Trở Về Thời Niên Thiếu Của Chồng Tôi

Chương 18: Tập Thể Dục

Tiền Thiên Thiên hai má phòng lên ủy khuất nhìn anh nói: “Anh đi rồi, em còn nhảy cái gì mà nhảy!”

Tần Việt: “Được, quay lại đi.”

Tiền Thiên Thiên: “…”

Trong chốc lát, vẻ mặt của cô giống như mèo bị vặt lông, Tần Việt rất có hứng thúa mà nhìn, Khúc Thiên Nguyên bên cạnh nhìn hai người “ve vãn tán tỉnh” nhau hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được nói: “Cái kia, hai vị, hai người nói gì thế?”

Sao lại liên quan đến khiêu vũ gì ở đây???

Mẹ nó, tốc độ này có phải quá nhanh rồi không?

Khúc Thiên Nguyên cảm thấy rất lo lắng.

Lâm Hi Lang lật tài liệu môn ngữ văn, quay đầu nói với Khúc Thiên Nguyên: “Bình tĩnh.”

Tiền Thiên Thiên đột ngột quay lại, cầm sách lên đọc, không để ý đến ba tên này.

Khúc Thiên Nguyên lấy cùi chỏ huých Tần Việt, nói với Tiền Thiên Thiên, “Thẹn thùng.”

Thiếu nữ buộc tóc, lộ ra vành vai nhỏ nhắn trắng nõn, lúc này trên tai có chút ửng hồng.

Chết tiệt, Tần Việt rời tầm mắt, đá Khúc Thiên Nguyên: “Nhìn cái gì, đọc sách của cậu đi.”

Khúc Thiên Nguyên: “…”

Tiết thứ 2 là tiết thể dục, tan học phải đến sân chơi để tập thể dục theo đài phát thanh, Lâm Khả bước xuống cầu thang tay trong tay với Tiền Thiên Thiên, phàn nàn: “Tớ không thích tập thể dục nhất, thật ngu ngốc.”

Tiền Thiên Thiên nói: “Đây là chuyện tốt mà, ngồi trong lớp học suốt ngày, tập thể dục rất tốt cho sức khỏe cả về thể chất và tinh thần”.

“Bây giờ cậu còn trẻ chưa hiểu chuyện. Khi cậu già đi, cậu sẽ biết nỗi khổ của việc không tập thể dục khi còn trẻ”.

Lâm Khả: “…”

Nghe có vẻ như cậu đã già rồi vậy.

Cô đổi chủ đề nói chuyện, và hai người đến sân chơi vừa nói chuyện vừa cười đùa suốt chặng đường, mỗi người vào vị trí của mình.

Đồng phục học sinh của Trường Tam Trung rất đẹp, nữ sinh thì váy ngắn, dài trên đầu gối khoảng ba phân.

Nữ sinh thích làm đẹp đa số đều lén lút mang váy về nhà cắt ngắn. Nhóm nam sinh thì thích bình phẩm từ đầu đến chân nữ sinh.

“Tớ mới phát hiện ra rằng chân của Tiền Thiên Thiên thật sự rất trắng và thon, thật sự muốn cảm nhận nó một phen.”

“Đúng thật, nếu như cậu không nói cho tớ, tớ thật sự không để ý.”

“Để tớ nhìn xem.”

Khi tập thể dục nhịp điệu, váy chắc chắn sẽ được nâng lên. Một nhóm nam sinh trực tiếp nhìn chằm chằm vào Tiền Thiên Thiên, và sau đó thần bí mà trao đổi ánh mắt với nhau.

Khúc Thiên Nguyên và Tần Việt ở vị trí cuối cùng, lợi thế của việc ở cuối là họ có thể lười biếng, tùy tiện nhìn một chút có thể qua.

Tần Việt sắc mặt chợt trầm xuống, chân dài bước tới.

Phía sau Tiền Thiên Thiên là một nữ sinh đang chăm chú thực hiện động tác, đột nhiên bị vỗ vào vai khiến cô choáng váng, quay đầu đối diện với mặt Tần Việt, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, kinh hãi nhìn anh.

Mẹ ơi, con cũng không chọc tức Tần Việt.

“Đi tới chỗ của tôi đi.”

Cô cũng không dám hỏi tại sao, nhanh như chớp chạy đến cuối cùng.

