Trở Về Thời Niên Thiếu Của Chồng Tôi

Chương 30: Phiên Ngoại

Tiền Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào hai vạch trước mặt, có chút không thể tin được —— tại sao lại có thai sớm như vậy được?

Từ khi đồng ý muốn có con, mặc dù chuẩn bị tốt để mang thai nhưng cô không ngờ nó lại nhanh đến vậy.

Cô chỉ đột nhiên cảm thấy rằng bà dì của mình đã đến muộn vài ngày, cảm giác không ổn —— bà dì của mình luôn luôn thất thường, sẽ đến chậm hoặc sẽ đến sớm.

Cô cũng đã đến bệnh viện khám và không có vấn đề gì nên cô cũng không quan tâm lắm.

Nghĩ được nó đột nhiên tới khiến cô nửa thì vui mừng, nửa thì bất ngờ.

Chuẩn bị mang thai và mang thai là hai cảm giác khác nhau, Tiền Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào bụng dưới phẳng lì của mình gần như kinh hãi, nghĩ rằng nó sẽ phình ra sớm, cả người không hiểu sao lại run lên.

Trên thực tế, một trong những lý do khiến trước đây cô không muốn có con là vì cô cảm thấy rằng thế giới hai người còn chưa đủ, một mặt khác là vì sợ.

Sinh con đau lắm.

Chỉ xem vài người từng trải ở trên mạng miêu tả thôi đã khiến cô cực kỳ sợ hãi và càng thêm chống cự, thậm chí có lúc cô còn nảy sinh ý định không bao giờ muốn có con.

Nhưng khi nghĩ rằng sẽ có đứa con không chỉ giống cô mà còn giống Tần Việt, cô lại cảm thấy rung động.

Tiền Thiên Thiên quyết định trước tiên cứ từ từ đã và nói với Tần Việt về vấn đề này.

Sau khi Tiền Thiên Thiên và Tần Việt kết hôn, Cha Tiền cố tình muốn Tần Việt đến công ty vì sau này toàn bộ Tiền thị sẽ được giao cho Tiền Thiên Thiên, nhưng Cha Tiền biết rằng con gái mình không có kinh nghiệm kinh doanh, nghĩ tới nghĩ lui, ông chỉ thấy Tần Việt thích hợp.

Nhưng mà Tần Việt từ chối, nguyên nhân là: “Ba, ba để người đứng ven đương như con làm ăn, để con quản lý một tập đoàn lớn như vậy, con sợ nếu không cẩn thận sẽ khiến nó phá sản. Hơn nữa, bây giờ ba vẫn đang lúc tráng niên, ba cần làm việc chăm chỉ hơn. ”

Sau đó nhanh chóng bỏ chạy.

Sau khi Tiền Thiên Thiên biết chuyện, cô đi tìm Cha Tiền, cô làm một thủ thuật kỳ lạ, nhìn vào khuôn mặt của cha, ông ấy mặc dù có nếp nhăn, nhưng vẫn là một ông chú đẹp trai: “Ba, ngài còn chưa đến năm mươi đâu, rất trẻ, nếu không, ba cho em một đứa em trai đi, chờ đến khi em ấy bước sang tuổi 20, em ấy có thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình chúng ta. ”

Cha Tiền: “…”

Trả lời cô là một trận đuổi đánh của cha Tiền.

Chuyện để Tần Việt đến công ty tạm thời phải tạm gác lại, anh vẫn tiếp tục làm giảng viên của anh, thỉnh thoảng lộ ra khí thế của bá vương Tam Trung.

Theo báo cáo——

Những điều mà Tiền Thiên Thiên trước đây không biết, và chỉ mới biết gần đây về nó, đã từng có một số học sinh, cả nam và nữ, hẹn nhau đi đến sàn nhảy, nhưng đã xảy ra sự cố.

Ban đầu thì không có gì to tát, đó là một trong số các cô gái bị mấy tên côn đồ bao quanh, các học sinh khác cũng bị coi chừng. Cô gái nhỏ đã bị dọa ngây người và bị lợi dụng.

Một học sinh lẻn ra khỏi vũ trường muốn gọi cảnh sát giúp đỡ thì tình cờ nhìn thấy thầy giáo Tần Việt đi ngang qua, cậu ta bỗng có cảm giác giống như đồng hương nhìn thấy đồng hương. Nước mắt lưng tròng, cậu ta lao tới và hét lên ” Thầy Tần cứu mạng. ”

Tính tình của Tần Việt đã được tu dưỡng nhiều năm, làm việc gì cũng không dễ dàng động thủ, biết học trò bị bắt nạt, anh vào vũ trường nói chuyện hòa nhã với đám thanh niên.

