Trời Sinh Một Đôi

Chương 93: Coi trộm

“Lão phu nhân hôm nay đeo mạt ngạch, trông thực có tinh thần, màu xanh thật dễ nhìn.” Vị Cửu thẩm kia lại chui ra.

Chân Ninh vốn không để ý lắm, hô tổ mẫu rồi nghênh đón, sau đó cả kinh: “Tổ mẫu, mạt ngạch này thực làm từ Băng Tiêu Bích La ạ!”

Lời vừa thốt ra, tiếng thán phục liên tiếp vang lên.

Quý phụ có chút kiến thức cũng nhận ra được, thấp giọng nói: “Đúng vậy, ta thấy làm sao lại quen mắt như vậy, năm đó Quý phi đến du hồ mặc quần áo làm từ loại vải này! Chà chà, màu xanh biếc này, thật không cách nào hình dung, người nhìn thấy một lần thật khó quên!”

Một số phụ nhân chưa từng thấy nhưng cũng đã nghe đại danh của Băng Tiêu Bích La cúi đầu nghị luận.

“Ta nghe nói Băng Tiêu Bích La này vạn kim khó cầu, Bá phủ lại có loại kỳ trân này?”

Rất nhiều người trong lòng có nhận thức mới về phủ Kiến An bá, một số người vốn đến vì Đại cô nương Chân Ninh, thầm nghĩ đến đúng rồi.

Lão phu nhân từ sáng đeo cái mạt ngạch này, trán một mảnh thanh lương, mát mà không lạnh, rất nhẹ nhàng khoan khoái, lại nhìn vẻ mặt hâm mộ của mọi người, không khỏi càng thêm vừa ý Chân Diệu, vỗ vỗ tay Chân Ninh nói: “Còn không phải là dính hào quang của Tứ muội cháu.”

“Tứ muội?”

“Đúng vậy, Băng Tiêu Bích La là Hoàng thượng thưởng cho Tứ muội cháu, con bé mới từ cung về, liền vội vã làm cái mạt ngạch này.”

“Tứ cô nương thật hiếu thuận.”

“Chúc mừng Lão phu nhân, Tứ cô nương được thiên gia coi trọng, sau này có thể có đại tạo hóa đây.”

Toàn tiếng than thở.

Nhận thức của mọi người về Chân Diệu có đều có sự biến hóa vi diệu.

Vốn những chuyện liên tiếp phát sinh kia ảnh hưởng không ít đến danh tiếng của Chân Diệu, rất nhiều người cho rằng dù ở Bá phủ hay tương lai gả vào phủ Trấn Quốc công Chân Diệu cũng sẽ bị vắng vẻ, nhưng nhìn tình hình hôm nay Lão phu nhân lạnh nhạt chỗ nào chứ, hoàn toàn là cháu gái được yêu thương nhất.

Đại cô nương Chân Ninh nghĩ sâu xa.

Vì trấn an chuyện Tưởng quý phi cường hành triệu tiến cung, Hoàng thượng ban thưởng là rất bình thường. Nhưng cư nhiên lại thưởng Băng Tiêu Bích La cho Chân Diệu, vậy thì tuyệt đối không chỉ là trấn an.

Băng Tiêu Bích La quý trọng, nàng là con dâu trưởng của phủ Trưởng Công chúa nên hiểu rõ hơn những phụ nhân ở chỗ này.

Tứ muội này hẳn có chỗ nào đó vừa mắt Hoàng thượng.

Đại cô nương Chân Ninh không biết công lao của Chân Diệu trong sự kiện ám sát ở Minh Hiên viên, cứ yên lặng hiểu nhầm như vậy.

Thêm trang xong mọi người bắt đầu tán gẫu.

Có người chỉ vào hai chị em Ôn Nhã Hàm hỏi: “Lão phu nhân, hai đóa hoa này là của nhà nào vậy, sao chưa từng gặp?”

“Là cháu gái nhà mẹ đẻ của Tam tức phụ.” Tâm tình của Lão phu nhân vô cùng tốt, híp mắt nói.

“À.”

