Buổi chiều thứ hai là tiết giáo dục thể chất, giáo viên thể dục kiểm tra các chỉ tiêu thể năng khác nhau của học sinh.
Đầu tiên chạy 800 mét, sau đó các bạn nữ lập tổ đội gập bụng, còn các bạn nam thực hiện chống đẩy.
Khi thành lập một đội, có một điều xấu hổ đã xảy ra, thừa ra một nữ sinh, và Tiền Thiên Thiên là người bị thừa ra kia.
Lâm Khả trước kia từng ở cùng nhóm với một bạn nữ khác, không thể bỏ bạn nữ đó được.
Thầy Hưu Dục nhìn và nói lớn: “Một bạn nam đến để giúp bạn nữ này ôm chân.”
“Khúc, cậu đi đi.” Có người thúc giục Khúc Thiên Nguyên, “Bạn học mới kia không phải là thích cậu à.”
Nếu Tiền Thiên Thiên vừa chuyển đến, Khúc Thiên Nguyên vẫn cho rằng cô thích mình, nhưng sau mấy ngày này, nếu cậu vẫn không hiểu cô thích ai, thì cậu thật sự là một con heo.
“Ai nha, xấu hổ lắm, xấu hổ lắm.” Khúc Thiên Nguyên nói một cách khoa trương.
Nhất thời không có ai di chuyển.
“Vậy thì em đi.” Giáo viên thể dục là giáo viên mới, thầy chỉ vào Tần Việt.
Trong số các bạn nam, Tần Việt là người dễ thấy nhất về chiều cao và ngoại hình.
“Khúc, cậu đi thì tốt hơn, Việt ca sao có thể giúp nữ sinh ôm chân.”
“Đúng vậy, Việt ca hôm nay tâm tình không tốt, không khéo anh ấy lại khó chịu với giáo viên.”
“Nếu cậu không muốn, vậy thì Lang Lang di đi, cậu ngồi cùng bàn với Tiền Thiên Thiên, cậu…”
Chưa kịp dứt lời, giọng nói đột ngột dừng lại.
Chỉ thấy đôi chân dài của giáo bá bước tới, đối diện với tầm mắt của mọi người, đi vài bước đến Tiền Thiên Thiên.
Tất cả mọi người: “…”
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?!” Một nam sinh mở to mắt, “Việt Ca thực sự sẽ đồng ý giúp nữ sinh ôm chân sao??”
Khúc Thiên Nguyên hồn nhiên nói: “Bố vài đạo nha.” (Mình không hiểu nên đang đi hỏi bà chị biết tiếng Trung mà bả chưa rep, tớ sẽ sửa sau nhé)
Lâm Khả bình tĩnh nói: “Bình thường.”
Bình thường??? Nó bình thường ở chỗ nào?! Một đám nam sinh lộn xộn trong gió.
“Cảm ơn.” Đôi mắt Tiền Thiên Thiên hơi cong nhìn Tần Việt không chớp.
Tần Việt vô biểu tình ra lệnh: “Nhìn tôi làm gì, nằm xuống đi.”
Giáo viên dạy thể dục nói: “Một phút 35 cái, không đạt thì sẽ bị trừ điểm. Học sinh nào tính điểm không được gian lận, báo cáo theo số thực. Nếu bị tôi bắt được, các em sẽ bị phạt gấp đôi”.
Ra lệnh một tiếng, bắt đầu.
“1, 2, 3…” Mỗi lần Tiền Thiên Thiên làm một cái, Tần Việt đều lười biếng đếm một cái, nhìn làn da trắng nõn của cô dần trở nên hồng hào, mỗi khi đứng dậy đều khóa chặt mắt anh.
(Ôi làm mình nhớ đến cảnh kinh điển của Secret Garden quá (*≧∀≦*))
Tần Việt thất thần trong chốc lát, lúc hoàn hồn mới chợt hiểu mình đã quên mình đếm bao nhiêu.
Tần Việt: “…”
Tiền Thiên Thiên không phát hiện ra, thở hổn hển hỏi: “Bao nhiêu rồi?”
Tần Việt: “… Ba mươi lăm.”
“Mới 35 sao?” Tiền Thiên Thiên cảm thấy rằng cô không chỉ thực hiện được tưng đấy. Giáo viên thể dục hét lên “Hết giờ rồi” và cô phải dừng lại.
“Báo số.”
“39” của Tần Việt, các bạn nữ đỏi người bắt đầu vòng tiếp theo. Tiền Thiên Thiên không cần phải làm điều đó. Cô đứng lên, có chút không cam lòng, nắm lấy tay áo của Tần Việt trong khi mọi người đang chú ý đến các cô gái: “Anh có đếm thiếu không? “
Tần Việt lạnh lùng nói: “Cậu đang nghi ngờ năng lực đếm của tôi à?”
Mẹ kiếp, cô ấy thực sự phát hiện ra.
Tiền Thiên Thiên nhanh chóng lắc đầu, ánh mắt của Tần Việt dời xuống dưới, Tiền Thiên Thiên đành phải buông ra, Tần Việt mới rảnh rỗi xoay người, tiến lên hai bước rồi quay trở lại.
Tiền Thiên Thiên: “?”
