Trộm Mệnh

Chương 19: Lư hương ngư văn (sáu)

Ánh sáng mặt trời vừa ló dạng, phà ở đảo Tứ Thủy một lần nữa khởi động, đưa du khách đến đảo. Cửa tiệm trên đảo cũng bắt đầu mở cửa, du khách nhiều, tiền kiếm được nhiều, nhưng tiền thuê cũng rất đắt đỏ, ai cũng không muốn bỏ lỡ một cái du khách nào.

Nhà của Dương tiên sinh không chiếm nhiều đất, không giống như Trịnh gia bao trùm một khoảng đất lớn, không nằm gần biển, mà ở giữa đảo, lại ở gần Viện bảo tàng đông đảo du khách, cũng không tĩnh lặng.

Trong hoa viên Dương gia, một nam nhân hơn 30 tuổi đang ngồi trên xe lăn phơi nắng, khuôn mặt hắn góc cạnh quá rõ ràng, có vẻ cương ngạnh, tuy nhắm hai mắt, nhưng thoạt nhìn như đang suy ngẫm chuyện gì đó, làm người ta cảm thấy hắn có tâm sự nặng nề.

"Bữa sáng đã chuẩn bị tốt."

Thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp ôn nhu, như tắm mình trong gió xuân. Dương Giang Hà mở mắt ra, trong mắt như tắm gội ánh mặt trời, có thần, cũng rất nhu hòa, là một ánh mắt không phù hợp với khí tràng toàn thân.

Cô gái lên tiếng đã đi đến trước mặt hắn, tuổi hơn 20, tuổi xuân tươi đẹp. Nàng có diện mạo thanh tú uyển chuyển, thanh âm càng dịu dàng. Nàng khom người nói: "Đặt người xay bột xay sữa đậu nành, mùi đậu rất thơm, đã sai phòng bếp đi nấu."

Dương Giang Hà nắm lấy tay nàng, nói: "Gần đây không phải nói hay buồn ngủ sao, vậy thì đừng dậy sớm như vậy, ngủ nhiều một chút. Hơn nữa anh thức dậy lại nhìn không thấy em, tưởng em đi đâu rồi."

Triệu Thiến gật gật đầu, lại nói: "Hèn chi em về không thấy vài người, là anh kêu bọn họ đi tìm em?" Nàng chồm tới hôn giữa mày hắn một cái, nói, "Em lại không chạy mất, anh sợ cái gì. Chạy rồi anh còn sợ bắt không được em sao."

"Ừ, bắt không được."

Triệu Thiến khựng lại, duỗi tay ngăn hắn nhìn hai chân mình, nói: "Em không chạy, không cần anh bắt." Nàng vòng ra sau lưng đẩy xe lăn cho hắn, nói, "Trong nhà lạnh, chúng ta phơi nắng thêm một chút, lát nữa Khâu tiên sinh chắc cũng thức dậy rồi."

Dương Giang Hà nói: "Ừm, đợi lát nữa anh sẽ nói với Khâu Từ chuyện cái lư hương."

Triệu Thiến trầm mặc, nói: "Không nói cũng không sao."

"Tối hôm qua hắn nhìn qua cái lư, nói muốn tìm nguyên chủ cũng không khó. Chỉ cần đưa cái lư hương cho hắn nhìn, hắn nhất định có thể tìm được nguyên chủ, từ nơi nào đào ra, lại từng ở trong mộ của ai, hắn sẽ không tính sai."

Triệu Thiến nói: "Nhưng điều kiện để hắn tìm được nguyên chủ của cái lư là hắn muốn nhìn hết một lần những thứ anh sưu tầm." Nàng lại nói, "Khâu tiên sinh kia cũng là cái quái nhân, phí sức lớn như vậy để tìm cổ mộ, lại chỉ đề ra một cái yêu cầu này, một món cũng không mang đi, chỉ là một hai phải nhìn xem."

"Có Lê Viễn bảo đảm, sẽ không có vấn đề, thực sự có vấn đề, danh dự bị hao tổn chính là Lê Viễn." Dương Giang Hà nói, "Trong phòng có cameras, lúc hắn đi vào chúng ta cũng sẽ ở đó, cho nên không cần lo lắng cái này."