Nhưng anh đã thấy điều này rất nhiều khi anh còn trẻ, những người trong vũ trường uống rượu, DJ khấy động, mỗi người đều ở trong trạng thái điên cuồng, cho nên biết rõ không thể cùng bọn họ giảng đạo lý được.

Vì vậy đã gọi cảnh sát trước, và trong khi nói chuyện với họ, đã nới lỏng cúc áo vest của mình.

Lâu rồi không đánh nhau nên phải làm quen trước đã.

Mặc dù đã lâu không đánh nhau, Việt Ca có chút mới lạ, nhưng đánh mấy tên côn đồ rồi ngã lăn ra đất cũng không sao, tuy nhiên anh không thể chịu nổi nhiều người, may mà cảnh sát đến kịp thời. Thầy Tần đã đưa mọi người ra ngoài an toàn và nghiêm khắc giáo dục bọn họ.

Một số ít thiếu niên sợ hãi, không phải vì sợ hãi trước đám côn đồ, mà là bởi vì giáo viên trước mặt nổi tiếng “hiền lành chất phác”.

Ai mà không phải trải qua một thời thanh xuân, cách đánh nhau của thầy Tần quyết liệt và sắc bén, chắc chắn trước đây đã đánh nhau không ít.

Một nhóm thiếu niên đã quên đi nỗi sợ hãi khi bị bao vây bởi những kẻ xấu xa mà thay vào đó, họ dành sự quan tâm sâu sắc đến thầy Tần và coi Tần Việt như thần tượng.

Hôm đó Tần Việt về nhà, tay và mặt đều biến sắc, anh giải thích lúc xuống cầu thang không cẩn thận ngã bị thương, Tiền Thiên Thiên nghĩ rằng người chồng yêu quý của mình sẽ không nói dối cô, không chút do dự liền tin vào lời nói dối thoái thác này.

Khi đi du học, Tiền Thiên Thiên học thiết kế, giờ cô làm giám đốc trong một công ty thiết kế và quản lý một bộ phận lớn.

Cô tuổi còn trẻ, ít kinh nghiệm ở công ty, lại xinh đẹp, chưa có tác phẩm gì đặc sắc nên ai cũng ghen tị.

Công ty do chồng của Tống Sơ Nghiên là Tiêu Tư mở ra, muốn nói không đi cửa sau thì cũng không phải vậy, Tiền Thiên Thiên và Tiêu Tư rất hiểu nhau và thường xuyên đi ăn cùng nhau, vì vậy trong công ty truyền ra tin đồn nhảm nhí.

Nói rằng cô và Tiêu Tư đã gian tình, vì vậy cô mới gia nhập công ty không lâu đã đảm nhận vị trí giám đốc, được biết đến với cái tên Tiền tổng.

Nơi làm việc là như vậy, Tiền Thiên Thiên không bận tâm nhưng Tống Sơ Nghiên thì nhàm chán, một lần đến công ty tìm Thiên Thiên cho vui. Tống Sơ Nghiên là bà chủ mà mấy lần đến công ty không phải đi tìm chống mình.

Sau đó có một nhân viên vạ miệng, cố ý nói trước mặt cô, còn có người lấy ra một bức ảnh chụp lén, trong bức ảnh, Tiền Thiên Thiên và Tiêu Tư rất thân thiết.

Những người không biết thật giả nhìn vào bức ảnh này cũng phải thảng thốt.

Nhưng mà Tống Sơ Nghiên là ai?

Cô là loại người có thể đá chồng mình vì bạn thân, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy bức ảnh là: Chết tiệt, tên họ Tiêu kia đã bắt Thiên Thiên đến công ty làm cu li, nhưng không bảo vệ cô ấy?

Khiến cô muốn nổ tung chảo.

Bà chủ đã đích thân xuất mã, mắng một vài nhân viên của công ty đến hỏng miệng, nhân tiện mắng Tiêu Tư một lần nữa, rồi đưa Tiền Thiên Thiên ra ngoài.

Sau đó, Tần Việt sẽ đưa Thiên Thiên đến công ty bất cứ khi nào anh có thời gian, và đến đón Thiên Thiên sau khi tan sở… Mọi người trong công ty mới biết rằng Thiên Thiên đã kết hôn, hơn nữa còn là bạn tốt từ nhỏ với ông chủ và bà chủ.

Hơn nữa, Tần Việt mặc dù đẹp trai nhưng dường như anh không có cảm giác của một tổng tàu bá đạo chút nào, vì vậy một nhóm người cho rằng Tiền Thiên Thiên gả thấp, từ một nơi quỷ dị tìm thấy một sự cân bằng, nhưng ngược lại vẫn đối xử thân thiện với Tiền Thiên Thiên.