Tần Việt thấp giọng nói: “Lúc nãy cậu kéo chặt quá bị tuột ra!”
Tiền Thiên Thiên nhanh chóng cúi đầu, cúc áo sơ mi thứ hai vô tình mở ra, sau khi cài lại xong, Tần Việt đã trở lại chỗ của nam sinh.
“Thiên Thiên, đi mua kem que đi, tớ mời cậu.” Sau khi luyện tập xong, Lâm Khả kéo Thiên Thiên đến quầy bán đồ ăn vặt.
Tiền Thiên Thiên rủ Lâm Khả đi uống nước.
Nhà trường có quy định, học thể dục không được quay lại lớp học, ngay cả khi không huấn luyệ, cả hai mua xong thì quay trở lại sân thể dục.
Các bạn nam bắt đầu chơi bóng rổ, Khúc Thiên Nguyên dẫn các bạn nam đấu với các bạn nam lớp khác, Tần Việt không tham gia, ngồi một mình trên bậc đá, không ai dám tới gần, các bạn nữ ngồi một bên làm cổ động viên.
“Khúc Thiên Nguyên lúc chơi bóng rổ thật đẹp trai.” Lâm Khả cầm chai, mắt thành hình ngôi sao.
Tiền Thiên Thiên không trả lời, trong mắt cô, không có nam nhân nào có thể so sánh với Tần Việt của cô.
Khúc Thiên Nguyên ghi một bàn thắng và rút khỏi sân, Lâm Khả nói, “Thiên Thiên, tớ mang đồ uống cho Khúc Thiên Nguyên. Cậu sẽ không tức giận phải không.”
“Đương nhiên là không rồi.” Tiền Thiên Thiên có chút buồn cười, “Đây là đồ uống mà tớ cho cậu. Cậu có quyền định đoạt. Mau đi đi.”
Lâm Khả thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi tìm Khúc Thiên Nguyên.
Tiền Thiên Thiên cầm lon Coca chưa mở, nhìn Tần Việt đang ngồi một mình ở đằng xa, đứng dậy đi tới.
“Mời anh uống nè.” Cô ngồi xuống bên cạnh Tần Việt.
Tần Việt nhìn cô chằm chằm một hồi rồi nhận lấy.
Tiền Thiên Thiên hôm nay đã kiểm tra kết quả của Tần Việt trong nhiều môn học khác nhau, và thật kinh khủng, anh ấy không học một chút nào! Hoặc là viết một cách tùy tiện, hoặc nộp giấy trắng, tuyệt đối không thể mặc kệ anh ấy như vậy.
Hôm nay, Cô giáo Dương đề nghị cô tham gia một cuộc thi hùng biện tiếng Anh, tình cờ là một cơ hội, Tiền Thiên Thiên chống cằm nhìn anh: “Anh có thể giúp em một việc được không?”
Tần Việt mở nắp ra, uống một hớp lớn: “Nói.”
“Cô Dương bảo em tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh vào thứ ba tuần sau, nhưng em không biết viết thế nào, cuối tuần anh có thể cùng em đến thư viện tìm tài liệu được không? Nhân tiện, làm khán giả cho em, nghe ngữ pháp và trọng âm của em một chút. “
Tần Việt: “???”
Cái quái gì vậy, tìm một tên học tra như anh để nghe tiếng Anh?
“Được rồi.” Anh miễn cưỡng làm bộ dáng đáp ứng.
Tiền Thiên Thiên bật cười, trong mắt như có sao rơi xuống: “Cuối tuần đó em đến nhà tìm anh.”
Tần Việt không tỏ ý kiến.
Tiền Thiên Thiên lại lấy điện thoại di động ra: “Em còn chưa có QQ của anh, để em thêm anh vào, để tiện liên lạc.”
Tần Việt: “…” Đã cho anh vào danh sách đen rồi lại còn muốn thêm nữa à?.
Tần Việt cầm lấy điện thoại di động, mở giao diện quay số, nhập một dãy số điện thoại di động, đang định lạnh lùng trả lại điện thoại di động cho cô thì một tiếng thét xé gió vang lên.
Không chờ anh có thể phản ứng, Tiền Thiên Thiên đã lao vào người anh, thay anh chặn bóng rổ đang bay đến kia.
Tiền Thiên Thiên lảo đảo, Tần Việt nửa ôm lấy cô, cơn gió lốc tụ trong mắt anh, giao cô cho Lâm Khả đang chạy tới, anh tự mình nhặt bóng rổ lên.
“Ai đã ném nó?”
Một nam sinh lớp khác bước ra: “Tôi chỉ là đùa vui một chút…”
Tần Việt đột ngột ném bóng, đạp trúng nam sinh kia, này còn chưa đủ, anh lao lên thật nhanh, đạp vào ngực nam sinh kia khiến cậu ta ngã xuống đất, nắm đấm sắc bén lại ập tới.
Thanh âm khiến người ta ê răng vang lên, cậu ta chảy máu cam dữ dội.
Tất cả mọi người:!!!
Cuối cùng, Tần Việt kéo người nọ ném tới trước mặt Tiền Thiên Thiên, cả người tràn ngập lệ khí, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Xin lỗi.”
~~~~~~~~~~~~~~~
Không ai thương vợ hơn anh đâu