Triệu Thiến hỏi: "Lê tiên sinh cùng Khâu tiên sinh là quan hệ gì? Tình cảm tốt chẳng khác gì thủ túc, nhưng lại giống bằng hữu. Lê tiên sinh ở trong ngành là có tiếng cẩn thận, nhưng sẽ vì Khâu tiên sinh đảm bảo chuyện quái lực loạn thần như vậy. Vì bảo đảm cho người khác, còn vội vàng tới, lại vội vàng đi."

Dương Giang Hà duỗi tay ra sau, đặt lên mu bàn tay nàng đang đẩy xe, nói: "Những chuyện này chúng ta không cần hiểu rõ, em không phải cứ cảm thấy cái lư hương ngư văn kia làm em không thoải mái sao, nhưng lại không cho anh quăng đi, vậy để hắn tìm nguyên nhân xem sao."

Triệu Thiến biết chuyện hắn quyết định không có cách nào thay đổi, cười cười nói: "Anh cũng đã mời người tới rồi, em nghe anh."

Phơi nắng nửa giờ, người hầu tới nói khách đã dậy, Triệu Thiến đẩy hắn vào nhà, chuẩn bị cùng khách dùng cơm sáng.

Khâu Từ đi xuống lầu, cùng hai người chào buổi sáng. Dùng xong cơm sáng, Dương Giang Hà liền nói: "Tối hôm qua cho Khâu tiên sinh nhìn cái lư hương, Khâu tiên sinh có nắm chắc sẽ tìm được nguyên chủ không?"

"Có, nhưng không thể bảo đảm thời gian, hơn nữa cái lư hương như vậy cơ bản là thời kỳ lịch sử nào cũng có, tỷ lệ dùng lư hương cùng thời làm vật bồi táng khá lớn, cũng không tính là đặc biệt, cho nên sẽ tốn thời gian càng nhiều." Khâu Từ nói, "Nếu Dương tiên sinh quyết định ủy thác tôi làm chuyện này, tôi chỉ có một yêu cầu, không được thúc giục."

Dương Giang Hà nói: "Đương nhiên, hoàn thành chuyện này là yêu cầu duy nhất của tôi, tuyệt đối sẽ không thúc giục." Hắn lại nói, "Tư liệu giám định lư hương lát nữa tôi sẽ cho người mang đến."

Khâu Từ nói: "Tôi muốn tự mình giám định, sợ tư liệu có sai sót, lãng phí thời gian."

Dương Giang Hà nhìn người trẻ tuổi này, không nói hắn thất lễ, cho rằng chuyên gia mình tìm tới không đủ tiêu chuẩn, nói: "Cẩn thận chút cũng tốt."

Ăn xong cơm sáng, Triệu Thiến cầm chìa khóa đi đến phòng chứa đồ lấy lư hương.

Nhưng qua một hồi lâu, Triệu Thiến cũng không trở về. Dương Giang Hà đợi một lúc, cảm thấy không thích hợp, vợ hắn làm việc trước nay rất nhanh, cũng ổn, cho dù có trì hoãn, cũng sẽ sai người ra báo một tiếng.

Hắn làm Khâu Từ chờ một lát, liền đi tìm nàng ta. Vào trong phòng, chỉ thấy nàng ta đứng ở giữa phòng, trong tay còn cầm cái lư hương ngư văn kia, vẫn không nhúc nhích.

"Thiến Thiến."

Triệu Thiến nghe tiếng xoay người, hồi phục tinh thần lại.

Xe lăn lăn bánh, ngừng ở trước mặt nàng ta. Dương Giang Hà hỏi: "Làm sao vậy?"

"Có chút không thích hợp." Triệu Thiến nói, "Ngày thường cầm cái lư, thấy như kim chích đang đâm người, đâm đến đau lòng, nhưng hôm nay không có bất luận phản ứng gì."

Dương Giang Hà cầm lấy cái lư xem xét, không nhìn ra cái gì khác thường, vẫn là cái lư kia. Hắn lại nhìn chung quanh căn phòng chứa đầy đồ này, cũng không có vấn đề gì.