Nhớ tới lúc thêm trang vừa rồi, vật mà người được nói là mợ của Nhị cô nương thêm trang, giọng của phụ nhân nói chuyện phai nhạt xuống.

Sớm có người tinh mắt nhìn rõ trang phục của hai chị Ôn Nhã Hàm, tầm mắt căn bản không có hướng sang bên này.

Nhưng có một phụ nhân thấy bộ dáng Ôn Nhã Hàm đã mười bảy mười tám mà vẫn mặc đồ cô nương, âm thầm có ý nghĩ.

Cháu trai nhà mẹ đẻ từ nhỏ thân thể yếu ớt, nữ nhi nhà môn đăng hộ đối người ta không muốn gả.

Cô nương này tuy lớn tuổi nhưng nhìn đoan trang, dễ sinh đẻ, nhà không giàu nhưng cũng là nhà mẹ đẻ của Ôn thị, lại đính hôn với Bá phủ. Tính ra cũng không thiệt……..

Không đề cập đến tính toán trong lòng phụ nhân này, có người nhắc đến Chân Tĩnh: “Làm sao không thấy Tam cô nương của phủ?”

Mấy người Chân Diệu đều nhìn Lão phu nhân.

Lão phu nhân thu lại nụ cười, gương mặt lo lắng: “Aizzz, tam tôn nữ của ta, một tháng trước bị nhiễm phong hàn, còn chưa khỏi hẳn, lại cố gắng chống đỡ đến hội nữ nhi, hôm đó trở về liền không rời giường được. Hiện tại ngày ngày điều dưỡng vẫn chưa thấy tốt. Nhớ tới con bé, tim của ta, lại đau không chịu nổi. Tiếp đến lại là Tứ nha đầu nhà ta bị bệnh, dạo quỷ môn quan một vòng, nếu con bé có vấn đề gì, ta không biết sống thế nào.”

“Lão phu nhân , Tứ cô nương phúc lớn, không phải vẫn rất tốt đó sao, Tam cô nương là người hiền sẽ được trời phù hộ, cũng sẽ khá hơn thôi.” Chúng phụ nhân khuyên nhủ.

Chuyện Chân Tĩnh bệnh nặng liền nhờ buổi thêm trang cho Chân Nghiên mà truyền ra.

Không đến mấy ngày, mọi người đều biết Tam cô nương phủ Kiến An bá bị bệnh không khỏi.

Rất nhanh đã đến ngày Chân Nghiên lấy chồng.

Rượu xuất giá được thiết vào buổi trưa. Người được mời đều là thân bằng hảo hữu của nhà gái.

Ngày này chú trọng náo nhiệt vui mừng, tiệc rượu được thiết đãi ở hành lang, tân khách nam nữ chỉ cách nhau một tầng bình phong.

Chân Diệu mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, bên dưới là chiếc váy màu hồng đào, trên tóc cài bông hoa đào bằng lụa mà hôm đó Cẩm Ngôn chọn cho nàng, trông vui mừng lại xinh đẹp.

Chẳng qua đối diện với một bàn đầy món ngon hiếm khi lại không muốn ăn, trong lòng có chút lo lắng cho Chân Nghiên.

Không biết hiện tại Nhị tỷ có khẩn trương hay không nữa.

Chân Ngọc ngồi bên nàng bỗng thần thần bí bí nói: “Tứ tỷ, Ngũ tỷ, Hàn tiến sĩ hôm nay cũng tới đây.”

Hàn tiến sĩ chính là người đính hôn với Chân Tĩnh.

Chuyện của Chân Tĩnh, mấy cô nương của bá phủ trong lòng đều rõ, cửa hôn sự này không thành được.

Đối với Hàn tiến sĩ cách một tầng bình phong, tỷ muội mấy người có phần đồng tình cùng tò mò.

“Bằng không, chúng ta nhìn một cái?” Chân Ngọc đề nghị.

“Cái này không tốt đâu, bị người khác thấy sẽ không hay đâu.” Chân Băng lắc đầu.

