Trời sinh một đôi – Sunness

Chương 59

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng mồng Năm, Tiêu Dương một mình quay lại thành phố B đi làm. Kỳ phép nửa năm của Kiều Nhân đã hết, sáng mồng Bẩy cũng phải đi làm trở lại. Buổi sáng tiễn anh ra xe, cô còn ôm Teddy đang mặc một chiếc áo bông nhỏ màu hồng trong lòng.

Cô dặn: “Chú ý an toàn, ăn cơm đúng giờ.”

Kiều Nhân khom lưng nhìn qua cửa kính xe, cười với anh: “Chiều thứ Sáu em qua chỗ anh.”

Tiêu Dương gật đầu, thắt dây an toàn, khởi động xe, thuận miệng dặn dò: “Nhớ đi tái khám.”

Kiều Nhân xoa đầu cún con ẵm trên tay, cười híp mắt: “Teddy tạm biệt ba ba đi, bái bai.” Nói đoạn liền nhấc một chân của cún con lên khua: “Bái bai!!”

“Lần sau nhớ sinh giống người cho anh.” Tiêu Dương lườm con chó trên tay cô, mặt lạnh tanh. “Khác biệt giống loài, khoảng cách quá lớn.”

“Ba ba con ghét bỏ con rồi.” Kiều Nhân rầu rĩ, gãi cổ cún con, cúi đầu lẩm bẩm, “Con nói xem con có gì không tốt nào? Chẳng qua thể tích của con nhỏ hơn người ta một chút, lỗ tai to hơn người ta một chút, lông nhiều hơn người ta một chút. Người ta đi đường bằng hai chân, con đi đường bằng bốn chân, trừ những điểm đó ra hai người đều chân dài…”

Cô ngừng lời, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương vẻ thâm sâu rồi cười với Teddy: “À, phải, cái đuôi dài của con ở phía sau, cái đuôi dài của người ta ở phía trước…”

Teddy bé bỏng nghe không hiểu, nó ngẩng cái đầu nhỏ nhìn cô cực kỳ vô tội.

“…” Tiêu Dương thầm nhủ lần sau nhất định phải dùng “cái đuôi” của mình dạy dỗ cô thật cẩn thận.

Kiều Nhân ôm Teddy đứng dưới lầu nhìn anh lái xe đi khuất hẳn rồi mới quay lên nhà.

Tuần tiếp theo trôi qua khá vô vị. Đầu năm là mùa ế hàng của phòng luật, cửa nẻo vắng tanh, công việc hằng ngày luôn là chỉnh lý lại hồ sơ năm cũ. Kiều Nhân vắng mặt đã nửa năm nên trong lúc chỉnh sửa còn tiện thể đọc lại một lượt, nghiên cứu vài vụ án, còn lại phần lớn thời gian đều rất chán. Bữa trưa cô không đi ăn cơm bên ngoài cùng đồng nghiệp mà thường ngồi lại văn phòng ăn cơm hộp mang theo. Trần Mẫn Di thấy cô cả tuần đều ăn như vậy nên hỏi han một câu.

“Sao đột nhiên keo thế? Gần đây túng thiếu à?”

“Tăng thu giảm chi, tích cóp tiền chuẩn bị nuôi con.”

Kiều Nhân gặm một miếng sườn, cười thực trong trẻo. Làm luật sư như họ, ngoại hình không thể sa sút, quần áo phấn son đều cần chú trọng, nên thứ có thể tiết giảm chỉ có thể là cơm ngày ba bữa thôi. Trần Mẫn Di á khẩu, dẫm đôi cao gót 10 phân bỏ đi.