Khâu từ đã dùng xong cơm sáng, đang uống sữa đậu nành, vị ngọt vừa vặn, mùi đậu cũng thơm nồng, là thuần thủ công xay ra, bởi vì lọc rất kỹ, hầu như uống không thấy bã. Hắn thấy Dương Giang Hà và Triệu Thiến đi ra, sắc mặt lại như có chuyện gì đó phát sinh. Hắn buông cái ly, không mở miệng hỏi.

"Khâu tiên sinh." Dương Giang Hà tới bên cạnh bàn, nói, "Tối hôm qua tôi có nói với anh, vợ của tôi có duyên với cái lư này, từ ngày đó ở Viện bảo tàng, liền kết duyên. Sau khi tôi đổi nó ra khỏi Viện bảo tàng, chỉ cần Thiến Thiến đụng vào nó, trong lòng đều sẽ không thoải mái, cho nên tôi muốn nhờ anh tra xem là lý do gì. Nhưng vừa rồi nàng lại không có cảm giác gì, anh có thể nhìn ra cái gì không?"

Ánh mắt Khâu Từ rơi trên cái lư đặt trên bàn, hắn đương nhiên nhìn ra.

Tơ, một sợi tơ đỏ.

Đang móc lấy cái lư.

Hắn duỗi tay ấn lên cái lư, thậm chí có thể cảm giác được nó hơi run.

Sợi tơ đỏ kia phảng phất như một thanh bảo kiếm màu đỏ, đang du tẩu quanh nó, làm nó không dám ho he.

Là sợi tơ hôm qua Nam Tinh thu ở trong cái ngõ nhỏ kia, hôm nay nàng lại thả ra? Tại sao?

Khâu Từ bỗng nhiên nhớ ra, Nam Tinh là trộm mệnh sư, chẳng lẽ lần này nàng cần trộm chính là mệnh của cái lư này?

Khó trách nó run bần bật, thật là —— sinh mệnh mong manh.

Dương Giang Hà thấy hắn không lên tiếng, hỏi: "Khâu tiên sinh nhìn ra cái gì?"

"Ừm, tôi ra ngoài một chuyến, hai người trước hết cất cái lư này đi." Khâu Từ định nói đừng để bị người trộm mất, nhưng nghĩ nếu hắn nhắc nhở một câu, Nam Tinh rất có thể sẽ bị tóm, lại nhịn xuống.

Nam Tinh tuy cao ngạo lạnh nhạt, nhưng cũng không có ý xấu. Khâu Từ đứng dậy đi theo sợi tơ đỏ, sợi tơ xuyên qua Viện bảo tàng, vẫn chỉ về hướng ngõ nhỏ. Hắn còn chưa đi đến con ngõ nhỏ hôm qua, liền thấy Nam Tinh đang đi về phía này.

Hai người lại lần nữa đối mặt.

Nam Tinh một chút cũng không bất ngờ việc sẽ thấy mặt Khâu Từ ở khắp nơi, trực tiếp đi vượt qua người hắn, nói: "Lại trùng hợp." Sau đó lại nói, "Tái kiến."

Chào hỏi lạnh như băng cáo từ lạnh như băng, Khâu Từ bị chọc cười, xoay người hỏi: "Nam Tinh, cô lần này cần trộm, có phải là mệnh của lư hương ngư văn hay không?"

Nam Tinh dừng chân, quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Sao anh biết?"

"Bởi vì tôi mới từ nhà Dương tiên sinh ra, cái lư kia bị tơ đỏ của cô quấn lấy, sắp bị cô hù chết rồi." Khâu Từ nói, "Dương tiên sinh thích náo nhiệt, cho nên không ngại tới gần Viện bảo tàng nhiều người, cũng như vậy, trong hoa viên Dương gia có không ít người làm vườn, trong phòng cũng có không ít người hầu, ngoài cửa phòng chứa đồ sưu tầm luôn có người."