Chân Diệu thực ra cũng rất muốn nhìn một cái, nhưng Chân Băng nói vậy làm nàng cũng lo lắng.

“Không sao đâu, hôm nay là ngày vui, ai lại so đo mấy thứ này. Ta mang hai tỷ từ bên kia vòng qua, trong phòng kế có cửa sổ, đối diện đại sảnh đó, sẽ không bị người phát giác.”

Tỷ muội ba người đứng lên.

Ôn Nhã Kỳ cách hơi xa nên không nghe rõ, muốn đứng lên đi cùng nhưng bị Ôn Nhã Hàm kéo lại.

Đến phòng cách vách quả nhiên có cửa sổ, không phải loại hướng ra phía ngoài mà vì hướng sáng, có dán một tầng lụa mỏng.

Chân Ngọc quen thuộc chọc một lỗ nhỏ, ý bảo hai người qua đây xem.

Chân Băng thành thành thật thật chờ Chân Ngọc nhìn trước, Chân Diệu thấy thế cũng dứt khoát hành động.

Chân Băng lúc này mới mở mắt làm theo.

Ba chị em cùng nhìn qua lỗ nhỏ diệc bất nhạc hồ.

“Tứ tỷ, La thế tử cũng tới rồi này, còn ngồi cùng với Hàn tiến sĩ nữa.” Chân Ngọc cười hì hì nói.

Ánh mắt Chân Diệu không khỏi dừng trên người La Thiên Trình.

Mấy ngày không gặp, hình như người này đen hơn.

La Thiên Trình như nhìn về phía này, dọa Chân Diệu vội vã trốn sang một bên, tim đập loạn hồi lâu mới bình phục, lúc này mới dám nhìn qua lỗ nhỏ.

Bên này, khóe miệng La Thiên Trình không khỏi co rút.

Trên mành cửa sổ đối diện phòng cách vách kia loáng thoáng ba bóng đầu người là chuyện gì đang xảy ra?

Vì sao hắn lại liên tưởng đến nữ nhân thích gây chuyện kia đây?

Chẳng nhẽ……nàng núp ở đó nhìn nam nhân!

Sắc mặt La Thiên Trình càng ngày càng đen.

“La thế tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tại hạ mời huynh một chén.” Tưởng Thần chẳng biết từ lúc nào đã đi đến bàn này, trong tay cầm một chén sứ trắng, trên mặt vẫn là nụ cười yếu ớt: “Kính trước một ly.”

La Thiên Trình ngửa đầu uống cạn rượu trong chén: “Không biết huynh đài là?”

“Tại hạ Tưởng Thần, là chất nhi của Đại phu nhân.”

“Là Tưởng gia Nam Hoài?” La Thiên Trình hỏi.

“Đúng vậy.” Tưởng Thần nói, cầm chén rượu, vô ý quay đầu vừa hay lại là về phía căn phòng cách vách, đột nhiên bị La Thiên Trình kéo một cái.

“Ách, La thế tử?” Tưởng Thần có chút ngoài ý muốn.

Khóe miệng La Thiên Trình cười có chút cứng nhắc: “Tưởng huynh, ngồi đây đi, chúng ta uống một chén.”

Thân thể hữu ý vô tình chặn về phía phòng cách vách.

Tưởng Thần rút tay: “La thế tử, tại hạ tửu lượng không cao…..”

Chỗ này cũng không phải vị trí tốt.

Trong lòng Tưởng Thần cười khổ.

Bàn này là nam khách có quan hệ thông gia với phủ Kiến An bá. Nào có chỗ của hắn.

Cho dù hiện tại hắn không nén được tò mò muốn nói thêm vài câu với Thế tử phủ Trấn Quốc công nhưng cũng không thể vội vàng nói ra ý định.

Chỉ cần vừa nghĩ đến nam tử trước mắt là phu quân của biểu muội, trong lòng Tưởng Thần liền ẩn ẩn đau đớn. Cũng không có dũng khí ở lại nữa.

Chắp tay với La Thiên Trình xoay người muốn đi nhưng lại bị hắn kéo lại: “Tưởng huynh, tại hạ cảm thấy rất hợp ý với huynh, chúng ta uống thêm hai chén được chứ?”