Tần Việt đứng ở tại chỗ của nữ sinh vừa rồi, quay đầu lại quét qua, tất cả nam lén lút kia đều thu hồi ánh mắt tập trung vào động tác của mình.

Chủ nhiệm lớp Tào Da đứng trước lớp, nhận thấy sự xôn xao trong đội hình, vẻ mặt rất không đẹp.

Hiện tại, tất cả các lớp đang nghiêm túc thực hiện động tác, hiệu trưởng vẫn đang quan sát trên sân khấu khi lớp của ông ấy di chuyển bất thường!

Ông trầm mặt đi về phía giữa, đến bên cạnh Tần Việt, nói nhỏ: “Ai kêu em đổi vị trí.”

Tần Việt đáp lại ông bằng mặt than, hơn nữ hất tay ra ngoài, Tào Phán suýt chút nữa bị đập trúng, Tần Việt vô tội nói: “Thầy Tào, em đang tập, thầy đứng ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến động tác của em.”

Tào Da: “…”

Vì trên sân khấu có lãnh đạo đứng xem, Tào Da không thể để đổi chỗ cho học sinh, liền liếc mắt nhìn anh một cái, để anh đứng ở vị trí này.

Tần Việt động tác uể oải, ánh mắt cố ý vô tình quét qua lưng của Tiền Thiên Thiên, một lát sau, trong đầu hiện lên một hình ảnh, anh ôm cô cùng nhau khiêu vũ.Trong bữa tiệc tối hôm qua, vô số người vây xem, cuối cùng vì họ mà vỗ tay tán thưởng.

Mẹ kiếp.

Mày điên rồi à.

Lúc này, theo hiệu lệnh, học sinh quay lại phía sau, Tiền Thiên Thiên quay lại, không phải nữ sinh quen thuộc lúc trước, mà là Tần Việt, người đang sửng sốt.

Lúc tập thể dục nhịp điệu, cô đang suy nghĩ về chủ đề của cuộc thi hùng biện tiếng Anh, nhất thời không chú ý đến phía sau, cho nên không biết được người phía sau chính là Tần Việt.

Thấy Tần Việt vẫn chưa nhúc nhích, Tiền Thiên Thiên đành phải nhắc nhở: “Đã đến lúc xoay người rồi.”

Tần Việt không nhúc nhích.

Dựa theo động tác, Tiền Thiên Thiên đã tiến lên một bước.

Tần Việt đột ngột lùi lại một bước.

Tiền Thiên Thiên: “…”

Sau khi thể dục xong, Lâm Khả chạy tới, “Thiên Thiên, tại sao Tần Việt lại chạy đến phía sau sau?”

Tiền Thiên Thiên không nói một lời, cô cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.

“Tớ vẫn luôn cho rằng Tần Việt đối xử với cậu có chút khác biệt.” Lâm Khả phân tích, “Cậu không phải thích Tần Việt sao, có lẽ cậu ấy cũng thích cậu. Cậu xem, ngày mai cậu hẹn cậu ấy đi chơi, cậu ấy cũng đã đáp ứng cậu rồi, các cậu suy nghĩ cái gì, suy nghĩ về việc hẹn hò đi.”

Những lời này chọc vào nỗi buồn của Tiền Thiên Thiên, nếu chồng cô thích cô mà nói, tại sao độ hảo cảm mà anh dành cho cô lại thấp như vậy?!

Cô buồn bã thở dài: “Đến căng tin thôi.”

Cô cần đồ ăn nhẹ để làm dịu tâm trạng phức tạp của mình.

Lâm Khả gãi đầu: Không hiểu được.

Buổi chiều đi học về, Tiền Thiên Thiên vừa định mở cửa, nhưng cánh cửa tự mở ra, một khuôn mặt lạ xuất hiện, đó là một dì khoảng năm mươi tuổi.

“Cháu là Thiên Thiên à, dì họ Lý.”

Tiền Thiên Thiên nhớ tới sáng nay đi học, Cha Tiền nói với cô rằng ông ấy đã tìm thấy một bảo mẫu mới, xem ra đây là người đó.

“Dì Lý.” Tiền Thiên Thiên tươi cười chào hỏi.

Dì Lý có vẻ hơi lo lắng, bà xoa xoa tay nói: “Bữa tối tôi đã chuẩn bị xong rồi. Cháu xem có hợp khẩu vị của mình không. Nếu có gì không thích cháu có thể ghi vào vở, dì sẽ thay đổi. “

Dì Lý rất kỷ luật, làm xong liền rời đi.

