát sáng ở bên dưới, hình như đã bị thứ gì đó che phủ nên không thấy rõ lắm.
Nhưng vẫn có thể thấy ánh sáng, hẳn là chẳng bao lâu nữa sẽ đến được đáy khe nứt.
Hắn không khỏi tăng tốc độ. Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Nhưng leo được một hồi, Lê Tiệm Xuyên chợt cảm thấy là lạ.
Hắn vô thức nhìn vào vách băng trước mặt ___
Máu loãng không lan rộng đến đây, vách băng lạnh vẫn trơn truột, bên trong đen như mực, không thể nhìn thấu.
Tay của hắn túm lấy một khối băng cứng nhô ra, bề mặt vách băng lờ mờ phản chiếu ảnh ngược của bàn tay có đeo bao tay để tăng thêm lực bám của hắn.
Lê Tiệm Xuyên lại nhìn xuống hai chân.
Sức của hắn rất lớn, móc sắt ghim vào vách băng và bám rất chắc. Do trước đó dùng giẫm đạp đám bàn tay dài nên bị dính rất nhiều máu thịt vụn đỏ.
Trên vách băng cũng phản chiếu hình ảnh đôi giày leo núi.
Lê Tiệm Xuyên sực nhớ lại lúc mới trèo xuống khe nứt, tuy bề mặt vách băng trong suốt nhưng hình như không hề phản chiếu hình dáng của hắn.
Lẽ nào càng xuống dưới, vách băng càng trong suốt ư?
Hay là nói... Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào vách băng trước mắt, từ từ nghiêng người áp mặt lên.
Chẳng mấy chốc, bề mặt vách băng phản chiếu bắp đùi, khủy tay, eo, lồng ngực của hắn... Cuối cùng, một gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng xuất hiện, nét mặt giống hệt với Lê Tiệm Xuyên ngày thường.
Trong mắt Lê Tiệm Xuyên lóe lên vẻ hung hãn, rìu đục băng trong tay lập tức nện xuống!
Gương mặt trên vách băng quá sạch, sạch đến không dính chút vết bẩn.
"Chú ý trong vách băng!" Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Lê Tiệm Xuyên nhắc nhở.
"Két!" Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An
Rìu nện xuống, vách băng chợt nứt ra, mặt người trong vách băng bị chém thành hai nửa.
Gương mặt đó mỉm cười quỷ dị, đôi mắt đen kịt tràn ngập ác ý.
Tiếp đó, Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy người ở bên trong vách băng cũng giơ búa lên, dùng sức chém xuống.
Lê Tiệm Xuyên theo phản xạ lắc người về sau, cơ thể đột nhiên trở nên nhẹ nhàng.
Một tiếng phập vang lên, dây thừng bị chặt đứt.
Móc sắt dưới chân không thể chống đỡ, cả người Lê Tiệm Xuyên nhoáng lên rồi rơi thẳng xuống dưới.
"Lê Tiệm Xuyên!"
Tiếng gào của Ninh Chuẩn lập tức vang xa, xuyên thấu màng tai.
Tâm trí như hỗn độn trước đó của Lê Tiệm Xuyên đột nhiên minh mẫn không gì sánh được.
Hắn khẳng định ở một giây trước, là cơ thể hiện tại của hắn giơ cây rìu trong tay lên rồi chặt đứt dây thừng cột trên người, nhưng rõ ràng vị trí hắn chém xuống là lớp băng cơ mà.
Cơ thể nhanh chóng rơi xuống.
Người và mặt của Lê Tiệm Xuyên bị nhũ băng quẹt đến rướm máu.
Hắn cố gắng khống chế cơ thể, tìm cơ hội sử dụng rìu đục băng.
Tiếng rin rít vang lên liên tục, một vết kéo dài xuất hiện trên vách