Vừa nói ánh mắt vừa đảo qua người bên cạnh, người nọ cực có ánh mắt đứng lên, cười cười với hai người: “Hai vị từ từ uống, tại hạ vừa lúc sang bên kia mời rượu.”

La Thiên Trình không nói lời nào, kéo Tưởng Thần ngồi xuống, âm thầm cắn răng.

Nữ nhân ngu xuẩn kia cho rằng núp ở phòng cách vách thì không ai nhìn thấy sao!

Ở phòng cách vách, Chân Diệu kinh hãi trừng to hai mắt.

Nàng một mực buồn bực, tại sao thái độ của La Thiên Trình đối với nàng lại phức tạp như thế, một chốc muốn mạng nàng, một chốc lại cứu nàng.

Hiện tại rốt cuộc nghĩ thông suốt.

Thì ra là, thì ra là thế này.

Nghĩ đến lúc trước bị nguyên chủ vu vạ, hắn không gần nữ sắc, thẹn quá hóa giận, đến mức muốn giết người.

Đúng rồi, sau nghĩ thông suốt, chung quy vẫn cần một người vợ để che dấu.

Nguyên chủ vốn tính kế hắn trước, hắn lấy mình làm lá chắn, như vậy sẽ không có gánh nặng tâm lý, lúc này mới có cử chỉ cứu người.

Tên khốn kiếp này!

Chân Diệu khẽ cắn răng.

Ngươi nhìn trúng ai cũng được nhưng đừng gieo họa cho biểu ca đó!

Cô nương, ngươi lo lắng đúng trọng điểm chút đi?

Chân Ngọc cũng cảm thấy bất khả tư nghị, lẩm bẩm nói: “Sao Tưởng biểu ca lại đi tìm La thế tử mời rượu, bọn họ thoạt nhìn rất thân thiết a……..”

Cái này hoàn toàn không có đạo lý, chẳng phải Tưởng biểu ca thích Tứ tỷ sao, tình địch gặp nhau sao còn thân thân thiết thiết uống rượu cùng nhau?

Tiểu cô nương sâu sắc cảm nhận thế giới nam nhân quá mức phức tạp.

Chân Diệu đồng tình nhìn Tưởng Thần một cái, lúc này mới dời tầm mắt nhìn sang Hàn Chí Viễn.

Hàn Chí Viễn khoảng hai mươi tuổi, mặc văn sĩ thanh sam, lộ vẻ tư văn, nho nhã, hai đầu long mày nhiều hơn văn sĩ bình thường một phần kiên nghị.

Cho dù La Thiên Trình vẫn lôi kéo Tưởng Thần ở bên kia uống rượu, cũng không có vì bị vắng vẻ mà bất mãn, khóe miệng vẫn treo nụ cười.

Chân Diệu tiếc hận, lắc đầu một cái.

Ánh mắt Đại bá phụ cũng không tệ lắm.

Nhân tài như vậy Chân Tĩnh lại không cần, vội vàng đi làm tiểu thiếp cho Lục hoàng tử, đầu óc thực bị phân nhét vào rồi!

La Thiên Trình nói chuyện với Tưởng Thần nhưng sắc mặt lại đen kịt.

Kiếp trước hắn bò ra từ đống người chết, chiến tranh lớn nhỏ đã trải qua không ít, một khi chú ý tới, sẽ nhạy cảm hơn người thường trong việc bị âm thầm nhìn lén.

Nữ nhân ngu xuẩn kia núp ở đó nhìn hắn thì cũng thôi đi, nàng lại còn dám nhìn người khác!

Còn dám nhìn liên tục!

Thừa dịp La Thiên Trình nghiến răng nghiến lợi, Tưởng Thần rốt cuộc thoát thân.

Mà phòng cách vách, ba bóng người chỉ lát sau cũng biến mất.

La Thiên Trình rút một cái khăn từ ngực ra, chọc vào canh cá cà chua, viết vài chữ, lệnh cho gã sai vặt đưa cho Chân Diệu.