Cứ đến giờ tan tầm là Kiều Nhân liền nhanh chân về nhà. Hễ mở cửa là Teddy sẽ chạy cuống quýt từ phòng ngủ ra đón, ngoáy tít đuôi chờ cô làm cơm chiều cho nó. Vì buổi trưa không về nhà được nên Kiều Nhân mua một cái máy có thể đúng giờ đổ thức ăn cho Teddy, nó cũng coi như khôn, hôm nào cũng ăn sạch như chùi. Chỉ có điều cả ngày không gặp chủ, Teddy rất buồn, Kiều Nhân về đến nhà là nó theo đuôi đeo đẽo không rời. Sau bữa tối, Kiều Nhân dắt Teddy ra ngoài đi dạo rồi về tắm rửa, đọc sách hoặc xem tivi một lát thì đi ngủ. Tuần này Tiêu Dương có một vụ án khá nghiêm trọng, không có thời gian gọi điện, nhắn tin phải dăm ba bữa mới nhắn lại được.

Mãi mới đợi được đến thứ Sáu, Kiều Nhân dắt Teddy sang nhờ Hoàng Linh trông hộ còn mình thì vừa tan làm buổi trưa lập tức lái xe về B. Cô cập bến nhà Tiêu Dương lúc 5 giờ chiều, vừa mới đong gạo nấu cơm thì Tiêu Dương gọi về.

“Sang rồi à?”

“Vâng.” Cô mở tủ lạnh kiểm tra đồ bên trong. “Buổi tối muốn ăn gì? Giờ em làm.”

“Đang có vụ án, buổi tối không về được.” Tiêu Dương bảo, “Em cơm nước xong thì đi ngủ sớm đi nhé.”

“Ồ, vâng.”

Cô thấy anh cả tuần đều không được nghỉ ngơi nên nói thêm: “Anh bận cả tuần nay, có thời gian nhất định phải ngủ một lát, 10 phút cũng được, đừng để trạng thái không tốt mà đi phá án.” Cuối cùng còn dặn dò: “Phải chú ý an toàn.”

“Ừ.” Bên đầu kia có người đang gọi anh, “Anh sẽ về nhanh thôi.”

Kiều Nhân mỉm cười: “Vâng.”

Kiều Nhân thẫn thờ nhìn tủ lạnh, bỗng nhiên chẳng còn hứng thú ăn uống nữa. Cô xào hai món, ăn một nửa, một nửa bỏ vào bát sạch, xới cơm vào cùng, bao màng bọc thực phẩm tử tế rồi cất vào tủ lạnh đề phòng Tiêu Dương nửa đêm có về còn có gì đó lấp bụng.

Sau khi ăn cơm, tắm rửa, Kiều Nhân cuộn mình trong chăn nằm trên sô pha xem ti vi, quyết định không đi ngủ sớm mà chờ anh về. Tuy nhiên chỉ được vài giờ cô đã vùi mình trong sô pha ngủ quên mất. Kiều Nhân thức giấc lúc 3 rưỡi sáng. Cô xoa gáy, duỗi chân, xỏ dép, đứng dậy, để lại một ngọn đèn cho Tiêu Dương rồi bò về giường ngủ tiếp.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đèn vẫn sáng, Tiêu Dương vẫn chưa về. Kiều Nhân nằm trên giường nhìn chằm chằm về phía cửa một lát rồi rời giường làm bữa sáng.

Buổi sáng cô ngồi trên giường vừa phơi nắng vừa đọc sách, đến trưa đem thức ăn cất trong tủ lạnh tối qua ra ăn, ăn xong lại suy nghĩ, cuối cùng nấu cơm và hai món mới, lại cất vào tủ lạnh để lỡ Tiêu Dương có về vào buổi chiều thì không phải nhịn đói chờ cô nấu.

Đến tận 6 giờ tối, anh vẫn chưa về. Lúc nấu cơm tối, Kiều Nhân nhận được một tin nhắn của Tiêu Dương báo rằng vụ án gặp khó khăn, đêm nay anh cũng không về được. Cô nhanh chóng nhắn lại: “Đã xem! Đồng chí cảnh sát xin chú ý an toàn, tranh thủ nghỉ ngơi!”

Nửa giờ sau vẫn không thấy tin nhắn đáp lại. Đợi mãi đến 7 giờ cô mời rề rà lấy thức ăn buổi trưa để trong tủ lạnh ra hâm lại rồi ăn. Trước lúc đi ngủ, Kiều Nhân cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn nấu cho anh một nồi canh gà, lỡ như anh có về, nếu đói có thể nấu một bát mì gà.