“Thiên Thiên, có gì không thoải mái sao? Cô đã vào đấy được một lúc lâu rồi.” Thiên Thiên dùng que thử thai trong WC nữ của công ty.

Một nữ đồng nghiệp nhìn thấy Tiền Thiên Thiên đã lâu không ra ngoài, cô ấy hơi lo lắng —— trước đây cô cũng không thích Tiền Thiên Thiên, người mà nói xấu cô ấy tất nhiên sẽ có cô.

“Tôi không sao.” Tiền Thiên Thiên hủy vết tích, gói que thử thai vào khăn giấy, rồi ném vào thùng rác.

Sở dĩ cô dùng thứ này ở công ty là vì sợ ở nhà bị Tần Việt phát hiện.

Trở lại văn phòng, cô nhận được wechat từ Tần Việt:

Tần Việt: 【Vợ à, hôm nay anh tan làm sớm, sắp tới cửa công ty em rồi. 】

Tần Việt: 【Tối nay đi ăn ra ngoài ăn đi, ở Đường Phù Dung có món lẩu đặc biệt mới. 】

Tiền Thiên Thiên vừa nhìn thấy lẩu đã muốn chảy nước miếng, đang định vui vẻ đáp lại, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, cô đặt điện thoại xuống, mở trang web trên máy tính lên, tìm kiếm: Bà bầu ăn lẩu được không?

Các trang web xuất hiện đều nói có hoặc không. Hầu hết đều nói rằng tốt nhất là không nên đi. Dù có đi thì cũng nên chú ý đến. Họ cũng nói rằng các thành phần và nguyên liệu dùng trong lẩu có thể không tốt đối với phụ nữ mang thai, đặc biệt là ba tháng đầu của thai kỳ.

Tiền Thiên Thiên nhìn đến phía sau sống lưng lạnh cả người, nhanh chóng trả lời: 【Không sạch sẽ, không ăn. 】

Tần Việt: “…”

Anh đã đến tầng dưới của công ty Tiền Thiên Thiên, sau khi đỗ xe, anh từ từ nhướng mày khi thấy câu trả lời này.

Tiền Thiên Thiên rất thích ăn lẩu, đặc biệt là lẩu cay, càng cay càng thích, nhưng cô không ăn cay được lắm, mỗi lần cay là nước mắt ứa ra.

Tần Việt đanh phải ra biện pháp ba chương, một tháng chỉ có thể ăn lẩu ba lần.

Khi anh nói rằng đi ăn lẩu, cô gái kia sẽ gửi hàng chục dấu chấm than, nhân tiện, spam màn hình với một loạt biểu tượng cảm xúc để thể hiện sự phấn khích của mình.

Hôm nay mặt trời mọc đằng tay rồi à?

Đầu ngón tay mảnh khảnh của Tần Việt lướt qua vô lăng, sau đó mở cửa xe lên lầu.

Anh rất hiếm khi lên lên lầu vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của Tiền Thiên Thiên, nhưng bây giờ mọi người trong công ty đều biết chồng của Tiền tổng trông như thế nào. Nhân viên bảo vệ sẽ trực tiếp cho anh vào khi nhìn thấy anh và sẽ chào khi anh ấy đến.

Giống như ——

“Lại tới đón Tiền tổng à.”

“Chồng của Tiền tổng đang ở đây.”

“Thầy Tần hôm nay đến sớm như vậy? Tiền tổng đang ở trong phòng làm việc.”

“Thầy Tần mua cái áo sơ mi này ở đâu vậy, đẹp quá. Tôi sẽ mua cho chồng tôi một chiếc.”

Trước đó Tần Việt chỉ cười gật đầu đáp lại, nghiêm túc trả lời câu này: “Thiên Thiên mua cho tôi.”

Tất cả mọi người: “…”

Mẹ kiếp, mấy năm nay hỏi có cái áo sơ mi mà cũng bị nhét cẩu lương?

Tiền Thiên Thiên không biết là Tần Việt đi lên, cô không ngừng tìm kiếm về chuyện mang thai, cô nhìn chằm chằm đến hoa mắt, sau đó mở ra một bảo vật nào đó, ma xui quỷ khiến đi tìm quần áo của trẻ con, đột nhiên bị những bộ quần áo nhỏ nhắn xinh xắn đó làm cho vui vẻ.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh, một đứa nhỏ có đủ mọi ưu điểm của cô và Tần Việt đang đứng xiêu vẹo, mặc bộ quần áo nhỏ xinh…

Càng nhìn, nỗi sợ hãi mang thai không biết biến mất đi đâu rồi?