Thức ăn đã bày sẵn trên bàn, Cha Tiền nhắn rằng ông ấy sẽ không trở lại ăn tối, Tiền Thiên Thiên tự mình ngồi vào bàn, ăn hai miếng, quả là không tồi.

Ăn xong trở về phòng làm bài, Tiền Thiên Thiên bật máy tính đăng nhập vào trò chơi “Cuộc chiến Vương giả”, cô chưa bao giờ qua tâm đến mấy trò chơi chứ đừng nói đến việc chơi những trò chơi trực tuyến quy mô lớn như vậy.

Tuy rằng cô thường gặp Tần Việt mỗi ngày ở trường, nhưng rất ít có cơ hội nói chuyện với anh, nếu muốn tăng độ hảo cảm lên 100 càng sớm càng tốt, cô phải nỗ lực về nhiều mặt.

Những gì cô biết về Tần Việt là cô không hút thuốc, không uống rượu, không đánh bài hay chơi game, sở thích duy nhất là vẽ tranh, tài vẽ tranh của anh không thể nói là rất tốt, nhưng vẽ tranh kiếm tiền vẫn đủ.

Tiền Thiên Thiên quyết định ở bên anh vì anh tình cờ phát hiện ra rằng Tần Việt đã vẽ rất nhiều bức chân dung về cô.

Anh ấy đã vẽ cô mỗi khi anh gặp cô, anh ấy thậm chí còn vẽ rất nhiều bức chân dung của cô dựa trên trí tưởng tượng của chính mình.

Tiền Thiên Thiên chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, thậm chí nhiều người cầu hôn đã làm nhiều điều khó tin để khiến cô ấy gật đầu, nhưng chưa bao giờ có người đàn ông nào gây ấn tượng với cô theo cách này.

Cuộc chiến Vương giả, như tên gọi của nó, là một trò chơi trực tuyến nơi các nhân vật và những người chơi khác hợp sức để thoát khỏi quái vật, tiêu diệt quái vật và thậm chí là PK với nhân vật.

Có tổng cộng 10 máy chủ Cuộc chiến Vương giả, Tiền Thiên Thiên từ chỗ Khúc Thiên Nguyên biết được, Tần Việt ở máy chủ thứ 7.

Tiền Thiên Thiên chọn máy chủ thứ 7, tạo ra một nhân vật, bắt đầu làm nhiệm vụ cơ bản, thuận tiện làm quen thao tác, thời gian trôi qua từng chút một, cho đến khi điện thoại “ding” một tiếng.

Cô tùy tiện cầm nó lên, là của Tần Việt: 【Ngày mai khi nào đến? 】

Anh lại có thể chủ động nhắn tin cho cô!

Khóe miệng Tiền Thiên Thiên cong lên, một nửa cong lên rồi lại cụp xuống.

Cô lật đến một tin nhắn mà cô đã gửi ngày hôm qua, Tần Việt đã gửi tin nhắn cho cô, cho thấy 100% anh đã xem tin nhắn cô gửi trước đó.

Kết quả đã không được trả lời.

Hừ!

Tiền Thiên Thiên cũng muốn giả vờ, quyết định đợi một chút rồi mới trả lời anh, nhưng lo lắng rằng nếu anh thiếu kiên nhẫn, sẽ không cùng cô đi chơi vào ngày mai.

Đành phải gõ: 【9h sáng. 】

Tần Việt chưa trả lời.

Tiền Thiên Thiên không cam lòng, lại nhắn thêm: 【Anh đã ăn chưa? Em vừa ăn xong, bây giờ anh đang làm gì? 】

Tần Việt: 【Trò chơi. 】

Tiền Thiên Thiên: 【Đó có phải là Cuộc chiến Vương giả không? Gần đây em cũng đang chơi, chúng ta cùng chơi nhé. 】

Tần Việt: 【Không. 】

Quán net Ám Dạ.

Tần Việt cầm lấy di động, nam sinh bên cạnh nhắc nhở: “Việt ca, anh sắp chết rồi.”

Anh phải đặt điện thoại xuống và thao tác với con chuột, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn điện thoại.

Mẹ nó đúng ra thì phải gửi một tin nhắn cầu xin lão tử chứ..

“Quái, Việt Ca đột nhiên sao lại hung bạo rồi.”

“Không sao, vẫn còn tốt.”

“Mấy người tên gia hỏa đối diện bị giết thành con gấu chó rồi, quá tuyệt!”