Cô vẫn để đèn cho anh như trước, sáng hôm sau mở mắt dậy thấy đèn vẫn sáng suốt đêm.

Kiều Nhân quờ di động kiểm tra, Tiêu Dương vẫn chưa nhắn lại.

Kiều Nhân chần mì, dùng nửa bát canh gà để nấu mì gà, phần còn lại để phòng lỡ như.

Cô xem phim Âu Mỹ cả buổi sáng để giết thời gian, buổi trưa vẫn nấu cơm hai người, ăn xong vẫn cất một phần lại cho Tiêu Dương. Chiều nay thật dài. Kiều Nhân đã thu dọn xong đồ đạc của mình, thấp thỏm ngồi đọc sách, chốc chốc lại ngẩng đầu xem giờ, hy vọng có thể đợi được Tiêu Dương về trước khi đi.

Một giờ chiều, anh chưa về.

Hai giờ chiều, ngoài cửa có tiếng bước chân. Kiều Nhân chạy ra mở cửa, hóa ra là người hàng xóm về lấy tài liệu.

Ba giờ chiều, có nhân viên đến ghi số nước, Kiều Nhân mở cửa cho người ta.

Bốn giờ chiều, Kiều Nhân vào bếp nấu cơm, xào rau.

Bốn giờ bốn mươi, điện thoại Kiều Nhân reo, là âm báo nhắc nhở cô phải đi.

Kiều Nhân xé màng bọc thực phẩm, gói ghém thức ăn, ghi giấy nhắn cho Tiêu Dương để anh biết trong tủ lạnh có sẵn đồ, nếu có mùi thì đừng ăn. Thế rồi xách đồ về lại X.

Chín giờ đêm, Kiều Nhân về đến nhà Hoàng Linh để đón Teddy.

“Thế nào? Lại hai ngày rảnh rỗi hả?” Hoàng Linh bế Teddy trao cho cô, thuận miệng trêu.

Kiều Nhân cười híp mắt đón Teddy.

“Không, có vụ án, anh ấy không về nhà.”

Hoàng Linh thoáng sửng sốt rồi lại gật đầu đăm chiêu: “Ồ… Vậy cũng hết cách.”

Cô ấy suy tư một lát rồi nói đầy phóng khoáng: “Nếu cậu buồn quá thì bất kể lúc nào cứ tìm mình cùng ăn cơm. Có điều nói trước nhé, cậu mời.”

Kiều Nhân không nhịn được cười, liên tục nói nhất định, nhất định rồi.

Thứ Hai chỗ làm có vụ án mới, Kiều Nhân bận bịu cả buổi sáng, lúc ăn cơm trưa cô mới kiểm tra điện thoại. Có một tin nhắn Tiêu Dương gửi hồi sáng: “Vụ án xong xuôi, anh vừa về đến nhà. Hôm qua mấy giờ em đi?”

Cô vừa cắn đôi đũa vừa nhắn lại: “Bốn rưỡi. Bên em mới nhận một vụ mới, bận cả sáng, giờ mới thấy tin nhắn của anh. Thấy giấy nhắn em để lại chứ? Đừng chỉ chăm chăm ngủ, ngủ một lát rồi đúng giờ phải dậy ăn cơm đấy.”

Đợi mãi không thấy anh nhắn lại. Chắc anh đang ngủ bù. Kiều Nhân không gọi sang làm phiền. Cô ăn cơm xong thì tiếp tục công việc. Sau khi tan làm, cô lái xe về nhà, vừa đỗ xe vào bãi thì nhận được tin nhắn của Tiêu Dương.

Chỉ có hai chữ: “Vừa dậy.”

Quả nhiên là chỉ lo ngủ đẫy mắt, chắc là cả cơm sáng và cơm trưa đều không ăn. Kiều Nhân cười bất đắc dĩ, nhắn lại là: “Em cũng vừa về đến nhà.~”

Tiêu Dương gọi lại.