Tiền Thiên Thiên mím môi, cảm thấy lập trường của mình quá chông chênh.

Có tiếng gõ cửa, cô tưởng là đồng nghiệp, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ngẩng đầu nói: “Mời vào.”

Lúc này cô đang tìm kiếm chiếc váy nhỏ xinh cho bé gái mặc, cô đã nghĩ: Tốt hơn là có một đứa con gái, cô sẽ mặc cho nó như một công chúa nhỏ.

Mải mê xem nên xem nhẹ những người khác, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, tại sao đồng nghiệp của mình lại không nói một lời khi họ vào?

Tiền Thiên Thiên cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình, bắt gặp một người đang dựa vào bàn cười nhạt.

Tiền Thiên Thiên: “…”

“Vợ à, em đã bắt đầu nhìn quần áo trẻ con từ sớm như vậy rồi à?” Tần Việt cười cười, sau đó cúi người chỉ vào một chiếc váy màu hồng, “Ừm… cái này không tệ.”

Tiền Thiên Thiên chớp mắt: “… Anh vào được bao lâu rồi?”

Tần Việt nhún vai, vẻ mặt u sầu: “Vợ mình quá chú tâm vào máy tính, còn không biết chồng vào lúc nào. Chao ôi, một người chồng còn sống sờ sờ như thế nào còn không thể so với máy tính.”

Dường như anh vẫn chưa nhận ra, Tiền Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô còn chưa chuẩn bị tinh thần nói với Tần Việt, kết quả là Tần Việt đã vươn đầu hôn lên môi cô, sau đó đưa tay đặt lên bụng của Tiền Thiên Thiên: “Bảo bối, bây giờ bệnh viện vẫn chưa tan làm, chúng ta đến bệnh viện đi.”

Tiền Thiên Thiên: “…”

Cô còn muốn đánh lại giả ngu: “Đang yên đang lành đi đến bệnh viện làm gì?”

Nụ cười trong mắt Tần Việt sắp tràn ra, anh nhìn theo cô, trịnh trọng nói: “Đương nhiên là phải hỏi thăm bác sĩ, chồng em đã làm việc vất vả lâu như vậy, tại sao đứa bé vẫn chưa xuất hiện… Có thể bác sĩ có thể đưa ra một số ý kiến, chẳng hạn như…… ”

Anh ghé sát vào sát tai của cô, và thì thầm.

Tiền Thiên Thiên xoa lỗ tai bị mây đỏ bao phủ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là công ty, nghiêm túc đi!”

Tần Việt vô tội nhìn cô, nói rằng anh đã rất nghiêm túc.

Cuối cùng, Tiền Thiên Thiên nhận mệnh đến bệnh viện cùng Tần Việt để kiểm tra, bác sĩ nói rằng cô đã mang thai được ba mươi hai ngày.

Ban đầu, biểu hiện của Tần Việt rất không đứng đắn, một đường trêu chọc Tiền Thiên Thiên, nhưng bây giờ, sau khi nghe thấy lời bác sĩ, ngược lại hiếm khi im lặng.

Tiền Thiên Thiên liếc anh một cái rồi nhéo nhẹ anh, Tần Việt định thần lại, buột miệng thốt ra câu nói khiến Tiền Thiên Thiên suýt chút nữa bật cười: “Mang thai mười tháng mới sinh con à?”

Chắc bác sĩ cũng ngạc nhiên vì “Kiến thức bình thường” của Tần Việt, sau 10 tháng sẽ sinh con, đến trẻ con còn biết.

Sau khi khám bệnh xong ra khỏi bệnh viện, Tần Việt nói câu đầu tiên là: “Bà xã, anh muốn từ chức.”

Tiền Thiên Thiên không thể hiểu được: “Hả?”

Tần Việt nửa ôm lấy cô nhưng không giải thích cụ thể, anh nói được thì làm được, ngày hôm sau nộp đơn từ chức cho trường.

—— Dựa trên sự hiểu biết của anh về Tiền Thiên Thiên, khả năng yêu cầu cô từ chức để nuôi con ở nhà là bằng không, và anh cũng không muốn cô hy sinh vì điều này.

Nhưng Tiền Thiên Thiên đang mang thai và phải được chăm sóc.

Kể từ đó, Việt Ca đã lắc mình biến hoá thành một ông nội trợ và là một người đàn ông bao quanh Tiền Thiên Thiên mỗi ngày.

Để rồi, ngọt như bùi.

~~~~~~~~~~~~~~