Nam Tinh hơi nhíu mày, Khâu Từ lại nói: "Tôi tin tưởng cô có thể đi vào, nhưng tôi nhớ chén rượu Thao Thiết lúc ấy nháo ra động tĩnh không nhỏ, cho nên nếu muốn không kinh động đến Dương tiên sinh mà thuận lợi đánh cắp cái lư hương kia, khả năng không lớn."

"Lư hương thật quả nhiên đang ở chỗ Dương Giang Hà." Nam Tinh nói, "Lư hương trong tay hắn là hao hết tâm tư tráo ra từ Viện bảo tàng, cho nên dù tôi có trộm đi, cũng không coi là sai."

Khâu Từ nói: "Đương nhiên không có sai, chỉ là nếu gây động tĩnh lớn, lấy trình độ coi trọng của Dương tiên sinh đối với cái lư hương, tuyệt đối sẽ không để yên. Một khi bắt đầu tra, chỉ cần có một chút manh mối, liền sẽ tra được đến cô."

Những lời này nghe tới, như là một chút cũng không hy vọng nàng gặp phiền toái.

Nam Tinh hơi bất ngờ là Khâu Từ không có ý báo cho Dương tiên sinh.

Khâu Từ thấy nàng không nói lời nào, cũng chợt nhận ra là hắn đang theo bản năng che chở nàng, không muốn cho nàng mạo hiểm. Hắn khựng lại rồi nói: "Cái lư kia rất quan trọng với Dương thái thái, cũng không phải lấy trộm vì lòng tham."

Hắn bỗng nhiên cảm thấy chuyện Dương Giang Hà nói, thêm chuyện Nam Tinh muốn làm, có lẽ dễ giải quyết hơn.

"Nam Tinh, cô có muốn giao dịch với Dương tiên sinh không?"

"Giao dịch gì?"

"Dương thái thái có duyên với cái lư kia, bọn họ muốn biết rốt cuộc là duyên phận gì, nếu cô có thể cởi bỏ, làm Dương tiên sinh tạm thời cho cô mượn nó dùng một chút, có lẽ là được."

Nghe có vẻ không tồi, nhưng Nam Tinh không muốn thông qua Khâu Từ làm giao dịch này. Nàng rũ mi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra, hỏi: "Công tác của anh, không phải trộm đồ cổ trong mộ, mà là giúp người giải quyết chuyện gì đó à? Lần này, là giúp Dương thái thái tìm ra duyên phận với cái lư hương?"

Khâu Từ không ngờ nàng nhạy bén như vậy, có vẻ như hắn nói thêm cái gì nữa, Nam Tinh liền đoán ra hết. Hắn cười cười: "Cũng như cô thôi, Hoà Thị Bích có giá trị liên thành hay một thẻ tre thời Chiến quốc ở trong mắt ta, chẳng khác gì nhau."

Bản chất không phải nhằm vào giá trị của món đồ cổ, mà là vì muốn làm chuyện gì đó, mới đi tiếp xúc với chúng nó.

Nam Tinh lại hỏi: "Vậy tại sao anh muốn chuyển giao dịch lần này cho tôi? Anh làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ?"

Khâu Từ nói: "Tôi sẽ làm Dương tiên sinh đáp ứng hai yêu cầu, một là của cô, một là của tôi."

"Cho nên anh chẳng cần làm gì hết?"

Khâu Từ suy nghĩ một chút, giống như đúng là hắn chiếm tiện nghi.

Nam Tinh mím môi, nói: "Anh nên đến sở môi giới." Cuối cùng nói thêm, "Tôi cự tuyệt hợp tác."

Nói xong, Nam Tinh đi về hướng Dương gia, không hề cho Khâu Từ cơ hội thuyết phục.

Khâu Từ nhìn Nam Tinh càng đi càng xa, nghĩ đến Dương gia phòng vệ nghiêm ngặt, vừa tò mò nàng sẽ làm cách nào, lại lo nàng chọc phải phiền toái.

Nghĩ nghĩ, hắn cũng đi theo, quay lại Dương gia nhìn xem tình huống, hy vọng sẽ không nhìn thấy cảnh Nam Tinh bị tóm.