“Đã thấy giấy nhắn.” Giọng anh vẫn còn khàn, đúng là vừa tỉnh ngủ.

Cô khóa xe cẩn thận rồi lên nhà: “Vâng, thức ăn không bị thiu chứ?”

“Không.” Hình như anh mở tủ lạnh, có tiếng lò vi sóng báo “đinh” rồi có tiếng anh nói: “Cơm nước chưa?”

“Đang chuẩn bị.” Kiều Nhân xách túi lớn túi bé trong tay, “Em mua đậu phụ khô huyện Du(1) về xào với rau hẹ…”

Từ bãi đỗ xe về đến nhà rồi nấu cơm cho cô và Teddy, cô không hề rời điện thoại, nói luyên thuyên với Tiêu Dương mấy chuyện vặt vãnh từ tuần trước sang tuần này. Người ta nói yêu xa thứ tốn nhất là tiền điện thoại, nhưng cô và Tiêu Dương do đặc thù công việc nên tình hình ngược lại, hiếm khi có thời gian để mà nấu cháo điện thoại với nhau. Chẳng mấy khi mới có cơ hội nên cuộc gọi này buôn những mấy tiếng đồng hồ. Vèo một cái đã đến 10 rưỡi tối, điện thoại Kiều Nhân báo pin yếu, cô mới sực nhận ra.

“Ôi, trễ quá rồi… Ngày mai anh có phải đi làm không? Ngủ sớm đi nhé, không lại không có thời nghỉ ngơi.”

“Ừ.” Tiêu Dương đáp, “Em cũng ngủ sớm đi.”

Hai người chúc ngủ ngon rồi cùng cúp máy.

Đến thứ Sáu, Kiều Nhân nhận được tin nhắn của Tiêu Dương từ sáng báo là có vụ án, không về nhà được, tuần này cô không cần đến B. Kiều Nhân không sang nhà Hoàng Linh gửi Teddy nữa. Cả ngày thứ Bảy đều ở nhà chẳng làm gì, lên mạng xem phim rồi lại dẫn Teddy đi công viên chơi.

Chơi mệt nên sáng Chủ nhật Kiều Nhân nằm liều trên giường. Tầm mười giờ sáng, chuông cửa reo, lúc này cô vẫn còn vùi trong chăn ngủ say sưa. Cô đưa tay cào tóc rồi đi ra mở cửa, thấy Teddy đang nằm ở chân giường chờ chực từ lâu chợt thấy áy náy, đáng lẽ nên dậy sớm làm bữa sáng cho nó…

Kiều Nhân với tay mở cửa, chân xoạc ra ngáng Teddy không cho chạy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn người gọi cửa, lập tức sửng sốt.

“Tiêu Dương?”

“Còn đang ngủ à?”

Tiêu Dương mặc đồng phục cảnh sát đứng trước cửa ngắm nhìn dáng vẻ mới rời giường của cô mà chẳng thấy ngạc nhiên chút nào. Anh nới lỏng cà vạt, đi vào nhà, cúi đầu nhìn con Teddy đứng cạnh cô: “Mới hai tuần đã sán lại giường rồi. Thói xấu thì học rõ nhanh.”

Phát hiện ra người đến là ông chủ lạnh lùng của mình, Teddy bé nhỏ thức thời cun cút chạy về phòng ngủ.

Kiều Nhân đóng cửa chính lại, thấy anh về nên rất vui, chẳng để tâm mấy câu vừa rồi của anh, cầm áo khoác anh thay ra rồi hỏi: “Không phải anh có vụ án sao?”

“Xong xuôi rồi.” Anh tháo hẳn cà vạt ra, bình tĩnh đáp, “Nên về thăm em một chút.”

Cô thầm tính toán trong đầu. Giờ là 10 giờ, nếu anh đi từ B lúc 6 giờ thì may ra mới về đến đây giờ này, chỉ sợ là vừa xong việc đã vội vã đến đây. Kiều Nhân hôn lên khuôn mặt anh: “Ăn sáng nhé? Em đi làm cho anh.”