“Cảm giác như Việt ca bị cái gì đó kích thích.”

Trong trò chơi, các thành viên trong đội nhiệt tình nói chuyện, họ nhìn Tần Việt một mình trong trò chơi đại sát tứ phương, họ nằm ở phía sau giành chiến thắng.

Vài phút sau, Tần Việt tháo tai nghe, cầm điện thoại di động lên, xem qua tin nhắn giữa anh và Tiền Thiên Thiên.

11 tháng 5, 20:35

Tiền Thiên Thiên: 【Vừa rồi nếu anh không rời đi, anh có nhảy với em không? 】

12 tháng 5, 19:03

Tần Việt: 【Ngày mai khi nào thì đến? 】

Tiền Thiên Thiên: 【Chín giờ. 】

Tiền Thiên Thiên: 【Anh đã ăn cơm chưa? Em vừa ăn xong, bây giờ anh đang làm gì? 】

Tần Việt: 【Trò chơi. 】

Tiền Thiên Thiên: 【Đó có phải là Cuộc chiến Vương giả không? Gần đây em cũng đang chơi, chúng ta cùng chơi nhé. 】

Tần Việt: 【Không. 】

Nhìn nhìn, Tần Việt nhíu mày, có phải anh đã nhắn quá húng dữ rồi không? Sẽ không ủy khuất mà khóc nữa đấy chứ?

Nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của cô khiến anh phát cáu. Sau khi xoa đầu ngón tay trên bàn phím vài giây, Tần Việt nhanh chóng soạn thảo một tin nhắn, chờ tin nhắn trả lời của Tiền Thiên Thiên.

Có người gọi anh.

“Việt Ca, nhanh lên mạng tiêu diệt quái vật, có trang bị cực phẩm này.”

Tần Việt lười biếng nói: “Không lên, tôi dẫn người mới tới chơi.”

“Đưa một cô gái đi. Việt ca, sao hôm nay anh không dẫn bạn gái nhỏ đến đây?”

“Cút đi.”

Mọi người cười đùa vui vẻ, quán net náo nhiệt hẳn lên.

Vừa mắng vừa nhìn điện thoại thấy không có động tĩnh gì thì nhìn tín hiệu: đầy đủ mà.

Tần Việt đến khu vực hút thuốc, lúc này mọi người trong quán net đang chơi game kịch liệt, ngược lại không có ai trong khu vực hút thuốc, anh lấy ra bật lửa châm khói.

Sau nửa phút, Tần Việt cầm điện thoại di động lẩm bẩm, sau đó bấm số của Tiền Thiên Thiên.

Điện thoại di động của Tiền Thiên Thiên có tiếng chuông, đó là một loạt nhạc nhẹ nhàng thuần khiết, vang lên hồi lâu mới có người bắt mát. Anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô: “Ai đấy?”

Tần Việt: “…”

Anh ném điếu thuốc xuống đất, nghiền xuống, một chữ bật ra: “Tôi.”

Tiền Thiên Thiên: “Ai nha, sao lại là anh.”

Tần Việt tức giận cười một tiếng: “Sao, nghe nói là tôi, cậu thất vọng à?”

“Không.” Tiền Thiên Thiên liên thanh nói, “Máy tính của em vừa gặp trục trặc, chỉ hiện lên màn hình đen, sau đó nó tự động tắt và không bật lại được. EM đang tìm xem vấn đề ở chỗ nào.”

Cô nóng lòng muốn tìm ra vấn đề của máy tính, cũng không quan tâm đến điện thoại, không nghĩ tới Tần Việt sẽ gọi điện.

“Máy tính đột nhiên bị tắt?”

“Ừ.” Tiền Thiên Thiên chán nản thở dài.

“Nhìn nguồn điện đi, có lỏng không.”

Sau một lúc, Tiền Thiên Thiên nói, “… Có vẻ như… Ổ cắm… Bị lỏng.”

Tần Việt cong khóe môi: “Lên mạng.”

Tiền Thiên Thiên: “Hả?”

Tần Việt sốt ruột nói: “Không phải ta muốn Lão tử mang cậu đi chơi game sao.”

“Ừm.” Tiền Thiên Thiên nói, “Sau đó, làm thế nào để em thêm anh, phải thêm QQ mới được.”

Tần Việt: “…”

Mẹ nó, vẫn là một vòng luẩn quẩn QQ!