Hai người họ gộp bữa trưa và bữa sáng lại làm một, ngủ trưa dậy, cùng ngồi xem một bộ phim ở nhà, chớp mắt là tới 4 rưỡi chiều. Buổi tối lái xe không an toàn, sáng mai Tiêu Dương còn phải đi làm nên Kiều Nhân giục anh quay lại B.

“Cuối tuần tới phải đi công tác, hai ngày cuối tuần sẽ không ở B.” Anh dặn trước, “Khi nào đi về anh sẽ tới tìm em.”

Chẳng trách tuần này anh phải vất vả về đây cho được.

“Vâng.” Kiều Nhân mỉm cười, hôn tạm biệt anh.

Vốn chỉ là một nụ hôn thoáng qua, Tiêu Dương thuận thế giữ gáy cô lại khiến cho nụ hôn thêm sâu. Anh buông ra khi đầu cô bắt đầu thiếu dưỡng khí. Anh nhìn cô chăm chú, tựa lên đầu cô, giọng anh khàn khàn: “Nếu có thể được nghỉ thai sản thì đến chỗ anh.”

Ý là trước khi hết năm.

Kiều Nhân sửng sốt, thì ra đó là nguyên nhân hôm nay rõ ràng chỉ được ở với nhau vài tiếng đồng hồ mà anh còn không quên chuyện ấy. Cô tỏ vẻ đứng đắn, gật đầu thật kêu, tỏ ý nguyện lòng phối hợp: “Vâng.”

Đồng ý xong lại không nhịn được cười.

Kiều Nhân xuống dưới nhà nhìn Tiêu Dương lái xe đi, có chút trống trải trong lòng. Trước đây không phải chưa từng cả tuần không thấy mặt nhau nhưng cảm giác không giống bây giờ. Chẳng biết vì tình cảm họ đã sâu đậm hơn hay vì giờ giữa họ là khoảng cách 4 giờ đường.

Không thể thấy anh, không thể nghe giọng anh. Sẽ nhớ nhung, sẽ mệt mỏi. Không cùng một thành phố, vài ngày không nhận được tin nhắn của anh bỗng sẽ thấy bồn chồn.

Lúc quyết định ủng hộ anh đến B, Kiều Nhân còn có lòng tin. Mới chia xa 2 tuần, cô đã chẳng còn dũng khí ấy. Vấn đề tình cảm cũng được, vấn đề thực tế cũng được, ai có thể cam đoan sẽ không phát sinh biến cố gì.

Kiều Nhân đưa tay sờ bụng của mình.

Có thể nghỉ thai sản 4 tháng, cô làm ở văn phòng luật, chắc có thể được nghỉ 6 tháng.

Hiện tại xem ra, cũng chỉ có thể trông cậy vào việc nhanh chóng có một đứa trẻ.

——–

Chú thích:

(1) Đậu phụ khô huyện Du: 攸县香干 (du huyền hương can) huyện Du là một địa danh ở Hồ Nam. “Đậu phụ khô” được làm từ đậu phụ tách hết nước, thường được dùng để làm giả thịt trong các món chay của nhà chùa. Mình từng được ăn 1 lần ở chùa xào với nấm và mộc nhĩ, vị đậm, dễ ăn lắm, món đấy hết đầu tiên. Đậu phụ khô huyện Du là một sản phẩm truyền thống làm từ đậu nành nổi tiếng của Hồ Nam và hiện nay được biết đến trên toàn quốc, phổ biến ở Quảng Đông, Phúc Kiến, Hải Nam, Bắc Kinh, Thượng Hải và các tỉnh thành khác. Đậu phụ khô huyện Du nổi tiếng về mùi thơm đặc trưng và độ dai vừa phải; nước làm đậu phụ được lấy từ nguồn tinh khiết, giàu khoáng chất; đậu phụ khô huyện Du có hàm lượng protein cao, ít chất béo, có tác dụng làm giảm cholesterol trong máu, phòng chống rối loạn chức năng gan, phòng loãng xương, ngăn ngừa bệnh mất trí nhớ và bệnh tiểu đường, rất tốt cho sức khỏe.